Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 257: Quy củ (

Chương 257: Quy tắc (Sơn Hải giới · Côn Luân chi Khâu, một bên dưới chân núi. Nương theo pháp lực ba động nồng đậm, Thổ Lâu đột nhiên xuất hiện, vừa xuất hiện đã thở một hơi dài, chỉ cảm thấy một loại cảm giác mệt mỏi nồng đậm hiện lên trong lòng, lão đầu nhân tộc kia, nhìn qua ốm yếu, thế nhưng khí lực lại lớn như vậy, thân thể Thổ Lâu bị đánh đến da tróc thịt bong. Bất quá chỉ trong chốc lát, nó hoạt động thân thể, phát hiện mình vẫn sống, liền không nhịn được cất tiếng cười lớn. Tiếng cười chói tai tùy tiện dẫn tới sự chú ý của người bên ngoài. Rất nhanh, mặt đất nứt ra, có mấy đạo thân ảnh xuất hiện, nhìn qua đều là bộ dạng Thổ Lâu nhất tộc, trong đó một con dị thú gầy gò, tiếng nói trong trẻo, biến thành hình người, là một thiếu nữ ngũ quan nhu hòa, nhìn thấy Thổ Lâu này mình đầy thương tích, nhịn không được nói: “Đại ca, ngươi trở về rồi? Bị thương nặng như vậy, sao còn cười được?” Thổ Lâu lắc mình, biến thành một nam tử cao lớn, vẫn không nhịn được đắc ý cười nói: “Đương nhiên cười được rồi.” “Lần này ta đi nhân gian, có thể xem như thấy được cái gọi là cao nhân nhân tộc.” “A? Cao nhân nhân tộc?!” “Ha ha, đạo sĩ kia thật sự có chút thủ đoạn, trên người ta bị thương chính là do lão già đó gây ra, nhưng không sao, mặc dù đạo sĩ kia lợi hại, nhưng ta muốn đi, hắn cũng không cách nào giữ ta lại.” Thổ Lâu biến thành đại hán cười lớn nói: “Cái này có thể xác định.” “Nhân gian bên kia, có thể nói muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” “Ta nói cho các ngươi biết, hiện tại nhân gian đâu đâu cũng có đồ ăn, những người kia không biết là lớn kiểu gì, so với trong truyền thuyết thời viễn cổ còn nhiều hơn nhiều, đều ở trong phòng đá, ta muốn ăn liền ăn, mà rất nhiều người ăn cũng không tìm ra được chúng ta, cho dù có tìm thấy cũng không làm gì được chúng ta.” “Mà lại, bên kia còn có không ít thứ hay ho nữa.” “Nói chung là có ăn, có chơi, còn vô cùng an toàn, ha ha ha ha, nhân gian có cái gì thiên đường gì đó, chỗ đó chính là thiên đường của chúng ta, ha ha, lần sau chúng ta sẽ lại đi một chuyến.” “Ta nói cho các ngươi, an toàn nhất là mấy lão già đó, mặc dù thịt có hơi già, nhưng trong nhà lại không có ai, chết trong nhà cũng không ai biết, tiếp đến chính là những kẻ còn chưa lớn, tùy tiện mang đi cũng được, căn bản không có gì khó khăn. . .” Xung quanh có kẻ hóa thành thiếu nữ nhu mỳ, nghe xong hai mắt sáng ngời, cũng có kẻ hóa thành hài đồng, kêu la đói bụng. Nếu không phải trong sơn động đầy đầu lâu và xương trắng, thì cảnh tượng cũng coi như vui vẻ hòa thuận. Đại hán kia cất tiếng cười lớn, đang muốn đưa tay chụp cái đầu của hài nhi kia không thể hóa hình hoàn toàn. Đột nhiên, Một tiếng hổ gầm trầm thấp nổ tung. Tổ Thổ Lâu này khi nghe thanh âm này, đột nhiên từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác hốt hoảng. Trong nháy mắt, theo bản năng lui lại, muốn độn thổ rời đi. Sắc mặt đại hán kia biến đổi, đột nhiên có tiếng kiếm khí ra khỏi vỏ, mũi nhọn và vỏ kiếm ma sát phát ra âm thanh khẽ kêu, tiếng kiếm reo còn chưa dứt, hàn mang đã trực tiếp lao vào trong sơn động, Thổ Lâu kia rống giận đưa tay, căn bản không kịp phản ứng, đã bị một luồng khí cơ mang theo thần tính trực tiếp xuyên thủng mi tâm. Tiếng kiếm reo trầm thấp không ngừng vang vọng. Tám mặt hán kiếm lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới này, cắm ngược trên vách đá. Trong đáy mắt đại hán kia nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang từng bước đi vào. Thần sắc chậm rãi ngưng kết. Là hắn. . . Sắc mặt rất nhiều Thổ Lâu chi thú đột biến, có kẻ quay đầu muốn nghênh địch, có kẻ hoảng hốt chạy loạn muốn độn thổ, có tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên, một thanh niên mặc áo đạo sĩ hai tay kết ấn, thần lực thay thế pháp lực lưu chuyển, giọng nói thanh đạm, từ đáy lòng chậm rãi rơi xuống: Thiên cương ba mươi sáu pháp. Gia Cát Vũ Hầu, kỳ môn lục giáp. Phong cấm. Ở thời đại này, không ai quen thuộc thiên cương pháp này hơn Vệ Uyên. Trong nháy mắt, toàn bộ dãy núi trực tiếp bị phong cấm, cho dù là Thổ Lâu, tại thời điểm không thể vượt qua thân phận Sơn Thần của Vệ Uyên lúc này, cũng không muốn dùng thuật độn thổ. Vệ Uyên nhìn những Hung Thú ăn thịt người này, đưa tay ra, tám mặt hán kiếm cắm ngược bay ngược ra, rơi vào trong tay. Một tên Thổ Lâu căm giận nói: “Ngươi là ai, vì sao lại đến nơi này của chúng ta?!” “Ngọa Hổ.” Vệ Uyên vẫn là trả lời một tiếng. Thổ Lâu chi yêu trong đầu tìm kiếm những cái tên yêu thú hình hổ mình biết, lại không thu hoạch được gì, chỉ là cỗ khí cơ thần lực trộn lẫn sát khí kia khiến thân thể nó cứng ngắc, nhịn không được lên tiếng: “Ngọa Hổ? Ngọa Hổ là cái gì?!” Vệ Uyên một tay nghiêng cầm trường kiếm, từng bước tiến lên phía trước, lệnh bài bên hông phát ra tiếng rít gào trầm thấp. Từng bước một tiến về phía trước. Sau đó, phía sau có mảnh hổ hư ảo hiện lên, giãn thân thể ra. Mảnh hổ màu hổ phách hai mắt lạnh lùng thờ ơ, khí cơ đã từng trấn áp yêu ma quỷ quái ở Thần Châu Nhân Gian Giới ngàn năm lần đầu đến Sơn Hải giới, ngẩng đầu gầm thét trầm thấp, Vệ Uyên bước tới trước, mảnh hổ phía sau cũng làm động tác giống y như hắn. Một người một hổ, một thực một hư. Khiến không gian trở nên vặn vẹo. “Phạm người Thần Châu ta, quái lực loạn thần.” “Đều truy bắt chém giết.” “Chính là Ngọa Hổ.” Kiếm khí tung hoành, mảnh hổ gào thét... Thời gian một nén nhang sắp kết thúc. Tiếng thú gào giận dữ dần dần tan đi. Chỉ có tiếng kiếm reo như réo rắt. Vệ Uyên chậm rãi rút trường kiếm ra, yêu thú Thổ Lâu ở đây đã bị tru sát hết, bất luận già trẻ, toàn bộ đổ rạp chết trên mặt đất, một mùi cừu lẫn mùi máu tanh, Vệ Uyên xoay lưỡi kiếm, chậm rãi lau máu tanh trên lưỡi kiếm. Hắn rút kiếm, kiếm khí phun ra, trên vách đá nơi yêu thú Thổ Lâu sinh sống, lưu lại một chuỗi văn tự bút pháp sắc bén. Vì sao Ngọa Hổ lại có hung danh lưu lại hai ngàn năm ở nhân gian? Cho dù Ngọa Hổ nhất mạch đã biến mất nhưng tiếng tăm vẫn truyền không dứt? Sơn Hải giới bắt đầu giáp giới với Nhân Gian Giới. Giống như yêu thú cấp độ Thổ Lâu này đã có thể thử tiến vào nhân gian. Nếu không ngăn chặn thì khẳng định sẽ khiến yêu thú đó càng ngày càng không kiêng nể gì, ở Sơn Hải giới, Hung Thú ăn thịt người lại có rất nhiều, một chút vô hại, hoặc là tường thụy thì Vệ Uyên không có hứng thú ngăn cản, nhưng Hung Thú ăn thịt người, thì không thể bỏ qua. Đối diện với mấy Hung Thú này, phản kích của nhân gian nhất định phải đủ mạnh, mà hiện tại xem ra, chỉ có hắn có thể dựa vào liên hệ với địa mạch Triều Ca để tới đây. Vệ Uyên thu kiếm, nhìn những thi thể đổ rạp này, kiếm khí phun ra từ lưỡi kiếm của tám mặt hán kiếm. Đưa tay chém một nhát… Gà hầm nấm hương của Hồ Minh cuối cùng đã hầm xong. Nước canh phía trên nổi một lớp váng dầu màu vàng, hương thơm ngào ngạt, những nấm hương đã được tỉa thành hoa đều ngấm nước canh, khi ăn vào mềm mịn, gà mái được nuôi riêng trong rừng cây, bản thân chất thịt đã căng mọng. Tô Ngọc Nhi không tình nguyện xuống lầu cho lắm, đương nhiên mặt vẫn ung dung đưa cho Vệ Uyên. Gõ cửa một cái. Là quỷ nước mở cửa, Tô Ngọc Nhi nhìn xung quanh, đột nhiên có chút ngơ ngẩn, không nhìn thấy mấy món đồ cổ bằng đồng xanh niên đại Ân Thương kia, vừa muốn hỏi thì tiếng bước chân vang lên, cửa phòng bên trong bị đẩy ra, Vệ Uyên đi tới, đồng tử Tô Ngọc Nhi có chút co lại, trong nháy mắt cảm thấy cả người lạnh toát. Cảm giác này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Phảng phất như ảo giác vậy. Thần sắc Vệ Uyên vẫn khách khí hữu lễ như trước, Tô Ngọc Nhi đưa tay chỉ gà hầm trên bàn, nói: “Ngươi vừa ra thì vừa vặn, đây là phần Hồ Minh chuẩn bị cho ngươi, mùi vị không tệ, mới làm xong, ngươi nếm thử xem sao.” Giọng nói dừng lại một chút, cái cảm giác vừa rồi của Vệ Uyên, vẫn làm Tô Ngọc Nhi không thể mở miệng hỏi thăm về những đồ đồng. Bất quá rất nhanh đã thấy Vệ Uyên đem mấy món đồ đồng lấy ra, hình như vừa đang lau chùi, liền cũng không nhạy cảm nữa, Vệ Uyên mang thìa đến, nếm thử một ngụm, vị khi mới vào miệng rất thanh đạm, nhưng không phải loại bỏ quá nhiều gia vị, nồng dầu ớt tương gà, ăn nhiều, đầu lưỡi sẽ hơi khô chát. Canh gà vị đậm đà dễ chịu, thịt gà chỉ cần gẩy nhẹ bằng đũa liền tách khỏi xương, nấm hương mềm nhưng lại có hương thơm đặc trưng của khuẩn nấm, kết hợp với hương vị của canh gà thì rất hợp nhau, Vệ Uyên ăn đến vui vẻ, khen ngợi nói: “Quả nhiên rất ngon, lần sau ta mua chút thịt dê đến, làm canh dê cho lão Hồ mang qua.” Ánh mắt Tô Ngọc Nhi hơi sáng lên. Vẫn mặt lạnh, gật đầu nhẹ nhàng cẩn trọng. Lúc Tô Ngọc Nhi trở về tiệm sách trên lầu, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, thấy Vệ Uyên đang rời đi trong màn đêm, hơi có kinh ngạc, nhưng vốn tính cách của nàng vốn đã hướng đến thanh lãnh bình thản, không quá hứng thú với chuyện của người ngoài, vẫn đi lên lầu, tiếp tục xem tiểu thuyết dang dở. Thanh Khâu Quốc và nhân gian mặc dù đang cùng song song phát triển, nhưng nàng lại rất thích những văn tự này của nhân gian... Vệ Uyên hít một hơi không khí ban đêm. Lần này hắn ngự phong về phía núi Côn Luân. Dù đạo hạnh của bản thân đủ mạnh, lại cực kỳ giỏi ngự phong, nhưng khoảng cách vẫn quá xa, phải mất trọn cả đêm mới đến núi Côn Luân, hắn mua đồ ăn sáng ở tiệm dưới chân núi rồi một mình trèo núi, gió thổi rất mạnh, gió lạnh buốt giá, tuyết trắng bay lất phất. Vệ Uyên trèo lên núi, bước vào Côn Luân Khư. Ánh nắng ban mai chiếu lên núi Côn Luân đều rất thanh lạnh, cách xa nhân gian. Vệ Uyên đặt đồ trên tay xuống. Phất tay áo, tay áo phồng lên, dùng địa sát bảy mươi hai pháp ấm trời, có từng vật bay ra, là những chiếc đầu lâu kích cỡ sọ người, đều là đầu dê, có bốn chiếc sừng dê giống như kích kiếm, bất kể già trẻ, đều bị hắn giết, lại còn chặt đầu xuống. Hắn đặt đồ ăn sáng mình mua được ở trên những hài cốt đó, không biết do hỗn hợp vào hay do ai cứ đau đáu nhớ món đậu hũ não quẩy rán, nhẹ nhàng đặt xuống. Khi hắn nhìn thấy những chồng xương trắng kia, cũng không có hoài bão lớn, cũng không lập tức nảy sinh ý muốn duy trì trật tự nhân gian, sự an bình của chúng sinh, đó là tâm cảnh của thánh nhân chứ không phải hắn. Chỉ là trong lòng có một sự bất bình. Nên đã tốn một đêm để chặt đầu trả thù. Thực ra thì, nói cho cùng, cũng chính là có thù báo thù, có oán báo oán, lòng bất bình thì rút kiếm giết chết. Vệ Uyên cúi người, bàn tay chạm vào mặt đất. Những tia thần niệm còn sót lại trên hài cốt trỗi dậy. Tựa hồ cảm thấy có người báo thù cho mình, những tàn niệm đó cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Bàn tay năm ngón tay Vệ Uyên khép lại. Trên núi Côn Luân tuyết trắng mênh mang này, bỗng nhiên nở ra một đóa hoa yếu ớt. Thanh niên mặc áo đạo sĩ sau lưng trường kiếm còn vương mùi máu tanh… Khâm Nguyên biến thành một thanh niên lảo đảo xuống núi Côn Luân. Hắn là Hung Thú, nhưng không phải loại sẽ chủ động ăn thịt người, thuộc dạng người không phạm ta thì ta không phạm người, nhưng lại rất kinh ngạc và tò mò đối với sự phát triển của Nhân Gian Giới, lần này đi dạo một vòng, cảm thấy thật thú vị, nên quyết định trở về, sau đó sẽ dẫn theo bạn vượt qua những trở ngại để đến đây dạo chơi. Bất quá, bạn của hắn có tính khí hơi nóng nảy, lại là một Hung Thú. Nhưng mà kệ nó. Dù sao cũng không liên quan đến ta. Khâm Nguyên nửa tỉnh nửa say, mang theo một bình rượu mật ong của nhân gian, bay đến Côn Luân Khư. Hắn cũng là từ Côn Luân trở về. Gió tuyết vẫn như trước, nhưng mang theo một mùi tanh của máu, Khâm Nguyên bị kích thích tỉnh rượu, run lên vì lạnh, cúi xuống nhìn, con ngươi chợt co vào, trên Côn Luân Khư, có một cái huyệt mộ rõ ràng đã bị khai quật, phía trước đặt vài thứ từ sớm, cũng không tính là gì. Nhưng bên cạnh mộ huyệt này, một tòa kinh quan cực kỳ đáng sợ được dựng từ đầu lâu của những Hung Thú Thổ Lâu ăn thịt người sừng sững ở đó, từng cái đầu Thổ Lâu trợn tròn mắt, sự sợ hãi gần như ngưng tụ thành thực chất, làm Khâm Nguyên chỉ thấy một luồng hơi lạnh lan tỏa sau lưng, hắn bay xuống thăm dò tình hình. Bên cạnh kinh quan này, một bia đá đứng sừng sững, trên đó viết một hàng chữ lệ. Giọng điệu bình thản. “Phạm người Thần Châu, truy bắt giết, chém đầu trấn áp tại đây.” Mà bên cạnh là hơn mười cái đầu Thổ Lâu. Sức trùng kích quá lớn. Khâm Nguyên chỉ thấy da đầu tê dại. Bình rượu trong tay rơi xuống đất, lảo đảo lùi lại mấy bước, ngồi xuống đất, một luồng hơi lạnh từ đáy lòng bốc lên, lại không còn ý định mang người bạn kia đến đây nữa. Năm đó Ngọa Hổ, là như thế nào bảo vệ sự bình yên của nhân gian dưới lũ yêu ma quỷ quái? Lại làm sao để đám yêu ma dù cách xa ngàn năm vẫn nhớ tên Ngọa Hổ? Nói quy tắc, nói quy tắc của nhân gian. Dùng văn tự, dùng sắt thép. Khâm Nguyên kinh ngạc nhìn tấm bia đá kia, hồi lâu mới hoàn hồn, chợt chú ý đến một hàng lạc khoản, thì thầm nói nhỏ: “Ngọa Hổ…” Đây là thời đại biến đổi, và vào thời điểm thế giới vừa bắt đầu biến hóa, khi các dị thú trong Sơn Hải Kinh tiến vào nhân gian, Ngọa Hổ đã biến mất trong lịch sử lại một lần nữa xuất hiện bằng cách nguyên thủy nhất… Vệ Uyên đi xuống Côn Luân, lần này hắn không trở về Tuyền Châu. Hắn đứng trên sườn núi Côn Luân, quan sát hướng đất Thục. Vũ Hầu từ, ở nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận