Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 67: Ngựa hoang vậy, bụi bặm vậy, sinh vật chi lấy hơi thở cùng nhau thổi vậy

Chương 67: Ngựa hoang vậy, bụi bặm vậy, sinh vật lấy hơi thở cùng nhau thổi vậy.
Vốn cho rằng dưới khăn cô dâu là mỹ nhân thiếu nữ mà mình tâm tâm niệm niệm, có thể khi xốc lên mới nhìn thấy không những không phải là thiên nữ, mà ngay cả nữ cũng không phải, sự tương phản to lớn khiến Quỷ Vương đầu óc mộng đi một chút, phản ứng tự nhiên chậm lại, mà ngay lúc này, kiếm của Vệ Uyên đã sớm bổ xuống đầu.
Trên thân kiếm quấn lấy gió lớn cực mỏng mà sắc bén, phát ra tiếng rít gào réo rắt.
Quỷ Vương chỉ kịp vô ý thức né tránh, tránh được chỗ cổ, tám mặt hán kiếm đã chồng chất chém lên mặt hắn, Vệ Uyên trong tiếng thở dốc, cầm kiếm xoay người mà chém, mũi kiếm tám mặt hán kiếm xé rách khuôn mặt dữ tợn của quỷ vật, trực tiếp nằm ngang chém ra, xẻ khuôn mặt kia từ mũi trở xuống làm hai nửa.
Vệ Uyên rơi xuống đất, lách mình lui lại kéo dài khoảng cách.
"A a a a! Mặt của ta, mặt của ta!"
Đau đớn kịch liệt khiến Quỷ Vương trở lại thực tại, bụm mặt phát ra tiếng kêu rên thê lương.
Mặt hắn giờ đã yêu ma hóa, giờ phút này bị Vệ Uyên trực tiếp nằm ngang chém ra một vết thương, nhìn qua càng thêm dữ tợn đáng sợ, Quỷ Vương vốn bởi vì dung nhan thiên nữ không thay đổi mà bất mãn phẫn hận với khuôn mặt hiện tại của mình, hiện tại lại càng thêm xấu xí không ra người, cơ hồ tức đến phát điên.
Nhưng một loại oán độc khó xử còn hơn lại dễ dàng bị châm ngòi trong lòng hắn lên men bốc lên.
Hô hấp kịch liệt, Quỷ Vương bụm mặt, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Vệ Uyên:
"Ngươi từ trong phòng của nàng đi ra..."
"Khó trách, khó trách trăm năm nay nàng lại không chịu đáp ứng ta."
Vệ Uyên cầm kiếm nói:
"Bất quá là thấy chuyện bất bình thôi, ta và thiên nữ mới quen biết bất quá mấy ngày."
Lại tiếp tục cười hỏi:
"Rượu của ngươi rất ngon, không biết lúc này lễ của ta còn vừa ý không?"
Như là dẫn nổ một ngòi nổ nào đó, toàn thân Quỷ Vương hung hãn lao về phía Vệ Uyên, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét điên cuồng trầm thấp:
"Ngươi nói dối!"
Vệ Uyên lùi về sau một bước, tám mặt hán kiếm trong tay chắn ngang phía trước, quyền cước của Quỷ Vương đánh tới rầm rầm, Vệ Uyên đã sớm lùi bước tránh né, xoay người sang một bên, thân kiếm dày rộng thuận thế dính vào quyền phong của Quỷ Vương, đè ép xuống, thuận thế dẫn đạo lực đánh.
Kiếm thức này hắn đã sớm thuần thục trong lòng, phía trước chém yêu giết quỷ càng thêm dễ dàng, nhưng lúc này mượn lực lại cảm thấy vô cùng gian nan, nghĩ lại, giống như là dùng một cái xẻng nhỏ mà muốn san bằng cả một ngọn núi, pháp môn lấy nhu chế cương kia có giới hạn, không phải không thể làm, mà là không làm được.
Bất đắc dĩ, dẫn đạo lực đạo ngược lại, bản thân thuận thế lui lại, tránh khỏi mũi nhọn.
Chân đạp mạnh, cưỡng ép mượn lực.
Mặt đất dưới chân phải của Vệ Uyên bị sinh sinh giẫm nát.
Kiếm khí trong tay um tùm, lại hướng chỗ cổ của Quỷ Vương đâm tới.
Quỷ Vương không tránh không né mặc cho tám mặt hán kiếm chém xuống, thân kiếm còn chưa chạm đến da, liền có từng ngọn lửa đen bốc lên, nhưng đó không phải là lửa, mà là nước, là sát khí trong nước Lạc Hà tích tụ trăm năm biến thành phản cung sát.
Mà trường kiếm áp sát thân lại là tiếng va chạm tranh nhau của sắt thép.
Một cỗ hơi lạnh âm u thuận thân kiếm truyền đến bàn tay Vệ Uyên, khiến cho quá nửa người suýt nữa run lên.
Vệ Uyên đột ngột lùi lại, đã thấy vết rách dữ tợn trên mặt Quỷ Vương mà hắn vừa chém ra, vậy mà đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong lòng khẽ động, nghĩ đến lời thiên nữ, hung sát khí có liên kết với quỷ vực chi thân, sát khí nước sông không dứt, quỷ vật liền sinh sinh bất diệt.
Quỷ Vương hạ thấp thân thể, đưa tay lấy ra một thanh trảm mã đao khổng lồ, còn sót lại dư vị Tần Hán, phong ba Tần Hán, du hiệp nhiều như mây, dù là thiếu niên nông thôn cũng có tập võ, tiếng nói trầm thấp dữ tợn:
"Thù giết cha, đoạt vợ mối hận, không đội trời chung!"
Vệ Uyên lắc đầu nói:
"Ta với thiên nữ, chỉ là mới quen."
Giơ trường kiếm trong tay lên, nói:
"Nhưng, yêu ma ăn thịt người, đáng chém không tha!"
Hai mắt Quỷ Vương đỏ ngầu, vẫn là một tiếng giận dữ điên cuồng ngươi nói dối, tay cầm chiến đao, thân quấn sát khí, không hề cấu trúc gì, chỉ dựa vào man lực lao về phía Vệ Uyên, súng đạn còn không thể chạm vào thân, đã bị sát khí tan rã, khí cơ của Vệ Uyên trầm xuống, tám mặt hán kiếm trong tay rít gào.
Lông dài màu xanh biếc hiện lên trên lệnh bài Ngọa Hổ, yêu lực lưu lại của Tần Hán đại yêu Cẩm Vũ Điểu hiện ra.
Trên thân kiếm, cương phong xanh biếc giao nhau.
Đao kiếm giao chiến!. . .
Trên tiệc rượu ma quỷ, vẫn là vui vẻ hòa thuận, đám quỷ mở tiệc vui vẻ.
Trong đám quỷ, một đạo nhân mặc đạo bào màu đen ngồi một mình, lạnh lùng nhìn đám yêu quỷ.
Một thân khí tức tuy là mang mùi vị người sống, nhưng lại là quý khách mà Quỷ Vương nói, đám quỷ không dám tới gần, khiến xung quanh đạo nhân trống ra một khoảng lớn, hắn cũng không để ý, thịt rượu trên bàn có đủ cả, chỉ nhặt chén chậm rãi uống rượu, đồ ăn lại không hề đụng đũa.
Trong lòng vẫn còn suy nghĩ về những hành động khác thường của thiên nữ.
Dù sao mang trong mình đạo hạnh, gặp chuyện hứng thú bộc phát, vẫn không chịu bỏ xuống được.
Uống một chén rượu, đặt chén xuống, đạo nhân từ trong tay áo lấy ra một lá bùa đặc thù, khác với bình thường, trên đó có đường vân tỉ mỉ, tạo thành chữ mây lục văn mạch bọn họ, là bùa hộ mệnh mà hắn được truyền từ sư phụ, để hộ thân.
Lúc này mới an tâm, chậm rãi uống rượu, liếc xéo nhìn đám quỷ yêu, cũng không thèm để ý.
Đang uống rượu, đạo nhân lại nghe được một âm thanh dị dạng quen thuộc, tay phải đang bưng rượu khẽ dừng lại, vô ý thức nghiêng tai lắng nghe, cẩn thận phân biệt, âm thanh kia dần dần tới gần, càng lúc càng rõ, tóc mai đạo nhân, cờ rượu treo cao, còn có những chiếc đèn lồng dài đều đang chậm rãi rung chuyển.
Hắn rốt cuộc nhận ra, đây là thanh âm gì.
Là gió!
Cuồng phong gào thét, một khắc sau như đàn ngựa lao tới, quét ngang ngọn núi, bỗng nhiên, tất cả âm thanh yêu quỷ đều im bặt mà dừng lại, dường như tất cả âm thanh đều bị cơn bão này càn quét đi, đèn lồng loảng xoảng một cái rồi tắt ngóm, trong vô biên tĩnh mịch, một bóng dáng như đang điều khiển cuồng phong lướt qua.
Một yêu quỷ đang muốn mở miệng, lại chỉ thấy trước mắt một ánh sáng sắc bén lóe lên, đã không còn tính mạng.
Vệ Uyên rơi xuống đất, bạch bạch bạch lùi lại mấy bước, mới ngừng lại được lực đạo, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn không ngừng.
Tám mặt hán kiếm trong tay vẫn đang rít gào tranh tranh.
Sát khí thật mạnh!
Mắt thấy Quỷ Vương bị cuốn theo sát khí dòng sông, tuy bị chém đầy mình vết kiếm, lại vẫn gầm gừ nổi giận chạy tới, Vệ Uyên biết đối phương còn có sát khí hộ thân, vết thương bị chém ra lại hồi phục nhanh chóng, căn bản không đánh nhau chính diện, bước chân biến đổi, bước nhanh xông vào giữa đám yêu quỷ, một khắc sau Quỷ Vương đã gầm thét đuổi theo tới.
Tốc độ không thể ngăn cản bị kéo chậm lại.
Vệ Uyên lại điều khiển gió lớn, tốc độ cực nhanh, như một đạo thanh ảnh hòa vào bầy yêu.
Thậm chí đám quỷ đứng phía sau chút, đều chưa từng phát hiện cảnh này.
Có một yêu quỷ say mèm thấy Quỷ Vương lấy làm lạ, cùng lão chủ đang ngăn Quỷ Vương cười hỏi:
"Chủ nhân nhanh vậy đã ra rồi sao? Vì sao không ở thêm chút với phu nhân?"
"Xuân tiêu nhất khắc thiên kim a."
"Ha ha, nghĩ đến phu nhân thiên hương quốc sắc, đại nhân sợ không nỡ rời, tối nay trong này chắc chắn là không ra được nữa."
Lời nói giỡn trêu đùa lấy lòng của thuộc hạ tâm phúc, lại đơn giản là như đổ thêm một vại dầu nóng vào lửa trong lòng, khơi dậy ghen tức trong lòng Quỷ Vương, hai mắt đỏ lên, bốc hỏa, không quan tâm người trước mặt có phải là thuộc hạ hay không, tay cầm trảm mã đao giơ lên chém ngang, cùng nhau chém ngã "người" chắn trước mặt.
Chỉ trong thoáng chốc, mấy yêu quỷ kia đã bị chém thành thịt nát.
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết kinh hãi, bầy quỷ tán loạn, Quỷ Vương đã rống giận lao thẳng tới Giáo Úy.
Dọc theo đường đi bầy quỷ vội vã né tránh, nhưng dù sao cũng có những kẻ xui xẻo tốc độ chậm bị Quỷ Vương đụng vào, hoặc bị chiến đao chém làm hai đoạn, hoặc bị sát khí đốt thành tro bụi, cái tư thế này, lũ quỷ cũng không ngốc, nhìn ra vài điểm bất thường từ phản ứng của Quỷ Vương, lại lẩm bẩm, nhìn vào chủ quỷ vực này trong mắt, ngoài kinh hãi ra, còn có chút thương hại.
Trước kia vẫn không cảm nhận được.
Hôm nay cái đèn lồng xanh trắng này quả thực hợp cảnh quá.
Vệ Uyên không ngừng cố gắng dẫn Quỷ Vương đi theo hướng yêu quỷ, trên núi ôm một vòng tròn, ít nhất phải giành đủ thời gian để thiên nữ khôi phục, cùng với khai thông sông băng cho ngoại giới, yêu lực Cẩm Vũ Điểu đã được dùng đến cực hạn, nhưng sát khí dòng sông thật sự quá hung hãn.
Mỗi lần đao kiếm giao nhau, dù cho kiếm thuật của Vệ Uyên cao hơn đối phương nhiều, nhưng sát khí theo kiếm chảy vào cơ thể, vẫn khiến lồng ngực bụng của hắn đau nhói càng lúc càng dữ dội, trong miệng đã có vị tanh ngai ngái.
Lại một kiếm dẫn chiến đao ra, khóe miệng Vệ Uyên rướm máu, vừa đau khổ lại vừa buồn cười trong lòng.
Cái buff sát khí này xếp quá ác rồi, tăng công tăng thủ, còn hồi máu nhanh hơn.
Đạo nhân áo đen thấy Vệ Uyên, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc, lại thấy Quỷ Vương dường như không đuổi kịp hắn ngay được, nghĩ nghĩ, bưng một bát nước, cắm một nén hương thẳng đứng vào trong nước, lại nhặt một lá bùa, ý định dùng bát nước này lập đàn, niệm chú.
Gió lớn luân chuyển, gần như bao trùm cả một sườn núi, động tác của đạo nhân không thể che giấu Vệ Uyên.
Trước đã bị pháp đàn chú thuật của tà đạo sĩ đánh lén, Vệ Uyên sao có thể còn để đối phương đắc thủ.
Tay phải mượn gió tám mặt hán kiếm miễn cưỡng đẩy ra chiến đao bổ xuống, tay trái rút súng, ba phát liên tục nhắm vào đạo nhân kia, đạo sĩ còn đang lẩm bẩm trong miệng, chưa kịp phản ứng, răng rắc một tiếng, bát nước trong tay đã nát tan trên mặt đất.
Hai phát khác bị cản lại, cái giá là hai đạo bảo lục trên người trực tiếp bị đốt thành tro tàn.
Đạo nhân lảo đảo lùi lại.
Bàn tay bị những mảnh sứ vỡ cứa rách tóe máu.
Đạo sĩ là đạo sĩ có đạo hạnh, thế nhưng vẫn là nhục thể phàm thai.
Luống cuống tay chân tìm máu phù lục hóa vào trong nước, cầm máu, đang định lại lấy phù chú, đã thấy một đạo bùa tránh tai tị kiếp tự dưng cháy, tốc độ đốt hết mắt thường có thể thấy, vẻ mặt đạo nhân biến sắc, đáy mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Sát kiếp? !
Giờ phút này, trên núi có một đám thanh khí lan tỏa.
Phía trên toàn bộ quỷ vực, bầu trời đột ngột bị xông phá.. .
Khí thanh linh thiên địa xuất hiện tại quỷ vực này, tự nhiên dẫn đến quỷ vực bắt đầu tán loạn.
Quỷ Vương biến sắc, cái loại cảm giác áp bức mãnh liệt, cùng với cảm giác sắp chết rốt cuộc khiến cho đầu óc của hắn khôi phục được một phần lý trí, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi, biết phải ngăn cản thiên nữ trên núi, tay cầm chiến đao muốn xông lên giết, ngay lúc này, sát khí quanh người hắn đột nhiên suy yếu, mang cảm giác hết sạch lực kế tiếp khiến cho bước chân cũng khựng lại, thần quang trong đáy mắt Vệ Uyên lóe lên.
Trên lệnh bài, lông dài Cẩm Vũ Điểu chợt bừng sáng.
Gió lớn nổi lên tứ phía, bên cạnh Vệ Uyên hình thành một con chim Thanh Vũ mắt thường có thể thấy được, lớn bằng cả gian phòng, sau đó hóa thành gió lớn cùng yêu lực, tràn vào trong cơ thể hắn, đôi mắt đen của Vệ Uyên ánh lên màu xanh yêu dị, trong tai nghe được oán niệm và không cam lòng trong lòng Cẩm Vũ Điểu, khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra.
Đồng thời lực lượng cũng tăng lên trên diện rộng, bỗng nhiên tiến lên trước, chân phải cuốn theo gió lớn đạp mạnh vào ngực Quỷ Vương, khiến hành động của hắn khựng lại, đồng thời, hai luồng gió đụng nhau, sinh ra xoáy khí lưu, Vệ Uyên đột ngột lao lên, vượt qua đỉnh đầu Quỷ Vương, hai tay nắm chặt tám mặt hán kiếm.
Tiếp đó, toàn lực ứng phó, một trảm trùng điệp!
Lưỡi kiếm chém xiên từ vai trái của yêu quỷ, đến eo thì dừng, kéo ra vết thương đủ để thấy xương.
Mà hai bên vết kiếm dữ tợn, đều có một đạo vết thương sâu hơn nữa.
Như là Tần Hán Cẩm Vũ Điểu sống lại, hiện chân thân ra cho Quỷ Vương một cú hung hăng.
Loại thương thế gần như đục xuyên chém ngang lưng, cho dù là Quỷ Vương cũng khó có thể chịu nổi, trong cổ họng phát ra tiếng kêu gào thống khổ, xoay người một tay rút kích, cánh tay như roi sắt quất ầm xuống dưới, Vệ Uyên chỉ kịp đưa tám mặt hán kiếm chặn trước người, đã bị đánh bay ra ngoài, đâm vào một ngôi nhà gỗ, xô sập ngôi nhà thành đống phế tích.
Sát khí xâm nhập vào cơ thể, yêu lực của Cẩm Vũ Điểu bạo động, lông vũ suýt nữa mọc ra từ giữa mày Vệ Uyên.
Lệnh bài Ngọa Hổ khẽ kêu, thu hồi yêu lực lại, mới ngừng việc Vệ Uyên hóa thành nửa yêu.
Nhưng vẫn không nhịn được há miệng nôn ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Lần này coi như đã dốc toàn lực.
Quỷ Vương làm hắn bị thương, nhưng cũng phơi bày phía sau lưng cho thiên nữ trên núi.
Vệ Uyên cố gượng ngồi dậy, dựa vào trong đống phế tích, cảm giác được sự cảm nhận trước của kẻ tà đạo, cảm nhận được khí tức gió, chỉ là mãnh liệt hơn, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời quỷ vực dường như đang hạ thấp xuống, phảng phất như có một thứ gì đó vô hình đáng sợ đang gào thét ở phía trên trời cao kia, khiến lỗ tai hắn suýt nữa ù đi.
Hô ——
Khí lưu bắt đầu lưu động.
Ngựa hoang vậy, bụi bặm vậy, sinh vật chi lấy hơi thở cùng nhau thổi.
Tựa như bọn trẻ dùng cánh tay khuấy động nước trong chậu, phảng phất như có một bàn tay vô hình đang khuấy động bầu trời, tóc Vệ Uyên khẽ rung, cảm giác được hô hấp của mình có chút khó khăn.
"Đây là..."
Tiếp đó——
Một tiếng gió hú cực kỳ chấn động cuồng bạo.
Lôi công oanh Chấn thiên cổ!
Gió bão cao tốc vô biên, bao phủ toàn bộ ngọn núi.
Gió lốc cực lớn thậm chí vượt quá quy mô của cả rặng núi, như từ trên trời giáng xuống, trên rộng dưới nhọn, như chiếc dùi sắt khổng lồ, hướng về quỷ vực này đâm xuống, gió lớn vô biên, dòng nước xiết mênh mông, đều tránh sang bên Giáo úy bị thương, giống như là sóng gió thuần khiết, từ bên người Vệ Uyên đang ngồi trên mặt đất lao vụt qua.
Ngày đi tám vạn dặm!
Khung cảnh hùng vĩ bao la khiến người thất thần.
Như trên chín tầng trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận