Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 577: Bạch Trạch: Cẩn thận Trọng Lê!

Chương 577: Bạch Trạch: Cẩn thận Trọng Lê!
Vẫn như cũ là ở phụ cận thành Trường An.
Thậm chí có thể nói là vị trí không xa lăng mộ Thủy Hoàng Đế.
Là Càn Lăng.
Đường Cao Tông Lý Trị cùng thê tử của hắn, hoàng hậu của hắn, người hắn yêu thích, người làm hắn trầm luân trong tai họa, Võ Chiếu hợp mộ, bên trong hầm mộ đương nhiên không thể công khai, nhưng những bộ phận bên ngoài đã được xem là danh lam thắng cảnh.
Có phỏng theo Chu Tước môn của thành Trường An, có tượng Tư Mã.
Có bia thuật thánh kỷ của Cao Tông Lý Trị, cũng có Vô Tự Bi của bản thân Võ Chiếu.
“Vì sao bia này không có chữ, có rất nhiều cách giải thích, bất quá mọi người đều muốn tin, đó là nữ đế có khí độ của bậc đế vương, công tội tự có người đời sau bình luận." Một vị lão nhân cười khẽ nói, rồi tiếc nuối nói: “Chỉ là không biết vì sao, kỳ thật phía sau tấm bia đá này có khắc chữ."
“Khắc chữ sao?” “Đúng vậy, mặt dương của Vô Tự Bi, từ trên xuống dưới đều khắc đầy phương cách.” "Điều này đại biểu, thật ra ban đầu có ý định khắc văn bia, chỉ là không biết vì sao cuối cùng từ bỏ, có lẽ là Nữ Đế không thích người viết bi văn kia..." Lão nhân thuận miệng nói.
Bé gái bên cạnh đảo mắt, giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác, có thói quen phản bác lời người lớn, không phục nói: “Vậy cũng có thể là do người muốn viết bi văn không thích Nữ Đế chứ?” Lão nhân ngẩn ra, rồi cười lẩm bẩm: “Ngươi đang nói gì đấy…” "Đó chính là Nữ Đế Võ Tắc Thiên đấy.” “Sao lại có người không thích nàng? Cho dù có thì ai dám biểu hiện ra ngoài chứ.” Trong đám người lão nhân, đứa trẻ, cùng những du khách khác ở gần đó, có một nam tử cao lớn vạm vỡ nhìn Vô Tự Bi, nhìn những văn tự khác nhau đầy trên Vô Tự Bi, do người đời sau đến viết vào, ca ngợi có, giễu cợt cũng có, khóe miệng nam tử khẽ nhếch:
"Mặc kệ lúc sống địa vị như thế nào, mục đích ban đầu ra sao."
“Cuối cùng đều sẽ bị người đời sau dễ dàng xuyên tạc mà thôi.” "Vô Tự Bi cuối cùng cũng không phải là Vô Tự Bi."
Trọng lẩm bẩm rồi xoay người đi vào bên trong, nơi đây du khách vốn không hề ít, nhưng lại không có ai phát hiện ra hắn, lúc bước vào bên trong lăng tẩm, vị Thần chống trời ngước mắt lên, đưa tay chỉnh lại cặp kính râm to trên sống mũi, tự nhủ:
“Lý Trị, Thiên Hoàng Đại Thánh Đại Hoằng Hiếu Hoàng Đế.” “Võ Chiếu, Nhật Nguyệt Đương Không tắc thiên Đại Thánh Hoàng Đế.” Thần niệm đi ra tôn hiệu cùng thụy hiệu của hai vị hoàng đế này.
Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy từng cơn đau dạ dày.
Có lẽ là vì trước đây khi đi tìm Ưng Phù Kê Cổ Thần Công Nhượng Đức Văn Minh Vũ Định Chương Thánh Nguyên Hiếu Hoàng Đế, ngay cả Thần cũng sinh ra PTSD cùng bóng ma tâm lý cực lớn với những thụy hiệu của đế vương Nhân tộc này, bởi vì kinh nghiệm nhục nhã lần đó.
Bây giờ nghĩ lại tôn hiệu của vị Thủy Hoàng Đế kia.
Tốt biết bao, đơn giản, dễ nhớ.
Sao mà giống hậu thế, mẹ nó khoác lác thì không ai bằng, đánh nhau thì không thắng nổi.
Sao mà khoác lác dữ vậy?
Trọng chỉnh lại mắt kính, bước vào lăng tẩm, lần này không còn như lần trước ở Vĩnh Định lăng, phải cẩn trọng từng bước mà là đường hoàng tiến thẳng một mạch, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, xông vào bên trong, lúc bước vào thì khẽ nhíu mày.
Càn Lăng nhà Đường.
Người bố trí trận phong thủy - Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong.
Mà triều Đường lại cách thời Tống xa hơn, về phương diện bố trận, vượt xa Vĩnh Định lăng.
“Có ý tứ…” Thần chống trời tự nói.
Giống như khi ở Vĩnh Định lăng, năm ngón tay khẽ nắm lại.
Thần linh quyền năng bỗng nhiên lan tỏa ra ngoài.
Kinh nghiệm lần trước tại Vĩnh Định lăng để lại trong lòng hắn một ám ảnh không nhỏ, đến nỗi thụy hiệu cao không hợp thói thường kia, hoàng đế chân tông mạnh đến dọa người đã để lại cho Trọng một cảm giác mà nếu dùng một câu không được xác đáng lắm để hình dung, thì có lẽ chính là:
Cương thi móc não ngươi ra, thất vọng rời đi.
Ngược lại, bọ hung hai mắt tỏa sáng.
Cái thứ phế vật này cũng làm được Thái Sơn phong thiền, văn quan hậu thế thật sự không ra gì.
Văn đức mất sạch, giống như năm xưa, phải một tay vung chiến phủ, một tay hiểu giáo hóa thì mới có thể gọi là văn quan chứ. . . Mất đi vũ lực bảo vệ, cái gọi là văn hóa và đạo lý chẳng khác nào bong bóng yếu đuối.
Không thể tự mình bảo vệ văn hóa và đạo lý của bản thân.
Thực chất chỉ là trò cười, là đồ chơi bị tùy tiện đùa bỡn mà thôi.
Thần chống trời cảm thán, khi Thần cho rằng lần này cũng sẽ thất vọng mà đến, thì tay phải thu về, cả lăng mộ lại biến hóa cực lớn, bên ngoài bốn phía cổng có tám con sư tử đá to lớn hùng vĩ, lúc này tất cả đôi mắt cùng lúc phát sáng.
Đến nỗi những nơi chôn cất của các danh tướng cũng rung chuyển.
Xuất hiện khí tượng sao Bắc Đẩu tại vị trí của nó, các vì sao bảo vệ.
Mắt của Thần chống trời Đại Hoang sáng lên, thở ra một hơi rồi cười nói: “Xem ra, lần này đến không uổng phí, ít nhất phải khá hơn nhiều chứ.” Thần duỗi người, hờ hững nói: "Đến, hãy để ta xem ngươi có bao nhiêu cân lượng.” “Đừng làm ta thất vọng đấy.” Phía trước mộ táng, mơ hồ xuất hiện hai thân thể mặc long bào.
Bên ngoài, lăng tẩm rung động mạnh mẽ, các du khách vội vàng lui ra ngoài, thấy bầu trời u ám, mây khí chuyển động, những ngôi mộ cũng rung chuyển, nơi này là Viên Thiên Cương chân linh chuyển thế của Chúc Cửu Âm, và Lý Thuần Phong, người có danh hiệu tại Thần Châu, hai hào sỹ đã bỏ ra tâm sức, tiền của rất lớn để cùng nhau bố trí lăng ngủ cho đế vương.
Mà thật ra là một quần thể lăng mộ, ngoài hai vị hoàng đế, còn có hai thái tử, ba phiên vương, bốn công chúa, cùng Tô Định Phương, Tiết Nhân Quý cùng nhiều trọng thần khác, lúc này từng đạo ý chí chân linh chạy nhanh trên bầu trời, những người đã từng là Phi Kỵ Ngự Lâm Quân lại xuất hiện.
Rồi tại một khoảnh khắc mà Trọng ngạc nhiên kinh dị quan sát.
Mười tên tướng hồn hội tụ, Ngự Lâm Quân trong ba hơi tụ tập.
Quân dung nghiêm nghị, sát khí binh gia ngút trời, rồi khi quân vương phất tay áo.
Hơn vạn chiến hồn Ngự Lâm Quân lao tới, hóa thành dòng lũ xông về phía trước, sát khí biến thành một con Phượng Hoàng Lửa bay lượn, nặng nề đánh vào trên thân Trọng, mặt Trọng ngây dại, hình như không hề lường trước được cảnh tượng này, trực tiếp bị đánh bay, mười vị tướng lĩnh dẫn quân, hóa thành trận pháp.
Bắt đầu vây quét!
Kính râm của Thần chống trời vỡ tan, tự lẩm bẩm: "Hôm nay, ta không nên tới..."
Thần bị nhấn chìm.. . .
Vệ Uyên điều khiển Bác Long ngự không mà đi, hắn vừa thông qua Lục Nhâm Khóa của Cửu Thiên Huyền Nữ để bói toán cho tình cảnh của mình.
Về cơ bản đã xác định, mười hai nguyên thần nhắm đến mục tiêu là Cộng Công Đông Hải, còn mục tiêu chính của Trọng là chủ nhân Hiên Viên kiếm.
Chỉ là không biết tại sao, quẻ tượng hôm nay biểu hiện ra.
Có chút bạo động, có chút tức giận.
Không có cách nào hình dung, tựa như phát hiện tín vật đính ước bị người ta cướp đi vậy.
Không biết là nhắm vào ai.
Chắc chắn không phải là ta chứ. . .
Vệ Uyên suy nghĩ, rồi đè những tạp niệm này xuống, chỉ cho là do mình suy nghĩ nhiều, rồi khẽ nhíu mày, không hiểu sao lại nhớ tới lời khuyên nhủ lạ lùng trịnh trọng của Bạch Trạch trước khi đi, dặn phải hết sức cẩn thận hai người Trọng Lê, trong lòng nghi hoặc.
Không đúng, trước đó khí tức của Trọng cho dù mạnh, nhưng cũng chỉ là cấp độ Thạch Di này thôi.
Không, Thạch Di tên này rất khó xác định, Vệ Uyên nghĩ lại, đầu hơi đau nhức khi nghĩ đến tên thiên thần kia, Thạch Di này, rất có thể ngang ngửa với Tây Vưu chưa bộc phát toàn lực, ngươi có đánh hắn tới đánh lui cũng vô dụng, dù sao giá trị phòng ngự trực tiếp của hắn đã đạt đến đỉnh cao thời đại thần thoại, lại còn có buff cố định hồi máu, trừ khi ngươi tách hắn ra khỏi thời gian, bằng không hoàn toàn không thể giết được tên này.
Nhưng mà, Bạch Trạch là thần tử mà Hiên Viên Đế treo, không, thần.
Thần vốn biết hơn một vạn ba ngàn chuyện về quỷ thần.
Từng tận mắt chứng kiến những cuộc hỗn chiến của Viêm Đế, Xi Vưu, Hình Thiên, Hiên Viên, Canh Thần, Hạn Bạt.
Vì sao Thần lại đặc biệt nhắc nhở cẩn thận Trọng Lê?
Vệ Uyên nhạy bén phát hiện ra có điều không đúng.
Nếu nói chỉ là nhắc nhở bình thường, thì có khả năng chỉ là do nhận thức của bản thân người kia, cảm thấy Trọng Lê đáng sợ, nhưng nếu như là đã được thấy thực lực của Vệ Uyên, mà một Bạch Trạch kiến thức rộng lớn vẫn phải nhắc nhở đặc biệt dưới tình huống bị Sơn Thần Thủy Thần đuổi giết, trong khi hắn có bản tính lười nhác. . .
Một con chó năm ngàn năm, nhẫn nhịn không lười biếng mà phải thông báo cho ngươi biết tin tức!
Vệ Uyên đã kịp phản ứng.
Trọng Lê có vấn đề.
Hắn muốn gọi điện cho Bạch Trạch, nhưng phát hiện tên kia hoàn toàn không có chuẩn bị điện thoại di động.
Mượn khí tức chân linh để đưa tin.
Vệ Uyên lấy chân linh chi khí ra, rồi khóe miệng giật giật.
Tên khốn Bạch Trạch đó. . .
Năm ngón tay nắm lại, Vệ Uyên trực tiếp bóp nát khí tức của Bạch Trạch, gân xanh nổi đầy trên trán.
Gửi chân linh để đưa tin lại là giả!
Tên này cẩu thả đến mức nào vậy?!
Thảo nào có thể cẩu thả năm ngàn năm ở Đại Hoang… "Tiểu huynh đệ, ngươi chậm một chút, chậm một chút thôi."
Đổng Việt Phong bị Bạch Trạch vác trên vai thẳng đến mục tiêu.
Thiếu chút nữa là phun cả mật đắng ra.
Khóe miệng Bạch Trạch giật một cái: “Không đợi được đâu, không chậm được.” Hắn tiện tay gia trì giáo lý đến từ Thần Châu, lý thuyết khí mạch, thường pháp chú lên người Đổng Việt Phong, trực tiếp ép tinh khí thần của lão nhân quay về thời đỉnh phong tuổi trẻ, Đổng Việt Phong đột nhiên cảm thấy chân mình không nhũn, eo không đau, nắm tay, kinh ngạc nói:
“Thật sự là… Thần kỳ.” “Thủ đoạn ghi chép trong «Hoàng Đế Nội Kinh» cũng chỉ đến vậy.” Bạch Trạch gật gật đầu.
Trong lòng lặng lẽ đáp.
Chính là thủ đoạn giữ mạng của tác giả «Hoàng Đế Nội Kinh».
Lão nhân nói: “Bất quá, ngươi gấp gáp như vậy, là có ai muốn tới đây giật đồ sao? Ngươi sao mà sốt ruột vậy?” Từ đầu đến cuối ông có đầu óc tỉnh táo và năng lực phán đoán, ông ngừng một chút rồi cổ quái nói: “Không lẽ là kiếm Võ An Quân?!” Khóe miệng lão nhân giật một cái, nghĩ tới sự hồi phục của truyền thuyết, rồi nhìn lại bản thân mình và người trước mắt cùng nhau đi đào mộ Thủy Hoàng Đế, nhất thời muốn nhảy khỏi lưng Bạch Trạch, Bạch Trạch lắc đầu, hắn để tăng tốc thì đã cõng lão sư già chạy như điên rồi, nói: “Không, là một tên tên là Trọng…” Trong lòng Thần có áp lực.
Trọng đã từng muốn tước đoạt cưu tổ, chiếm lấy vị trí người phía sau của Chuyên Húc.
Kỳ thật rất tỉnh táo lại thông minh, chỉ là thất bại.
Chẳng qua là gặp phải Chuyên Húc Đế mà thôi...
Bị kẹp giữa một đám quái thai võ đức dư thừa, chỉ số thông minh lại max điểm.
Mặc dù trước đó Bạch Trạch đã dùng di vật của Phong Hậu để làm ra Tiên Thiên Bát Quái, quấy nhiễu phán đoán của Trọng ở một mức độ nhất định, để phán đoán của hắn xuất hiện sai sót nhất định, chuyện này rất nhỏ, bởi vì chỉ cần hơi quá đáng là sẽ bị phát giác ngay, đại khái chỉ là lúc đầu muốn xem sách toán học, kết quả lại cầm lên sách văn học.
Tóm lại vẫn sẽ xem, chỉ là trình tự sai mà thôi, chuyện này không dễ bị phát hiện.
Thái Sơn phong thiền có tổng cộng sáu người, việc này có thể giúp tranh thủ một chút thời gian.
Nhưng không nhiều lắm.
Bạch Trạch luôn cảm thấy tên kia sớm muộn gì cũng sẽ sờ tới thôi.
Thần với Thạch Di lại không giống nhau.
Hiên Viên, Xi Vưu, Hình Thiên, thậm chí cả Vũ Vương đều đã từng đánh chư thần một trận, nhưng mà một số thần linh họ đã không khiêu chiến, bởi vì rất nhiều lý do, hoặc là chủ quan, hoặc do những giới hạn khách quan.
Đổng Việt Phong thì thầm nói: "Trọng Lê?"
Bạch Trạch nhíu mày: "Ngươi biết nhiều đấy, lão Đổng."
“Hai vị đó không phải là con cháu Chuyên Húc Đế sao?” “Không, đó chỉ là thân phận giả của bọn chúng, bọn chúng là thần linh, còn thực lực thì…” Bạch Trạch trầm mặc một chút, rồi nói: “Ngươi từng nghe về Bàn Cổ chưa?” Lão sư già ngơ ngác: "Bàn Cổ? Theo những gì điển tịch ghi lại, Thần dù nổi danh, nhưng thật ra không phải là bậc Cổ Lão Thần của Thần Châu thời thần thoại, truyền thuyết về thần mãi cho tới tận Ngô Quốc thời Tam Quốc mới xuất hiện ghi chép, so với thời Sơn Hải Kinh của Xuân Thu Chiến Quốc trễ hơn nhiều, trễ hơn Oa Hoàng, Phục Hi hàng ngàn năm..."
Bạch Trạch nói: “Đúng vậy...” "Trong thần thoại cổ xưa nhất có Oa Hoàng, có Phục Hi."
“Mà Thần thoại về Bàn Cổ thật ra là do đời sau tạo ra, mà nó lại không ngừng hoàn thiện thêm."
“Lúc đầu chỉ nói âm dương luân chuyển, trời đất tự nhiên mở, rồi tạo hóa sinh ra loài người, đứng đầu có Bàn Cổ, rồi tới sau này, mới có truyền thuyết Bàn Cổ khai thiên lập địa, không phải là trời đất tách ra sinh ra Bàn Cổ, mà là do Bàn Cổ khai thiên lập địa.” Người sinh ra đã biết, thông hiểu vạn vật Bạch Trạch, đã sớm xem không ít tư liệu ở nhân gian.
Đồng thời cấp tốc lĩnh hội chúng.
"Thời Tam Quốc không còn là thời đại thần thoại, so với việc nói Bàn Cổ là một thần linh cực kỳ cường đại trong thần thoại, thì nói Thần là sự hội tụ truyền thuyết thần thoại Thần Châu còn chính xác hơn, là một loại khái niệm thần thoại mang tính tập hợp, trong đó việc hóa sinh vạn vật, hóa thành sông núi, thì truyền thuyết đầu tiên là Oa Hoàng một ngày bảy mươi biến hóa và đức Hậu Thổ tái vật.” "Khai thiên lập địa, là do Phục Hy xem trời khai, sáng tạo Tiên Thiên Bát Quái.” "Những điều này đều hội tụ trên một khái niệm, đó là khái niệm thần thoại Bàn Cổ."
Lão sư già ngẩn ra.
Bạch Trạch đột nhiên đổi giọng hỏi: “Ngươi biết nhiều vậy, vậy ngươi có biết Bàn Cổ trong điển tịch ban đầu của Ngô Quốc là như thế nào không?” Lão nhân nhớ lại, rồi trả lời: “«Tam Ngũ Lịch Ký» ghi chép rằng: trời đất hỗn độn như trứng gà, Bàn Cổ sinh ra trong đó. Thời tiết được khai, nảy sinh tư bắt đầu, liền khai phá trời đất, kiến lập càn khôn."
“Dương trong trẻo là trời, âm trọc là đất, Bàn Cổ ở giữa đó. Trời mỗi ngày cao hơn một trượng, đất mỗi ngày dày thêm một trượng, Bàn Cổ cũng cao hơn mỗi ngày một trượng. Cứ như thế tám ngàn năm. Số trời cực cao, số đất cực sâu, Bàn Cổ cũng trở nên cao lớn.” Giọng của ông dừng lại, con ngươi co vào.
Khóe miệng Bạch Trạch nhếch lên, hiện ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Đúng vậy, Bàn Cổ lúc ban đầu thực chất ngang bằng với trời đất, là sản phẩm sinh ra ở giữa sau khi trời đất được khai mở, quyền năng là chống đỡ trời đất. Mà tiếc là, người đuổi theo chúng ta tới, Thần chống trời, là thần linh cổ xưa nhất, sớm nhất trong thần thoại Thần Châu, cũng là thần linh duy nhất chống đỡ trời xanh... Ân, dù sao thì Thần cũng thuộc Đại Hoang, có thể việc nhắc tên không thì chẳng có phản ứng gì.” “Nhưng mà, nhắc đến nguyên điển thần thoại thì ông sẽ rõ, nói một cách khác, lão Đổng…” "Một tin tốt và một tin xấu.” “Tiếp theo có lẽ chúng ta phải đối mặt với kẻ đuổi giết rồi."
“Có thể là một trong các nguyên điển khái niệm thần thoại Bàn Cổ.” Khóe miệng Đổng Việt Phong giật một cái: “Vậy tin tốt là gì?” Bạch Trạch nói: "Đây chính là tin tốt mà."
“? ?!” Ông ta mờ mịt: “Tin xấu là, ta vừa mới lừa gạt tên này, tiện tay ám toán một chút, làm Thần ngốc ra rồi.” “Giống như hồi trước kẻ thù sống của Thần đã từng làm với hắn vậy.” “Vậy nên tính tình của Thần chắc là sẽ rất tệ.” "Bất quá ông không cần lo lắng, có khi Võ An Quân Bạch Khởi kia cũng sẽ tới giúp chúng ta."
Bạch Trạch an ủi.
Lão nhân im lặng.
Rồi giãy dụa dữ dội.
Dù ôn hòa như ông cũng không nhịn được mà nói một câu tục, sau đó nói:
“Ngươi ngươi ngươi, thả ta xuống!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận