Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 08: Thần thông

Chương 08: Thần Thông
Mấy con quỷ đang ngủ say bị Vệ Uyên trực tiếp phá cửa đánh thức. Bọn chúng tuy đã thành quỷ, nhưng không phải lệ quỷ, ảnh hưởng khi còn sống vẫn còn, trên thực tế, phần lớn quỷ không có lý trí, chỉ tuân theo thói quen hoạt động khi còn sống, còn những du hồn có lý trí này thì vẫn giữ thói quen ngủ nghỉ, nhất là sau một hồi kinh hãi hôm nay thì lại càng thế. Lúc này bọn chúng còn đang ngái ngủ ngồi trước mặt Vệ Uyên.
Không biết vì sao, mới đó không gặp, bọn hắn đã cảm thấy người trước mặt cao thâm khó lường hơn, mang theo một luồng khí tức khiến mình e sợ, khó mà phản kháng lời người đó nói, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại.
Vệ Uyên tiện tay dùng lá dính nước làm dịu mắt mình. Sau đó kéo ghế ngồi trước mặt đám quỷ, hỏi chúng nguyên nhân c·ái c·hết và những thứ am hiểu.
Con đầu tiên là con quỷ nước sình trướng, sau khi trả lời xong, Vệ Uyên nhìn con quỷ nước, hơi kinh ngạc hỏi lại: "Vậy là, ngươi đang đêm đi câu cá, không cẩn thận ngủ gật rồi ngã xuống nước?"
"Phải."
"Buồn ngủ vậy, sao lúc đó không về nhà sớm chút?"
"Không được không được, ra ngoài thế nào cũng phải câu được gì chứ, sao có thể về tay không? Mà ngươi thì sao?"
"Vậy rốt cuộc ngươi câu được gì?"
". . . Ta câu lên một xác c·h·ết, chính là ta, lúc tóc còn động đậy mới giật mình biết mình đã thành quỷ, là do lưới đánh cá dưới nước ôm lấy, không thể bơi lên."
Vị thứ hai là họa sĩ chuyên sưu tầm dân ca, ăn nhầm t·h·u·ố·c t·r·ừ s·â·u mà chết, không cứu được. Hai người giấy là mua từ con cháu một thầy giáo đã qua đời, nhiều năm rồi không có gì đặc biệt, chỉ là vì bản chất là giấy nên có thể nghe lén bằng cách chui qua khe cửa.
Cuối cùng con quỷ âm vật là nam nhân cổ trang gãy kiếm, lúc đang đánh giấc thì bị Vệ Uyên hỏi, vẫn theo bản năng thẳng lưng rồi thận trọng nói: ". . . Tên ta thì không nhớ rõ, nhưng nhớ mình từng làm lính dưới trướng Thích đại soái, chém vài tên giặc Oa, không hiểu sao ngủ một giấc rồi thành ra như vậy."
Lính của Thích gia quân? Vệ Uyên hơi kinh ngạc. Thế mà đây lại là một lão quỷ mấy trăm năm, sao không giống trong chuyện mà biến thành Quỷ Vương?
Suy nghĩ một lát, hắn hỏi: "Vậy ngươi biết kiếm thuật?"
Người nọ thật thà đáp: "Ừm, biết chút ít, cả trường kiếm, kiếm nhật, thương và súng hơi nữa."
Hắn dừng lại rồi vội nói thêm: "Nhưng chỉ là mấy võ công thô thiển trong quân, để kết uyên ương trận thôi, không bằng các tướng quân."
"Không sao, biết là được." Vệ Uyên cất lệnh bài vào túi, cuối cùng cũng có một đối tượng để thi triển khu quỷ thần thông. Trước mắt thì câu cá với vẽ tranh không giúp gì cho việc trừ tà diệt ma cả.
Hắn học theo người xưa chắp tay thi lễ với tên đao binh quỷ của Thích gia, nói: "Ta có việc cần ngươi giúp một chút, làm phiền ngươi."
"Không dám nhận, không dám nhận."
Vệ Uyên khẽ nhếch năm ngón tay, rồi trước mắt đám quỷ kia, tay phải loé lên ánh sáng, một lá bùa thấu triệt hiện trong lòng bàn tay. Vệ Uyên cảm giác có một luồng sức mạnh khó tả đang trôi đi, mà lúc lá bùa tồn tại, sức mạnh này vẫn không ngừng mất đi, không dám chần chừ, cổ tay rung lên, dán bùa vào giữa trán tên đao binh quỷ đang khiếp sợ, miệng thì thầm:
"Leo núi đá nứt, mang theo con dấu. Đầu đội hoa cái, đủ nhiếp khôi cương.
Trái đỡ lục giáp, hữu vệ sáu đinh, cái gì Thần không nằm, cái gì quỷ dám đảm đương, sắc!"
Thần thông [Khu quỷ] đã phát huy tác dụng. Vệ Uyên cảm thấy binh hồn Thích gia quân đang ký gửi nơi tay phải, chấp nhận sự khống chế của mình. Đồng thời, một cảm giác khó tả trào lên trong lòng. Đó là cảm giác quen thuộc. Đối với chiến đấu vũ khí lạnh, cả kỹ năng sử dụng vũ khí nóng cũng có, không phải là nhớ lại kỹ xảo mà là trực tiếp hòa vào bản năng, đó là kinh nghiệm, là kinh nghiệm có được từ luyện tập ở một thời đại tàn khốc nhất trên chiến trường và may mắn sống sót. Hắn đang thử làm quen với cảm giác ấy.
Suy nghĩ một chút, hắn đến bên tủ lục lọi. Nơi này từng có ma, không, chính xác là có quỷ vật, trước kia ba người coi kho của bảo tàng đã mua thanh Long Tuyền bảo kiếm trên mạng, dùng trấn trạch trừ tà, tuy rằng sự thật đã chứng minh chẳng có ích gì, nhưng thanh kiếm vẫn còn, vì nơi đây quá nhiều tà khí, khi đi họ cũng không dám mang theo thanh kiếm ấy. Đó là một thanh hán kiếm tám cạnh. Vệ Uyên lấy kiếm ra, đứng trong phòng khách, cầm lấy chuôi kiếm. Nhắm mắt suy nghĩ. Một cảm giác quen thuộc hiện lên. Vệ Uyên chưa từng tiếp xúc với binh khí nhưng hiện tại tự nhiên có cảm giác đối với thanh kiếm này.
Nó là một thanh thép tốt. Nhưng không phải là kiếm tốt. Đáng tiếc. Vệ Uyên thở dài một tiếng, gạt bỏ tạp niệm, cầm kiếm lên, thử theo bản năng và kinh nghiệm mà vung kiếm, bổ, đâm, chém, vẽ cung từ dưới lên trên, thăm dò phòng thủ, lùi lại tránh né, là kiếm thuật mộc mạc của chiến trường, không có mấy động tác màu mè, lúc đầu chậm chạp, trong động tác có vài phần vụng về, nhưng dần dà lão luyện hơn, tốc độ cũng tăng lên từ từ. Quỷ nước thấy kiếm thuật sứt sẹo của Vệ Uyên thì mặt hiện lên vẻ quái dị, xúm lại ghé tai xoi mói với đám du hồn khác.
Vệ Uyên không thèm để ý, chỉ là cố gắng làm quen với những kinh nghiệm đó. Bỗng dưng, hắn như thấy được một chiến trường thây chất thành đống. Đó là từ trên cao nhìn xuống, là ấn tượng sâu sắc nhất của vị tàn hồn Thích gia quân nọ. Nhưng chính luồng sát khí tàn khốc của vũ khí lạnh trên chiến trường ấy đã khiến đồng tử của Vệ Uyên co lại, tinh thần hoảng hốt trong giây lát. Huyễn cảnh nháy mắt tan biến. Nhưng nó khiến cho kinh nghiệm kiếm thuật của [Khu quỷ] bùng nổ. Vệ Uyên như đang đứng trên chiến trường, trước mặt toàn là kẻ thù hung ác, bỗng lùi một bước, chân trụ, lưng kéo căng, giống như một cái cung đã kéo hết cỡ. Cơ bắp toàn thân lập tức bộc phát sức mạnh, thanh hán kiếm tám cạnh trong tay bỗng đâm thẳng tới.
Âm thanh chói tai xé gió. Khi chiêu đâm đơn giản, mộc mạc này kết thúc, thân kiếm bằng thép vẫn còn rung động. Sức mạnh của [Khu quỷ] khu trừ quỷ dữ bám vào trên thanh kiếm lan tràn ra. Cả căn phòng trở nên ấm áp hơn. Đám du hồn rụt cổ lại, dựa vào vách tường, không dám động đậy. Căn phòng tĩnh mịch đáng sợ, chỉ có tiếng kiếm trầm thấp vang lên rồi chậm rãi tan đi.
Vệ Uyên nhắm mắt, một lát sau mới thở ra một ngụm trọc khí, tay khẽ vẽ, một đường phù lục hiện ra trong hư không rồi tan nát, giải trừ pháp khu quỷ, đao binh quỷ xuất hiện bên cạnh, toàn bộ quỷ trông có vẻ hơi choáng váng, Vệ Uyên thu kiếm, không biết có phải do ảo giác hay không, mà sau khi giải trừ [Khu quỷ], hắn vẫn còn lưu lại được một chút cảm giác thuần thục. Tuy không thể so sánh với các chiến sĩ trên chiến trường nhưng vẫn hơn hẳn mấy kẻ yêu thích bình thường. Tàn hồn của Thích gia quân lúc này có chút hoảng hốt, tựa như dự cảm được gì đó, cất tiếng: "Đại nhân muốn. . ."
Vệ Uyên gật nhẹ đầu, chỉ vào đôi giày thêu màu đỏ nói: "Thứ này tìm tới tận cửa, thế nào cũng phải xử lý nó." Hắn nhớ lại trong mơ đã thấy Tứ Hợp Viện kia, và những nhà gỗ cổ kính, quá đỗi chân thật, có cảm giác bản năng, chắc những nhà gỗ kia có tồn tại thật theo cách mà các câu chuyện ma quái thường hay nhắc đến, nơi đó có lẽ rất hiệu quả để giam giữ con quỷ nữ. Tìm địa điểm, có thể lên mạng lục soát, nhưng sẽ rất chậm.
Ngoài ra, còn một cách khác. "Ngươi theo ta đến đồn báo án." Quỷ nước trợn tròn mắt: "Báo cảnh sát bắt ma? Có được không?"
Vệ Uyên tìm một cái hộp cất đôi giày thêu đỏ, và lọn tóc đen đã chém xuống trước đó vào, nói: "Cầm theo những thứ này, chắc có thể thử thuyết phục bọn họ giúp tìm địa điểm."
"Nếu đoán không sai, người bị hại trước đó, đôi giày thêu đỏ trên chân hẳn đã không còn."
Vào lúc này. Một chiếc xe đen dừng lại trước đồn cảnh sát Tuyền Thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận