Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 83: Đến Thanh Khâu

Chương 83: Đến Thanh Khâu Sát khí hung hãn của chiến trường chân thực không giả, ào ạt đập vào mặt.
Lão đạo sĩ gần như bị giật điện mà buông tay phải của Vệ Uyên ra.
Mắt ông ta tối sầm lại, đây là kết quả của việc bị sát khí của nhà binh trùng kích ba hồn bảy vía, một lúc lâu sau ông ta mới đỡ đau, kinh ngạc nhìn Vệ Uyên. Vệ Uyên có chút mệt mỏi, ngồi dựa vào ghế salon, trên đầu gối là con mèo đen có năm trăm năm đạo hạnh, lười biếng ngáp một cái.
Ánh sáng dịu nhẹ vuốt ve ghế mây, trà nóng bốc hơi, và chàng chưởng quỹ trẻ tuổi lười biếng.
Ánh nắng, bó hoa trên bàn, và một con mèo đen.
Nhìn qua, rất xứng với viện bảo tàng cổ kính này.
Nhưng mà...
Lão nhân nhìn quán chủ trước mặt, trong đáy mắt hiện lên vẻ khác thường.
Vệ Uyên từ phản ứng của lão đạo nhân mà lờ mờ đoán ra chuyện gì.
Chỉ sợ là bị dư âm sát khí tác động.
Tay phải hắn nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu con mèo đen, nhìn lão đạo nhân, tự nhiên cười nói:
"Mấy hôm nay thức đêm chơi game, đều là loại có chủ đề về chiến trường cổ đại, chơi nhiều quá, không tránh khỏi có chút đắm chìm, làm cho bây giờ cũng hơi đau đầu, ngay cả trong mơ cũng chơi game, cảm thấy mình là đại tướng quân gì đó."
"Chắc cũng giống câu lão tiên sinh vừa nói, ban ngày nghĩ gì thì đêm mơ cái đó."
Trương Du ra vẻ hiểu rõ gật đầu nói: "Tôi hiểu tôi hiểu, ai cũng có thời kỳ 'chuunibyou' mà."
Trương Hạo và Thẩm Ký Phong nhịn không được đè bả vai tiểu sư thúc của mình, bảo hắn đừng nói nữa.
Lão đạo sĩ nhìn chàng viện trưởng bảo tàng trẻ tuổi, chậm rãi gật đầu, nói: "Quả thật là như vậy, lão đạo đã hiểu." Trong lòng lại nghĩ tới câu mình vừa nói, giấc mộng ban đêm có rất nhiều cái chính xác là do ban ngày suy nghĩ, nhưng một phần lại là trải nghiệm trong quá khứ, chôn sâu đáy lòng, không chịu yên nghỉ.
Một đoàn người rất nhanh đứng dậy cáo từ.
Nhưng không đi tiệm hoa đối diện, tìm vị tiền bối kia để bái phỏng và xin lỗi.
Trương Hạo lái xe, vừa nhìn tình hình giao thông phía trước, vừa tiện miệng hỏi: "Sư thúc tổ, chúng ta không đi bái phỏng xin lỗi, có sao không ạ?"
Lão đạo sĩ cười cười, nói: "Không sao, vị trưởng bối kia chắc không để ý chuyện này."
"Nhưng tiểu sư thúc của các ngươi từ nay về sau e là không thể bước chân vào con phố này nữa rồi."
Trương Du cười khổ, lúng túng.
Thẩm Ký Phong nhịn không được cười khúc khích, lại nghĩ đến gì đó, tò mò nói: "Đúng rồi đúng rồi, sư thúc tổ, người vừa rồi thấy được mộng của Vệ quán chủ sao? Hắn mơ thấy cái gì?"
Giọng lão đạo sĩ ngập ngừng, nghĩ tới chiến trường thoáng qua, còn có hình ảnh quán chủ viện bảo tàng ôm Loại ngồi trên ghế sô pha, cuối cùng chỉ ôn tồn nói: "Chỉ là một giấc mơ bình thường thôi."
Thẩm Ký Phong có chút tiếc nuối "ồ" một tiếng.
Lão nhân không nói thêm gì, thanh trường thương vung xuống trong đầu vẫn luôn không thể nào quên được, lúc xe quẹo một khúc cua, ven đường đi ngang qua hai cô gái trẻ xinh đẹp, một trong số đó mặc váy dài màu đỏ diễm lệ, lão đạo đột nhiên nhớ lại khi còn bé đã từng đến bái kiến một vị khách của phủ Thiên Sư.
Khi đó ông chỉ mới 5 tuổi, còn sư thúc Thiên Sư lúc ấy còn đang thụ Ngũ Lôi Lục.
Lúc ấy khi sư thúc tổ Thiên Sư từ nơi bế quan đi ra, tự mình tiếp đón một vị khách, đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, mặc váy dài đỏ như chứa đựng Ngu Mỹ Nhân, ông cùng tiểu sư thúc tò mò, cùng nhau lén đi xem, nhìn thấy vị khách kia mang theo một cái hộp, mở ra bên trong là một cây thương cổ kính.
Hàn khí lạnh lẽo đập vào mặt, khiến ông sau đó sinh bệnh nặng.
Đạo nhân bây giờ nghĩ lại, cây thương kia khi ấy, liền y như cái ông vừa thấy trong mơ, chỉ là so với khi đặt trong hộp thì nó càng thêm sinh động và bá đạo, như một kiệt ngạo tươi sáng, một khác lại cô độc ngủ say qua ngàn năm tháng.
Nghĩ đi nghĩ lại, lão nhân kìm nén lòng hiếu kỳ không được, nhắn tin cho sư thúc của mình.
"Đang ở đây sao?"
Rất nhanh đã có tin nhắn hồi đáp.
Một hình mèo Miêu đang ôm bàn phím liếm móng.
Lão đạo sĩ dở khóc dở cười, sư thúc mình đã trăm tuổi rồi mà vẫn vậy, tâm tính còn trẻ hơn cả mình, nghĩ đi nghĩ lại, trước hết là hỏi Thiên Sư có còn nhớ vị khách kia khi còn bé không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, bèn hỏi có biết cây trường thương kia không.
Lần này tin nhắn hồi đáp rất chậm, đợi một lát mới có tin tức gửi về.
'Biết.' Thiên Sư đáp:'Cây thương đó không có tên, nhưng vì chủ nhân của nó, người đời sau gọi nó là Bá Vương Thương.' Lão đạo nhân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng kéo tay áo đạo bào rộng thùng thình, thấy lông tay trên cánh tay dựng lên, nổi da gà từng đợt...
...
Tiễn khách đi, con mèo đen Loại rất khó chịu nhảy ra khỏi lồng ngực Vệ Uyên, liên tục thở phì phò với hắn.
Nó nhe răng trợn mắt.
Vệ Uyên xoa xoa mi tâm, ba ngày ba đêm không ngủ, đắm chìm vào chiến trường, cho dù là có một thân đạo hạnh, hắn cũng có chút chống đỡ không nổi, tinh thần vô cùng mệt mỏi, lúc đầu chỉ định nghỉ ngơi một chút, ai ngờ lại dựa vào ghế sô pha ngủ, lúc tỉnh lại thì bên ngoài đã hoàng hôn.
Thiên Nữ ngồi trên ghế sô pha đối diện, lặng lẽ cúi đầu đọc sách.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Nàng ngẩng đầu, nhìn Vệ Uyên: "Là gặp chuyện gì hao tâm tổn sức sao?"
Vệ Uyên cười khổ một tiếng, cảm thấy đầu đau như búa bổ, chống tay vào ghế sô pha ngồi dậy, suy nghĩ một lúc, đem đại khái sự tình nói cho thiếu nữ, đối với cô mà nói, không có gì đáng giấu diếm, thiếu nữ giật mình nói: "Là chiến tranh Cai Hạ... Hạng Vũ, khó trách ngươi có một thân binh qua sát khí."
Vệ Uyên xoa đầu, nhịn không được thở dài nói: "Đúng vậy, Bá Vương."
"Cũng nhờ vậy mà hắn ta lúc đỉnh phong, rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào..."
Thiếu nữ chống cằm, nói: "Ngươi hẳn phải biết chứ?"
"Biết cái gì?"
"Lực bạt sơn hề khí cái thế, câu nói kia chẳng phải Thần Châu giai truyền sao?"
"Câu thơ này tự nhiên là..."
Giọng Vệ Uyên hơi khựng lại, nghĩ đến khả năng nào đó, kinh ngạc nói: "Khoan đã, câu thơ này là tả thực?"
Lần này đến lượt thiếu nữ kinh ngạc, nói: "Chẳng lẽ người đời sau cho rằng đây chỉ là khoe khoang thôi sao?"
Vệ Uyên không nói gì.
Thiên Nữ nghĩ một lúc, buông quyển sách trên tay xuống, nói: "Vào những năm Tần Hán, việc Hạng Vũ giơ được đỉnh không chỉ là nhờ vào sức lực, mà còn là bởi vì đỉnh ở Thần Châu là vật tế lễ quan trọng, đại diện cho khí vận thiên hạ. Từng có Tần Vương muốn nhấc đỉnh mà bị khí vận phản phệ, rất nhanh liền qua đời. Việc Hạng Vũ giơ được đỉnh đã không chỉ đơn giản đại diện cho sức mạnh, mà còn đại diện cho độ lượng."
"Có thể nói là lực bạt núi khí cái thế."
Vệ Uyên chậm rãi gật đầu, nhớ lại bóng dáng lực sĩ mình từng thấy, nhỏ giọng nói: "Lực bạt sơn hề khí cái thế, lúc bất lợi này chuy không trôi qua."
"Chuy không trôi qua thì biết làm sao, đáng tiếc, đáng tiếc biết bao."
Thiếu nữ tiến lại gần hơn, nhìn Vệ Uyên, nói: "Vậy ngươi đã từng nhìn thấy Ngu Cơ chưa?"
Vệ Uyên lắc đầu, nói: "Lúc chiến tranh Cai Hạ còn diễn ra, thì Ngu Cơ đã tự sát rồi."
Thiếu nữ nói: "Có thể nàng không dễ chết như vậy."
Vệ Uyên ngạc nhiên nhìn về phía Thiên Nữ, nàng khẽ nói: "Chẳng lẽ ngươi không tò mò sao? Hạng Vũ tuổi nhỏ đã đắc chí, tung hoành thiên hạ trở thành Bá Vương về sau, gần như được xem là người cai quản thiên hạ, bên cạnh hắn nhất định có sử quan ghi chép, nhưng trong chính sử loại như sử ký lại chỉ ghi chép qua loa về Ngu Cơ vài câu."
"Vì sao xuất thân, tên gọi là gì, quê quán ở đâu, đều là trống rỗng."
"Đó lại là một người con gái theo Bá Vương chinh chiến, sau này có lẽ là quý phi, có lẽ là hoàng hậu."
"Mà lại ngay cả tên họ và quê quán cũng không có, điều này không kỳ lạ sao?"
Vệ Uyên kịp phản ứng, nói: "Nàng không phải người?"
Thiên Nữ gật đầu, nói: "Nàng thực sự đã tự vẫn, nhưng nơi máu của nàng vấy xuống lại nở ra những đóa hoa đỏ tươi, có thể bay múa theo gió. Loại hoa này được gọi là Ngu Mỹ Nhân. Người thường sao có thể sau khi chết lại có dị tượng như vậy?"
"Nếu không đoán sai, nàng là hoa tu luyện thành người. Ngu Mỹ Nhân từ khi sinh ra đến khi chết chỉ có ba, năm năm. Hoa thì một năm đã tàn, chắc chắn nàng đã gặp được Đế Lưu Tương, cứ 60 năm lại xuất hiện một lần, nhờ cơ duyên mà thu nạp, mới có thể tránh thoát kiếp cỏ cây, hóa thành người."
Thiếu nữ khẽ thở dài, nói: "Vốn phải thanh tu trong núi sâu, cuối cùng thành tiên, hoặc được sắc phong nơi nào đó địa linh, mới xứng đáng với cơ duyên Đế Lưu Tương, đáng tiếc lại gặp Bá Vương, tự nguyện nhập thế hầu hạ hắn, cuối cùng vì không liên lụy hắn mà tự vẫn."
"Nhưng nàng vẫn chưa hiểu được tu hành, sinh mệnh của cỏ cây tinh quái không dễ gì biến mất. Nàng đã tự xem mình là người rồi, Lưu Bang lúc ấy thấy doanh trại chỉ toàn là biển hoa Nghiên Lệ, cùng thanh bảo kiếm mà hắn từng dâng cho Hạng Vương, cũng không nhìn thấy Ngu Cơ, cho nên đã lưu lại thương của Hạng Vương ở trong biển hoa."
Vệ Uyên nhớ đến Bá Vương trong ký ức ảo cảnh, nói: "Vậy Ngu Cơ nàng..."
Thiên Nữ nói: "Có thể còn sống đấy. Trải qua thêm vài trăm năm thậm chí thời gian dài hơn, một lần nữa từ cỏ cây hóa thành hình người, sau đó mang theo thương, lang thang trên thế giới này, trời nam biển bắc, mong một lần nữa gặp lại Hạng Vũ."
"Trên thế giới này tuy không có thuyết pháp về Âm Ti, nhưng với người kiệt xuất như Hạng Vũ, sau khi chết, chân linh không mất, lại một lần nữa làm người, cũng không phải không có khả năng, đúng rồi, nói đến Ngu Mỹ Nhân, Uyên ngươi chờ một lát."
Thiếu nữ đứng dậy đi về phía tiệm hoa, lát sau lại trở về.
Ngồi lên ghế sô pha, vỗ vỗ vào chiếc đệm bên cạnh, cười nói: "Nằm xuống đi."
Vệ Uyên há hốc mồm, thấy thiếu nữ rất kiên quyết nên đành phải thật thà nằm xuống, gối đầu lên chiếc đệm, chỉ vừa mới cựa mình đã thấy đau đầu như búa bổ vì quá mệt mỏi, sau đó liền cảm thấy một luồng mát mẻ, thiếu nữ đặt tay lên ấn nhẹ vào mi tâm của hắn, mang theo hương hoa thoang thoảng. Khiến tinh thần căng cứng vì sát khí chiến trường của hắn dần dần thả lỏng, cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh.
Vệ Uyên kinh ngạc nói: "Đây là..."
Thiên Nữ đặt bên cạnh một cái bình sứ nhỏ, bên trong có cánh hoa đỏ ngâm trong nước, nàng dùng ngón tay thấm nước thoa lên mi tâm Vệ Uyên, mỉm cười đáp: "Là Ngu Mỹ Nhân đó, loại hoa này có thể dùng làm thuốc, hương thơm cùng cánh hoa có thể làm lòng người chậm rãi bình tĩnh lại, giúp tinh thần mệt mỏi sau khi trải qua chiến trường chém giết thư giãn."
"Giống như câu chuyện về Ngu Cơ và Bá Vương vậy."
"Chiến thần dũng mãnh vô địch, cũng sẽ ngửi hương hoa mà gạt bỏ áp lực."
Vệ Uyên khép mắt lại, cảm thấy mệt mỏi được xoa dịu.
Thiên Nữ lại nói: "Đúng rồi, ta đã lấy được tín vật của Hồ Minh rồi, ngày mai có thể đi Thanh Khâu."
"Không biết có còn gặp lại người quen không."
Nàng đưa tay trái ra lật qua lật lại trang sách, tay phải đặt nhẹ lên mi tâm Ti Đãi Giáo Úy.
Tựa hồ nghĩ đến Thanh Khâu, trong lòng vui vẻ, thiếu nữ khẽ ngân nga câu hát dao của Thần Châu, một bài hát của nữ tử:
"Đợi người này, y..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận