Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 181: Tới cửa

Cảm giác bị nhìn chằm chằm ngày càng rõ rệt, thực sự khiến người ta sởn tóc gáy. Ta có chút không quen. Vô ý thức quay đầu nhìn lại. Chẳng có gì cả, quả nhiên là do mình nghĩ nhiều. Ta không hiểu vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn mặt lau mặt, ngẩng đầu lên vô tình thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, bức tranh không biết từ lúc nào đã được treo lên bức tường đối diện gương, và trên tranh thì trống rỗng. Chuyện này có hơi tà, ta nhìn kỹ, có thể nhìn ngang liếc dọc, nhưng trên tranh vẫn trống không. Đầu óc choáng váng cả lên, lão bản lại gọi điện bảo ta về công ty một chuyến, trong lòng ta tuy có chút bất an, nhưng công việc quá cấp bách nên ta đành đặt bức tranh về chỗ cũ, rồi vội vàng vàng vàng đi làm, bận quá cũng quên luôn chuyện này, đến khi về nhà đi ngủ, lại thấy trán lạnh buốt. Mơ màng mở mắt, thấy có thứ gì đó đang thổi hơi vào mặt ta, giống như là đang hút khí. Cơ thể ngày càng lạnh hơn, toàn thân mơ mơ màng màng không thể tỉnh lại. Chuyện này kéo dài vài ngày, đến ngày cuối cùng thì không còn lạnh đến thế nữa, ta miễn cưỡng mở được mắt, thấy một 'người' cao lớn đang thổi hơi vào người ta, mẹ ta thì đang đứng chắn trước mặt người đó, che chắn cho ta, nhưng 'người' kia quá cao, mẹ ta không thể che hết được. Trong lòng ta hốt hoảng, lúc này mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh, ta thấy có vật gì đè lên ngực, hô hấp khó khăn. Quay đầu lại. Người phụ nữ trong tranh đang vẽ vời trên bức tường gần cửa sổ, mặc bộ xiêm y màu đỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm ta. Khoảng cách ta chỉ ba bước chân. Rồi nàng mỉm cười... An Thăng Minh giọng nói run rẩy. Rõ ràng chuyện này đã để lại bóng tối rất lớn trong lòng hắn, Vệ Uyên phác họa một đạo An Tâm Ninh Thần Phù, trấn an tâm tình An Thăng Minh, trong đầu thì đang nghĩ về chuyện An Thăng Minh gặp phải, đồ vật cổ quái, lại còn là kiểu tà linh, khiến hắn nhớ tới kính linh trước kia. Cũng đều là đồ cổ, cũng đều thai nghén tà linh, cũng đều ảnh hưởng đến những người đã tiếp xúc. Vậy liệu có liên hệ gì giữa hai chuyện này hay không? Vệ Uyên trầm ngâm rồi hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, mẫu thân ngươi nàng... " An Thăng Minh đáp: "Mẹ ta vẫn ổn, chỉ là lớn tuổi, thân thể hơi yếu, bệnh tật triền miên." "Lần này..." Hắn nói không nên lời, nhớ tới việc mẹ mình che chắn cho mình khỏi thứ tà quái kia, sống mũi cay cay, ngón tay lau khóe mắt, không thốt ra lời. Hắn là kiểu người thường thấy nhất ở Thần Châu, hiếu thuận với cha mẹ, đối tốt với con cái, còn bản thân thì có chút xuề xòa, lần này nếu không phải vì liên lụy đến mẹ mình, chắc hắn đã cam chịu sống qua ngày, đến khi thật sự không thể chịu được mới thôi. An Thăng Minh cố nén cảm xúc, nhỏ giọng cầu khẩn: "Quán chủ, thứ đó bên chỗ ngươi có thể thu phục không?" Vệ Uyên mỉm cười nói: "Có thể." Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Hiện tại bức họa đó vẫn còn trên tường chứ?" An Thăng Minh lắc đầu, vội đáp: "Không, nó đã trở lại trong tranh rồi." Vệ Uyên khẽ gật đầu, nếu An Thăng Minh không miêu tả sai, đây cũng là một tà linh, dù không liên quan gì tới kính linh trước kia, thì cũng có thể mang về chút công huân, đối với hắn mà nói cũng đủ rồi, công huân đáng ra Sơn Quân được nhận, nhưng vì rút đi thần tính nên không có. Vệ Uyên bây giờ xem như đã hiểu rõ hơn một chút về nguyên lý của Ngọa Hổ lệnh bài. Công huân thật ra giống như một dạng năng lượng, Ngọa Hổ Lệnh cần có loại năng lượng này để duy trì các công năng, và quá trình rút thần tính để hóa ấn tỉ sẽ tiêu hao năng lượng do chính bản thân Sơn Quân đại diện công huân chi trả. Điều này khiến Vệ Uyên hiện tại chỉ còn lại mười công huân, so với những cổ vật hơn ngàn công huân kia thì quả thật chẳng khác nào hạt cát trong sa mạc, lúc này, dù chỉ là một ác linh đơn giản nhất, trong mắt Vệ Uyên cũng lấp lánh ánh sáng công huân. Hắn nghĩ ngợi, nói: "An tiên sinh cứ ngồi ở đây một chút, ta đi tìm người giúp." Trên mặt An Thăng Minh còn chút mừng rỡ, gật nhẹ đầu. Vệ Uyên đi ra khỏi viện bảo tàng, đưa tay bắn ba đồng tiền lên, gieo một quẻ tiền tài, xác nhận An Thăng Minh không nói sai, và đúng là trên người hắn có tàn lưu khí tức tà linh, sau đó thu ba đồng tiền lại, đi về phía tiệm hoa đối diện. Hắn bây giờ có thương tích, không thể phát huy toàn lực. Phủ Thiên Sư ngọc phù còn chưa đưa tới, cũng không thể dùng thần ấn tạo sắc lệnh mượn sức mạnh. Để tránh bị lật xe trong mương, tốt nhất vẫn là nên tìm Giác cùng đi thì hơn. Hắn lịch sự gõ cửa, đợi Giác đáp lại rồi mới mở cửa bước vào. Thấy thiếu nữ hôm nay mặc thiên hướng về thiếu niên, mang khí chất trung tính ôn nhu hòa quyện với nét hào hùng, nàng ngẩng đầu nhìn, Vệ Uyên dừng lại một chút, dời ánh mắt, đem chuyện An Thăng Minh gặp phải nói sơ qua, rồi không đợi nàng mở miệng, nói rằng mình dù sao cũng chưa khỏi hẳn vết thương, mong Giác có thể cùng đi, thiếu nữ bừng tỉnh hiểu ra, đưa tay ra hiệu bảo hắn dừng lại, mỉm cười nói: "Ta hiểu, là để ta làm trợ thủ của ngươi phải không?" "Trợ thủ?" Thiếu nữ đáp: "Đúng vậy, như Holmes và bác sĩ Watson ấy." Trong đáy mắt nàng có cảm giác kích động, rồi dừng một chút, nhìn Vệ Uyên dò hỏi: "Hay là, ngươi thích kiểu như Địch Nhân Kiệt đại nhân và Lý Nguyên Phương hơn?" Vệ Uyên: "..." Ta biết thiên nữ có năng lực học tập rất nhanh, nhưng mà tốc độ tiếp thu này có phải quá nhanh hay không, khóe miệng Vệ Uyên giật giật, cảm thấy mình cần lo lắng, tốc độ tiếp thu nhanh như vậy, có thể bị ảnh hưởng bởi những thông tin phức tạp của hiện đại không... Không, Giác ít nhất cũng là một thiên nữ, từ xưa đã học qua vô vàn tri thức, cũng không cần lo lắng chuyện này. Vệ Uyên nghĩ ngợi, thấy thiếu nữ có vẻ hứng thú, triệu hồi một chiếc mũ thám tử và một cặp kính gọng lớn bằng sừng trâu, thêm bộ quần yếm kaki màu đậm, áo sơ mi trắng, nhìn cũng rất ra dáng thám tử, Vệ Uyên biết thiên nữ bận tâm đến 'lòng tự trọng' của mình nên mới không để hắn nói ra ý muốn nàng hỗ trợ bảo vệ, ngược lại còn nhìn ra hắn đang cần gì, rồi tìm ra lý do khác để cùng đi. Vệ Uyên trong lòng thở dài một tiếng, học theo kiểu quý ông của Vụ Đô, đưa tay xoa ngực, hơi khom người, cười nói: "Hôm nay phải nhờ ngươi bảo vệ ta." "Vậy thì, thưa cô Watson yêu quý, chúng ta có thể lên đường được chưa?" "Người ủy thác đang đợi chúng ta." Thiên nữ giật mình, sau đó khép nắm tay lại che môi, ho khẽ, trang nghiêm đáp: "Đương nhiên rồi, thám tử đại tài Phúc Nhĩ Uyên Tư." Rồi nói thêm: "Ngoài ra, đây là lẽ thường tình, bạn ta." "Lẽ thường tình?" "Đúng, lẽ thường về việc làm sao để nhận định đối tác đã sẵn sàng." Đây là bị nhập vai rồi sao? Vệ Uyên không nói gì, nhìn thiên nữ nghiêm túc nhập vai, trong lòng chẳng hiểu vì sao thả lỏng, kìm lại khóe miệng đang muốn nhếch lên, để vẻ mặt trở lại bình thường, chỉ tay ra bên ngoài, rồi cùng thiên nữ Giác đi ra, thấy An Thăng Minh vẫn còn có chút lo lắng, nhìn thấy người mà Vệ Uyên tìm đến hỗ trợ là một thiếu nữ da trắng mịn màng, mặt mày xinh đẹp, An Thăng Minh giật mình, vô thức nhìn về Vệ Uyên, đáy mắt hồ nghi. Vệ Uyên giải thích: "Đây là đồng bạn của ta, có nàng ở đây, chắc chắn sẽ hơn." "Có thể nói, không có gì sơ hở." Giọng hắn hơi dừng lại, lúc này mới phát hiện bản thân mình giống như là kẻ mặt dày ăn bám người khác mà nói nghe như mình tài giỏi lắm vậy, lắc đầu tự giễu, hôm nay An Thăng Minh lái xe tới, Vệ Uyên cùng Giác ngồi phía sau, một đường im lặng, đến nơi thì An Thăng Minh khẽ nói: "Hôm nay cha mẹ ta cũng đến." "Hình như cha ta vì việc ta đụng vào bức tranh đó mà có chút không vui." Vệ Uyên gật đầu cho biết mình đã hiểu, khi xuống xe, tiện tay móc ra ba đồng tiền kia, lại gieo quẻ tiền tài lần nữa, đơn giản phân tích quẻ tượng, lại ngẩn ra, quẻ tượng cho thấy, tà linh đã không còn, hoặc nói rõ hơn, tà linh dường như đã bị tiêu diệt. Chỉ còn lại một chút khí tức sót lại nơi đây. Vệ Uyên trầm ngâm, dù tà linh đã tan biến, nhưng vẫn muốn xem tình hình cho chắc chắn, thế là đi theo An Thăng Minh vào cửa, thấy An Thăng Minh mở cửa bằng chìa khóa, nội thất trang trí khá cũ và đơn giản, trên ghế sofa ngồi một người đàn ông tóc đã hoa râm, còn có một... Còn có một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo đỏ, khóe mắt mang vẻ quyến rũ màu đỏ. Dung mạo dịu dàng tinh tế, giống như bước ra từ trong tranh. Vệ Uyên thấy An Thăng Minh đi lên chào, gọi người đàn ông một tiếng cha, lại quay sang người đang ngồi trên ghế sofa, mặc áo đỏ cũ kỹ kia, rồi một cách tự nhiên gọi: "Mẹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận