Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 52: Hợp đồng

Chương 52: Hợp đồng
Hai câu nói lọt vào tai.
Phương Dương sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Mà Phương Hoành Bác lại mở to hai mắt nhìn, há hốc mồm, nói không ra lời.
Chết. . . Là ta?
Tựa hồ câu nói kia của Phương Dương đã đánh vỡ một lớp màng mỏng nào đó, từng màn ký ức đột nhiên trỗi dậy.
Chạy nhanh đến xe.
Phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Cuối cùng cũng không thể nhìn thấy mặt con trai.
"Chết là ta?"
Phương Hoành Bác vốn dĩ dương khí mắt trần có thể thấy suy yếu, sắc mặt dần dần trở nên tím xanh, tử khí bốc lên.
Có tướng hóa thành du hồn oán quỷ.
Phương Dương lấy lại tinh thần, hiểu ý nghĩa hai câu nói vừa rồi của cha mình, cha cho rằng hắn đã chết rồi, cho nên tuyệt đối không chịu mở miệng gọi ra 'sự thật' này, mà hắn lại đồng thời gọi ra chuyện cha đã chết.
Một thoáng hối hận tột cùng hiện lên trong lòng, thân thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Phương Hoành Bác giọng nói thấm thía.
"Ta nhớ ra rồi. . ."
"Thì ra người chết là ta, ta bị xe đụng, người chết là ta, ta đã chết rồi!"
Vệ Uyên đặt tay lên chuôi kiếm, phòng ngừa Phương Hoành Bác biến thành lệ quỷ, nhìn một chút, nhưng lại tra kiếm vào vỏ.
Phương Dương không rõ là sợ hãi hay hối hận, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trên người Phương Hoành Bác hiện ra vẻ dữ tợn đáng sợ, nhìn con trai gọi ra sự thật đó, lại nhếch miệng cười, bàn tay tím xanh đặt lên đỉnh đầu Phương Dương: "Thật tốt quá. . ."
Lão nhân lệ rơi đầy mặt, phun ra hơi thở cuối cùng.
"Con vẫn còn sống."
Rồi chợt ngã nhào xuống đất.
Phương Dương tim như bị dao cắt, hét lớn một tiếng, muốn xông lên ôm cha, nhưng Phương Hoành Bác sớm đã không còn tiếng động, Phương Dương giống như lúc này mới nhận ra mình đã làm gì, thân thể run rẩy, há hốc mồm nhưng không thốt nên lời, một hồi lâu mới phát ra tiếng khóc thảm thiết.
Vệ Uyên thu kiếm, nhắm mắt, đứng dậy ra cửa, không quấy rầy hắn vào lúc này.
Hai quỷ vật bên cạnh mang theo Uông Hoằng Hòa cũng đứng ra, trên mặt đều có vẻ thổn thức, chiến hồn đao binh thời cổ nhịn không được than thở: "Sớm biết như thế, lúc trước sao lại như vậy, tử muốn dưỡng mà thân không còn, đáng tiếc thay."
Quỷ nước ngược lại khinh thường nói: "Cha hắn trước khi chết còn không nhìn thấy hắn lần cuối, vừa rồi gọi ra việc cha hắn chết cũng không thấy do dự. Bây giờ lại ở đó khóc lóc ra vẻ hiếu thảo, ta lại thấy ít nhất một nửa là do còn có những người ngoài chúng ta ở đây, ngại mất mặt nên cũng phải rơi mấy giọt nước mắt, biết bao nhiêu hiếu tử đều diễn cho người khác xem?"
Hai quỷ vật tranh cãi không ngớt, Vệ Uyên không tham gia vào.
Đợi đến khi tiếng khóc của Phương Dương khản đặc, cảm xúc dần dần bình ổn, lúc này Vệ Uyên mới trở vào.
Nhìn Phương Hoành Bác đã qua đời, thở dài một tiếng, vươn tay, bấm Tam Sơn chỉ, miệng niệm nhỏ chú Vãng Sinh của đạo môn: "Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị hết thảy, bốn sinh dính ân. . ."
Cùng lúc đó, phù lục Khu Quỷ trong lòng bàn tay chợt lóe lên, không cưỡng ép hội tụ hồn phách vốn không vững chắc của Phương Hoành Bác, mà là từ từ lan tỏa, đi thử tìm cách thay đổi nhận thức và ký ức của ông, khiến Phương Hoành Bác quên mình đã chết, ngược lại cho rằng con trai đã qua đời.
Những hình ảnh như có như không lần lượt lướt qua.
Cuối cùng, Vệ Uyên nhìn thấy một người đàn ông bao phủ dưới áo bào đen, cảm nhận được một luồng khí tức âm lãnh lạnh lẽo, sau đó ký ức trong bức tranh của Phương Hoành Bác lẽ ra đã chết bỗng mở mắt ra lần nữa, nhưng trong mắt ông, từ đầu đến cuối không thấy rõ hình dáng người đàn ông kia.
Ký ức chậm rãi tan biến.
Và chú Vãng Sinh cũng niệm đến câu cuối cùng.
"Sắc cứu chờ chúng, vội vã siêu sinh, sắc cứu chờ chúng, vội vã siêu sinh."
Chấp niệm trên thi thể Phương Hoành Bác tan đi, những dấu hiệu thi biến cũng dần dần biến mất, tan biến.
. . .
Ngày đó Vệ Uyên ở lại nơi Phương Hoành Bác sống một mình đến tận lúc mặt trời mọc mới rời đi.
Cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện dị thường nào khác, cả đêm bình yên.
Ngày thứ hai, Vệ Uyên áp giải Uông Hoằng Hòa thẳng đến văn phòng tổ hành động đặc biệt của Tuyền Thị, thuật lại cặn kẽ mọi chuyện, bởi vì liên quan đến việc có người truyền bá tà thuật trong phạm vi Tuyền Thị, nên tổ hành động đặc biệt cực kỳ coi trọng chuyện này, sau khi hỏi rõ tình hình cụ thể của Uông Hoằng Hòa, liền phái người đặc biệt đến xử lý vụ việc.
Vệ Uyên chần chờ một lát, vẫn là nói với thành viên tổ hành động đặc biệt: "Nếu có biến cố khác, hoặc cần nhân lực, có thể đến viện bảo tàng tìm tôi."
Trong giấc mộng trước đây, Sơn Quân khiến hắn cảnh giác, lo lắng đó là cảnh báo của Ngọa Hổ lệnh bài, ý là sau khi Sơn Quân thoát khốn, chắc chắn sẽ không quên mối thù trước đây, hẳn là một mối họa lớn, nhưng trước đó hắn cũng đã hỏi thăm về tiến triển sự tình của Sơn Quân, tin tức thu được không mấy khả quan.
Sơn Quân giống như biến mất khỏi thế gian.
Điều này khiến Vệ Uyên trong lòng càng thêm cảnh giác.
Hiển nhiên, Đại Yêu trước đây có thể đối đầu với Trương Đạo Lăng này không dễ dàng đối phó.
Hai chuyện này khiến hắn có nhu cầu cấp thiết nâng cao thực lực của bản thân, nhưng hiện tại bất luận là công pháp hay kiếm thuật, đều đang trong giai đoạn từ từ mài giũa, dù hai tháng qua mỗi ngày tu hành, cũng không thể một bước lên trời.
Mà yêu lực của Cẩm Vũ Điểu tuy mạnh, nhưng bản thân nó là thuộc hạ của Sơn Quân, Vệ Uyên không nghĩ rằng bảo vật biến thành từ nó sau khi chết có thể chống lại lực lượng của Hành Sơn Quân, trong tình thế này, muốn tăng cường thực lực bản thân, có lẽ vẫn phải là tranh công đổi lấy vật phẩm trong bảo khố Đại Hán.
Mà muốn có được công huân, thì nhất định phải tiêu diệt yêu ma quỷ quái làm điều ác trên thế gian.
Vì vậy mới có câu nói đó.
Có người đồng ý giúp đỡ, thành viên tổ hành động đặc biệt tự nhiên đồng ý.
Sau đó, Vệ Uyên trở lại viện bảo tàng, vẫn tu hành kiếm thuật và Ngọa Hổ Quyết như cũ.
Dù về sau có thủ đoạn gì, cho dù là át chủ bài kiểu ngự phong thần thông của Cẩm Vũ Điểu, kiếm thuật và đạo pháp vẫn là cơ bản nhất, là bộ phận quan trọng nhất, không thể lười biếng tu luyện, còn Phương Dương vẫn luôn không xuất hiện, chỉ nghe nói người của tổ hành động đặc biệt đã giúp Phương Hoành Bác khu trừ tà khí khỏi thi thể, rồi mới hạ táng lại.
Vệ Uyên cũng chỉ cảm khái, lão nhân xem như được yên tĩnh theo một nghĩa nào đó.
Ba ngày sau, Trương Hạo, người trước đây đưa Vệ Uyên trở về trong sự kiện Chương Việt, đột nhiên đến thăm.
Vệ Uyên có chút hiếu kỳ, mời anh ta vào, rót hai chén trà.
Trương Hạo nhìn xung quanh một lượt cảnh trí trong viện bảo tàng, rồi thu tầm mắt, bên cạnh anh ta còn có một thanh niên mặc vest, trẻ tuổi mà chững chạc, tự giới thiệu là luật sư của văn phòng luật sư lớn nhất Tuyền Thị, rồi lấy ra một văn kiện từ trong cặp đưa cho Vệ Uyên, cười nói: "Đây là phần giấy tờ mà ông Phương Dương ủy thác cho chúng tôi chuyển đến cho tiên sinh Vệ trước khi rời khỏi Tuyền Thị."
Phương Dương?
Vệ Uyên nhận lấy, mở văn kiện ra, liếc qua một lượt, đáy mắt có chút kinh ngạc.
Đây là hợp đồng mua bán viện bảo tàng này.
Luật sư giải thích: "Ông Phương Dương bên đại lục mới còn có chút công việc, hơn nữa ông ấy nói mình có chút chuyện riêng tư, không thể tự mình đưa hợp đồng này cho quán chủ Vệ được, nên chỉ có thể ủy thác chúng tôi làm giúp, nhưng tất cả thủ tục đều đã hoàn tất, chỉ cần chữ ký của ngài nữa thôi."
"Ngài sẽ có được tất cả quyền lợi của tòa bảo tàng này."
Hợp đồng mua bán.
Vệ Uyên lật qua lật lại văn kiện, nhìn đến phần tiền thanh toán, quỷ nước ở bên cạnh nhìn thấy, lén lút cùng bọn đao binh quỷ nhỏ giọng bàn tán, có lẽ tên Phương Dương thấy bọn hắn ở đây, cảm thấy viện bảo tàng có chút tà môn, cho nên sợ không dám đến nữa, còn mĩ danh nó là mua bán.
Viện bảo tàng này tuy ở khu phố cổ, nhưng vì là vùng giải phóng cũ, có khả năng sẽ có quy hoạch giải tỏa.
Giá trị của nó thực ra không hề nhỏ.
Nhưng Vệ Uyên thấy những con chữ trên phần tiền thanh toán, có chút kinh ngạc, sau đó khẽ cười.
Trên đó viết 'Cùng cha phút cuối cùng.' Vệ Uyên ký tên, đưa lại hợp đồng.
Luật sư cười nói: "Ông Phương Dương nói, mặc dù ngài có lẽ không có ý đó, nhưng thực sự ngài đã trả cái giá còn quý hơn giá trị của viện bảo tàng này, ông Phương cảm thấy chỉ bồi thường bằng tiền thì hơi tục, nên mới chuyển nhượng lại viện bảo tàng này, thứ mà ông ấy và cha mình đều coi trọng, vào tay ngài có lẽ nó sẽ có giá trị lớn hơn."
"Ngoài ra, ông ấy muốn nhắn một tiếng cảm ơn."
Vệ Uyên gật đầu nhẹ.
Luật sư lại hàn huyên thêm vài câu, rồi cáo lỗi bận việc, đứng dậy rời đi, còn Trương Hạo thì vẫn ở lại, thấy người luật sư kia đi rồi, vội vã đi nhanh đóng cửa lại, quay đầu, vẻ mặt đau đầu nói: "Quán chủ Vệ, lần này chắc còn cần ngài giúp đỡ."
Anh ta đưa tay xoa mi tâm, thở dài nói: "Lại cái quán ăn ma quái đó, đám quỷ ở đó có vẻ hơi ranh ma."
"Bọn cảnh sát chúng tôi đến, bọn chúng căn bản không ra. . ."
Ở bên kia bờ đại dương, Phương Dương nhận được tin tức hợp đồng đã hoàn tất.
Trao đổi vài câu đơn giản với luật sư, rồi tắt điện thoại, đưa tay che mặt, vẻ mặt mệt mỏi.
Ở Thần Châu đang là ban ngày, còn nơi này đã vào đêm.
Anh ta vất vả lắm mới dỗ con ngủ được, lúc ôm con lại vô thức nghĩ đến cha mình, hồi nhỏ, cha mình có phải cũng từng ôm mình như vậy? Rồi lại cảm thấy một trận thống khổ, cùng cảm giác chán ghét bản thân dữ dội hiện lên.
Anh ta ngồi trong thư phòng, trông cả người già đi không ít.
Không biết đã qua bao lâu.
Tít, tít, tít— Màn hình laptop sáng lên.
Một tin nhắn mới.
Là tin tức của đối tác sao?
Phương Dương phấn chấn tinh thần, lại phát hiện là một địa chỉ xa lạ, chần chờ một lát, vẫn là mở email ra.
"Muốn cha anh ở bên anh không?"
Trên màn hình chỉ có một hàng chữ, lại khiến hành động của Phương Dương lập tức dừng lại.
Dục vọng của con người không biết tan biến, sự căm hận của con người không biết dừng lại.
Sự quyến luyến của con người mãi mãi tồn tại, sự áy náy, cũng luôn quẩn quanh trong lòng khi tỉnh giấc lúc nửa đêm.
Tất cả đều là chấp niệm.
Chấp niệm không tan, mà thuật, cũng từ đó mà sinh.
Trong thành phố phồn hoa, một mình linh hồn lặng lẽ bàng hoàng, màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt màu xanh biếc.
Không biết đã qua bao lâu, ngón tay Phương Dương di chuyển, gõ xuống bàn phím.
Lạch cạch
Bạn cần đăng nhập để bình luận