Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 845: Vệ quán chủ lựa chọn

"Chương 845: Vệ quán chủ lựa chọn Có Hùng bộ · Hiên Viên Khâu. "Đến từ hậu thế, hậu thế..." Vệ Uyên đã đổi sang áo xanh, bên hông rủ xuống ngọc bội, một bộ dáng vẻ lão bản bạch hồ của Đồ Sơn Thanh Khâu Quốc, ngồi tại cửa hàng mà bản thân mua lại phía trước, lâm vào thì thầm cùng mờ mịt. Khoảng thời gian từ lúc trước bị Bạch Trạch một ngụm nói toạc ra thiên cơ, đã qua một ngày.
Trong ngày này, đối với Bạch Trạch, Vệ Uyên đương nhiên là không tin.
Tin ngươi? ! Đầu ta chính là bị Drowner cầm Cocacola nện cũng không thể tin ngươi. Nhưng khi Vệ Uyên xem đây là trọng tâm để kiểm chứng, Tung Địa Kim Quang lấy Kim Ô Hóa Hồng Chi thuật, điên cuồng lướt một ngày, trực tiếp đi bốn phương du ngoạn, lên phía bắc đến Bắc Hải, phía nam chống đỡ Vũ dân chi quốc, phía đông xem biển khơi sóng lớn mãnh liệt, sức mạnh bao la, xa không phải bất kỳ tiểu thế giới nào có thể có được.
Trọng điểm là, hắn tại ngoại hải thời đại thần thoại nhìn thấy vô số quy tắc phun trào, nhìn thấy sự sinh ra của từng cái tiểu thế giới, đây là đẳng cấp chỉ có ở Đại Hoang thời đại thần thoại ngoại hải mới có, sự thật bày ngay trước mắt, Vệ Uyên lại không muốn tin cũng chỉ có thể tin điều này.
Lúc đó, hắn nhìn chằm chằm tiểu thế giới kia sinh ra, cả người đều ngây người ra.
Bịch một tiếng.
Một cây gậy đập vào mặt của đạo nhân áo xanh tóc trắng, người hiếm khi có vẻ tao nhã lịch sự, phong lưu, khí chất của danh sĩ.
Đập ra từng chỗ lõm xuống. Mà đầu kia cây gậy được một thiếu nữ tên Hiến, mặc váy hỏa hồng nắm giữ. Phía trên là áo màu sáng, rơi xuống là váy dài như ngọn lửa đang chảy, đó là quà của Chúc Dung. Trước đó, bộ quần áo của Luy Tổ đương nhiên là muốn một ngày đổi một lần, chỉ có chiếc lục lạc bên hông còn treo, đạo nhân áo xanh trở tay bắt lấy một đầu cây gậy, hai mắt trợn trắng, nhìn sang thiếu nữ Hiến, biểu cảm trên mặt thì ít nhưng lại có rất nhiều hoạt động nhỏ, trong lòng càng có cả trăm Drowner mang theo Cocacola chạy như điên mà qua.
Đáng ghét thật, trở về quá khứ rồi. Còn hết lần này tới lần khác chỉ có Hiến đã mất trí nhớ… Vệ Uyên còn nhớ rõ lúc đó chính Hiến lôi kéo cổ tay mình cùng nhau đi vào.
Sau đó, bản thân tìm được Hiến ở gần đó, nhưng nàng lại mất đi ký ức, hay có thể nói chân linh đang ngủ say, hoàn toàn không còn vẻ mạnh mẽ bàng bạc như trước kia, đến ký ức cũng ngủ say luôn. Vệ Uyên nghĩ hồi lâu, chỉ có thể quy tất cả chuyện này cho hồn thiên giấy viết thư. Cùng với tầng khí tức hồn thiên bao bọc bản thân bên ngoài.
Phục Hy từng nói, mưu toan tham gia vào những việc lớn, cải biến lịch sử, sẽ bị vô số chúng sinh trong lịch sử trừng phạt phản phệ, vì thế, khi Vệ Uyên trước đây nói ra ý nghĩ [tuyệt địa thiên thông] thì khí tức hồn thiên liền sẽ bị tiêu hao một bộ phận.
"Nhưng mà... đi ngược thời gian, tham gia vào việc lớn."
"Điều này đã vượt xa những việc Phục Hi đã làm."
Đạo nhân tóc trắng vươn tay, những dòng chữ trên lá thư tiên đã dần dần bắt đầu ảm đạm, tựa như đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, mà bị bào mòn, hắn trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng thì thầm: "Ngày người, vực bên trong cao nhất, từ một mà ra.""Áp đảo tất cả thiên đạo." "Đương nhiên, cả ở trên thời gian và vận mệnh, ngươi vậy mà thật sự làm được…"
"Gì đó?"
Soạt một cái, Vệ Uyên trước mắt chợt lóe, mặt thiếu nữ Hiến liền tiến sát tới, làm Vệ Uyên giật mình, trở tay búng tay một cái vào trán thiếu nữ, khiến Hiến che trán, kêu ô một tiếng rồi lùi lại, trừng mắt căm tức nhìn Vệ Uyên.
"Làm cái gì?"
"…Phản ứng bản năng." Đạo nhân tóc trắng ôm trán, thành thật nói xin lỗi.
Sau đó, nhìn đôi con ngươi dựng thẳng màu vàng quen thuộc kia, nói: "Cho nên, ngươi thật không nhớ gì sao?"
"Nhớ cái gì?" Thiếu nữ Hiến hai tay khoanh trước ngực, liếc xéo hắn.
"Chính là chuyện của chúng ta trước kia." Đạo nhân tóc trắng há hốc mồm, nghĩ đến việc mình bị hạn chế ở thời đại này, trước kia lôi kéo Bạch Trạch hỏi bốn tiếng đồng hồ, khiến Bạch Trạch gần như bị làm phiền đến mức sắp nôn rồi, đồng thời thề sau này không bao giờ tăng ca, muốn sống an nhàn cho đến hết đời, Vệ quán chủ mới hiểu rõ hạn chế.
Một khi nói ra sự việc sẽ xảy ra ở tương lai, sẽ làm tăng mức tiêu hao khí tức hồn thiên. Tiêu hao hết thì Vệ Uyên sẽ bị lực lượng phản phệ kinh khủng của vô số chúng sinh sống trong khoảng thời gian này, ước chừng năm sáu ngàn năm, đánh một phát về lại thời gian tuyến ban đầu, về phần uy lực ra sao, phải xem xem hắn đã gây ra chuyện gì lớn, dính đến bao nhiêu sinh linh.
Nghiêm túc mà nói, nếu hắn dính đến chuyện lớn của chúng sinh trong hơn sáu ngàn năm này, từ tam giới, bát hoang, thậm chí cả vô số tiểu thế giới, một đòn này có thể đủ để làm Vệ quán chủ sống đến già cũng không toàn thây, quay về sẽ nằm úp mặt ngủ liền năm sáu ngàn năm mới có thể trở lại với thể trạng đầy máu. Đó là còn có bất tử chi thân của Bất Chu Sơn trực tiếp khóa máu ở một điểm máu cuối cùng. Đổi lại một vị thần linh cùng cấp bậc khác, trực tiếp làm cho hồn phi phách tán.
Cái này gọi là can thiệp vận mệnh, đùa cợt thời gian, hai người này có gây chuyện cho ngươi hay không?
Ác! Tổ cha nó, quá ác!
Tóm lại, phải cẩn thận. Phải giải quyết vấn đề trước mắt, giữ lại đầy đủ khí tức hồn thiên để trở về hậu thế an toàn. Vệ Uyên đổi một cách nói khác, nói: "Đúng đó, chuyện lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Hắn nói: "Lúc ấy lần đầu ta đến Đại Hoang, sau đó thì sao, ta bắt cóc...khụ khụ, treo mặt trăng, còn có một ngọn núi, khi đó ta lại bị truy sát, chạy a chạy trên Đại Hoang, chỉ muốn đợi Chúc Cửu Âm, ân, soi sáng Cửu U, chín U Đô không, bây giờ còn chưa có tên này, tóm lại ta định tìm hắn, sau đó ngươi..." Đạo nhân chỉ chỉ thiếu nữ đang nghi ngờ, nói: "Ngươi liền cưỡng ép thay thế Chúc Cửu Âm, đi tới trước mặt ta."
"Đó là lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi có ấn tượng không?" Thiếu nữ Hiến trầm tư.
Lục lạc nhẹ nhàng rung, nàng ngồi xổm trước mặt đạo nhân. Đặt tay lên trán đạo nhân, thành khẩn nói: "Có phải ngươi bị bệnh không, bị cháy hỏng đầu óc rồi?"
"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, rõ ràng là khi ta bị mấy con Hung Thú kia bao vây, ngươi từ trên trời giáng xuống mà."
Quả nhiên, chỉ nói mấy cái này không ăn thua. Tình trạng trí nhớ của gia hỏa này còn nghiêm trọng hơn so với dự liệu. Rõ ràng là nàng kéo bản thân đến đây, giờ mình bị mất trí nhớ cũng quá gian xảo rồi? Đạo nhân tinh thần suy sụp ngồi về vị trí cũ, tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Thiếu nữ cắn miếng mứt, tò mò nhìn hắn, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, sao lại có người nói là muốn bắt cóc mặt trăng và một ngọn núi, còn chạy trên Đại Hoang như vậy, thú vị mà cũng lãng mạn? Ừ, còn có Chúc Cửu Âm… Tên kỳ quặc.
Bắt cóc mặt trăng sau đó, thần linh từ trên trời giáng xuống cứu vớt hắn?
Kiểu gặp gỡ như thế… cũng không tệ. Nàng là thần linh, Thần sẽ không quên chuyện như thế, thiếu nữ cắn điểm tâm, lẫn vào hương vị ngọt ngào, ghi nhớ những câu chuyện này vào trong lòng, lúc đó gió mạnh thổi qua đường đi ở Hiên Viên Khâu, thời gian vẫn chưa trôi qua, nàng còn không biết những câu chuyện trong tương lai.
Hai chân giẫm trong hồ nước, tựa vào cây đại thụ, lắng nghe tiếng gió. Bên kia, đạo nhân áo xanh tóc trắng nhắm mắt lại, dường như có thể cứ mãi như vậy. Ừm, vốn là một ngày bình thường mà thôi. Câu chuyện bình thường....
… … …
Buổi chiều. "Tóm lại! Ngươi! Cách xa ta ra!" Bạch Trạch trốn phía sau cây đại thụ, Thần Thú có trách nhiệm này ở thượng cổ bị đạo nhân tóc trắng đuổi theo hỏi tới hỏi lui sắp phát ra phản ứng tiêu cực, giờ phút này thề phải đi lười nhác mười năm, rồi sau đó mới tiếp tục công việc.
Mặc dù nói là nguyên bản cũng không tính là siêng năng.
Nhưng, nhưng là nhất định phải mười năm không làm việc.
Bạch Trạch âm thầm thề. Mười năm sau lại tính.
"Tóm lại, ngươi đừng tới gần ta, ta sợ giảm thọ! ! !" Bạch Trạch đột nhiên nhảy xuống, hoảng hốt bỏ chạy, Vệ Uyên khóe miệng giật một cái, cúi xuống nhặt một chiếc lá rụng, ngước mắt nhìn những cây đại thụ do những anh hùng sơ khai tự tay trồng của bộ Hùng này, cây này đã sinh trưởng vô cùng cao, cực lớn, cành lá lan ra xung quanh, bao phủ cả một vùng rộng lớn.
"Thời gian sao?" Đạo nhân thần sắc trở nên tĩnh lặng, hiện tại hắn đang do dự, không biết bản thân có nên đi ngăn cản Cộng Công đâm đổ trời hay không. Điều này chắc chắn sẽ mang đến tổn thương và sự hủy diệt lớn lao cho tương lai, nhưng... nếu như hắn thật sự ngăn cản tương lai này thì sao? Vậy thì vận mệnh sẽ biến đổi cực lớn. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người được hắn cứu vớt trong thời đại này.
Và những hậu duệ của những người này sau mấy ngàn năm, sẽ là một nhóm người khác, không có việc Cộng Công đâm đổ trời, làm ngập Cửu Châu, vậy thì sẽ không có Vũ Vương, không biết sẽ dẫn đến một tương lai nhân gian phân liệt. Nhân tộc rất có thể sẽ tiếp tục ở lại Đại Hoang và cách Côn Luân. Toàn bộ vận mệnh sẽ thay đổi, hướng đi lịch sử tuyệt đối sẽ không còn như thế giới mà hắn biết. Khi đó sẽ không còn Đại Đường Trường An, không có tam quốc tranh bá, không có người Viêm Hoàng mà hắn quen thuộc. Nhưng, Viêm Hoàng dù sao chung quy vẫn là Viêm Hoàng. Nhưng như thế có nghĩa, có lẽ sẽ không có Khổng Tử, không có Thủy Hoàng Đế, không có Lão Tử, không có lão sư, không có lão đạo sĩ, thậm chí binh hồn Drowner, không có lão bản quán ăn ven đường...
Vận mệnh thay đổi, những người lẽ ra xuất hiện sẽ không còn tồn tại. Vậy có phải việc cứu vớt sinh mạng những người này ở thời đại này có nghĩa là gián tiếp giết chết, xóa bỏ sinh mệnh của những người đáng lẽ sẽ xuất hiện trong tương lai hay không? Nếu Vệ Uyên chỉ là người của thời đại này, vậy hắn tự nhiên sẽ cố hết sức.
Nhưng vì hắn đã từng nhìn thấy tương lai, nên mới rơi vào sự do dự như vậy. Thay đổi hiện tại, tương đương với việc xóa bỏ một tương lai. Đạo nhân thở dài, cuối cùng hiểu ra, vì sao ngay cả Phục Hi, người có thể can thiệp vận mệnh, hạ cờ thiên cổ, cũng sẽ không dễ dàng làm vậy. Trừ khi có thể cố định trực tiếp vận mệnh của tương lai, bằng không thì mỗi hành động đều có khả năng gây ra những thay đổi lớn không thể chấp nhận được.
"Thật sự là một sự bế tắc lớn." Đạo nhân cuối cùng ném chiếc lá trong tay, cười khổ mấy tiếng. Cũng có lẽ Bạch Trạch đã đoán được điều gì đó, không muốn đối mặt với vấn đề này, nên đã trực tiếp bỏ chạy chăng? Thực lực của người này dù thật sự có thể nói là làm xấu mặt kẻ làm văn thư, nhưng trực giác ở phương diện này lại vô cùng kinh người.
"Nhưng mà nghĩ tới điều này cũng vô ích. Nếu ta tham gia vào những việc lớn như vậy, khí tức hồn thiên sẽ biến mất ngay lập tức. Chắc rằng vừa mới có ý định đánh ngất Cộng Công thì một giây sau đã bị dòng chảy thời đại phản phệ rồi."
"Nhưng ít nhất ta vẫn còn một vài việc có thể làm.""Đã đến đây, không làm gì chẳng phải là quá lãng phí sao?" "Ừm, không thể nói thẳng ra tương lai, không thể trực tiếp xoắn xuýt vận mệnh của bất cứ ai. Vậy thì ta chỉ cần không cố ý làm, chẳng phải được sao? Tỷ như đem lĩnh ngộ kiếm thuật của ta ở gần mấy đại tộc của nhân tộc, trực tiếp chém trên sơn nham, trực tiếp để lại võ đạo ý chí và truyền thừa kiếm ý."
"Ha…Đây có tính là phổ cập võ thuật không?"
"Hoặc là viết xuống mấy bí tịch, chôn ở một nơi nào đó của Nhân tộc.""Đợi đến khi hậu thế đào lên, gây ra ảnh hưởng thì lúc đó ta đã sớm quay về, phản phệ cũng chẳng tìm được… Hay là tiện thể ghi lại danh hiệu 【 Ngọc Hư Cung 】 trên những bí tịch này? Để sau này tu sĩ ở thời trung cổ, cận cổ tìm thấy, phát hiện ra Ngọc Hư Cung là thứ tồn tại từ thời viễn cổ vân vân." Thẻ thời gian bug!
Trực tiếp viết ra quỹ đạo phát sinh lịch sử hậu thế, ngay cả chữ cũng không thể viết. Nhưng mà ta tự sáng tạo điển tịch võ đạo, hậu thế cũng không có. Ừm, Ngọc Hư Cung... Cái danh hiệu này, hay là suy nghĩ lại một chút, nếu không lão gia tử Hốt Đế sợ là vừa mới giảm cân được hai ngày đã mập chết...
Chờ một chút, nếu Ngọc Hư Cung thật sự lưu lại dấu ấn và danh hiệu ở quá khứ.
Vậy việc này còn có tính là rèn luyện thành thật không?
Hay là nói, bản thân nó chính là thật, mới là cảnh giới cao nhất của rèn luyện thành thật?
Đạo nhân chậm rãi dạo bước, chậm rãi nghĩ đến ý tưởng trong lòng.
Bất tri bất giác, hắn lại đi tới chỗ của bộ Luy Tổ, nghĩ ngợi một lát rồi đi vào bái phỏng, xem tình hình hiện tại của Luy Tổ như thế nào. Coi như là vì khi có tiền, bản thân thật đã mua quần áo cho thiếu nữ Hiến đến mức thành một nhà giàu mới nổi, à không, là khách hàng lớn. Vệ quán chủ nhận được sự chiêu đãi nồng nhiệt từ bộ Luy Tổ.
Biết được Đồ Sơn bộ nam tử giỏi y thuật, đã từng xem bệnh cho Luy Tổ, những cô gái này càng trở nên chân thành, đợi Vệ Uyên uống hết ba chén trà lài, Luy Tổ cuối cùng mới đi ra. Nhìn đạo nhân tóc trắng dường như ảm đạm hơn mấy phần, còn khí tức trong cơ thể lại oanh liệt khác thường. Khí cơ mênh mông này lại làm thương thế vô phương khôi phục. Đạo nhân thần sắc ảm đạm, ngược lại Luy Tổ lại có vẻ thong dong thản nhiên, cười nói: "Chỉ là một vài vết thương cũ, tiểu tử cũng không cần phải lo lắng như vậy."
Vệ Uyên không biết nên nói gì. Khi đã biết đây là lịch sử thật sự, hắn nhìn những người anh hùng của nhân tộc với vận mệnh đã định này, trong lòng liền có một nỗi bi thương không kiềm được. Cho dù Cộng Công có đâm đổ trời hay không thì vận mệnh của Luy Tổ và Hiên Viên cũng sẽ không có thay đổi gì lớn. Họ là những tia sáng cuối cùng của thời đại truyền thuyết trước kia. Mà ánh sáng, nhất định sẽ tan biến. Vệ Uyên nghĩ đến chuyện cãi vã của Luy Tổ và Hiên Viên, chần chừ một lúc, rồi hỏi: "Không biết vì sao tiền bối lại cãi nhau với Hiên Viên, hai người đồng lòng một đời, giờ phút này..."
Nữ tử tóc trắng khẽ nhắm mắt: "...Là tên con trai bất tài của ta." "Hỗn Độn à..."
Hỗn Độn, tứ hung. Tên con trai bất tài của Hiên Viên Đế.
Vệ Uyên khựng lại một chút. Luy Tổ ôn hòa cười nói: "Việc này mặc dù là nguyên nhân chúng ta ầm ĩ lên, nhưng không phải là căn bản. Tóm lại có rất nhiều chuyện, nhưng cả đời này cũng chính là như thế làm ồn, đồng lòng cùng nhau đi xuống… Năm đó thực ra còn tốt, xung quanh có rất nhiều bạn bè, vĩnh viễn không cảm thấy buồn chán."
"Hiện tại thì chỉ còn lại hai chúng ta. Cái Hiên Viên Khâu này, người thì càng ngày càng nhiều, nhưng ta và hắn lại càng cảm thấy bản thân cô độc." "Nếu có thời gian quá dài mà không nhao nhao vài câu thì lại cảm thấy không thú vị.""Có phải không…"
Đạo nhân cảm giác được bản thân cũng không thể hiểu được nguyên nhân thật sự của cuộc cãi nhau này, cũng có lẽ, giống như Luy Tổ nói, đây chỉ là cách bọn họ ở bên nhau. Càng có lẽ, nguyên nhân của sự ồn ào này bắt nguồn từ thời đại truyền thuyết đã sớm kết thúc, đến từ những người anh hùng được khắc tên trong lịch sử. Vệ Uyên nói: "Hỗn Độn là…"
Luy Tổ trầm mặc, khẽ nói: "Hắn bị Quy Khư Chi Chủ mê hoặc."
"Đáng tiếc, ta hiện tại cũng không phải là đối thủ của Quy Khư Chi Chủ, mà Hiên Viên, hắn không thể rời khỏi..."
Quy Khư Chi Chủ? ! Vệ Uyên mắt hơi nheo lại, đột nhiên cảm thấy hứng thú. Quy Khư, một thế lực siêu cấp ẩn nấp đứng đầu, cơ bản bị chia cắt ra trong các sự kiện lớn của thời gian, nhưng lại là địch tuyệt đối. Đặc tính Quy Khư Vạn Pháp Kiếp Diệt rất có thể có liên quan đến hai kẻ địch đã ra tay với Chuyên Húc và Cộng Công.
Quan trọng nhất là Quy Khư Chi Chủ bị chia cắt khỏi vận mệnh. Dù thế lực của nó so với Côn Lôn và Đại Hoang là lớn. Nhưng không hiểu vì sao, chủ tôn của nó đã mấy ngàn năm vẫn chưa từng xuất thế, vắng mặt trong các sự kiện lớn quan trọng, chỉ hoạt động trong bóng tối. Thực lực của nó cũng không thể đạt đến top 10. Điều này dường như có gì đó không đúng với lẽ thường.
Nhưng cũng tốt, giết hắn thì không cần gánh chịu phản phệ mà lợi ích lại vô cùng lớn! Đây có lẽ là phương thức vừa có lợi cho tất cả các thời đại của nhân gian, vừa không phải gánh chịu phản phệ. Đạo nhân tóc trắng thầm ghi lại tin tức, buông chén trà, nhìn về phía Luy Tổ: "Vậy, tiền bối có biết Quy Khư Chi Chủ ở đâu không?" "Ừm?"
Luy Tổ giật mình, còn chưa kịp phản ứng. Liền nghe được một lời hứa hẹn bình thản khiến nàng thất thần không nói lên lời. Đạo nhân áo xanh tóc trắng bình tĩnh nói ra câu nói thứ hai: "Ta đi giết hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận