Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 383: Đảo Anh Đào phía trước, Hình Thiên đặc huấn

Chương 383: Đánh đảo Anh Đào phía trước, Hình Thiên đặc huấn
Bất quá, vào lúc rất nhiều đạo nhân nghĩ đến Vệ Uyên đầu tiên, Lâm Thủ Di lại có chút chần chờ, nhìn về phía Trương Nhược Tố, nói: "Thực lực của Vệ quán chủ tự nhiên là rất mạnh, nhưng lần này đi, dù sao cũng đối mặt với chư thần của đảo Anh Đào, cho dù có rèn luyện ra phù lục, nhưng khi đối mặt thần linh, có phải vẫn có chút mạo hiểm không? Tại đảo Anh Đào, những thần năng kia cộng hưởng với thiên địa, phát huy ra lực lượng lớn lắm."
"Lần này, tốt nhất là có thể trực tiếp cưỡng ép đè những vị Thần kia xuống."
Là muốn tại thời điểm đắc ý nhất của đảo Anh Đào, đè nặng đối phương khí diễm, như vậy hiệu quả mới tốt nhất.
Lúc này, hắn ít nhiều có chút lo lắng cho Vệ Uyên, mặc dù thực lực của người sau đã ở mức nhất lưu.
Nhưng có thể cưỡng ép áp những thần kia xuống hay không, vẫn là một mối lo.
Trương Nhược Tố trầm ngâm, vuốt râu nói: "Chuyện này... đúng là một vấn đề."
"Đợi Vệ đạo hữu đến Long Hổ rồi lại bàn tiếp."
"Thực tế không được, ta đi cũng được."
Trong mộng cảnh.
Vệ Uyên vẫn từ trong bình gốm thoát ra.
Sau khi bàn bạc hữu hảo nhiệt liệt, nhờ Chiến Thần Hình Thiên thuyết phục Chúc Cửu Âm, Vệ Uyên đã tự do, Hình Thiên một tay kéo bình gốm, một tay khác xách cổ áo sau của Vệ Uyên, như nhổ củ cải trắng, phù phù một cái lôi hắn từ trong bình muối ra.
So với vóc dáng Hình Thiên, Vệ Uyên cảm thấy mình quá gầy yếu.
Giống như mèo con chưa dứt sữa.
Hình Thiên như chỉnh quần áo cho figure, phủi hết muối trên người Vệ Uyên, sau đó đặt hắn lên ghế, tiện tay đẩy rau trên bàn về phía Vệ Uyên, trên mặt nho nhã mỉm cười.
Như cho mèo ăn.
Vệ Uyên: "..."
Hình Thiên đại ca ngươi làm vậy khiến ta thấy tôn nghiêm bị tổn thương nặng a.
Vệ Uyên khóe miệng giật một cái, nhìn Chúc Cửu Âm, chọn lời nói:
"Vậy nên ý là, muốn ta nghĩ cách tìm đầu của Hình Thiên phải không?"
"Đầu của Hình Thiên, không ở Sơn Hải giới?"
Chúc Cửu Âm thản nhiên: "Nếu ở đây, đã bị tìm thấy."
Thần vẫn nghiêng người đối diện Vệ Uyên và Hình Thiên, nhìn về phương xa, dáng vẻ cổ xưa xa xăm, mang khí tức Thần chiếu Cửu U cổ xưa, bình thản nói:
"Hiên Viên Hoàng Đế đã phong ấn thủ cấp của Hình Thiên, mà Vũ Vương rất có thể đã gia cố phong ấn này, tỉ như, để cơ thể Hình Thiên ở Sơn Hải giới, còn đầu thì ở nhân gian, trực tiếp dùng khoảng cách dài giữa Sơn Hải và nhân gian làm phong ấn."
"Hình Thiên lại không phải Thần chủ quyền hành, không thể vượt qua khoảng cách dài như vậy, đưa đầu về, ta nghĩ ngươi có thể giúp Thần, năm đó Hiên Viên Khâu và Viêm Đế bộ tộc dung hợp, Hình Thiên phản loạn, nhưng dù thế nào Thần vẫn là Chiến Thần Viêm Đế bộ tộc, mà bây giờ Thần Châu nhân gian, chẳng phải đều là con cháu Viêm Hoàng sao?"
"Xác thực..."
Vệ Uyên khẽ gật đầu.
Xem như con cháu Viêm Hoàng, đi đánh thức lão tổ tông của Viêm Đế bộ tộc là chuyện bình thường.
Hơn nữa, nếu Hình Thiên khôi phục chiến lực thật, vậy Cộng Công cũng không phải không có đối thủ.
Nhưng ngẫm lại, từ Hiên Viên Khâu đến Vũ Vương, các vị lãnh tụ Nhân tộc đều có võ đức đầy mình quá mức, một mạch tương thừa, trước đây Vệ Uyên còn thấy Hoàng Đế là vị quân vương nhân từ khoan hậu, nhưng giờ nhìn từ chỗ Hình Thiên, lão tổ tông Nhân tộc đó có lẽ là "Đặc công chuyên trị loại đầu óc sắt thép".
Đối thủ của ông, như Xi Vưu hay Ma Thần Cửu Lê, đều loại này.
Gì?
Ngươi bảo đối thủ không phải loại đầu óc sắt thép?
Vậy trước hết vật lý hạ thấp trí, kéo trí thông minh của địch nhân xuống ngang đẳng cấp đầu óc sắt thép.
Rồi dùng kinh nghiệm đầy mình đánh bại Thần.
Về sau Chuyên Húc, mặt ngoài hòa hòa khí khí như lão tốt, sau lưng lại âm thầm mài đao, đem cả cây trụ trời Kiến Mộc đẽo thành củi; Nghiêu Đế về hưu xong thì chỉ thích ăn nhờ ở đậu không trả tiền, mỗi ngày là đi chặt đầu, trực tiếp chôn thi thể ở đối diện nhà cha người khác; Thuấn Đế trực tiếp đuổi Tứ Hung cho gà bay chó chạy, mà lại còn là kẻ cuồng công việc trong sách vở.
Vũ thì vác kiếm đi loạn khắp Sơn Hải, từ Nam Sơn Kinh đánh tới Hải ngoại Bắc Kinh, còn phong ấn cả Thủy Hầu Tử và Cộng Công.
Khóe miệng Vệ Uyên co giật.
Nghĩ vậy, quân vương Nhân tộc thời viễn cổ như ai cũng là đứa trẻ có vấn đề viết hoa.
Cái gì Ngũ Đế...
Hắn như thấy một loạt Vũ Vương từ già đến trẻ vác kiếm chống nạnh cười ha ha.
Đau cả óc.
May hắn chỉ gặp một người.
Suy tư một hồi.
Mà dường như bên cạnh Vũ Vương cười ha ha, như thể chính mình cũng ở đó đứng.
Chúc Cửu Âm nhấp ngụm trà, giọng bình thản: "Nếu ngươi đồng ý, nhân gian cứ giao cho ngươi, ta cũng sẽ chú ý ở Sơn Hải, tìm đầu Hình Thiên, rồi xóa bỏ phong tỏa vết thương khí vận, để Thần có thể khôi phục hoàn toàn."
Ánh mắt hướng về phía Vệ Uyên, thản nhiên: "Nhưng trước tiên ngươi phải đến nơi cực tây của Tây Sơn giới, mang Ngọc Thư Sơn Hải của Cùng Kỳ về."
"Thực lực bây giờ của ngươi vẫn còn kém."
"Trong Tây Sơn giới, không ít Hung Thú muốn ăn thịt ngươi báo thù năm xưa, với thực lực ngươi bây giờ, tùy tiện tham dự, hên thì trốn được mạng, xui thì không còn gì."
Sắc mặt Vệ Uyên hơi trầm xuống, khẽ gật đầu.
Chuyện này, từ lúc Thủy Hoàng Đế vào Côn Lôn, trấn sát Cùng Kỳ, hắn đã nhận ra.
Với thực lực của mình, lại thiếu thống soái Vương Tiễn phụ tử, một chọi một chỉ đối phó được chiến tướng nhất tộc Cùng Kỳ, nếu tham gia ân oán nhân gian hay chuyện xưa, còn coi như dễ, chứ khi bay vọt tới thời thần thoại, lại có chút bất cập.
Ý định trước mắt, là lấy được ngọc thư Tây Sơn Kinh đầy đủ.
Sau đó từ đó lấy Khế lưu lại, có thể kích phát dược tính tiềm ẩn trong kiếp trước.
Rồi dùng khí tức Chúc Dung Cộng Công kích phát dược tính, dùng tầm mắt của Chúc Cửu Âm rèn luyện bản thân.
Nhưng điều này có một vấn đề rất đau đầu
Muốn tăng thực lực, phải lấy được ngọc thư Tây Sơn Kinh.
Vậy ngươi đi mà cướp đi!
Nhưng để cướp, phải có thực lực.
Vậy ngươi mau tăng thực lực lên!
Nhưng để tăng thực lực, phải có ngọc thư Tây Sơn Kinh.
Vậy mau đi cướp sách đi!
Trong óc Vệ Uyên như có hai người đang vỗ bàn cãi nhau kịch liệt, cơ hồ như một loại quán tính, tựa như mỗi lần thi, trong đầu liền như bật máy chiếu phim, rõ ràng bài toán trước mắt là hàm số bậc hai, nhưng đầu lại vang lên bài "Mênh mông thiên nhai là ta thích" hay Quách Đức Cương nói chuyện hài.
Hận không thể móc đầu ra bóp chết thằng bé chiếu phim đó.
Hình Thiên nói: "Tăng thực lực, có lẽ ta có thể giúp một tay..."
Vệ Uyên khẽ giật mình, chợt nghĩ ra người trước mắt là Chiến Thần trong truyền thuyết, hơn nữa là Chiến Thần thuần túy hơn cả Xi Vưu cũng mang danh binh chủ, đáy mắt lóe lên hy vọng, Hình Thiên vẫn nét mặt nho nhã ôn hòa giải thích:
"Thực lực hiện tại của ngươi xem như không tệ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn chưa đủ."
"Hay nói, ngươi chưa giỏi đối đầu với Thần, chưa quen chiến đấu cùng thần linh."
"Không quen chiến đấu cùng thần linh?"
"Đúng vậy."
Hình Thiên gật đầu, nói: "Như ta đây, chẳng có quyền năng gì, nhưng vẫn được gọi là Chiến Thần."
"Danh xưng Chiến Thần, thực chất cũng là giành được."
Phương pháp chứng được vị trí Chiến Thần?
Hình Thiên chắc chắn: "Chỉ cần đánh bại hết mọi thần không phục, ngươi chính là Chiến Thần."
Vệ Uyên: "..."
Hình Thiên đứng dậy giải thích:
"Nên, chiến đấu ngoài công thể, còn có chiêu thức và cách dùng công thể; công thể như nhau, thực lực có thể khác trời vực, như bông gòn và thép, bông gòn đánh không sao, nhưng thép rèn thành đao kiếm thì một đòn chí mạng; phòng thủ thì bông dày mấy cũng không bằng áo giáp."
"Mà yếu tố quyết định công thể của ngươi phát huy là bông gòn hay sắt thép, chính là cách chiến đấu, ta có thể dạy ngươi."
Hình Thiên còn đầu, rất nho nhã ôn hòa, từ tốn nói về phong cách và chiêu thức xuất chiêu, cuối cùng bảo:
"Đưa khí tức và sức mạnh của ngươi ngưng vào một, rồi dồn lên, trong thời gian ngắn nhất, bộc phát hoàn toàn, đó là cơ bản trong các chiêu thức do ta tự tạo."
Hắn giơ tay lên, bổ mạnh xuống phía trước.
Thế giới mộng cảnh như trời long đất lở, như thể chốc lát nữa cả mộng cảnh sẽ sụp đổ, uy lực khủng khiếp đến cực điểm, Vệ Uyên hai tay giao nhau, chống lại khí thế đó, vẫn cảm thấy một cỗ khí diễm trùng kích mạnh mẽ, hai má đau nhức.
"...Mạnh thật."
Hắn khẽ cảm thán.
Bắt đầu chờ mong Hình Thiên truyền dạy thế nào.
Hình Thiên từ từ thu tay lại, nhìn hắn: "Ngươi học được chưa?"
Vệ Uyên: "..."
Hình Thiên nho nhã ôn hòa, bình tĩnh hỏi: "Học được chưa?"
Vệ Uyên trầm mặc, "Cái này là xong rồi?"
Hình Thiên chắc chắn: "Xong rồi mà."
Vệ Uyên im lặng.
Hình Thiên thấy Vệ Uyên như vậy thì biết anh đã học được mấy phần, khẽ mỉm cười an ủi: "Vệ Uyên tiểu huynh đệ, ngươi không cần tự trách quá, cứ yên tâm, coi như cảm ơn việc ngươi sẽ giúp ta tìm lại đầu, ta nhất định sẽ dạy được cho ngươi loại chiêu này."
"Nói đến. Ta thật không giỏi dạy người khác, nhưng nói đến, ta chợt nhớ một cách dạy."
"Một người duy nhất học được chiêu thức của ta, chính là học vậy."
"Chúc Cửu Âm cho ta xem quyển sách, bảo thực tiễn là thước đo của mọi đạo lý."
"Ta thấy rất thú vị."
Rồi Hình Thiên trước ánh mắt mong chờ của Vệ Uyên, buông búa.
Vươn tay, nâng cổ.
Một lực, ba một tiếng, hái đầu xuống, đặt lên bàn, mỉm cười:
"Năm đó Vũ đã học chiêu của ta như vậy đó."
Vũ?!
Trước mắt Vệ Uyên thoáng hiện hình ảnh Vũ Vương bị đập bẹp xuống đá đến độ muốn móc ra cũng không móc ra được, mặt cứng đờ, Hình Thiên hai mắt trên lồng ngực đột ngột mở ra, Thần giơ búa lên, xuyên qua khuôn mặt cứng đờ của Vệ Uyên, bóng tối rơi xuống, cười gằn:
"Ý cảnh hay chiêu thức, rất đơn giản."
"Bị đánh vài ngàn lần, nhất định sẽ học được."
Vệ Uyên: "? ? !"
Ngươi cứ vậy mà cảm ơn ta sao?. . .
Lúc Vệ Uyên mơ màng tỉnh dậy ở trên tàu cao tốc.
Hắn đã thành công trải nghiệm cảm giác của Vũ Vương năm xưa, vừa nãy thôi, đầu Hình Thiên và Chúc Cửu Âm đang ngồi uống trà, còn Vệ Uyên bị Hình Thiên nện thuẫn liên tục, dẫn đến giờ mới thẫn thờ ngồi trên ghế tàu cao tốc, mặt mũi sinh không thể luyến, một cảm giác ta đã thành con mèo phế, hai mắt vô thần.
Rồi, không biết qua bao lâu, điện thoại di động reo.
Vệ Uyên gắng gượng liếc qua.
Đầu Miêu Miêu.
Không phải Giác.
Rồi ba lại nằm.
Mặt mày ủ rũ nghe điện thoại.
"Là ta..."
Trên núi Long Hổ, Trương Nhược Tố nghe giọng mệt mỏi của Vệ Uyên ở đầu dây kia, nói: "Vệ đạo hữu, chuyện đảo Anh Đào, ngươi nghe nói chưa?"
"Bên ta đã bàn, chuyện này ít nhiều nguy hiểm, phải đối mặt những vị Thần đó, nếu Vệ đạo hữu cảm thấy không ổn, lão đạo có thể cùng ngươi đi, những Thần đó tuy không đáng nhắc, nhưng khi kết hợp với quyền hành, ít nhiều sẽ khó nhằn."
"Thần..."
Vệ Uyên còn chưa nói, thì bên tai truyền đến tiếng Hình Thiên
"Đồng ý."
Vệ Uyên khẽ giật mình.
Vẻ nho nhã dễ thân hòa ái lúc này ở trong mộng thanh tỉnh của hắn, giọng vui vẻ bảo: "Yên tâm, tuy thời gian có hơi gấp, nhưng trong năm ngày, ta nhất định sẽ cho ngươi học được chiêu đó."
"Rồi vào trong thử xem."
Trong vòng năm ngày?
Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái.
Sao giọng Hình Thiên ôn hòa, lại khiến người ta cảm thấy áp bức hơn Hình Thiên mất đầu vậy?
Mà nghe Vệ Uyên bên kia trầm mặc, đám lão đạo sĩ núi Long Hổ cảm khái, dù gì cũng đi khiêu khích cả một hệ thống thần linh, không giống trước kia, Thần có thể phát huy hoàn toàn quyền hành hay không, với chiến lực, cơ hồ khác hai trời vực.
Dù là Vệ quán chủ, cũng cảm thấy áp lực thôi.
Dù gì cũng vẫn còn trẻ.
Đúng lúc đó, nghe Vệ Uyên trả lời: "Ta có thể đồng ý, nhưng có một vấn đề."
Giọng mệt mỏi, như thể năm ngày liên tiếp không ngủ, thậm chí khiến giọng anh dịu dàng hơn chút, đám đạo nhân chỉ coi Vệ Uyên đang hỏi thăm bên mình chuẩn bị gì, hay là "Thần Châu ban thưởng Uy Nô Kim Ấn" có hiệu quả không, Lâm Thủ Di đang định nói cái kim ấn này do Mao Sơn làm, tuyệt không vấn đề, không cần lo thì...
Thì nghe ở điện thoại, giọng mệt mỏi ôn hòa lịch sự hỏi:
"Về đám Thần đó."
"Ta có thể giết mấy người không?"
Mọi người nhất thời im phăng phắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận