Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 655: Bỗng nhiên thu tay, người kia lại tại đèn đuốc mất hết chỗ

Chương 655: Bỗng dưng thu tay, người kia lại mất hút trong ánh đèn lụi tàn
Bí cảnh của Sơn Thần Thái Sơn nằm ở khu vực phụ thuộc của Thái Sơn. Sau khi uống trà hàn huyên, Sơn Thần Thái Sơn nghiêm mặt hỏi: "Ta vẫn chưa biết chư vị đến đây có việc gì lớn?"
A Chiếu nhấp một ngụm trà.
Thầm nghĩ, không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này cần phải kể rõ lợi hại, sau đó tìm cách để Sơn Thần Thái Sơn về phe mình. Thiên Nữ và Thái Khí Sơn Thần ngay từ đầu cũng làm như vậy, bất quá, về sau lại không tìm hiểu lợi hại, khiến A Chiếu cảm thấy rất tầm thường, như thể là người chơi đã đạt cấp độ cao đang xem cách giải quyết vấn đề sai lầm của người chơi cấp thấp.
Giác chỉ thản nhiên kể về tình hình hiện tại, việc Cộng Công phục hồi, Thần Châu sắp phải đối mặt với đại kiếp nạn.
Vẻ mặt của Sơn Thần Thái Sơn dần trở nên trang trọng.
Nhìn thoáng qua Thái Khí Sơn Thần, nói: "Núi có thể nhận biết rõ bản chất địa mạch, ta tin những gì cô nói là sự thật. Đại kiếp đã gần kề, ta là kẻ đứng đầu Ngũ Nhạc, đương nhiên phải dốc sức vì Thần Châu, nguyện ý cùng chư vị đồng hành."
Sơn Thần Thái Sơn không hề do dự.
Trên ngọc thư mà Giác đưa ra, ông đã để lại một chữ “thái” cổ xưa.
Coi đó là khế ước. Vốn dĩ, người giao ước là Thái Khí Sơn Thần, nhưng Giác lại chọn tự mình ký kết với vị đứng đầu Ngũ Nhạc cổ xưa này, để tỏ rõ sự trịnh trọng. Làm vậy, một khi Sơn Thần Thái Sơn, hoặc Giác phản bội khế ước, đều sẽ phải nhận sự phản phệ.
Giác nhìn ánh sáng vàng lấp lánh hiện ra trong lòng bàn tay, năm ngón tay nắm chặt lại.
Hai con ngươi ẩn hiện một tia phù quang.
Không biết có phải ảo giác không, trong ánh mắt đen láy của cô gái, Sơn Thần Thái Sơn như thấy, theo dòng chảy thời gian, tất cả hào kiệt, anh hùng, năm tháng, biển cả hóa nương dâu đều tan thành cát bụi mênh mông.
Vạn vật phong hóa, biển xanh hóa nương dâu.
Nhưng đó có vẻ chỉ là ảo giác.
Hầu như ngay lập tức, ảo giác đã biến mất. Trước mắt vẫn là một Thiên Nữ ôn nhu, an bình.
Và khi cảm nhận được phương pháp kết nối địa mạch từ Côn Lôn, Sơn Thần Thái Sơn ngày càng trở nên ngưng tụ. Đến khi vị Thần này hoàn toàn chưởng khống sức mạnh Sơn Thần từ thời đại thần thoại, thực lực của ông sẽ lại tăng lên một bậc nữa. Trên khuôn mặt có ba phần giống phu tử, lộ ra vẻ thoải mái.
Điều này cho thấy sự khác biệt giữa vị Thần này và phu tử.
Giác nghĩ, vị lão nhân kia sẽ không bao giờ có vẻ mặt này chỉ vì sức mạnh của nàng.
Không đúng… Thật sự có sức mạnh nào mà phu tử không nắm giữ được sao? Cô gái thầm nghĩ trong lòng, như thể là chủ quán bảo tàng nhẹ nhàng trêu đùa.
Người duy nhất, người duy nhất trong lòng nàng để lại một bóng ma tâm lý sâu đậm, anh hùng.
Lão già có thể dọa cho Côn Lôn Thiên Nữ khóc, có lẽ là người có một không hai từ xưa đến nay.
Giác thu lại ngọc thư.
Khi đang định rời đi, A Chiếu khẽ nói: "Ngươi không nên cho hắn nhanh như vậy."
Cô gái nhìn sang Thiên Nữ bên cạnh.
Chẳng hiểu vì sao, nàng lại thấy Thiên Nữ này ngây thơ đến mức gần như là không thể cứu vãn được.
Mà lại đi tin vào chuyện thân tình như vậy.
Lòng người thay đổi khó lường, trước khác nay khác, cha con còn có thể bất hòa, anh em có thể tranh giành nhau, những cặp vợ chồng vì lợi ích mà bằng mặt không bằng lòng thì nhiều vô kể.
Chỉ là, nàng ngu xuẩn như vậy, không hiểu vì sao, nàng lại cảm thấy không thể bỏ mặc được.
A Chiếu khẽ nói: "Khi người ta có được thứ mình khao khát, họ sẽ bắt đầu lơ là. Lúc này, khi dục vọng được thỏa mãn, họ sẽ truy cầu những dục vọng lớn hơn. Nói đơn giản là, bụng no thì sẽ nghĩ đến những thứ khác. Ví dụ như vừa rồi, rõ ràng chỉ cần ngươi hứa là sau khi sự việc thành công, ngươi sẽ ban cho Thần sức mạnh thần thoại của thời đại Côn Lôn thì ngươi có thể sai khiến Thần."
"Bây giờ ngươi phân chia sức mạnh thần thoại của thời đại đó cho Thần, lần tiếp theo ngươi định sai khiến Thần bằng cách nào?"
"Dựa vào lương tâm của Thần sao?"
"Sai khiến? Chúng ta là đồng minh mà."
"Minh ước không đáng tin, chỉ có lợi ích là tồn tại vĩnh viễn." A Chiếu phản bác.
"Chỉ có lợi ích là không thể lâu dài, chỉ có chân tình." Giác phản bác.
A Chiếu chẳng biết tại sao lại thấy bực bội.
Nàng có thể tìm thấy vô số ví dụ trong lịch sử để phản bác quan điểm của cô gái.
Cuối cùng nàng nói: "Lần này là lợi ích chung, nên Sơn Thần Thái Sơn mới bị lôi kéo được."
"Vậy lần sau thì sao?"
"Nên nhớ, chỉ những thứ lợi ích chưa đạt được mới là tốt đẹp nhất."
"Chỉ những thứ có thể vươn tay ra chạm vào được, nhưng mãi mãi không thể có được, mới có thể kích động cấp dưới nỗ lực."
"Nhưng chính vì như thế, dục vọng của con người sẽ không ngừng phình to, cho nên không thể tùy tiện thỏa mãn yêu cầu của họ. Mà khi dục vọng và khát vọng của một ai đó quá lớn, vượt quá giá trị mà hắn có thể mang lại, thì tài năng của hắn cũng giống như gân gà, chẳng còn giá trị gì."
"Một người tuy tài năng bình thường, nhưng dục cầu chỉ là một cuộc sống yên ổn, thì còn ổn thỏa và dễ kiểm soát hơn nhiều so với một người tuy có tài năng nhưng lại có dục vọng to lớn. Người không thể bị hoàn toàn khống chế luôn đại diện cho sự nguy hiểm tiềm tàng. Tài năng càng lớn thì con dao càng sắc bén." A Chiếu cô gái ngữ khí trở nên bình thản.
Đôi mắt to tròn mà dịu dàng, như Phật Đà nhìn xuống thiên hạ, dung chứa cả sông núi vạn vật.
Tuyệt hậu trời quang, tự có nét uyển chuyển riêng.
Bên cạnh là Thiên Nữ, Thiên Nữ Giác có chút suy tư nhìn nàng.
A Chiếu hất mái tóc đen qua thái dương, nói: "Nhìn cái gì?"
Thiên Nữ tiến lại gần, một mùi hương sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái nhàn nhạt khiến A Chiếu vô thức lùi lại, nàng không thích gần người khác, nhất là vị Thiên Nữ có dung mạo thanh tú ôn nhu này. Thiên Nữ nhìn nàng, như có điều suy nghĩ, nói: "Vậy nên, A Chiếu ngươi nói cho ta những điều này, là để chứng minh giá trị của mình sao?"
"Người có giá trị sẽ không bị bỏ rơi." Cơ thể A Chiếu cứng đờ lại.
Tại sao gia hỏa này lại nhạy cảm ở những nơi kỳ lạ thế nhỉ? !
Giác vươn tay sờ lên tóc nàng: "Yên tâm."
"Ta sẽ không bỏ rơi ngươi."
Không, ngươi không biết ta là người như thế nào… Nếu như ngươi biết, con đường sẽ khác.
A Chiếu phản bác trong lòng, rồi hơi dừng lại.
Ta là ai? Vì sao ta lại chắc chắn rằng nếu nàng biết ta là ai, nàng sẽ đối địch với ta... Nàng rơi vào một sự mờ mịt.
Thái Khí Sơn Thần bước đến, khi sắp xuống núi, ánh mắt của Sơn Thần Thái Sơn nhìn về phía A Chiếu, nói: "Vị... cô nương này, hình như là người quen."
"Nếu thuận tiện, không biết có thể trò chuyện vài câu không?"
Giác đứng bên cạnh, gật gật đầu, mỉm cười nói: "Ta ở đây chờ ngươi."
Vẫn là yên tâm đến vậy.
A Chiếu nhíu mày, rồi cùng Sơn Thần Thái Sơn tiến vào lại bên trong bí cảnh. Sơn Thần Thái Sơn nhìn cô gái này, với tư cách là chủ nhân Thái Sơn, Thần có khả năng nhận biết mạnh mẽ hơn so với các tu sĩ khác. Điều quan trọng nhất là, vì việc phong thiện ở Thái Sơn, Thần đã thông qua nghi lễ siêu phàm long trọng nhất của Thần Châu cổ đại mà kết nối với bản thân, tồn tại một loại cảm giác đặc biệt nhạy bén.
Thần nhìn cô gái đã mất đi ký ức, nhớ lại vị nữ tử ung dung năm nào đã theo Đường Cao Tông lên núi. Nhìn kỹ thì thấy, dù vẻ ngoài thay đổi rất nhiều, nhưng đôi mắt dịu dàng và sự ung dung trầm tĩnh trong đáy mắt vẫn y nguyên.
Mà với tư cách là vị hoàng hậu đã tham gia vào việc phong thiện ở Thái Sơn.
Sơn Thần Thái Sơn trong cõi u minh có một sự cảm nhận đối với trạng thái của cô gái trước mắt.
Thần nói: "Ngươi hình như đang gặp phải rắc rối?"
Mất đi ký ức, đã mất đi thân phận và địa vị vốn tự hào.
Lại còn rơi vào giữa những dòng xoáy giao thoa của tai kiếp, nhìn thế nào cũng thấy phiền toái lớn.
Dù không thích Nữ Đế này làm những chuyện vừa rồi, Sơn Thần Thái Sơn vẫn cảm thấy dường như không thể ngồi yên mà làm ngơ được, cũng xem như làm hết trách nhiệm.
Lão giả thở dài, lật tay lấy ra một lễ khí cổ xưa. Đó chính là một thanh cổ kiếm từng được sử dụng trong nghi lễ phong thiện ở Thái Sơn vào thời nhà Đường. Sau đó nó biến thành khí cơ ôn hòa, ông nói: "Cái gọi là nhân quả, ngươi ta quen biết một hồi, vật này có lẽ có thể giúp ngươi thoát khỏi kiếp nạn này."
Dù sao thì nơi đó cũng từng là nơi tổ chức sự kiện lớn nhất và long trọng nhất vào thời kỳ nhà Đường.
Ở Thần Châu cổ đại, có điển nghi nào hoành tráng hơn phong thiện ở Thái Sơn sao?
Tất nhiên, muốn so thì phải trước thời Đại Tống kia.
Nghĩ tới điều đó, cho dù là Sơn Thần Thái Sơn cũng có chút ghét bỏ.
A Chiếu nhận lấy thanh cổ kiếm, nhìn ngắm.
Đột nhiên nàng nói: "Vậy nên, ta là Võ Tắc Thiên?"
"Hả?!" Sơn Thần Thái Sơn suy nghĩ bị đình trệ.... ... ...
Vệ Uyên mang theo binh phù và binh mã âm binh của những vị tiên tổ Đạo Môn.
Rời khỏi núi Long Hổ, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, thì ra những âm phù binh mã kia, thế mà còn nặng nề hơn quyền cước của những vị thần cao chót vót, khó có thể gánh chịu nổi. Sau khi tạm biệt núi Long Hổ, bởi vì thời gian sớm hơn so với dự tính ban đầu của Vệ Uyên, nên hắn không về lại viện bảo tàng.
Nghĩ đến lời dặn dò của Bạch Trạch, tìm kiếm chân linh.
Vệ Uyên quyết định sẽ đi tìm thử chân linh của A Lượng, biết đâu lại bị nhét vào xó xỉnh nào đó thì sao?
Hiện tại chỉ còn thiếu thứ đó.
A Lượng bởi vì nghịch thiên mà chết, dùng sức mạnh của một châu để chống lại thiên đạo, chân linh tan vỡ, nên trong tình huống bình thường là rất khó tìm thấy. Nơi chân linh của ông có thể tồn tại, hoặc là ở nhà thờ Vũ Hầu, hoặc là miếu Quan Công, hoặc chính là ở Ngũ Trượng Nguyên - nơi chấp niệm của ông.
Nhưng nếu nói là cái cuối cùng.
A Lượng chẳng lẽ biến thành một con quỷ Jibakurei 1800 tuổi?
Chấp niệm bất tử, vậy cần phải là tồn tại kinh khủng đến cấp độ nào chứ… Vệ Uyên nghĩ, Gia Cát Vũ Hầu không cam lòng mà biến thành lệ quỷ trước khi chết.
Cái buff này chồng lên nhau khủng khiếp quá.
Sợ rằng ngay cả phật đạo hai nhà cũng bó tay.
Kỳ môn phương sĩ?
Mạch này càng không cần phải nói đến. Chẳng lẽ muốn họ đối mặt với vị tổ sư gia kinh tài tuyệt diễm nhất lịch sử của mình sao? Đến nhận thua à? Bất quá, phật tổ bồ tát phù hộ cũng không hay lắm. Nếu như thực sự có một cảnh đó, tốt nhất là bái lạy võ tài thần.
Biết đâu, thấy Quan Vân Trường mà còn có chút mặt mũi mà qua ải.
Vệ Uyên vội lắc đầu, gạt bỏ tất cả những ý niệm này.
Sau khi cân nhắc kỹ càng nhiều lần, hắn cảm thấy suy đoán của mình là đúng, nếu như suy đoán của Bạch Trạch là thật, Chúc Cửu Âm biến thành Viên Thiên Cương, cùng Võ Chiếu, đang nghĩ đến đây, Vệ Uyên dừng lại một chút, sau đó tiếp tục suy nghĩ, nếu như kế hoạch ban đầu của miếu Quan Công đã cân nhắc đến việc chân linh hoàn chỉnh.
Như vậy, chân linh của A Lượng chắc phải được bảo tồn.
Và nơi có khả năng nhất, cũng là nơi dễ bị người thực hiện kế hoạch về sau tìm thấy nhất, chắc chắn phải là nơi 100% dễ dàng phát hiện. Chỉ cần những người đó hiểu rõ những điều này thì sẽ biết được tình hình. Vậy thì hoặc là nơi được kỷ niệm nhiều nhất.
Hoặc là nơi đáng tiếc nhất.
Hoặc là ngay tại vị trí miếu Quan Công.
Vệ Uyên điều chỉnh lại tâm trạng, đè nén sự kích động xuống, xác định phương hướng rồi một lần nữa đi tìm.
Nhà thờ Vũ Hầu, lúc trước đã đi qua rồi, xác định không có.
Vệ Uyên tiếp tục theo sát, đến Ngũ Trượng Nguyên, dựa vào trí nhớ đã dần trở nên mơ hồ, tìm thấy vị trí quân trận của Quý Hán năm xưa, nhưng dù đã thi triển pháp thuật, vẫn không tìm thấy khí tức của A Lượng.
Vẫn không cam tâm, lại chạy đến Nam Dương.
Chạy đến Lang Gia quận, nơi mà A Lượng từng ở hồi còn nhỏ.
Thậm chí còn không từ bỏ ý định, lại chạy đến nhà thờ Vũ Hầu ở đất Thục, vẫn không tìm được.
"Chẳng lẽ ở miếu Quan Công?"
Vệ Uyên như có điều suy nghĩ, mở phần mềm tra cứu, tìm kiếm miếu Quan Công, nhà thờ Vũ Hầu. Vì A Lượng có nguyên nhân đặc thù, hắn thậm chí còn được thờ cúng ở văn miếu ngang hàng với miếu Quan Công. Ngoài ra còn có trong miếu của các vị đế vương nhà Đại Minh.
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, nhìn những điểm đỏ xuất hiện vô số trên bản đồ, nghiến răng nghiến lợi.
Loại trừ từng cái một, đến khi nào mới xong đây.
Nói một cách nghiêm túc, mạch suy nghĩ thì không có vấn đề, còn độ khó của việc tìm kiếm, thì không phải lỗi của A Lượng, mà là của hắn.
Bị đời sau kỷ niệm các kiểu, lỗi tại tôi rồi.
Vệ Uyên như thấy được bóng dáng thiếu niên năm xưa buông tay, cười hềnh hệch.
Xoa xoa mi tâm, thở dài.
Vẻ mặt lại trở lại vẻ bình tĩnh, điều khiển Ryukaze, tiếp tục đi tìm. Từng cái một, tìm hết thì thôi, còn có thể không tìm ra sao?... ... ... ...
Mãi đến đêm khuya, Bạch Trạch mới thấy Vệ Uyên trở về.
Tên này còn lấy canxi sữa Nghiêm Tử AD cắm ống hút rồi cùng nhau uống.
Vô cùng lười biếng.
Hơn nữa mặc cái áo ngủ không biết mua ở đâu, ngang nhiên ngồi chơi game trên ghế sofa, thấy Vệ Uyên trở về, đôi mắt cá chết mở to ra, lên tiếng chào: "Yo, về rồi à."
Vật trang sức nguyên tắc nhất định là phải dung nhập một cách tự nhiên vào cuộc sống của vật chủ!
Đó là ăn nhờ ở đậu.
Chỉ là Bạch Trạch vẫn rất nhạy cảm nhận ra cảm xúc trầm thấp của Vệ Uyên: "Ngươi sao thế?"
"Ai bắt nạt ngươi à?"
Bạch Trạch vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp, ăn nhờ ở đậu của ngươi, ít nhất cũng phải ngoài mặt an ủi một câu, mặc dù cách an ủi của hắn là xuất phát từ chính mình, an ủi: "Chúng ta tụ tập một đợt chân dài là qua hết!""
"Ta vẫn không tìm được… Không tìm thấy chân linh của A Lượng."
Vệ Uyên khẽ nói.
Bạch Trạch ngạc nhiên: "Không tìm thấy?"
Thần nhìn thấy vẻ mặt thất bại hiếm hoi xuất hiện trên mặt chủ quán bảo tàng.
Người sau thì thầm: "Nam Dương, Ngọa Long cương, nhà thờ Vũ Hầu khắp nơi, văn miếu, miếu Quan Công, ta đều đã đi qua, hòn đá vẫn chỉ là hòn đá, tượng đất vẫn chỉ là tượng đất, bọn chúng không phải là A Lượng, A Lượng không có ở đó, không có..."
Vệ Uyên nhìn về phía Bạch Trạch, chậm rãi nói: "Chân linh của A Lượng, thật sự còn chứ?"
Đây là vấn đề mà hắn luôn không muốn đối mặt, không muốn nghĩ đến.
Lời Bạch Trạch nói, thật sự là đúng sao?
Hệt như lúc trước Thanh Ngưu đã khẽ nói.
"Ta tìm không thấy hắn..."
Tâm trạng trầm thấp, tìm kiếm lâu như vậy mà không có kết quả, cho dù là Vệ Uyên kiên cường đến đâu cũng cảm thấy tuyệt vọng, hoặc có lẽ, từ trước đến nay, với tư cách là một trong những người tu hành chân chính của Đạo Môn, hắn biết rõ cái giá của việc tranh đoạt mệnh với trời, thần hồn tan vỡ sao có thể dễ dàng quay lại như vậy? Chỉ là theo bản năng hắn trốn tránh vấn đề này, vô ý thức dùng lời của Bạch Trạch để lừa gạt chính mình. Mà bây giờ, với việc loại bỏ từng nơi mà vẫn không tìm thấy chân linh của A Lượng.
Dường như nên đối diện với sự thật rồi.
"Ngươi là đồ ngốc sao?"
Bạch Trạch dùng ánh mắt nhìn kẻ bị mất não nhìn hắn, nói: "Đồ vật của nhân duyên Gia Cát Vũ Hầu."
"Chẳng phải nó ở ngay đây sao?"
Bạch Trạch vươn tay, chỉ vào cái quạt lông trắng đang được bảo quản cẩn thận.
"Tưởng niệm nhân duyên ở chỗ này, nồng đậm đến mức ta nhìn một cái là thấy ngay a."
"Ta bảo ngươi đi tìm đùi khác để dựa vào, đâu có bảo ngươi đi tìm Vũ Hầu. Não ngươi có bị chập không vậy?"
Vệ Uyên ngơ ngác, nhìn cái quạt lông kia.
Đại tướng quân Khương Duy sau cùng đưa cho đạo nhân cái quạt lông này.
Đây là di vật của thừa tướng...
Sau đó, vị đạo nhân đã mang theo chiếc quạt lông này, ẩn cư ở Nam Dương, cuối cùng cũng mất đi khi đang vuốt ve quạt lông.
Hy sinh ở quân trận, sao trời rơi ở Ngũ Trượng Nguyên, hồn về Viêm Hoàng.
Chỉ có một chiếc quạt lông này, xem như lời hồi đáp sau cùng cho ước hẹn canh gác ở Nam Dương năm xưa.
"Kế hoạch của miếu Quan Công, nơi có khả năng nhất, và cũng là nơi dễ tìm ra nhất cho người thực hiện kế hoạch về sau, chắc chắn phải là nơi dễ phát hiện nhất, là nơi không thể bỏ sót, là nơi sẽ không bao giờ không thể tìm thấy."
"Ha ha, ha ha ha, hóa ra là thế… Hóa ra là thế."
Vệ Uyên tự lẩm bẩm, đột nhiên bật cười. Giống như đã gặp phải một chuyện có thể khiến hắn nhớ suốt đời, cười đến mức suýt chút nữa là ngã về phía trước, cười đến nỗi Bạch Trạch phải nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái, cười đến nỗi trong tiếng cười xán lạn lại có một nỗi bi thương không thể nào diễn tả thành lời.
Tiếng cười dần lắng lại, hắn kéo cửa tủ ra, lấy chiếc quạt lông kia, nhẹ vuốt ve nói nhỏ:
"Sáu lần ra Kỳ Sơn, sao trời rơi Ngũ Trượng Nguyên."
"Ta dẫn ngươi đi con đường mà ngươi chưa từng đi."
"Đi đưa ngươi ngồi đường sắt cao tốc, từ nhà thờ Vũ Hầu đến Trung Nguyên một chuyến, rất nhanh thôi, chưa tới nửa ngày, lần này ngươi không cần phải dùng cả một đời dài đằng đẵng như thế..."
Giọng của đạo nhân năm đó ôn hòa, ẩn chứa một sự nghẹn ngào.
"Mộng 1800 năm rồi a..."
"Tỉnh lại đi."
"A Lượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận