Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 157: Mất mặt, khai trừ quỷ tạ

Chương 157: Mất mặt, khai trừ quỷ tạ Liễu Thiệu Anh trầm mặc lái xe, Vệ Uyên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn trời sắc dần tối xuống, đèn đường hai bên đều sáng lên, từ hoàng hôn chính thức bước vào ban đêm, Vệ Uyên thu tầm mắt lại, nói: "Xảy ra chuyện như vậy, sao không đi tìm cảnh sát?"
Liễu Thiệu Anh trầm mặc một lát, hít vào một hơi, nói: "...Chuyện này, tìm cảnh sát không tốt."
"Tất cả mọi người đều là người bình thường, có máu có thịt, đều có người nhà, đối mặt với tình huống này cũng không thể tốt hơn ta bao nhiêu. Đem bọn họ cuốn vào những chuyện thần thần quỷ quỷ này, đây không phải là hại người sao?"
"Nói thật, nếu không phải là quán chủ ngươi... ngươi tương đối đặc thù, lúc đó ta đã định bỏ đi rồi."
Vệ Uyên trầm ngâm nói: "Vậy sao."
"Vậy ban đầu ngươi định làm như thế nào?"
Liễu Thiệu Anh mờ mịt, sắc mặt có chút tái nhợt, trầm mặc một lát rồi đáp: "Ta cũng không biết."
"Nhưng dù sao, không thể hại người."
Vệ Uyên khẽ gật đầu.
Trong lòng suy nghĩ, nếu chuyện này tìm cảnh sát, hẳn sẽ trực tiếp giao cho đặc biệt tổ hành động phụ trách, trực tiếp đi vào giai đoạn sự kiện siêu phàm, mà bây giờ phần lớn mọi người đều chưa có nhận thức này, không biết gặp quỷ cũng có thể báo cảnh.
Đây cũng là việc cần thiết để tiến hành phổ cập kiến thức siêu phàm.
Dù sao, linh khí khôi phục càng lúc càng nhanh, những chuyện tương tự sẽ không hiếm, cơ chế cần phải theo kịp thời đại.
Ô tô dừng ở dưới lầu chung cư, Liễu Thiệu Anh tay chống vô lăng, hít sâu vài lần, mới run rẩy lấy chìa khóa, xuống xe vào cửa, Vệ Uyên đi theo sau lưng, đẩy cửa, liền cảm thấy thoang thoảng mùi đàn hương, xộc thẳng vào mặt.
Trong nhà trang trí rất ấm cúng, nhưng lại có chút không hài hòa.
Vệ Uyên nhìn thấy trên mặt bàn phủ vải đỏ, phía trên bày từng tượng phật.
Không chỉ một tượng.
Sau đó hắn nhìn thấy bà lão đang thành kính bái Phật cầu nguyện, lúc này mới nhớ lại, bà lão này chính là ba ngày trước, hắn cùng Viên Giác ở trên đường phố Ứng Thiên Phủ, từng thấy bà ấy bưng tượng phật thành kính đi qua, bà lão nhìn thấy Vệ Uyên hơi kinh ngạc khi có khách đến trễ như vậy, Vệ Uyên cười tự giới thiệu mình:
"Ta mở viện bảo tàng, nghe nói lão bà bà có mời tượng phật về, cho nên đến xem."
Bà lão lúc này mới thần sắc hòa hoãn lại, nghe là vì tượng phật đến, lôi kéo Vệ Uyên, rất nhiệt tình nói cho hắn cái này tượng phật lợi hại thế nào, đại sư khai quang cho tượng phật này nổi danh như thế nào, những vật đã được đại sư niệm kinh mấy chục năm khai quang thì có Đại công đức.
"Có Đại công đức, vậy sao bà mời tượng phật về?"
"Thì là, tất nhiên là có tín tâm, rồi bỏ chút tiền."
"À, phật pháp công đức của đại hòa thượng là dùng tiền mua."
Bà lão cảm thấy người trẻ tuổi kia lời có ý, nhưng sắc mặt lại nghiêm túc, nói giống như sự thật, nàng ngược lại không thể nói gì, Vệ Uyên liếc mắt quanh nhà, hắn đã thu hồi phần chân linh kiếp trước còn lại, nên tự thân linh tính rất nhạy cảm, cảm giác được không khí dơ bẩn ẩn trong hương đàn.
Xem ra tượng phật đã được mời về, nhưng những linh tính đã có vẫn còn ở đó.
Bất quá bình thường, dù sao cũng là linh đã nhập vào đồ vật, so với ác linh bình thường đều khó mà đối phó.
Gương trong giới tu hành có hàm ý đặc biệt.
Có tác dụng chiếu rọi sự ghê tởm trong lòng người, và phong ấn một thứ gì đó, đương nhiên, vật bị phong ấn chắc chắn không phải đồ tốt, bà lão đi thắp hương cho tượng phật niệm kinh, Vệ Uyên ngồi trên ghế salon, nhìn thấy đĩa đựng quả hạch trên mặt bàn, bên trong có hạt dưa, đậu phộng, một nửa để bánh kẹo.
Trong đó có rượu tâm chocolate gói giấy màu hình tam giác.
Vệ Uyên thấy không ai chú ý đến mình, liền đưa tay lấy một cái, xé giấy gói kẹo bỏ vào miệng.
Vị ngọt lẫn vị rượu, vị tinh tế của chocolate cùng chất rượu hình thành cảm giác tương phản, kích thích vị giác, khiến Vệ Uyên thỏa mãn híp mắt lại, nghĩ muốn mua chút về cho nhà, cho Thiên Nữ bên kia chút, Ngu Cơ bên kia chắc không tặng, đến cửa sợ bị Bá Vương Thương đâm chết.
Đang nghĩ ngợi, Vệ Uyên đột nhiên cảm thấy có cảm giác lạnh sau lưng, cảm giác phía sau có gì đang nhìn chằm chằm mình, cũng không quay đầu, tự thân pháp lực tùy ý vận chuyển, như lưu phong tràn lan ra ngoài, 'nhìn thấy' một tiểu hài tử tầm năm sáu tuổi.
Chỉ là hồn thể ảm đạm, ba hồn bảy vía thiếu một nửa.
Nói là người, thực ra đã là nửa quỷ, trong « Đom đóm cửa sổ dị thảo » có ghi chép, có người từng có được bảo kính, là cơ thiếp thời Ngũ Đại Chu chết vì loạn quân, sau đó được chân tu lấy máu của hồn để đúc thành, trong kính có thể soi người, giỏi ca múa, người nọ cùng với kính cơ sinh sống, chỉ vài tháng đã bệnh nặng sắp chết.
Kính linh vốn dĩ không phải loại lương thiện gì.
Vệ Uyên pháp lực cảm nhận được 'Tiểu hài tử' kia lạnh lẽo nhìn chằm chằm phía sau lưng mình.
Mà bất luận kẻ nào đều không thể nhận ra, sau đó đứa trẻ chậm rãi tiến lại gần, tựa hồ dùng thủ đoạn quỷ che mắt gì đó, từng bước một tiến đến phía Vệ Uyên, còn bên kia bà lão tụng kinh lễ Phật thanh âm ngày càng gấp rút, Phật âm sáng sủa, đàn hương nồng đậm, còn phía sau là âm quỷ cận thân, quỷ dị đến đáng sợ, Liễu Thiệu Anh ở phòng bếp thái thịt, tiếng dao thớt chạm nhau, phát ra thanh âm thanh thúy có tiết tấu.
Coong, coong, coong...
Tiểu hài tử im hơi lặng tiếng đến phía sau Vệ Uyên.
Hai mắt lạnh băng oán độc, vươn tay muốn chạm vào sau lưng Vệ Uyên.
Từng chút từng chút đến gần, từng chút từng chút...
Đột nhiên, Một bàn tay lặng yên không một tiếng động vỗ lên vai nó.
??? !
Sắc mặt đứa trẻ tái đi, suýt chút nữa thì kêu lên thành tiếng, đến cả ảo ảnh che mắt cũng không giữ được, trực tiếp lộ hình, vội quay đầu lại, chẳng có gì, khi quay lại thì thấy quán chủ viện bảo tàng vốn đang quay lưng lại giờ quay đầu, một đôi mắt nhìn chằm chằm nó, vẻ mặt ôn hòa mỉm cười nói:
"Tiểu bằng hữu, muốn ăn kẹo không?"
"..."
Tiểu nam hài suýt bị dọa toát mồ hôi nhìn Vệ Uyên chằm chằm, một hồi lâu mới nhớ ra lắc đầu.
"Vậy thôi vậy."
Vệ Uyên bên ngoài tiếc nuối gật đầu, rồi bóc giấy kẹo, bỏ vào miệng.
Tự thân pháp lực tỏa ra, bao trùm xung quanh, mỗi đạo pháp lực như sợi tơ mỏng trôi lơ lửng.
Tất cả sợi tơ mỏng kín đáo đan vào nhau, như một tấm lưới.
Đây là sau khi hắn hồi phục ký ức một phần thời Tam Quốc, tự nhiên mà học được.
Dù không có được toàn bộ chân linh, không có năng lực hậu kỳ Giác từng thấy và tán thưởng đạo pháp cao thâm, nhưng sau khi có được phần ký ức này, khả năng điều khiển pháp lực vẫn tăng lên rất nhiều.
Dù sao khi đó thân thể suy yếu, một chút xíu pháp lực cũng phải dùng tiết kiệm.
Có thể tiết kiệm một đạo pháp lực, có thể vẽ thêm một đạo phù thủy.
Có thể cứu thêm một người.
Hắn trầm mặc một lát, trong lòng tự giễu.
Dù sao nghèo thì chiến thuật xen kẽ, nghề truyền thống năng.
Thấy hài tử bị ảnh hưởng của kính linh mà chỉ còn lại một nửa ba hồn bảy vía định chạy trốn, liền bị Vệ Uyên bắt lấy, Vệ Uyên cảm thấy nơi tay lạnh lẽo, đạo hạnh Thái Bình đạo cùng pháp lực Ngọa Hổ Quyết trong cơ thể rục rịch muốn động.
Còn nơi mà tiểu hài tử kia bị Vệ Uyên bắt lấy, trực tiếp xuất hiện một vết màu xanh tím.
Thân thể nửa người nửa quỷ của tiểu nam hài cứng đờ.
Trốn không thoát… tránh không xong… Hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Uyên ôn hòa mỉm cười nói:
"Đừng sợ, chú là người tốt."
"Chú nghe nói cháu có một cái gương, cháu xem, chú mở viện bảo tàng, vừa khéo thiếu cái gương, có thể cho chú xem một chút không? Xem như là để tham khảo thôi..."
Một con mắt của tiểu nam hài biến thành màu đen thuần túy.
Hắn nhìn thấy người mặc áo đen, có khuôn mặt ôn hòa trẻ tuổi này phía sau, có một mãnh hổ ảo nhưng lại chân thực, khi người trẻ tuổi mỉm cười, mãnh hổ kia cũng mở miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, đôi mắt hổ phách băng lãnh không có chút ấm áp.
Mãnh hổ kia cực lớn, trán gần như chạm nóc nhà.
Người trẻ tuổi và mãnh hổ, một thực một hư, một trước một sau, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào chính mình.
Khiến căn phòng vốn không lớn, xuất hiện một loại cảm giác xa xăm trống trải.
Cảm giác nửa người nửa quỷ sởn gai ốc phía sau, chân tay cứng lại.
Nam hài không thể không khó khăn gật đầu, Vệ Uyên lúc này mới buông tay.
Nhìn tiểu hài tử chạy đi, trong lòng Vệ Uyên không hiểu cảm thấy mình giống như quái nhân dọa trẻ con.
Xoa cằm.
Không, đây rõ ràng là thấy việc nghĩa hăng hái làm, hàng yêu trừ ma, là thanh niên năm tốt.
Lại nhặt một viên kẹo, bỏ vào miệng.
...
Trong ánh nhìn thân mật và ôn hòa của Vệ Uyên, nam hài kia không thể không lấy gương của mình ra.
Sau đó đưa chiếc gương đó tới.
Đây là một mặt gương đồng, sáng bóng không kém gương hiện đại, phía trên có hoa văn phức tạp.
Vẻ mặt Vệ Uyên hơi ngưng trọng, những đồ cổ sinh ra quái dị thường có chút tà tính, thường đại biểu cho nhân tính chi ác hoặc thế giới tương phản, không cẩn thận sẽ dễ trúng chiêu, hắn hít sâu, bản năng vận chuyển không phải Ngọa Hổ Quyết, mà là Thái Bình Yếu Thuật hạch tâm, nghiêng người nhìn về phía tấm gương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận