Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 461: Thay đổi vận mệnh

Chương 461: Thay đổi vận mệnh.
Một màn thảm liệt kia, cái loại cảm giác tuyệt vọng điên cuồng gần như muốn từ hình ảnh mà có được thực chất, sau đó đập ra rơi lên người, bàn tay Trần Uyên run nhè nhẹ, gần như theo bản năng bỗng nhiên đánh ra một quyền, sau đó tất cả đã đến hồi kết, Hà Đồ Lạc Thư hư ảo như khói vỡ nát.
Du hiệp không biết từ khi nào đã đứng lên, gấp gáp thở dốc, con ngươi co rút lại.
Vị kiếm hào đương thời đã dựa vào đôi chân đi lại mười vạn dặm, thái dương vậy mà đã ướt đẫm.
Hết thảy như khói.
Mọi thứ mà trước đó bản thân đã thấy đều tan thành mây khói, bên tai truyền đến tiếng của gã sai vặt.
Ngoài cửa sổ nhìn thấy Hồ hime đầu đội đồ gốm, dáng vẻ thướt tha mềm mại rời đi.
Ứng Long Canh Thần bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Đây chính là những gì ta nhìn thấy ở Hà Đồ Lạc Thư trong núi Côn Lôn... Ta biết thực lực của Vô Chi Kỳ, cho nên còn khiếp sợ hơn ngươi, trong lúc nhất thời không quan sát, bị người đánh lén, mặc dù về sau đã ép nó lui, thế nhưng chung quy vẫn là bị tổn thương bản nguyên, không thể sống đến thời đại kia.”
"Ta cần ngươi giúp ta, Uyên."
"Cũng là vì đông đảo thương sinh này..."
Hồi lâu sau, Trần Uyên chậm rãi nói: "Ta biết."
"Ta sẽ giúp ngươi, các ngươi cũng phải giúp ta."
Ứng Long Canh Thần phun ra một ngụm trọc khí.
Sau đó nói: "Đúng rồi... Cái khả năng ở tương lai kia, người nữ tử sau lưng ngươi là..."
"Giác."
Trần Uyên trả lời.
Hắn nói: “Kia là Giác.”
"Ta biết, nàng là Giác."
"Bần tăng cũng sẽ hỗ trợ..."
Âm thanh mơ hồ truyền đến, sau đó nói: “Bất quá Uyên, ngươi trước tiên đem nắm đấm dịch chuyển đi.”
Trần Uyên giật mình kêu lên, quay đầu đi, thấy nắm đấm của mình vừa rồi theo bản năng nện vào phía trước, kết quả lại nện trúng mặt của Huyền Trang, cho tăng nhân một quả đấm vào hàm, Trần Uyên vội vàng rụt tay lại, Thạch Bàn Đà bên cạnh khóe mắt giật giật.
Trên đời này chỉ có một người có thể ở gần thân Huyền Trang.
Nếu người bên dưới, vốn dĩ đã quỳ lạy trước thiền trượng của ông, nhìn thấy vị tăng nhân ôn hòa dễ gần này, đoán chừng sẽ chết không nhắm mắt ấy chứ? Thạch Bàn Đà trong lòng cảm khái, lại nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ năm đó.
Ngày đó, hắn cảm thấy mình kém một chút nữa, đã được diện kiến Phật Tổ trên ý nghĩa vật lý.
Trần Uyên đứng dậy, nhìn người thanh niên anh lãng trước mặt, nói: "Ngươi muốn ta làm thế nào?"
Canh Thần thần sắc an bình, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Mời giết chết ta.”
Hiệp khách rút kiếm ra.
Đột nhiên hỏi: “Là nhất định phải giết ngươi hiện tại, hay là chỉ cần ngươi chết dưới tay ta là được?”
Canh Thần ngẩn ra một chút, mở mắt ra nói: "... Về mặt thời gian thì không có yêu cầu gì.”
"Thật sao?"
Du hiệp thu kiếm vào vỏ, chỉ là đứng lên vỗ vỗ vai Canh Thần: "Vậy cũng không cần phải sốt ruột."
"Yên tâm, trước khi ta chết, nhất định sẽ dùng thanh kiếm này lấy mạng ngươi."
"Mà trước khi đó..."
“Ngươi cũng phải hưởng thụ nhân gian mới được.”
"Có lẽ ngươi không quen thuộc, nhưng là cái gọi là con người chính là như vậy, dù biết mình sẽ chết, vẫn sẽ dốc hết toàn lực để cố gắng sống trên thế gian."
Du hiệp hiện lên vẻ mỉm cười: "Cho nên, mời nhìn xem thành Trường An trước đi.”
"Từ xưa đến nay, không nơi nào có thể vĩ đại hơn tòa thành này."
Canh Thần cam tâm chịu chết ngẩn người.
Lúc ngẩng đầu, là bóng lưng của du hiệp đã rời đi, cùng với hai câu cuối cùng kia.
"Nhân gian tươi đẹp như vậy, chưa xem thêm mà đã chết thì quá tịch mịch.”
"Đường đời ngắn ngủi, ta nhất định sẽ giết ngươi, cho nên không cần phải vội vàng như thế."
Ngày hôm đó, Trần Uyên cùng Huyền Trang, còn có Thạch Bàn Đà trở về Từ Ân Tự nơi mình đặt chân hiện tại.
Một nhiệm vụ còn gian nan và to lớn hơn cả việc đi về phía Tây đè nặng lên trước mặt bọn họ.
Hiệp khách trầm tư suy nghĩ, ngồi trên giường, lông mày nhăn lại như có thể kẹp chết cả muỗi.
Huyền Trang sau mấy ngày suy nghĩ, đã đưa ra một biện pháp: “Chúng ta nhất định phải chuẩn bị từ bây giờ, bằng không, rất khó đối phó nguy cơ lúc đó...”
Hiệp khách đang suy tư, một tiếng ‘ùng ục’ liền từ trên giường đứng lên, hai mắt tỏa sáng: “Thế nào, ngươi nghĩ ra biện pháp rồi sao?”
“Đúng vậy...”
Huyền Trang gật đầu, ôn hòa nói: “Ưu thế lớn nhất của chúng ta hiện giờ, một là Canh Thần.”
“Thứ hai, là biết được đại kiếp nạn hơn một ngàn năm trước.”
"Cho nên, ngàn năm tháng này, chính là cơ hội để chúng ta xoay chuyển."
“Cơ hội... Ý ngươi là.”
Huyền Trang chậm rãi nói: “Tại Từ Ân Tự này, xây dựng một tòa Phật tháp cao 180 thước.”
“Trong hơn một ngàn năm sau đó, lấy sức mạnh của việc tụng kinh, tích lũy sức mạnh vào bên trong tòa Phật tháp này.”
"Cho đến lúc tai biến xảy đến, tòa phật tháp này có thể trở thành một sức mạnh mà người sử dụng được, mà đây mới chỉ là ý nghĩ ban đầu, tận dụng hơn ngàn năm thời gian này, bố trí từ trước, đợi đến ngày kia thực sự đến, có lẽ sẽ đủ để có thêm vài con át chủ bài."
Hai con ngươi của du hiệp hơi sáng lên, lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế!"
"Tốt!"
"Bất quá, Huyền Trang... Phật tháp bình thường cũng có thể tích lũy Phật môn nguyện lực từ việc tụng kinh sao?"
Huyền Trang tỉ mỉ giới thiệu: “Phật tháp 180 thước này, có thể chôn sâu đầy đủ Xá Lợi Tử ở mỗi một tầng.”
"Như vậy là có thể tích lũy được, ta đã tính toán rồi, Xá Lợi Tử hẳn là đủ dùng.”
“A a, thì ra là thế.”
Du hiệp bừng tỉnh hiểu ra, sau đó hơi ngơ ngẩn, nhìn về phía vị hòa thượng mặt mày hiền lành dễ nói chuyện: “Chờ một chút, Huyền Trang, ngươi mang về bao nhiêu Xá Lợi Tử từ Thiên Trúc.”
"150 viên."
"... Tòa Phật tháp này ngươi định xây cao bao nhiêu?"
"180 thước, mỗi một tầng đều phủ kín Xá Lợi Tử."
Du hiệp trong lòng âm thầm tính toán số Xá Lợi Tử cần có, nhìn về phía vị hòa thượng: “Vậy rốt cuộc ngươi mang về bao nhiêu?”
Huyền Trang pháp sư vẫn tươi cười ôn hòa, hai mắt không hề tập trung: "150 viên mà."
“Phật tháp cao bao nhiêu.”
"180 thước, mỗi tầng phủ kín Xá Lợi Tử."
“...Vậy ngươi rốt cuộc mang về bao nhiêu?”
Vị tăng nhân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đợi đến khi du hiệp hai tay đặt trên đầu trọc của mình, mới trả lời: “…150 viên mà Lạn Đà Tự cho.”
Trần Uyên khóe miệng giật một cái: "Những cái khác thì sao..."
Vị tăng nhân trợn tròn mắt, dựa vào lý lẽ mà biện luận: “Chẳng phải chúng đều thua sau đó, bái ta làm thầy sao?”
"Xá Lợi Tử là bảo vật như vậy... để vi sư quản lý cũng rất bình thường mà."
"Cũng đâu thể giao cho đồ đệ được chứ."
Thạch Bàn Đà, tên trộm lão luyện nhiều năm, tay bưng chén trà cũng run lên.
Cho dù thế nào, một tòa Phật tháp chứa nhiều Xá Lợi Tử như thế vẫn bắt đầu được khởi công trong năm đó, thậm chí cả Huyền Trang đều tự mình đi chuẩn bị vật liệu, cuối cùng cũng bị các tăng nhân khuyên can rời khỏi đó, để ông an tâm trở về phiên dịch kinh văn.
Khoảng thời gian này, trong lòng hiệp khách, là những tháng ngày vui vẻ và nhẹ nhàng nhất.
Hắn sẽ đi đến thành Trường An, cùng Viên Thiên Cương trong thành, cùng Canh Thần uống rượu cuồng hát.
Cùng Thạch Bàn Đà lôi kéo đi hành hiệp trượng nghĩa ở cảnh nội Đại Đường.
Lúc rảnh rỗi thì sẽ trở về Từ Ân Tự, giúp Huyền Trang phiên dịch chỉnh lý kinh văn.
Nếu có cơ hội, liền sẽ dùng thân phận người thân của Vũ Mị Nương, ngẫu nhiên gặp gỡ nàng, ngay trong năm thứ hai xây Phật tháp, năm Vĩnh Huy thứ năm, Vũ Mị Nương lại lần nữa mang thai, lần này đứa bé là con gái, Trần Uyên đã từng nhìn thấy, trong lòng rất vui mừng.
"Kiếm thuật của ta muốn truyền cho đứa bé này."
Du hiệp đã hơn 40 tuổi cười lớn, dây dưa với tên hòa thượng nọ những bảy tám ngày trời, mới khiến cho vị giác giả đương thời kia hết cách, đành để du hiệp tự tay khắc một cái trường mệnh tỏa bằng bạch ngọc, rót vào một đạo chân lực của Phật môn.
“Có Phật môn nguyện lực này, có thể trừ tà bất xâm, vạn pháp không nhiễu.”
"Sau đó ta sẽ dạy kiếm thuật cho con bé, con bé này chắc chắn sẽ suôn sẻ vô lo, ta từng gặp nó rồi, nó và mẹ nó lúc nhỏ giống nhau y hệt, ta nhớ lần đầu tiên lúc gặp, nó cũng có dáng vẻ nhỏ xíu như thế... Ngày mai sẽ là đêm trăng tròn, đến lúc đó ta sẽ đưa vật này đi."
Hiệp khách hiếm khi vui vẻ thiếp đi.
Nửa đêm lại bị thanh âm ồn ào đánh thức, lúc đẩy cửa bước ra, Thạch Bàn Đà sắc mặt trắng bệch nói cho hắn một tin dữ —
“Tiểu công chúa, qua đời rồi.”
“Là do Vương hoàng hậu giết.”
Hiệp khách gần như hận không thể bay thẳng vào hoàng cung.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ cùng thân tộc Võ Chiêu Nghi tiến cung an ủi.
Vốn không có tư cách đi nhìn thi thể đứa bé.
Nhưng kìm nén không được nỗi bi thương trong lòng, thân pháp kiếm thuật của vị kiếm sĩ đương đại kia, kẻ hơn được hắn không có nhiều.
Hắn bay lượn mà đến, muốn đến nhìn đứa bé một lần cuối.
Thanh kiếm của hắn đã từng chém giết không biết bao nhiêu tội phạm và kẻ địch, đã từng tỉ thí kiếm cùng người tại Đại Đường Trường An, đã từng chém gió lớn trong sa mạc bao la ở Tây Vực, cũng đã từng một kiếm chém rơi thiết kỵ Đột Quyết xuống ngựa, nhưng mà giờ phút này nhìn thân thể bé nhỏ kia, bàn tay cầm kiếm vững như đúc bằng sắt cũng run rẩy không ngừng.
Nhưng hắn lập tức phát hiện trên thân hài tử một vết tích nhỏ bé, thân thể đột nhiên ngưng lại.
Vết tích ấy quá nhỏ và yếu ớt, gần như không thể cảm nhận được.
Du hiệp lại rất quen thuộc.
Bởi vì thứ này chỉ có khi sử dụng thành thạo một loại vũ khí nào đó mới có thể để lại vết chai, mà loại vũ khí để lại hình dạng vết chai này, chính là đoản đao hắn đã từng tự tay chế tạo thời niên thiếu, lúc rời Trường An, đã đưa cho Võ Tắc Thiên.
Điều này có nghĩa, người thực sự giết đứa bé, rốt cuộc là ai.
Trong lòng du hiệp thoáng chốc dâng lên một sự phẫn nộ chưa từng có, và so với phẫn nộ thì càng đúng hơn khi nói đó là một cảm giác không thể dùng lời diễn tả, đau khổ đến mức vượt qua cả những vết thương do binh khí gây ra, hắn dựa vào thân pháp xông thẳng vào hoàng cung, tìm đến Võ Chiêu Nghi.
Tại điện Chiêu Nghi.
Nữ tử hốc mắt đỏ hoe, không ngừng rửa tay, xoa tay đến đỏ cả lên.
Lúc nhìn thấy hiệp khách vốn đã không còn trẻ nữa, hốc mắt nàng phiếm hồng, áp lực to lớn trong lòng khiến nàng muốn mở miệng kể khổ, muốn nói ra sự giằng xé cùng những lựa chọn bất đắc dĩ của mình, đó là lựa chọn tàn khốc chưa từng có.
Hoặc là để con gái mình chết đi, thử phản kích ở thế tuyệt địa; hoặc là trong quyền thế to lớn của Vương hoàng hậu, thân tộc bạn hữu lâu năm của mình đều bị chèn ép, đến mức lưu lạc khắp nơi, cái kết quả nào, đều quá tàn khốc, ít nhất là lựa chọn đầu tiên khi đưa ra quyết định.
Và điều mà nàng đối diện chính là ánh mắt lạnh lẽo như mũi kiếm, đâm thẳng vào tim nàng: "... Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?"
Du hiệp tiến lại gần, trên thân mang theo một cỗ sát khí lăng liệt.
“Tự tay giết chết con gái mình.”
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Quyền thế trong lòng ngươi quan trọng đến thế sao?!"
"Đến cả việc dùng chính con gái của mình để đánh đổi, ngươi cũng không màng?"
Trong lời nói của du hiệp, là sự không thể tin nổi, sự thất vọng, sự đau khổ xen lẫn, hóa thành sát khí lăng lệ.
Môi nữ tử run rẩy, cuối cùng tự giễu cười một tiếng, vì đúng là chính tay nàng giết chết con, vì những sát cơ từng bước một trong cung đình, nàng bình tĩnh nói: "Thực sự là như vậy."
Trần Uyên không ngờ rằng câu trả lời mình nhận lại được lại là như thế.
Khi hắn lên tiếng chất vấn, trong lòng cũng chưa từng thiếu đi một loại hy vọng ẩn giấu, hy vọng có được một lý do nào đó.
Nhưng mà nữ tử trước mắt, vẫn là người bướng bỉnh ngày nào.
Ngày đó cuối cùng đã không có cuộc hòa đàm nào cả, bởi vì nữ tử từng bướng bỉnh đó khi đối mặt với bạn thân từ thời niên thiếu, lui về phía sau một bước, nói: “Thị vệ, bắt thích khách!”
Âm thanh chói tai vang vọng trong Đại Minh cung, theo sau đó, là tiếng binh giáp rung lên cùng sát khí mà một lượng lớn cấm quân Huyền Vũ mang tới, du hiệp nhìn nữ tử thật sâu một cái.
Lấy ra trường mệnh tỏa tự tay khắc.
Những lời năm xưa, rõ ràng vẫn văng vẳng bên tai.
‘Nó, thật ra cũng không tệ, có lẽ ta sẽ sinh công chúa hoặc là hoàng tử thì sao? Đến lúc đó, ngươi hãy tặng lại trường mệnh tỏa này cho nó thì thật tốt.’
‘Trên đó có thể khắc một chữ, ví dụ như ký hiệu của riêng ngươi chẳng hạn.’
Thiếu nữ đã từng khoa tay múa chân, nói: ‘Đến lúc đó ngươi sẽ là thúc phụ của con ta đó.’
Đáy mắt Võ Chiêu Nghi hiện lên một tia dịu dàng, há miệng.
Năm ngón tay du hiệp đột nhiên nắm lại.
Trường mệnh tỏa thu được từ ngọc thư ở Thiên Trúc, gìn giữ hơn mười năm liền hóa thành bột mịn.
Tay áo vung lên, Phật môn nguyện lực từng tia từng sợi lan ra, cuối cùng lẫn vào mảnh vụn bạch ngọc, bay lượn giữa hai người, giống như ánh nắng ngày đông thuở thiếu thời, cuối cùng tan biến, du hiệp xoay người, bước nhanh rời đi, không hề ngoái đầu nhìn lại.
Bờ môi nữ tử phía sau run rẩy.
Cuối cùng, nàng quay đầu lại, đội chiếc trâm cài tóc bằng hoàng kim, từng bước một, đi về phía các cung điện trùng trùng điệp điệp bên trong.
Năm xưa, xuân quang còn ấm.
'Trần đại ca, nếu như ta trở thành thiên hạ chủ, ngươi vẫn sẽ đối tốt với ta sao?’
‘Đương nhiên!’
Bạn cần đăng nhập để bình luận