Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 381: Sơn Hải theo đầu nhỏ phân đội thành lập

Trên chuyến tàu cao tốc, dù cho đang sử dụng thuật pháp vận chuyển công việc, Vệ Uyên cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ ập đến bất ngờ kia. Cảm giác như thể bị thuốc ngủ nhập vào vậy. Cuối cùng, Vệ Uyên im lặng một hồi rồi móc ra một cái bịt mắt, chỉnh lại cho kín, sau đó đeo khẩu trang, để đảm bảo rằng biểu cảm trong lúc ngủ của mình sẽ không quá mất mặt. Đây là sự kiên trì cuối cùng của hắn. Sau đó, hắn dựa lưng vào ghế, hai tay đan lên bụng. Vừa nhắm mắt, liền không còn tranh giành gì nữa...
Trong mơ.
Vệ Uyên chậm rãi mở mắt. Hay nói đúng hơn, hắn ‘tỉnh giấc’ trong tiếng mài dao xoẹt xoẹt. Không khí ấy khiến hắn bất giác cảm thấy mình trẻ lại, hoặc là có cảm giác thời gian dài đằng đẵng, như khi còn là học sinh tiểu học, chưa làm bài tập, gắng gượng nhìn thầy chủ nhiệm chậm rãi tiến đến, chuẩn bị kiểm tra bài tập; hoặc là như khi thầy giáo dạy toán đứng trên bục giảng, ánh mắt sau cặp kính lóe lên tia sáng kỳ dị nhìn xuống học sinh, chuẩn bị gọi ai đó lên bảng làm bài vậy.
Trong tình huống bình thường, lúc này, tay của thầy nhất định sẽ chạm xuống cuốn sách bài tập trống không kia. Cuộc đời luôn gây ra những bất ngờ. Khi ngươi nhận ra rằng mình sắp gặp chuyện xui xẻo, thường thì sự xui xẻo đó còn tồi tệ hơn những gì ngươi nghĩ.
Vệ Uyên vừa mở mắt liền thấy Hình Thiên đang cười gằn, một tay cầm chiếc rìu được ảo hóa ra từ đâu đó, tay kia thì cầm hòn đá mài dao phiên bản đặc biệt của thời đại Sơn Hải. Hắn vừa cười vừa mài dao, đá mài cọ vào lưỡi búa, tóe ra những tia lửa vàng. Vệ Uyên hít một ngụm khí lạnh.
Da đầu Vệ Uyên tê dại, nhìn thấy Chúc Cửu Âm một thân áo xanh, đang quay lưng về phía hắn, chậm rãi uống trà. Vệ Uyên đưa tay lên tiếng: "Khoan đã, Chúc Cửu Âm, ta có thể giải thích!"
Chúc Cửu Âm hờ hững thổi nhẹ chén trà, nói: "Nhẹ tay thôi."
Sau đó, khi Vệ Uyên vừa thở phào nhẹ nhõm thì hắn chậm rãi nói tiếp: "Ít nhất phải giữ lại tay phải." Để còn nấu cơm.
Vệ Uyên: "? ? !"
Hình Thiên cười gằn bóp nát hòn đá mài dao trong tay, sau đó hai tay nắm chặt rìu, bóng tối khổng lồ đổ ập xuống khuôn mặt Vệ Uyên. Tình thế quá bất lợi cho Vệ Uyên nhỏ yếu, đáng thương, bất lực này. Nhưng đó là hắn tự chuốc lấy.
Chiến phủ của Hình Thiên chém xuống đầy hung hãn. Trong lòng bàn tay Vệ Uyên xuất hiện một thanh kiếm. Khí thế trở nên trầm ngưng. Đây là giấc mơ của ta! Ta mới là chủ nhân của giấc mơ này! Vệ Uyên cố gắng hít thở, tâm cảnh rung động, ý chí không ngừng dâng lên cao, phảng phất đạt tới đỉnh cao, sau đó bỗng nhiên một kiếm chém ra, bước chân tiến lên phía trước, từng tấc xương cốt, từng thớ thịt trên toàn thân như bùng nổ sức mạnh, đẩy uy năng của chiêu kiếm này lên tới mức cực hạn trước nay chưa từng có. Sau đó, Vệ Uyên đã chứng minh được một chân lý. Sức mạnh của tâm linh... Mẹ nó, vô dụng.
Chủ nghĩa duy tâm không thể. Thanh kiếm ảo hóa trong mơ răng rắc một tiếng rồi vỡ thành mấy mảnh. Trước mặt những tồn tại như Hình Thiên, dù là một Hình Thiên suy yếu hơn thời đỉnh cao rất nhiều, hắn vẫn là Chiến Thần. Huyễn thuật tạo ra mộng cảnh của thời đại Sơn Hải căn bản không đáng để nhắc đến, Hình Thiên có thể chấp Vệ Uyên một tay mà vẫn đánh cho đám yêu thú trong mộng như Mộng Cảnh chi Thần hay Bá Kỳ phải bẹp rúm.
Thế là Chúc Cửu Âm cứ ung dung thưởng trà, vẻ mặt thản nhiên. Trên bàn bày đầy những món ăn ngon lấy từ trí nhớ của Vệ Uyên.
Phía sau Chúc Cửu Âm, Vệ Uyên và Hình Thiên đang trong cuộc chơi 'Bowling/ golf' trốn tìm thân thiết, hữu nghị và khẩn trương. Kẻ thắng chơi bóng, kẻ thua làm bóng, nhưng chỉ có một người thắng. Hình Thiên thì gầm lên giận dữ chém ngang chém dọc, Vệ Uyên thì chật vật không ngừng dốc hết sức mà trốn đông trốn tây. Dù không biết vì sao, Hình Thiên dường như không hề sử dụng toàn lực, hay nói đúng hơn, do ảnh hưởng của Chúc Cửu Âm mà không thể dùng toàn lực. Vệ Uyên vẫn bị khí thế của Chiến Thần áp bức cho khổ sở. Hắn như sống lại quãng thời gian năm nào, khi tu vi còn yếu kém, đối mặt với ảo ảnh Hạng Vũ trong trận chiến ở Cai Hạ.
Nếu trước kia khí khái của Thần Châu nặng trĩu trên vai, chúng ta không thể chối từ. Thì hôm nay, trong mơ chỉ cần có thể chịu nổi một búa của Hình Thiên, xem như thắng lợi. Cuối cùng, sau không biết bao nhiêu lần vung rìu, Vệ Uyên cắn răng, bất ngờ xoay người, dùng thanh kiếm trong tay đỡ lưỡi búa của Hình Thiên, sau đó mượn lĩnh ngộ võ công đỉnh cao của Bá Vương Hạng Vũ, hóa sự kiên cường thành nhu hòa, dán chặt lấy lưỡi búa đang chém đến. Hình Thiên không hề phát giác, vẫn hung hăng chém xuống, cận thân giao chiến, mỗi bước một sát cơ, dốc hết sức vào chiêu thức cuối cùng. Vệ Uyên ở cự ly gần nhìn thấy nhát búa của Hình Thiên. Khó mà diễn tả được chiêu thức bá đạo và tàn khốc kia. Tốc độ và lực lượng đạt đến đẳng cấp quyền năng. Thuần túy nhất là lấy lực mà chứng đạo. Vệ Uyên đồng tử co rút, rõ ràng cảm nhận được, nếu mình bị Hình Thiên giết chết trong mơ, có lẽ sẽ chết thật. Bản năng kháng cự khiến thân thể trong mơ bùng nổ ra sức mạnh lớn hơn. Thanh kiếm trong lòng bàn tay ngưng tụ lại một lần nữa, gầm lên dữ dội rồi đột nhiên chém tới. Lúc này, ly trà trên tay Chúc Cửu Âm khẽ hạ xuống.
Trong mộng cảnh, một gợn sóng nhàn nhạt thoáng qua. Sức mạnh tựa hồ có thể chém đôi cả Bất Chu Sơn, bá đạo đến cực điểm bỗng nhiên ngừng lại. Mà kiếm của Vệ Uyên lại thu không dừng. Đây cơ hồ là một kiếm hung hãn và tinh thuần nhất mà Vệ Uyên có được ở cả kiếp trước và kiếp này, đơn thuần về kiếm thuật. Nó được kích phát trong khi giao chiến với Hình Thiên và đã vượt qua cực hạn của hắn. Giống như cách Vệ Uyên đã từng dẫn dắt Hạng Hồng Vũ vậy. Một kiếm này đánh mạnh vào ngực Hình Thiên, sau đó, Thiết Ưng Kiếm trong mộng đã chém nát ngực của Hình Thiên. Trong tay Vệ Uyên chỉ còn lại chuôi kiếm. Lưỡi kiếm vỡ vụn rơi đầy đất. Ngực trần vạm vỡ của Xi Vưu vẫn còn đang run rẩy. Chiến thần thiên cổ vô song, đệ nhất mãnh nam bên ngoài Xi Vưu ở giới Sơn Hải. Ngoại trừ việc bị Hiên Viên Hoàng Đế dùng 'vật lý hàng trí' ra thì hắn không có nhược điểm.
Mà đúng lúc này, Hình Thiên lúc đầu nổi giận lại đột nhiên thay đổi giọng điệu, mang theo vẻ ăn năn chân thành liên tục xin lỗi: "Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?"
"Ừm??"
Vệ Uyên rùng mình, ngẩng đầu lên, thấy một cái đầu xuất hiện trên cổ của Hình Thiên. Đây là mộng cảnh của hắn, cho nên hắn lập tức nhận ra cái đầu này là sản phẩm của mộng cảnh. Sự việc ảo hóa trong mơ mà còn tạo ra đầu của Chiến Thần thế này thì vượt xa hết thảy quyền năng của Mộng Cảnh Chi Thần. Người có thể làm được điều này, chỉ có những vị thần đứng đầu, ví dụ như... Chúc Cửu Âm, người nắm giữ dòng chảy của thời gian.
Vệ Uyên quay đầu nhìn Chúc Cửu Âm. Chúc Cửu Âm hơi nghiêng người, mặt quay sang Vệ Uyên, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như xưa. Hình Thiên áy náy một tay nhấc bổng Vệ Uyên lên, người vốn đang bị khí thế ép đến phải quỳ nửa gối dưới đất. Thân hình cao lớn của Thần cao hơn Vệ Uyên rất nhiều, khi làm động tác này còn phải hơi khom lưng, giống như người thường nhấc một chú mèo con đang xù lông lên vậy. Khóe miệng Vệ Uyên giật giật. Khi hắn ngẩng đầu lên, liền thấy Hình Thiên đang hết sức xin lỗi.
Hắn chỉ vào đầu mình, cười khổ nói: "Thật xin lỗi, tiểu huynh đệ." "Đầu của ta bị Hiên Viên giấu đi, có lẽ thời gian tỉnh táo chỉ có thể dựa vào bản năng mà thôi. Ba hồn bảy vía không được đầy đủ, cũng không thể cẩn thận suy nghĩ."
Hắn quá khách khí, Vệ Uyên có chút áy náy, chắp tay nói: "Chuyện này ban đầu cũng là do ta gây ra, lúc đó trong tính cách của ta có chút lỗ mãng, thực sự xin lỗi."
"Ha ha ha, chuyện kiếp trước, không cần để ý. Cũng không phải chuyện gì lớn." Hình Thiên cười lớn đáp lễ, kỳ diệu là một Chiến Thần khôi vĩ, giờ phút này lại nho nhã ôn hòa: "Nhưng lần này cũng là ta sau khi tỉnh lại chủ động tìm ngươi, thực lực ngươi không đủ, mà có thể nghĩ ra được phương pháp phá cục diệu kỳ như vậy, vẫn đáng xem là một sự lựa chọn. Còn cần gì phải xin lỗi? Nếu như trong lúc bản năng ta làm ngươi bị thương, thì ngược lại ta mới là người phạm phải sai lầm lớn."
"Nếu trong lòng còn cảm thấy áy náy, chi bằng chúng ta uống một chén. Ta mặc dù không thích Hiên Viên, nhưng rượu Đỗ Khang do thần tử của hắn sản xuất, ta vẫn rất ưa thích." Hắn cũng có chút đáp lễ. Vệ Uyên trong lòng cảm khái, đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy, khi Hình Thiên đáp lễ, đầu của Thần lại 'ùng ục' một tiếng rơi xuống. Giọng Hình Thiên khựng lại. Hai mắt trên ngực mở to, tức giận muốn bốc khói, giơ tay túm lấy cổ áo Vệ Uyên nhấc lên, giận dữ hét: "Tiểu tặc!!! Thế mà còn dám đến gần như vậy! Ngươi sỉ nhục ta!!!"
"Khiến rìu của ta trở nên bất lợi hay sao?!"
Vệ Uyên: "..."
Im lặng đưa tay ra, nâng thẳng cái sọ não của Hình Thiên. Giọng của Hình Thiên im bặt. Hình Thiên nhìn Vệ Uyên. Vệ Uyên nhìn Hình Thiên. Không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
Thế là Hình Thiên lại luống cuống tay chân thả Vệ Uyên xuống, giúp hắn chỉnh lại quần áo, vẻ mặt cực kỳ áy náy, liên tục nói: "Thật sự xin lỗi, xin lỗi. Bình thường ta cũng không cần lo lắng về những vết thương này, nhưng kiếm của Hiên Viên có chút đặc biệt, trên vết thương ẩn chứa khí vận của Nhân tộc, không thể nào lành lại được, hắn còn giấu luôn đầu của ta đi..."
"Ai~ ta cũng chỉ đành tự để mình ngủ say, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tỉnh lại."
Một lát sau, Hình Thiên và Vệ Uyên đều đã ngồi xuống, còn Chúc Cửu Âm thì vẫn luôn quay lưng về phía hai người, dường như đang nhìn về phía xa xăm, đôi mắt lạnh nhạt, khí độ ngược lại càng thêm cổ xưa và xa xôi. Vệ Uyên trong lòng từ đầu đến cuối có chút kỳ lạ. Hình Thiên thì mặt mũi tràn đầy vẻ áy náy, nâng chén nói từng câu: "Chúc Cửu Âm, trước kia ta khó mà suy nghĩ, hành động theo bản năng, dẫn cái bình gốm kia chạy đi Cửu U, ngược lại làm ngươi thêm không ít phiền phức, mong ngươi đừng để bụng."
Sau khi có đầu rồi, Hình Thiên ăn nói lễ độ hơn nhiều, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn. Chúc Cửu Âm im lặng không trả lời. Bình gốm, Cửu U... Vệ Uyên nhìn Chúc Cửu Âm, trầm ngâm một chút, chợt bừng tỉnh hiểu ra, mối quan hệ giữa hai người xem như là bạn tốt rồi, lý trí không thể kiềm chế được, Vệ Uyên thuận miệng hỏi đùa: "Chúc Cửu Âm, có phải là ngươi bị Hình Thiên dùng cái bình gốm đó nện vào đầu không..."
Động tác của Chúc Cửu Âm khựng lại. Nụ cười trên mặt Vệ Uyên cũng cứng đờ. Vân vân... Ta đoán đúng rồi sao?! Ta chỉ nói đùa thôi mà... Đôi mắt Chúc Cửu Âm quét ngang, đầu của Hình Thiên trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa, sau đó giận dữ gầm lên: "Tiểu tặc, sao dám như thế!"
Một lát sau.
"Được rồi, ta đã hiểu rõ mọi chuyện, tình huống của Hình Thiên là vì đầu bị mang đi, trên vết thương lại có khí vận của Nhân tộc, Chúc Cửu Âm ngươi hẳn là muốn ta hỗ trợ đúng không?" Vệ Uyên trầm giọng nói. Vệ Uyên mình đầy muối hạt thô, chỉ chừa lại một cái đầu. Hắn đang bị chôn bên trong chiếc bình gốm, vẻ mặt trầm ngưng, nói: "Nhưng mà, ngươi có thể thả ta ra rồi nói chuyện được không? Ngươi cứ để thế này, ta rất khó nói chuyện với ngươi."...
Cũng vào thời điểm này, tại hòn đảo Anh Đào xa xôi bên ngoài Đông Hải, cũng đã xảy ra những sự kiện khiến cả thế gian phải chú ý...
Các Thần đã quyết định chọn ra một Amenominaka đời mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận