Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1223: Cầu hôn?

Máu tanh xộc vào mũi, cái thứ mùi nguy hiểm mang tính tai ương kia khiến Vệ Uyên gần như vô thức nắm chặt trường thương trong tay. Mùi máu quá nồng khiến Vệ Uyên nhìn quanh, rồi gần như vô thức con ngươi co rút, mũi thương trong tay hắn nhấp nhô, phía sau Tru Tiên kiếm trận mũi kiếm ẩn hiện—thi thể.
Toàn bộ đều là thi thể!
Hơn nữa còn không phải thi thể bình thường, có những con thú lớn như núi, giờ chỉ còn lại bộ xương trắng hếu, hốc mắt to lớn trừng lên trời; có những con cự xà như nuốt hết cả thế gian, giờ chỉ còn lại từng khúc thân thể đứt đoạn, trên hài cốt vẫn còn ánh điện chập chờn.
Nhìn thoáng qua, không biết bao nhiêu cường giả bỏ mạng, dù đã chết từ lâu vẫn lưu lại khí tức cường đại nồng đậm, đủ làm những kẻ tầm thường hồn vía lên mây, tâm thần tan nát, nhưng những cường giả này chết đều có chung một nguyên nhân, trên mi tâm đều có vết thương xuyên thấu.
“Toàn bộ đều là vết thương do bị đạn bắn.”
“Những thứ này toàn bộ là Tây Hoàng giết?”
Vệ Uyên vẫn nhìn xung quanh, thần thức quét qua, hắn biết rõ nơi này gần ba trăm dặm chỉ toàn xương trắng, không biết bao nhiêu thần linh, hung thú nằm xuống, ngửa mặt nhìn trời, có thể tưởng tượng ra cảnh năm xưa Tây Hoàng dùng Cửu Long Thôn Thiên tai lệ thần thương tàn sát nơi đây dũng mãnh thế nào. Sát khí nặng nề, dù đã qua ngàn năm vẫn chưa tan đi.
Vệ Uyên vươn tay sờ những hài cốt này, dù nói đều là thân thể của Hung thú mạnh mẽ, nhưng xương cốt bây giờ còn không bằng người già bị loãng xương, chỉ cần chạm nhẹ liền vỡ vụn ra tro bụi, thứ chất lượng xương mà có mang nấu canh người ta cũng chê. Rõ ràng đây chính là một trong những đặc tính suy tàn theo thời gian.
Tây Hoàng dù nói là nắm giữ sát phạt chi khí, nhưng cũng không phải chỉ dùng mỗi đầu vàng mũi nhọn.
Vệ Uyên nghĩ lại, năm đó cái người đã chém giết xuyên ba trăm dặm Thần Ma vây công là một tiểu cô nương tầm 1m50, vác khẩu Cửu Long Thôn Thiên thương còn cao hơn cả người mình, a nha a nha đâm những Đại Thần Ma quái vật cao hai mét to gấp đôi kia ngã xuống đất, liền có chút biểu tình cổ quái, có cảm giác không nhịn được muốn cười bởi vì sự tương phản mạnh mẽ trong hình ảnh kia, nhưng lại phải gắng gượng ngăn lại cảm xúc đó vì kia là mẹ vợ mình.
Hoàn cảnh chung quanh cho Vệ Uyên một loại cảm giác quen thuộc cổ quái.
Nhưng trên lý thuyết, hắn không có đến cái chiến trường hoang vu quỷ quái này.
Vệ Uyên đưa tay phải ra, năm ngón tay nắm lại, vô số nhân quả màu vàng tụ tập thành, nhưng lại không xuyên thấu được không gian, không xé rách khu vực phía trên, ngẩng đầu lên có thể thấy nơi này luôn bị mây mù bao phủ, không thấy đất, không thấy trăng sao. Trông cứ như một thế giới âm u vĩnh hằng, khiến trong lòng người không khỏi có chút khó chịu.
“Nhân quả không lan ra được, không cách nào gây sự chú ý của Đế Tuấn.”
“Quả nhiên…”
“Thật ra cũng bình thường, nếu nơi này là chỗ có thể bị quan sát dễ dàng, vậy Hậu Thổ hẳn đã sớm bị Đế Tuấn phát hiện rồi. Với mối quan hệ của Hậu Thổ, người hiền lành gần như Oa Hoàng, có lẽ Thiên Đế đã tự mình ra tay cứu nàng ra ngoài rồi, đâu cần ta phải nhọc lòng...”
Vệ Uyên thử dùng nhân quả kích thích thiên cơ.
Quả nhiên không có phản hồi.
Vệ Uyên sờ cằm, không khách khí nói: “Oa Hoàng hiểu rõ ta nhất, sau đó là các huynh đệ tỷ muội của nhân tộc.”
“Ngươi cút xuống hàng chót, biết chưa, cặn bã rắn?”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây trôi qua mà không có gì xảy ra.
Xem ra đến cả Phục Hy xuất quỷ nhập thần kia cũng không biết nơi này.
Vệ Uyên hắng giọng, cũng không biết có phải vận may hay không, nếu không bị cặn bã rắn kia nghe thấy câu vừa rồi, có lẽ phải mất mặt vạn lần trong xã hội.
Bất quá, chòm sao vạn tượng và thiên cơ đều không thể xâm nhập, xem ra, tính đặc thù của nơi này còn đáng sợ hơn so với dự tính trước kia. Với tình huống này, Hậu Thổ muốn tự cứu trở nên vô cùng khó khăn, chỉ có thể dựa vào chín cửa trời phóng đại đặc tính nhân quả để ta miễn cưỡng tìm được vị trí tương tự, nhưng không ngờ... Tây Hoàng cũng ở vị trí này? Chẳng lẽ Tây Hoàng năm xưa vào trận chiến cuối cùng, cũng là tìm kiếm dấu vết của Hậu Thổ sao?
Ha… ngược lại tụ tập một chỗ.
Vệ Uyên đưa tay ra, nhân quả xoay quanh giao nhau, mô phỏng Lạc Bảo Kim Tiền trước kia, ngưng tụ thành một đồng xu nhân quả thuần túy, nghĩ ngợi một chút lại đưa tay điểm lên đồng xu, nhân quả tầng tầng sáng lên rồi xoáy tròn triển khai ra ngoài, biến thành một cái la bàn trong suốt.
Trên la bàn có các điểm sáng lấp lánh.
Trong đó có hai điểm sáng nhấp nháy.
Giống như có một bản đồ nhỏ trong trò chơi ở nhân gian.
Nếu là tồn tại ở cảnh giới đạo quả, tự nhiên có thể tùy ý cải biến một vài thứ, càng không cần nói nhân quả nơi này đã khác bên ngoài, việc phân tích liên kết nhân quả của nơi này sẽ càng trở nên đơn giản, Vệ Uyên chỉ cần tâm niệm vừa động liền trực tiếp tạo ra vật này.
Thế là hắn dựa theo phiên bản [bản đồ nhỏ] hiện thực, từng bước một đi về phía hai điểm nhấp nháy.
Vị trí của Tây Hoàng gần hắn hơn so với Hậu Thổ.
Dù sao hai người xem như cùng vào đây trước sau.
Chỉ là nơi đây dường như là chiến trường ngàn năm trước, khi Tây Hoàng mất tích hoàn toàn. Lúc này đây, Tây Hoàng dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, liên tục di chuyển nhanh chóng trong không gian này, nếu như không phải tốc độ thân pháp của Vệ Uyên cũng thuộc hàng có thể nói, e rằng khó mà đuổi kịp nàng.
Khi khoảng cách ngày càng thu hẹp lại, tần suất nhấp nháy của điểm sáng trên la bàn cũng càng nhanh hơn.
Vệ Uyên cuối cùng cũng nhìn thấy Vodka nương nương vào đây trước một bước.
Hay nói đúng hơn, là Tây Hoàng.
Vị cựu sơn chủ Côn Lôn lừng lẫy đang đứng trên chiến trường núi đá lởm chởm, tóc đen buông xõa, một tay cầm trường thương, xung quanh toàn là những quái vật hung tợn kinh khủng nằm xuống. Những con quái vật này đều chết giống với đám yêu thú nằm rải rác trên ba trăm dặm bạch cốt kia.
Toàn bộ đều bị một thương xuyên mi tâm mà chết.
Máu tươi chảy dài trên những tảng đá xanh rêu, thiếu nữ chân trần đứng trên nền đất xanh lạnh như sắt thép, đạp lên máu tươi thần linh, năm ngón tay trắng nõn thon dài, tựa ngọc Côn Lôn dính máu, có một vẻ đẹp kinh hồn.
Vệ Uyên thở nhẹ một hơi.
Rồi không hiểu sao lại tự hỏi, lát nữa nên gọi là Tây Hoàng hay là Tây Vương Mẫu nương nương Côn Lôn, hay là thể hiện chút khí chất lưu manh thời Đại Đường, mở miệng gọi mẹ vợ luôn, dù thế nào thì cũng phải định rõ danh phận đã.
Trong lúc suy nghĩ, hắn đã bước đến gần.
Cô gái đang cúi đầu suy tư, tựa hồ đã cảm giác được có người đến gần, khẽ ngẩng đầu, một đôi mắt trong veo bình lặng không gợn sóng, đến khi thấy Vệ Uyên, con ngươi khẽ sáng lên rồi lại trực tiếp buông tay ra khỏi trường thương, vốn trường thương là kết tinh thuần khiết của kim nguyên khí giờ đây tan vỡ.
Bước chân chạy về phía Vệ Uyên!
Khóe mắt Vệ Uyên giật giật.
Đây, đây là, còn nhớ mối thù cũ năm nào sao?
Hắn quyết định ra tay trước.
Hơi chắp tay, đang muốn gọi một tiếng Tây Hoàng.
Cô gái đã ôm chầm lấy cánh tay của hắn.
Cô gái nhỏ 1m50 nước mắt chực trào ra: “Ô ô ô ô, quán chủ, quán chủ, đây là đâu vậy?! Sao ta đột nhiên lại ở đây rồi?!”
“Xung quanh lại còn nhiều quái vật như vậy!”
“Ô ô ô ô, xin lỗi, tại ta có chứng dây dưa, ta chỉ cố ý câu giờ không vẽ tranh thôi, nhưng mà, cùng lắm chỉ bị cấm túc thôi chứ, đâu có chuyện vì chậm trả đơn mà bị quẳng ra tận Siberia thế này, chuyện quái quỷ này chưa từng nghe qua đâu a a a!”
“Oa ô ô ô ô——” Thiếu nữ họa sĩ dường như cuối cùng không nhịn được khóc oà, Vệ Uyên ngơ người ra một hồi.
Không đúng, rõ ràng vừa rồi còn là Tây Hoàng Côn Lôn oai phong.
Ngưng khí thành binh, giết xuyên ba trăm dặm Thần Ma hung thú đấy?
Sao đột nhiên lại biến thành Vodka nương nương rồi?
Vệ Uyên dỗ dành họa sĩ, rồi hỏi: “Ngươi còn nhớ tại sao mình lại đến đây không?”
Họa sĩ nức nở: “Ta, ta không nhớ gì cả, ta chỉ nhớ mình là, mình liên tục thức đêm đuổi... Khụ khụ, ta nói là, mình liên tục thức đêm vẽ tranh, đến cuối cùng không trụ được nên thiếp đi một lát thôi.”
“Sau đó nghe bên ngoài có tiếng động, định kêu Drowner đại ngốc kia không được ầm ĩ.”
“Rồi sau khi lấy lại tinh thần liền ở chỗ này rồi.”
“Quán chủ, huynh biết đây là đâu không?!”
Vệ Uyên cảm nhận nhân quả trên người Vodka nương nương, không thấy lại khí cơ của Tây Hoàng, điều này cho thấy một là người sau đã ngủ say lần nữa, hai là Tây Hoàng đã rời khỏi nơi này đến một nơi khác.
Nếu là vế trước, vậy tức là khu vực này có một loại sức mạnh nào đó rất mạnh mẽ, khiến cho dù khôi phục lại thân phận Tây Hoàng cũng bị ảnh hưởng, rồi sau khi tru sát những yêu thú kia liền lại ngủ say, nếu không thì vùng đất này và thế giới bên ngoài không kết nối, lại có loại sức mạnh khiến cho Tây Hoàng hành động độc lập.
Dù là ở đâu đi chăng nữa, khu vực nhốt Hậu Thổ này đều hết sức đặc thù.
Vệ Uyên nhìn Vodka nương nương có chút bối rối, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nơi đây chỉ là một địa phương đặc biệt sưu tầm dân ca thôi, do Drowner chuẩn bị cho ngươi, không ngờ ngươi lại tự mình đến.”
“? ? ?”
Sắc mặt Vodka nương nương cứng đờ, sau đó tựa như muốn mắng chửi om sòm, chỉ là quán chủ ở đây nên gắng gượng nhịn xuống: “A, cái này, là Drowner sao?”
Cái tên chỉ biết uống Cocacola và ăn trứng ung, đồ đại ngốc!
Chờ ta trở về, ta sẽ rót cho ngươi một thùng chín mươi sáu độ Sinh Mệnh Chi Thủy! Một thùng a!
Thiếu nữ họa sĩ trong lòng như gào thét nhưng vẫn gắng gượng kiềm chế không nói ra, cũng nhờ vậy mà nỗi bất an lo lắng chưa từng được ý thức tan đi, thay vào đó là lửa báo thù đang thiêu đốt đối với Gấu Quỷ Nước Nga, gần như đã xắn tay áo lên rồi.
“Ra là hắn à…”
“Thảo nào, thảo nào!”
Vệ Uyên cố ý tỏ vẻ ‘chuyện không liên quan đến mình’, chỉ là tiện đường gặp thì ra tay cứu người, mỉm cười của Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi nói thêm: “Đúng vậy, ngươi ra ngoài có thể hỏi xem cửa này có phải do hắn không.”
Ngọn lửa trong lòng thiếu nữ họa sĩ bùng cháy, đốt hết cả nỗi sợ hãi: “Được! Được!”
Một lần khai sáng cũng đồng thời khiến tâm tình của Vodka nương nương ổn định trở lại. Vệ Uyên mặt không đổi sắc thu tầm mắt lại, dù sao thì cũng giúp được đại tỷ tỷ của ngươi hết sợ, đây chỉ là một chút xíu cái giá không đáng nhắc, Khai Sáng ngươi cũng sẽ không giận đâu nhỉ?
Nếu không phải muốn duy trì hình tượng lạnh lùng của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Vệ Uyên đã suýt chút nữa đem cái nồi trút sạch cho ân nhân Khai Sáng rồi. Nếu như khai sáng con đang nhìn cảnh này, đại khái sẽ nói: ‘Thiên Tôn, người có thể nói thẳng thừng một chút được không?’.
Vệ Uyên thầm nghĩ vài câu, sau đó kích hoạt bản đồ nhỏ nhân quả trên tay.
Tìm kiếm hướng đi của điểm sáng nhấp nháy còn lại.
Vodka nương nương chăm chú theo sau lưng Vệ Uyên: “Quán chủ, huynh đang tìm người sao?”
“Là…”
Vệ Uyên nhìn thoáng qua Vodka nương nương, do trước đó hắn xem nhân quả, thì Tây Hoàng là người chủ động vào nơi này, cho nên hắn không tiện trực tiếp đưa nàng về, đành phải để nàng ở bên cạnh mình, đáp lời: “Có thể coi là một người bạn cũ của ngươi.”
“Ừm?? Bạn cũ của ta sao?”
Vodka nương nương sửng sốt, rồi vô thức nói: “Cô ta cũng thích tranh manga của ta sao?!”
“Là fan hâm mộ của ta?!”
“Thích 《 nhân thê no mộng 》 hay là 《 họp lớp… 》?”
Bước chân Vệ Uyên suýt chút nữa thì lảo đảo.
Nghĩ đến dáng tươi cười dịu dàng của Hậu Thổ, cùng với phong cách sáng tác của Vodka nương nương, cố gắng đem hình ảnh Hậu Thổ cầm một tác phẩm kinh điển của Vodka nương nương đọc vứt ra khỏi đầu, mặt không chút thay đổi nói: “Điều này không có khả năng.”
“Tuyệt đối không có khả năng.”
Vodka nương nương nói: “Nếu không phải fan hâm mộ, vậy có thể là ai? Bạn cũ hồi xưa của ta? Qua nhiều năm như vậy, dù có còn sống, thì cũng đều đã biến thành ông lão bà lão rồi, chẳng lẽ còn có người bước chân lên con đường tu hành sao?”
“A, thật mong chờ quá!” Mấy người bạn xưa của ngươi, có thể nói phần lớn đều thuộc kiểu mà người tu hành đều muốn bái một cái.
Bao gồm cả ngươi nữa.
Vệ Uyên không giải thích, chỉ tiếp tục bước về phía trước dựa theo la bàn nhỏ nhân quả.
Mà người vừa vì hận Drowner mà sục sôi nhiệt huyết, tạm thời quên mất sợ hãi, Tây Hoàng vội vã nhanh chân theo sau, vươn tay nắm chặt lấy ống tay áo của Vệ Uyên, ngón tay có chút run rẩy.
Ân, tại sao Tây Hoàng khi hoá thành Vodka nương nương lại có tính cách như vậy? Chẳng lẽ vốn dĩ nàng là như thế sao?
Bất quá, cảnh này nếu như sau này nàng nhớ lại, có lẽ còn đáng sợ hơn vụ gõ đầu hồi đó, Vệ Uyên nhịn không được hơi đau đầu, hắn mơ hồ đoán được, cơ hội Vodka nương nương khôi phục ký ức và căn cơ chính là nằm trong lần rèn luyện này.
Nhưng bây giờ có chút không biết, mình nên mong nàng nhớ lại hay là không mong nàng nhớ lại nữa. Sau khi nhớ lại trí nhớ của mình, đến tột cùng là nàng sẽ mất mặt hết sức trong xã hội hay sẽ tiêu diệt toàn bộ những ai đã từng xem manga của nàng.
Ví dụ như, đao Cơ, đao Cơ, còn có đao Cơ.
Tần suất nhấp nháy của điểm sáng trên bản đồ nhân quả nhỏ trong tay Vệ Uyên càng lúc càng cao, càng lúc càng nhanh, cho đến cuối cùng trùng nhau hoàn toàn. Chung quanh vẫn chỉ là một khung cảnh hoang vu, Vệ Uyên trầm tư một lúc, ném la bàn nhân quả trong tay lên, rồi để nó xoay chậm trong không trung, vãi xuống từng tầng ánh sáng.
Trước mắt hiện ra từng tầng gợn sóng.
Đột nhiên xuất hiện, là một thôn trang, hay nói đúng hơn là một trấn nhỏ.
Vodka nương nương thò đầu ra, nhỏ giọng kinh hô một tiếng, sau đó vội nói: “Đây, ở đây thật sự có người a, chẳng lẽ đây là địa phương sưu tầm dân ca sao? Ai ai ai? Chỗ nào lại có đại tỷ tỷ xinh đẹp như vậy a?!”
“Ừm? ? ? Đây là cầu thân sao?!”
Vệ Uyên theo tầm mắt của nàng nhìn sang, thấy một người con gái mặc váy dài màu sáng, thần sắc hiền dịu đến cực điểm.
Hậu Thổ?!
Mà trước mặt nàng, có một chàng thanh niên cao lớn tuấn tú đang hơi cúi người, tay bưng một bó hoa đang nở.
Khuôn mặt đỏ ửng.
“Oa a oa a, cầu hôn ai kìa, Vệ quán chủ có muốn qua đó thỉnh kinh không?”
Mắt Vodka nương nương sáng lên, trêu chọc nói.
Sau đó liền thấy Vệ Uyên thật sự cất bước đi qua, ngẩn người một chút, rồi vội vàng hô lên:
“Uy uy uy, quán chủ, huynh thật sự đi a, ta chỉ đùa chút thôi a!”
“Huynh đợi ta một chút a!”
PS: Hôm nay là chương đầu tiên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận