Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 526: Ngươi nha tử triệu tinh tại thiêu đốt a

Chương 526: Ngươi nha đầu đang đốt sao.
Hơi nóng cực độ bốc lên, khiến hô hấp trở nên khó nhọc.
Hiện tại không chỉ có Vệ Uyên mồ hôi lạnh túa ra.
Biết rõ tính cách của Nữ Bạt, Bạch Trạch cũng đã đổ mồ hôi như thác.
Tâm trạng của Vệ Uyên lúc này, đại khái tương đương với việc.
Một ngày nọ, bạn thân của ngươi lấy lý do tăng ca ở công ty cùng bạn, rồi đi ăn chơi đàng điếm, bạn thì hoàn toàn không hay biết mà tiện thể đến nhà chơi.
Người vợ dịu dàng thục nữ trên thực tế lại mạnh mẽ như một nhóm vô địch vật lộn thế giới, mỉm cười hỏi thăm: "A, hắn không phải đang cùng anh sao?", sau đó tiện tay lấy điện thoại gọi, đầu dây bên kia bạn thân vẫn hồn nhiên nói: "À, tôi đang tăng ca cùng xxx đây."
"Hắn? Hắn đang ở cạnh tôi đây."
Mà ngươi thì đang ngồi ở sofa trong nhà hắn.
Nhìn người vợ thân thiện mỉm cười, móc ra chiếc Brass knuckles bọc ở ngón tay.
Đầu dây bên kia bạn thân vẫn hồn nhiên cười.
Nỗi sợ dâng lên.
Hay nói cách khác, khi còn bé đi tìm bạn chơi.
Tận mắt chứng kiến bạn mình bị mẹ mắng khóc, còn bản thân thì ngồi ngây ra đó, không biết làm sao.
Rồi sự việc lại gấp trăm lần như thế.
Khóe miệng Bạch Trạch run rẩy, ánh mắt liếc về phía Vệ Uyên.
Hai người trong nháy mắt đạt được sự đồng thuận.
Hiến tế Ứng Long ra ngoài.
Vệ Uyên nuốt nước bọt, nghĩa chính ngôn từ nói: "Ta và hắn là bạn, vì bạn bè, không tiếc mạng sống."
"Dù phải gánh chịu nguy hiểm, cũng không từ chối."
"Dù như thế nào, chỉ cần bạn ta được an toàn là tốt rồi."
Giọng nói dừng lại, trịnh trọng nói: "Ta nghĩ, hắn cũng nghĩ như vậy."
Cho nên, cứ ném tên lão đạo sĩ ra ngoài, để hắn cống hiến ánh sáng và nhiệt cuối cùng vì bạn bè, cũng không có gì để từ chối, Vệ Uyên vừa định mở miệng, một cỗ khí nóng bỏng hướng thẳng đến phương của Vệ Uyên và Bạch Trạch đánh tới, sát khí đằng đằng.
"!!"
Bạch Trạch trực tiếp lăn lông lốc, động tác thành thạo lạ thường, tránh được ngọn lửa, trốn ra sau lưng Vệ Uyên, Vệ Uyên giật khóe môi, chụm ngón tay như kiếm, thuận thế chém ra, kiếm khí ngang dọc, làm ngọn lửa tràn ra, sau đó trong nháy mắt, những ngọn lửa trời này đến từ Côn Lôn, thuận thế quấn lấy kiếm khí của Vệ Uyên, đánh ngược trở lại.
Kiếm khí tuy cường hoành vô song, nhưng đối với việc phòng ngự thì có vẻ hơi chắp vá.
Liên tiếp vài kiếm, Vệ Uyên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Lùi về sau nửa bước, vung tay áo lên.
Bàn tay phải thong thả chìa ra.
Trong lòng thì thầm.
Hồi Phong Phản Hỏa!
Thiên Cương ba mươi sáu thần thông, chủ về phòng ngự.
Khác: Sơn Hải dị thú có loài chim kỳ dị —— Thực Chi Bất Phần.
Năm ngón tay chạm vào ngọn lửa, không cháy cũng không cháy, chỉ có đau thôi, năm ngón tay gẩy pháp quyết.
Tay áo quét ngang, chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa vừa nãy đánh tới lập tức đảo ngược lại, hoàn toàn không thể áp sát vào phạm vi ba trượng trước người Vệ Uyên, Vệ Uyên lùi về sau nửa bước, cuối cùng cũng nhớ ra mật mã lớn, phun ra một ngụm trọc khí, nhìn bàn tay đã thăm dò vào lửa trời mà vẫn không hề gì, giống như tạp chất bị nung khô rồi, lại càng thêm mịn màng:
"Dùng kiếm thuật nhiều quá, suýt quên còn có đạo thuật thần thông có thể dùng..."
"Đúng là, ít nhất thì cơ thể này là bất tử trước lửa, không bị vỡ, nhiều nhất là đau chết thôi."
"Bất quá Bạch Trạch, Nữ Bạt nàng luôn hung hăng vậy sao?"
Bạch Trạch mồ hôi lạnh tuôn ra, một tay vịn lấy vai Vệ Uyên, trốn ở phía sau, nói: "Không bình thường."
"Tính cách của nàng không phải như vậy, không thể vừa gặp mặt đã hạ sát thủ."
Giọng Bạch Trạch dừng một chút, nói thêm: "Đương nhiên, tiền đề không phải là Ứng Long."
Hả??!
Vệ Uyên hít vào một ngụm khí lạnh.
Ý này là, chuyện năm đó khiến cho Nữ Bạt cứ thấy Ứng Long là hạ sát thủ?
Nếu lão đạo sĩ thật là Canh Thần.
Vậy thì với cái kiểu vung tay làm càn từ thời trẻ của lão nhãi con này.
Chẳng lẽ việc đi núi Long Hổ, lão trực tiếp đánh Ứng Long xóa nick rồi chơi lại từ đầu?
Bạch Trạch lẩm bẩm nói: "Dù sao nàng đánh không lại Ứng Long, bọn ta năm đó cũng chỉ làm lơ xem như không thấy."
"Bất quá tên Ứng Long kia cũng không đánh trả."
Vệ Uyên giật khóe môi, phong tục thuở sơ khai Tam Hoàng Ngũ Đế này, đúng là khó hiểu a.
Hắn nói: "Nhưng, ý là, đây không phải là Nữ Bạt?!"
Bạch Trạch khẳng định lắc đầu, nói: "Không phải, chuyện này rất không hợp lý..."
"Mà lại, là một ngự hỏa thiên Nữ, hôm nay vận dụng lửa quá thô ráp."
"Thực lực của nàng cường đại tới mức có thể làm cho mưa to của Xi Vưu khô queo trong nháy mắt mà không tổn thương tới liên quân Viêm Hoàng, ngươi yên tâm đi, để ta nói chuyện với nàng xem sao, trước kia bọn ta quan hệ khá tốt, dựa vào cái miệng không nát ba tấc của lão phu, có lẽ còn có cơ hội..."
Vừa dứt lời, một đoàn lửa lớn vừa lúc bay ra.
Bình rượu của Bạch Trạch trực tiếp hóa thành khí.
Thanh âm im bặt.
Hai người rơi vào im lặng.
Vệ Uyên đưa mắt ra ý: "Hay là ngươi lên đi?"
"Ngươi quen mà..."
Khóe miệng Bạch Trạch co giật: "Nhưng mà ta không muốn thật thục a..."
Một nữ tử bước ra từ trong núi Côn Lôn, khoác áo xanh, tóc đen xõa dài, chỉ là đáy mắt lại mang vẻ nóng bỏng, là nóng bỏng thật sự, như ngọn lửa, chỉ là không có tình cảm và cảm xúc, Bạch Trạch liếc mắt một cái, da đầu tê dại, buột miệng thốt lên: "Nữ Bạt, không đúng... Hạn Bạt chi thân?!"
"Hạn Bạt?"
"Là nửa người nhập ma năm đó của Nữ Bạt, Hạn Bạt đi ngược lại, như lửa cháy, nhưng trạng thái này không kéo dài được bao lâu đã bị trấn áp lại, không đúng, đây là... Có người cố ý bày trận pháp, áp chế thần tính của Nữ Bạt, rút lấy lửa trời của Nữ Bạt, định tạo ra Hạn Bạt năm xưa sao?"
Ánh mắt Bạch Trạch đảo qua đã nhìn ra tình hình, vẻ mặt ngây dại, lắp bắp kinh hãi: "Ai điên vậy, đây không phải là thiên nữ Côn Lôn, là hạn Thần có năng lực bạo phát điên cuồng, không cố kỵ đến chúng sinh, sông cạn đá mòn không phải chuyện đùa, tuyệt đối là tai ách cấp bậc..."
"Đáng ghét, nếu Hiên Viên còn ở đây thì tốt rồi."
"Hiên Viên ơi, bao giờ ngươi mới về!"
Bạch Trạch sốt ruột như lửa đốt, còn Vệ Uyên thì đột nhiên nhớ tới việc trước đó đã ra tay với Hỗn Độn của Giác.
'Tứ đại thiên Nữ chỉ còn gió...'
Trong lòng Vệ Uyên hơi động, phun ra một ngụm trọc khí, nói: "Bạch Trạch, nghĩ cách phá trận pháp này đi."
"Ta có chút manh mối rồi."
Bạch Trạch nghiến răng: "Không cần ngươi nói ta cũng biết."
"Chết tiệt, bây giờ có thể khắc chế được nàng thì Canh Thần và Cửu Thiên Huyền Nữ đều không ở đây, gió của chín tầng trời gần gũi nhất với nàng cũng không có ở, Hiên Viên và Vũ cũng không có ở đây, chỉ có hai ta thôi..."
"Nhưng, rốt cuộc ngươi đã làm thế nào mà khiến Hạn Bạt chi thân còn chưa thành hình này tỉnh lại?! "
"Chỉ là hơi thở của Canh Thần thì chưa đủ, trừ phi ngươi lôi tên tiểu tử Canh Thần kia tới, sau đó bắt hắn ở đây ôm hôn một nữ tử khác, thì may ra mới có thể chọc tức Hạn Bạt tỉnh lại..."
Vệ Uyên vừa không ngừng vung tay áo dùng thần thông Hồi Phong Phản Hỏa ép lửa trên trời trở về, vừa đáp lại: "Chắc là do trên người ta có khí tức Tây Côn Luân?"
"Tây Côn Luân?"
Bạch Trạch tức giận nói: "Ngươi đừng lừa ta, khí tức Tây Côn Luân. "
"Chẳng lẽ ngươi nói ngươi đã đập nát quê của Tây Côn Luân?"
"Ngươi còn không bằng nói ngươi chính là Canh Thần chuyển thế thì còn đáng tin hơn."
Thanh âm của Bạch Trạch chợt dừng lại, nghi hoặc nói: "Đợi chút... Vừa nãy ngươi hồi hộp như vậy."
Hắn rơi vào trầm tư: "Chẳng lẽ nói, căn bản không có cái gì là Canh Thần chuyển thế cả."
"Hay là, tiểu tử ngươi chính là Canh Thần chuyển thế?"
Vệ Uyên giật khóe môi, vung tay áo, Tụ Lý Càn Khôn trực tiếp thu Bạch Trạch lại, tránh một đạo liệt diễm, rồi thuận tay ném Bạch Trạch ra, cái gọi là vị trí của thần thông, tồn tại trong một ý niệm, thần thông này được dùng để chuyển nhà, trong chiến đấu cũng có những diệu dụng đặc thù.
Bạch Trạch bay lên đứng dậy.
Tay phải Vệ Uyên cầm kiếm, tay trái dùng đạo pháp, nói: "Ta chỉ gặp Tây Vương Mẫu."
"Bản thể."
"Rất nhiều lần."
Vung tay một kiếm, liệt diễm bị đánh tan, cho dù là đang say giấc nồng bị đánh thức, thì cũng không phải là Hạn Bạt chi thân toàn thịnh, đồng dạng có uy năng rất lớn, chỉ may là nó không có bản năng chiến đấu, nếu không thì Vệ Uyên cũng khó có thể duy trì được cục diện như này, phất tay áo quét qua, Hồi Phong Phản Hỏa quét đám liệt diễm đã bị chém rách trở về.
"Ngoài ra, ta còn học được pháp môn của một vị thần nữ Côn Lôn."
"Cùng một vị thiên Nữ khác của Côn Lôn, tương giao tâm đầu ý hợp."
Vừa nói vừa vung kiếm, kiếm khí ngang dọc, bức lui Hạn Bạt đang trong trạng thái mất lý trí.
"Sau đó nhận biết Canh Thần tam thế."
"Tiện thể còn có chút quan hệ với thần sông Hoài."
Vệ Uyên phun ra một ngụm trọc khí: "Chỉ thế thôi."
Bạch Trạch trợn mắt há mồm.
"Ta sai rồi."
"Tiểu tử ngươi căn bản không phải là đập phá bãi của Tây Côn Lôn."
"Ngươi là mang ổ hồ ly Đồ Sơn đến Côn Lôn, mùi hồ ly dụ dỗ Côn Lôn, quyến rũ ai là dính liền, tiểu tử ngươi rốt cuộc là người Đồ Sơn thị hay Côn Lôn thị vậy?"
"Chỉ thế thôi, chỉ thế thôi cái quỷ!"
Bạch Trạch miệng không ngừng lải nhải, bước chân thì vẫn linh hoạt.
Hai người trái phải né tránh mũi nhọn của Hạn Bạt, Vệ Uyên vung tay áo, Phân Thân chi thuật trong Địa Sát 72 pháp hiện ra, thu hút sự chú ý của Hạn Bạt lúc này, tuyệt đại bộ phận thủ đoạn trong thần thông Thiên Cương Địa Sát, nói đến chiến đấu chính diện, thì chưa chắc bằng kiếm thuật của Vệ Uyên.
Nhưng mà lại bao hàm toàn diện, đủ để ứng phó với mọi tình huống.
Khống chế có cấm thủy, mượn gió, tạo sương mù.
Chiến đấu có che đậy ánh mặt trời, ngự phong, phun lửa.
Thần thông loại hình khống chế cũng không ít, thừa dịp Hạn Bạt bị phân tán sự chú ý, Vệ Uyên bên trái, Bạch Trạch bên phải, hai người thi triển những thần thông tương tự, chỉ là một người là pháp quyết thần thông của Đạo môn, còn người kia thì là tuyệt đối thủ đoạn Tiên Cổ.
Thiên Cương ba mươi sáu thần thông, Lục Giáp Kỳ Môn!
Phong Hậu đích truyền dưới trướng Hiên Viên Hoàng Đế, Kỳ Môn Độn Giáp!
Thần Châu có tam đại thuật tính, Thái Ất lấy ngày làm gốc, tính đại thế thiên hạ; kỳ môn lấy đất làm gốc, định sông núi biển hồ; lục nhâm lấy người làm gốc, bói cát hung nhân duyên; hai đại thần thông trước sau thi triển ra, cả tòa trận pháp lấy núi Côn Lôn làm trung tâm đều hiện ra trong mắt của Vệ Uyên và Bạch Trạch không sót chút gì.
Vệ Uyên liếc qua: "Quả nhiên là trận pháp."
"Cái này... Rốt cuộc là ai làm, đáng ghét, chắc chắn là thừa lúc Nữ Bạt bị trọng thương trước kia, Ứng Long đi về phía nam, âm thầm đánh lén nàng, trách không được trăm ngàn năm nay không nghe thấy tin tức của Nữ Bạt, trách không được năm đó Ứng Long chờ ròng rã trăm năm đều không đợi được nàng, chỉ có thể ảm đạm trở lại nhân gian sông Hoài."
Bạch Trạch nghiến răng hận.
Giờ phút này, Vệ Uyên dù có kiếm thuật đạo pháp cùng nhau xuất chiến thì cũng không làm gì được Hạn Bạt, mà cũng không thể liều mạng đi giết, vừa đánh vừa lui, dựa vào sự hiểu biết về trận pháp của Bạch Trạch, rất nhanh đã tìm ra được trung tâm trận pháp, trong tiếng hít thở, Vệ Uyên tìm lại những thần thông đã dần dần bị lãng quên, kể từ khi ở Đại Đường Trần Uyên.
Một kiếm chém ra, kiếm thế kéo dài liên tục, dung hợp Hồi Phong Phản Hỏa cùng kiếm thuật.
Kiếm khí ngang dọc, quét sạch ngọn lửa trời của Nữ Bạt.
Sau đó quay người một kiếm, ầm một tiếng trực tiếp phá vỡ tầng ngoài trận pháp phía trước, trấn áp chỗ lõi của trận pháp lộ ra vô hình, con ngươi của Bạch Trạch bỗng nhiên co rút lại, nơi đó rõ ràng là một bia đá, cổ xưa mà huyền diệu, dường như có khả năng bói toán hết thảy huyền bí của quá khứ và tương lai.
Trước bia đá, có một bóng người.
Nhìn thấy người kia, Bạch Trạch tức giận như quả bóng bị chọc thủng, lẩm bẩm: "... Hà Đồ Lạc Thư?"
"Cơ Hiên Viên?"
"Cái này, sao có thể..."
Trước Hà Đồ Lạc Thư, bóng người kia hơi quay đầu lại, ung dung mỉm cười nói: "Các ngươi đến rồi."
"Ta vẫn ở đây mà..."
Lời người kia còn chưa dứt.
Tiếng bước chân bỗng mạnh mẽ, Vệ Uyên bên cạnh Bạch Trạch không ngừng bước, một cái quét mình xông lên trước, chân phải đột nhiên tiến lên, đất rung núi chuyển, khí thế xông thẳng phía trước, rồi hai tay nắm búa, thuận thế xoay chuyển, lưỡi búa kéo theo tiếng xé gió bén ngót, bộc phát ra một trận tiếng gào thét xé gió mãnh liệt.
Dưới ánh mắt ngây dại của Bạch Trạch.
Chuôi chiến phủ mang theo âm thanh xé gió lạnh lẽo.
Sau đó hướng thẳng đến đỉnh đầu của Cơ Hiên Viên.
Thẳng thừng dứt khoát mà đập xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận