Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 908: Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam

"Mười vị đỉnh phong? Tóc trắng..." Thiếu nữ áo trắng khẽ xoa trán, nhỏ giọng nói: "Nếu là ngươi nhìn thấy, vậy có lẽ đây là một dạng dẫn dắt, đại diện cho nhân quả dây dưa hình thành, như thế tóc trắng không chỉ là màu tóc thay đổi, dù sao bây giờ ngươi cũng tóc trắng mà." Nàng chỉ vào mái tóc trắng dài rủ xuống bên hông của đạo nhân, nói thêm: "Có lẽ là đại diện cho 【 sinh cơ 】 tán loạn."
"Có thể đây là điều khó nhất." Thiếu nữ nhíu mày, có chút không hiểu: "Bởi vì mười vị đỉnh phong xét về nghĩa tuyệt đối là không có khái niệm 【 sinh cơ 】, sẽ không chết đi, không thể già yếu, chỉ cần bản thân ở trạng thái đỉnh cao thì thân thể cùng chân linh sẽ tự nhiên duy trì ở trạng thái mạnh nhất, những biến hóa như già yếu tiêu vong chỉ tồn tại trên thân sinh linh thôi."
"Cấp bậc mười vị đỉnh phong không thể gặp chuyện như vậy."
"Nếu không phải có biến cố, thì chính là Thần đã không còn ở cảnh giới này."
Không còn ở cảnh giới này?
Đạo nhân tóc trắng nhíu mày, sau một khắc, cảm giác vô cùng lớn nháy mắt lướt qua thiên địa.
Cảm nhận Cửu U vẫn tồn tại ở chư thiên vạn giới, vẫn có vị cách cực lớn, vẫn ở vị trí hàng đầu sau ba thế lực đặc thù là 【 chư thiên vạn giới - Quy Khư 】 【 quần tinh hàng túc - Đại Hoang 】 【 chư giới duy nhất - Côn Lôn 】. Thậm chí còn có cảm giác Cửu U so với trước đây càng thêm tĩnh mịch thuần túy. Điều này thể hiện Cửu U đang tăng lên.
Đồng thời cũng thể hiện nội tình của Chúc Cửu Âm có đột phá. Mà Chúc Cửu Âm cùng áo xanh Hiến là hai mặt một thể, về lý mà nói, nếu tu vi Chúc Cửu Âm tăng thì núi xanh Hiến cũng phải tăng theo... Xét về nội tình thì chắc không có vấn đề.
Bất quá đây dù sao cũng chỉ là quan trắc từ xa, không đủ tỉ mỉ cụ thể. Đến lúc đó cần đích thân đến đó xem rốt cuộc có chuyện gì, đi một chuyến bờ sông Xích Thủy... Vệ Uyên âm thầm quyết định, ngước mắt nhìn thiếu nữ áo trắng, nói: "Vậy nếu xuất hiện tình huống 【rơi xuống cảnh giới】 như vậy, có cách nào giải quyết không?"
Thiếu nữ áo trắng nghĩ ngợi, đáp: "Nếu quả thật xuất hiện tình huống đó, thì chỉ có thể bổ sung nội tình mà thôi."
"Chỉ là, nội tình cấp mười vị đỉnh phong, làm gì đơn giản vậy? À, ngoài ra thì một vài thủ đoạn duy trì sinh cơ ngắn ngủi, phong tỏa linh tính để chân linh không bị tràn lan, cùng một loại pháp quyết đặc thù có thể khiến nó dựa vào hấp thụ linh khí nồng đậm xung quanh để duy trì tồn tại, xem như lấy ngoại thiên địa làm nội tình..." Oa Hoàng đưa ra ba cách giải quyết. Sau đó, nàng đưa tay, ngón tay trắng nõn chỉ vào mi tâm đạo nhân, nói cho Vệ Uyên về ba loại pháp quyết cùng quá trình thi triển, loại linh tài cần có, rồi ngậm một tia xin lỗi: "... Bất quá, đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi, nếu như là cường đại đến cấp bậc của ngươi, ta cũng khó mà thay đổi sinh tử."
"Nếu ta còn nhớ ra được nhiều hơn, có lẽ sẽ có cách khác."
Vệ Uyên thở ra, cảm nhận trong đầu mình có thêm kiến thức, nói: "Đã rất cảm ơn."
Đúng là vậy, vì Oa Hoàng thực sự quá hào phóng. Ba loại thủ pháp này hoàn toàn là thao tác tinh diệu mà chỉ bậc thần linh đỉnh cao mới làm được. Nhất là cách cuối, dùng linh vận ngoại thiên địa để chống đỡ ý thức của bản thân. Đủ đến mức có thể xem là 【 trường sinh bất tử 】. Trong điển tích kỳ vọng của Đạo Môn, cảnh giới này được gọi là 【 thực khí bất tử, Lục Địa Thần Tiên 】, quan trọng là, Oa Hoàng hào phóng đến mức không hề giấu giếm, những nghi thức cùng thần thông bổ sung một đống lớn tri thức thần thông thượng cổ.
Quả là Oa Hoàng tốt... Đáng ghét, trước đó dù là Phục Hi hay Đế Tuấn đều chỉ cười nhạo thôi.
Vệ Uyên nhận biết những kiến thức thượng cổ trong đại não, chỉ cảm thấy muốn ôm Oa Hoàng vô cùng mãnh liệt. Nắm giữ kiến thức này thì có thể coi là tu sĩ Thượng Cổ đạt tiêu chuẩn rồi. Trên đời chỉ có mụ mụ tốt. Đám lão già kia chỉ biết chạy ngàn dặm đến chê cười cái tên mãng phu thất bại này thôi. Chỉ có Oa Hoàng là tìm cách giúp ngươi học bù.
... ... ... ...
Oa Hoàng vừa thu lại sáng sinh liên do trái tim biến thành, cần phải nghỉ ngơi. Nhất là sau khi truyền đạt kiến thức cho Vệ Uyên, đã tiêu hao không ít tinh lực, lại càng phải vậy. Vệ Uyên hỏi thiếu nữ muốn ăn gì rồi để Oa Hoàng nghỉ ngơi, chủ động rời đi nơi này, dùng ngự phong chi thuật cùng những thủ đoạn khác xóa đi âm thanh, ra ngoài rồi trầm tư về ba cách mà Oa Hoàng đã đưa, rơi vào suy nghĩ.
Chúc Cửu Âm. Hiến.
Đáng ghét, chuyện của Hiến, Chúc Cửu Âm chắc chắn biết. Nếu có thể tìm được tên kia mà hỏi thì sẽ dễ hơn. Nhưng mà trước đó, hay chính xác là trong một thời gian dài vừa rồi, Vệ Uyên không thể liên lạc được với Chúc Cửu Âm, tên đó dường như đang bận việc đặc thù nào đó, không những không xuất hiện trong mộng của Vệ Uyên lúc tỉnh, đến cả chân linh cũng không trả lời.
Ngay cả hắn cũng không tìm được. Dựa vào nhân quả phản hồi, Vệ Uyên có thể nhận biết Chúc Cửu Âm đang nhắm vào đối thủ cấp mười vị đỉnh phong, đang ẩn mình dò xét thứ gì đó, vì để ẩn mình nên không thể trả lời Vệ Uyên, và chuyện này, với những danh tự trong lịch sử, khiến Chúc Cửu Âm phải cẩn trọng vậy, chắc hẳn phải rất giỏi ẩn độn.
"Là trọc thế Thần? Không đúng..." Đạo nhân day day trán, phủ nhận suy đoán này, tự nhủ: "Chúc Cửu Âm nói rằng bản thân mình là trạng thái âm dương hợp nhất, giờ xem ra là đạo thể thanh trọc hợp nhất, híz-khà-zzz... Chúc Cửu Âm, Bạch Trạch, đám gia hỏa này thiên phú cùng căn cơ thật không giống ai."
"Có được tự nhiên thì chưa hẳn là mạnh nhất, còn cần tu hành và tăng lên sau này."
"Ừm, khi đó chắc hắn muốn dùng 【 điên đảo âm dương 】 của Phục Hi để nắm giữ đạo thể này, kết quả bị lừa... Mà sao ta lại cảm thấy so với những người khác, Chúc Cửu Âm mới là bên 【 trọc 】 thật sự, vừa có âm lại lạnh lùng Silver."
Đạo nhân im lặng chờ đợi.
Một giây,
Hai giây,
Ba giây...
Không có chuyện gì xảy ra.
Vệ Uyên hết cách, tự nhủ: "Được thôi, thế này thì xem ra đúng là không có ở đây thật rồi."
"Tên kia vốn thù dai, không hổ là Chúc Cửu Âm vẻ ngoài quang minh chính đại bụng dạ rộng lớn."
"Không phải là trọc thế thì cũng chỉ có —— 【 Khai Minh 】."
Côn Lôn giới vực, bên cạnh tối.
Ở chỗ giao nhau của thanh trọc chi thế, một con Thương Long màu đỏ chậm rãi bơi lội, vảy như những viên mỹ ngọc thuần khiết nhất thiên hạ, óng ánh lấp lánh, và đầu rồng Xích Long đã hóa thành đầu người, hai mắt chiếu rọi nhật nguyệt, nhìn mười cánh cửa lớn bằng đồng xanh ở bên dưới.
Hình như cảm nhận được điều gì.
Trên ngọc thư bên cạnh, dưới tên Vệ quán chủ, lại thêm một vạch ngang, bên dưới đã có một số lượng lớn chữ khải dày đặc.
Mối thù này, ta nhớ kỹ.
Đợi đến cuối cùng, ta sẽ tính sổ tất cả.
... ... ... ...
Lúc Vệ Uyên rời khỏi Ngọc Hư Cung, từ xa đã nghe thấy tiếng trò chuyện, vì Oa Hoàng vừa ngủ nên có thể do ảnh hưởng của lực lượng sáng sinh tiết ra, toàn bộ sinh linh trong Ngọc Hư Cung sinh trưởng rất nhanh, tạo thành khung cảnh đặc biệt kỳ diệu.
Mà nơi hắn thường ngồi bên bàn đá, một bên là lão Đam vuốt râu, còn bên kia là... Đế Tuấn áo đen, thần sắc lạnh nhạt, mái tóc đen dài búi bằng trâm ngọc, điểm thêm tơ vàng. Đế Tuấn cùng lão Đam dường như đang đối cờ.
Vệ Uyên hơi ngạc nhiên: "Sao ngươi lại tới đây?"
Đế Tuấn nhìn hắn, bình thản nói: "Bạn cũ tới chơi, nghĩ đến cũng đã lâu không đánh cờ, nên làm ván kế thôi, ngược lại là các ngươi, xong chuyện rồi à?"
Đánh cờ? Vệ Uyên liếc nhìn bàn cờ, thấy hai con rồng lớn đen trắng đang giao nhau chém giết kịch liệt, lão Đam thấy hắn ra thì chỉ ôn hòa cười một tiếng rồi tiếp tục tập trung suy nghĩ thế cờ, đạo nhân tóc trắng nhìn vị trí Đế Tuấn đang đứng, ngay chính trung tâm Ngọc Hư Cung. Nói cách khác, nếu nơi này có sơ suất xuất hiện dấu hiệu trọc khí, Đế Tuấn sẽ có thể ra tay ngay lập tức.
Đây không phải đánh cờ, đây là tọa trấn trung ương.
Lo lắng thì cứ nói, còn cần phải kiếm cớ làm gì? Đạo nhân buồn cười lắc đầu, nói: "Đánh cờ sao? Vậy ta cứ xem như ngươi đến đánh cờ vậy."
"Giáp Nhất, dâng trà."
Đạo nhân tóc trắng mệt mỏi bưng chén trà, ngồi tựa lưng vào ghế, như đang đứng ngoài xem cờ, lão thiên sư đang trò chuyện với A Huyền, mà ở xa hơn nữa là một người đàn ông mặc trường bào cổ tròn đang dây dưa với Ế Minh, không biết dùng thủ đoạn gì mà Ế Minh dường như đang chỉ dạy kiếm thuật cho hắn.
Oa Hoàng đã hồi phục được một phần, việc tiếp theo là mang A Huyền cùng con bé tham ăn Phượng Tự Vũ kia đến Nam Hải, nhưng trước khi đó phải giải quyết chuyện đang có, còn phải đi đến Xích Thủy xem Hiến rốt cuộc như thế nào.
Với tư cách là một tu sĩ nhân tộc, đạt đến Chân tu thì sẽ có huyết mạch linh cảm. Có thể bản năng tránh điều xấu.
Nguyên Thủy thiên tôn cảm ứng nhân quả về cơ bản cũng giống như tiên đoán 【 Vận Mệnh 】 bị gạt bỏ, chỉ là một cái là cảm giác bị động, một cái chủ động biên soạn. Nếu như Nguyên Thủy thiên tôn không tin vào trực giác thì quả thực có thể quăng cái đạo quả nhân quả đi, đúng là thần côn hóa mà... Vệ Uyên tự chế giễu một chút, nhìn qua cư sĩ Thanh Liên Lý Thái Bạch và Ế Minh, đang nghĩ về chuyện thu Ế Minh cùng A Huyền, đột nhiên nói: "Lão tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Lão Đam hạ cờ, vuốt râu cười đáp: "Nếu nói riêng về mộng cảnh con đường này thôi thì thực sự quá tốt đẹp rồi, ha ha ha, lão phu cũng không muốn rời đi chút nào, muốn ở lại nơi đây trốn tránh vận mệnh đã định."
Ông nhấp một ngụm trà Giáp Nhất đưa, nói cảm ơn.
Giáp Nhất không hiểu hỏi: "Nếu muốn ở lại vậy sao không ở lại?"
Lão giả ung dung trả lời: "Vì nơi này không thuộc về ta."
"Nơi này so với thời đại của ta tốt hơn không ít, nhưng cuối cùng cũng không phải thời đại của ta, các ngươi đưa ta đến đây, cho ta thấy tứ đại trong tư tưởng của ta đã trở thành hiện thực, thậm chí còn vĩ đại hơn những gì ta từng vọng tưởng, ta đã hài lòng lắm rồi, chết cũng không hối tiếc."
Trương Nhược Tố có chút trầm mặc, nói: "Ngươi có đạo hạnh thế này, sao không đi tu hành?"
Hắn nhận ra lão giả không phải kiểu người tu hành. Không phải là loại có thể kéo dài tuổi thọ. Mà những thuật dưỡng khí bản thân đưa cho lão giả ông cũng không để tâm lắm, lão Đam hạ một quân cờ, dáng tươi cười hiền hòa bình thản, nói: "Tu hành là gì?"
"Trong mắt Đam, ta đã là người tu hành rồi, đạo hữu à, ngươi tu hành, chẳng lẽ tu số tuổi thọ thôi sao?"
Trương Nhược Tố ngây ra.
Đương nhiên không chỉ vậy, còn là tiêu dao, là tự tại. Nhưng trong tu hành Đạo môn có rất nhiều người khát khao trường sinh. Lão Đam cười lớn, nói: "Cho nên à, ngươi ta rốt cuộc không cùng đường, đạo gia ta cùng Đạo môn, vốn là hai con đường khác nhau, các ngươi cầu trường sinh, nhưng trường sinh là gì? Sinh tử bất quá là quy luật tự nhiên, cưỡng ép đảo ngược lại thì còn coi là đại đạo tự nhiên nữa không?"
"Điều đó đã đi ngược với đạo của ta rồi."
Lão giả hiền hòa hỏi, ánh mắt mang theo sự ung dung đã trải qua tang thương. "Người tu hành cầu trường sinh, đâu còn tiêu dao nữa? Trường sinh bất tử, xét cho cùng chẳng qua chỉ là tham luyến và sợ hãi, tham luyến phồn hoa nhân thế, sợ hãi hồn phi phách tán, chẳng ai còn nhớ mình, còn ta thì tu hành không phải như vậy."
"Ta đã thấy điểm cuối con đường mình mong muốn."
"Nhân sinh của ta không có gì nuối tiếc, cũng không tồn tại sợ hãi, ta tán thành thiên địa tự nhiên, sinh tử chẳng qua là một đạo lý, có sinh thì có diệt, ta ở trong vạn vật tự nhiên này cũng theo quy luật tự nhiên này mà hành động."
Trương Nhược Tố thần sắc có chút hoảng hốt.
Lão Đam đánh một nước cờ hòa, cảm thán: "Đam quen biết tiên sinh cũng đã lâu rồi, khi còn bé tiên sinh đã là bộ dạng này, hiện giờ tuổi cao, tiên sinh vẫn vậy, tám mươi năm này đúng là dài đằng đẵng..."
"Có thể đánh một ván cờ cuối cùng, tâm nguyện của ta đã hoàn thành."
Đế Tuấn bình thản nói: "Ngươi đang nói gì vậy."
"Thời gian ngươi ta gặp nhau chỉ là tám mươi năm ngắn ngủi."
Lão Đam cười ôn hòa bất đắc dĩ: "Đối với tiên sinh, tám mươi năm là quá ngắn ngủi, nhưng thời gian ngươi ta ở cùng nhau thực tế là cả một đời của ta, có điều, có thể sau thời đại của ta gần hai ngàn năm mà được đánh cờ, đàm đạo chuyện trò tám mươi năm với tiên sinh, cũng là chuyện tuyệt diệu."
Đế Tuấn lạnh nhạt: "Dù nhanh như ánh sáng cũng có tốc độ giới hạn."
"Và ánh sao rơi xuống nhân gian cũng sẽ phản chiếu lên vũ trụ."
"Hai ngàn năm, ánh sao năm đó từ trong mắt ngươi lại phản xạ về vũ trụ rồi, và bây giờ, ngươi ngước mắt lên nhìn ánh sao kia thì nhất định có một đạo ánh sao thuộc về thời đại của ngươi."
"Đi hai ngàn năm trong vũ trụ rồi lại rơi trên người ngươi."
Lão Đam cười lớn: "Đây có xem là tiên sinh an ủi ta không?"
Hắn nói: "Ngươi vẫn không chịu bộc lộ cảm xúc thật."
Lão giả đặt một quân cờ xuống, trên bàn cờ như đại đạo giao tranh, ông đứng dậy nắm lấy dây cương Thanh Ngưu: "Đam cũng không còn gì tiếc nuối, ha ha ha, tâm nguyện đã thành, ta nên về rồi."
Phất tay áo đứng dậy rồi dẫn Thanh Ngưu, chủ động bóp nát lá rụng đại diện cho nhân quả của Vệ Uyên, phía trước xuất hiện con đường quay về quá khứ, lão giả tóc trắng bước về phía trước, Trương Nhược Tố vội vàng bước lên nửa bước, còn muốn hỏi, thì lão giả quay đầu lại nhìn, nói: "Hãy nhớ kỹ, là tham dự vào thiên địa tạo hóa."
"Mà không phải cướp đoạt thiên địa tạo hóa."
Rồi lại xoay người cưỡi Thanh Ngưu, cất tiếng cười to rồi đi mà không thèm nhìn thiên sư phía sau.
"Đạo khác biệt, không thể cùng mưu đồ!"
"Cáo từ."
... ... ... ...
"Đây... Thật sự là tiêu dao."
Trương Nhược Tố thở dài, không quan tâm chuyện sinh tử trường thọ, ta tự nhiên là một phần của thiên địa, cảnh giới này quả nhiên không hổ là đạo tổ, tự nhủ: "Tham dự vào thiên địa tạo hóa..." Vệ Uyên nhìn lão giả ung dung rời đi, hồi lâu mới nhìn lại. Thấy Ế Minh hai bên tóc mai đã bạc đứng ở phía sau không xa, có vẻ có lời muốn nói, trầm mặc một hồi, khẽ nói: "Là... ngài sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận