Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 302: Trường sinh một cái thu hoạch khác

Thì ra là như vậy… Vệ Uyên nhìn Cổ trước mắt phẫn hận không thôi, tựa hồ hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, dường như đã hiểu ra điều gì đó, khóe miệng giật giật, động tác trên tay lại không hề dừng, tám lưỡi hán kiếm dùng một phương thức cực kỳ tinh xảo mượn lực, hướng xuống kéo một cái, hai người rơi xuống mặt biển, lực lượng mất đi trực tiếp làm mặt biển nổi lên gợn sóng.
Ban đầu chỉ là gợn sóng, sau đó dần dần lan rộng ra, lực lượng hung tợn, kích thích từng mảng lớn sóng biển.
Cho dù là thủy triều cũng không thể ngăn được sát khí phẫn hận của Cổ.
Vệ Uyên hiện tại thật có chút tiếc nuối.
Trên đời còn có gì thảm hại hơn việc đang giả làm cha thì gặp phải tình huống cha hiền con bất hiếu này chứ?
Đương nhiên, ngoại trừ việc làm nghĩa phụ của Lữ Phụng Tiên ra.
Gã kia mới là chuyên nghiệp.
Chuyện này, từ góc độ của Chúc Cửu Âm mà nói, con mình đã mất đi tư cách thần linh, vi phạm khế ước với thiên địa chúng sinh, thậm chí còn vì Bất tử dược mà sát hại vị thần vô tội Bảo Giang, đáng phải bị trừng phạt.
Còn với Cổ thì càng đơn giản.
Dù thế nào ta cũng là con của ngươi.
Mà ngươi là một trong những thiên thần có quyền hành lớn nhất giữa trời đất.
Vậy mà chỉ vì một tiểu thần mà để ta bị chém đầu, còn ngươi thì thờ ơ.
Vệ Uyên nhìn Cổ với đôi mắt đỏ ngầu, nhếch mép.
Hít khà zzz… Chúc Cửu Âm, cách dạy dỗ của ngươi chắc chắn có vấn đề.
Ta biết thiên thần độc thân làm cha thì rất khó quản giáo con cái.
Nhưng mà ngươi cứ ném Thần cho Nghiêu thì đâu có xảy ra chuyện như vậy.
Ta nói cho ngươi biết… Đến con hồ ly nhỏ ở Đồ Sơn cũng không hư đốn như thế.
Cổ trước mắt vốn đã có hận ý, lý trí vốn cũng không cao, hiện tại lại rơi vào loại cảm xúc phẫn nộ kịch liệt này, khả năng phán đoán lại càng giảm sút, cũng vì thế mà Vệ Uyên mới có thể giao chiến cùng Cổ khi hắn đã nổi giận và sức mạnh tăng lên.
Kiếm và ngón tay va chạm, phát ra âm thanh kim loại chói tai.
Chỉ cần tiết lộ sức mạnh thôi cũng có thể gây ra biến đổi lớn ở biển cả.
Thủy triều dâng trào dường như muốn bao phủ tất cả, gió biển xoáy mạnh, dẫn động mây đen, trời đất một mảng u ám, tiếng sấm nổ ầm ầm, phảng phất thiên tai, mà tiếng kiếm reo thậm chí còn muốn chấn động hơn tiếng sấm, trong bóng tối sâu thẳm, chỉ có kiếm quang xé rách bóng tối khiến người ta gần như không thở nổi.
Lại là một tiếng kiếm reo.
Vệ Uyên kêu lên đau đớn, lần này sức mạnh của Sơn Thần ấn tỉ có chút khó mà chống cự được sự phẫn nộ của Cổ.
Một cảm giác cực nóng xuyên qua thân kiếm, trực tiếp đánh vào kinh mạch và phế phủ của Vệ Uyên, dường như muốn thiêu đốt máu và nội tạng của hắn, sau đó bị khí cơ Chúc Cửu Âm lưu lại trấn áp chuyển hóa, biến thành lực lượng của Vệ Uyên, khiến bàn tay cầm kiếm của hắn càng thêm mạnh mẽ.
Chúc Cửu Âm, mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm.
Mặt trời là dương, đêm là âm, đây là lẽ âm dương sắp đặt.
Xem ra Chúc Cửu Âm cũng đã đoán trước được phần nào những gì sẽ xảy ra.
Vệ Uyên vung trường kiếm trong tay một cái, hơi xác định vị trí, nơi này còn cách địa điểm hẹn trước ở Đông Hải một khoảng khá xa, hắn ôm ngực, giả vờ bị thương, tâm thần thay đổi rất nhanh, chậm rãi nói: "Cổ, ngươi nhìn cho kỹ, ta không phải là Chúc Cửu Âm, nhưng ta biết Chúc Cửu Âm ở đâu."
"Ta có thể dẫn ngươi đi tìm hắn!"
Vệ Uyên thầm bổ sung trong lòng, câu nói kia của ta, ta tuyệt đối không nói dối.
Động tác của Cổ trì trệ.
Đôi mắt đỏ tươi nhìn chăm chú vào Vệ Uyên, như có điều suy nghĩ, nói:
"Ngươi không phải Thần? Không phải Thần sao?"
"Đúng, đúng…""Nhìn như vậy thì, ngươi quả thực không giống phụ thân ta…"
Vệ Uyên nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may chỉ là tàn hồn một sợi, trí thông minh không cao.
Vệ Uyên lộ ra nụ cười như một người anh lớn đáng tin.
Cổ chậm rãi nói: "Nhưng cảm giác của ngươi cho ta rất giống người bên cạnh Vũ Vương… Cái người đầu bếp."
"Ngươi là đầu bếp sao?"
Vệ Uyên: "…""Ta không phải đầu bếp.""Vậy ngươi chính là phụ thân của ta.""Có thể ta không phải là cha ngươi!""Vậy ngươi là đầu bếp kia."
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, biết rõ hai chân lý.
Thứ nhất, đừng cố giao lưu với những người có tư duy cố chấp, sẽ không qua được.
Thứ hai, Cổ trước mắt không có ý định bỏ qua cho mình.
Vệ Uyên thoáng lùi nhanh lại, Cổ vừa mới hồi phục được một phần khí cơ, trong nháy mắt đã nhanh chóng đuổi tới, phát điên cứ như muốn hỏi rốt cuộc ngươi là ai, Vệ Uyên cùng lúc đó ra một chiêu, pháp kiếm Trương Đạo Lăng hóa thành một đạo lưu quang nhanh chóng công kích về phía Cổ, tiếng rít gào không dứt.
Cùng lúc đó, tay áo phất lên, ngự thủy chi pháp thi triển ra, trực tiếp trốn vào trong biển.
Cổ tránh thoát phong tỏa kiếm khí, cũng xông vào đáy biển.
Nắm đấm phải chỉ cần đập một cái, mặt biển như một tấm lụa mỏng, lập tức bị xẻ làm nhiều mảnh.
Rồi lặn xuống đáy biển với tốc độ nhanh hơn.
Vệ Uyên nheo mắt, nhìn Cổ đang đến gần mình rất nhanh, ngón tay khẽ động, bố trí từng tầng từng lớp khí cơ tựa như lưới đánh cá ở xung quanh, tốc độ của bản thân thì chậm dần, xem ra không thể đưa Cổ đến khu vực mục tiêu rồi mới động thủ, nơi này là đáy biển, là môi trường Cổ hoàn toàn ở thế yếu.
Thấy Cổ sắp nổi lên.
Điện thoại di động của tổ hành động đặc biệt vẫn có thể sử dụng trong tình huống này.
Vệ Uyên đợi Cổ càng ngày càng đến gần mình, thông qua một mã số.
Gửi tin đi.
Thủy quân, tác chiến bắt đầu.
Cổ còn trẻ…vv chờ Thủy quân sông Hoài đón đầu đánh thẳng vào đi.
Vệ Uyên nhìn Cổ đã hoàn toàn mất đi sức phán đoán, trong lòng cảm khái.
Công cụ điện tử trả lời luôn nhanh như vậy.
Rất nhanh, một âm thanh vang lên dưới đáy biển tĩnh mịch và kín đáo: "Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không hoạt động hoặc đang nằm trong vùng phủ sóng xin vui lòng gọi lại sau. . ."
"Sorry, the number you called is..." ?!...
Dưới đáy sông Hoài.
Vô Chi Kỳ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Hắn đã sớm học được cách dùng dòng nước tạo thành màn hình khuếch đại.
Hiện tại đang lên mạng tìm kiếm những tài liệu quan trọng mà mình mong chờ « Công lược hoàn mỹ GTA5. . . »,« Giới thiệu vắn tắt các loại trường phái tinh tế hamster, bao gồm kỹ năng và lựa chọn vũ khí »,« Mount & Blade, 10 kiểu chơi tự do không thể bỏ qua ».
Thần có điều suy nghĩ.
Sau đó ấn nút × ở bên cạnh mục công lược cho người mới.
Bản tọa đâu phải người mới.
Vô Chi Kỳ đáy lòng ngạo nghễ, rồi mở một tệp tài liệu khác khiến hắn rất hài lòng.
« Quần Tinh thử thách khó khăn nhất, Đại Thần đỉnh cấp đến rồi đây! » Nhìn xem cái này, thế nào mới gọi là Đại Thần đỉnh cấp, thế nào mới gọi là khó khăn nhất?
Chỉ có như thế, mới xứng với thân phận thần linh của bản tọa.
Thần hoàn toàn không để ý đến chiếc điện thoại bị đặt ngược bên cạnh.
Hứng khởi kéo Quần Tinh ra… …Trong vùng biển, Vệ Uyên chật vật né tránh đòn tấn công trực diện của Cổ, nhân cơ hội đó tay trái điều khiển dòng nước, làm tốc độ Cổ đột nhiên giảm xuống, còn mình thì dựa vào ngự thủy chi pháp tiếp tục lặn xuống sâu hơn, dựa vào ngự thủy và thiên cương thần thông thai hóa dịch hình, Vệ Uyên đã thành công sống sót ở biển sâu.
Thai hóa dịch hình, danh xưng phi cầm Thần Thú, là chi đạo biến hóa cuối cùng.
Ứng phó với tình huống dưới đáy biển không phải là chuyện khó.
Khách quan mà nói, thần thông của Đạo môn Thần Châu rất toàn diện, trong đó chiến đấu chỉ là một trong những cách trừ ma hộ đạo mà thôi, cũng chỉ là một trong nhiều chính pháp, về độ sâu này, đại khái chính là khu vực mà những loài cá biển sâu cảm thấy "Dù sao cũng không ai nhìn thấy, mọi người muốn dài ra sao thì tùy", từng con có hình thù kỳ dị.
Nhưng hương vị thì phần lớn không tệ.
Vệ Uyên cũng đã hiểu rõ tình huống hiện tại của Vô Chi Kỳ, hắn cùng Vô Chi Kỳ hẹn là ra tay ở khu vực Đông Hải, không ngờ rằng mình còn chưa về đến Đông Hải, liền xuất hiện việc khiêu khích địch nhân quá mức mà sớm khai chiến chi nhánh.
Cổ không chịu lặn xuống độ sâu này.
Vệ Uyên cũng chỉ có thể tạm thời chờ đợi.
Đợi Vô Chi Kỳ đánh xong ván game này đã.
Đột nhiên, hắn rơi vào một loại trầm tư.
Xin hỏi, Civilization 6, Quần Tinh, tinh tế hamster, GTA5, Mount & Blade.
Mấy trò chơi này có khái niệm đánh xong một ván không?
Vệ Uyên có cảm giác như tự mình nâng đá lên nện vào chân.
Hoặc giống như mình đã chuẩn bị sủi cảo nhân thịt cho bạn bè, kết quả tự mình ăn hết mất rồi vậy.
Vô Chi Kỳ tạm thời không trông cậy vào được.
Bằng không đành phải từ dưới đáy biển không ngừng ngoi lên khiêu khích Cổ, kéo căng thù hận.
Sau đó lại chui vào khu vực an toàn, dùng phương pháp như vậy để thu hút sự chú ý của Cổ, dẫn dắt đến khu vực Đông Hải.
Vệ Uyên đang lo lắng về hành động tiếp theo, đột nhiên phát giác khí tức xung quanh phát sinh một loại biến hóa, ở trong biển sâu, xuất hiện một vầng minh quang nhu hòa, hắn nhìn thấy thứ đó lại là một cây cột có phong cách thần điện, phía trên có hoa văn cổ xưa.
Vệ Uyên đột nhiên cảm thấy quen mắt, nhẹ nhàng vuốt ve đường vân, nhíu mày.
Nơi này...Hình như hắn đã từng đến đây?
Không, nói chính xác hơn, không phải là đã từng đến, mà là hắn đã từng thấy kiến trúc tương tự.
Ký ức ùa về.
Đó là khi còn ở Hàm Dương cung, hắn vẫn chưa rời khỏi Thần Châu, vẫn còn là chấp kích lang của Đại Tần Thủy Hoàng Đế, sau khi kết thúc tuần du về lại Hàm Dương, sẽ cùng Thiếu Phủ Chương Hàm là hảo hữu uống rượu nói chuyện phiếm, có một lần Chương Hàm thở dài nói: "Ta xây dựng lăng tẩm cho bệ hạ, Mặc gia Cự Tử cũng đã phí hết tâm huyết, nhưng có một vài việc vẫn không làm được."
"Việc gì?"
Chương Hàm đáp: "Còn thiếu một vật, vật đó nhất định phải có trong lăng tẩm của bệ hạ."
"Chúng ta thử rất nhiều vật liệu, cuối cùng vẫn không thể thay thế được vật đó."
"Ngươi đi theo bệ hạ tuần hành Thần Châu, nếu có cơ hội ra biển, thấy vật tương tự, nhất định phải mang về cho ta…"
Quá trình hồi ức bị gián đoạn, bởi vì từ bên hông Vệ Uyên, ngọc bội Ngọc Long Bội có được từ Thủy Hoàng Đế, tượng trưng cho việc cùng chia sẻ thiên hạ chi nguyện từ từ phát sáng, bao phủ Vệ Uyên trong đó, cùng lúc đó, tám lưỡi hán kiếm trong tay hắn rít lên, trên chuôi kiếm huy chương chim ưng sáng lên, khí tức của Duệ Sĩ Hắc Băng Đài Đại Tần hiện ra.
Giống như những hồn phách ẩn mình trong lịch sử đưa bàn tay trần vào bên trong áo giáp, khuấy động quá khứ đầy máu tanh.
Bỗng nhiên, sát khí giống như khiến cả hải vực trở nên lạnh lẽo.
Những con cá xung quanh nhao nhao tản ra.
Nơi này có rất nhiều loài cá có khả năng phát quang.
Sau khi chúng rời đi, Vệ Uyên thấy vẫn còn có những luồng khí tức dao động đến gần mình, hơi cụp mắt, liếc nhìn hung thần Cổ thuộc tính hỏa đang cố gắng tiếp cận vùng nước sâu, lại liếc nhìn sinh vật đang vây quanh, siết chặt kiếm.
Hỏi, khi sống đủ lâu, có thể đạt được điều gì?
Đáp án là, Thu thập đủ ân oán.
Năm đó, Chương Hàm vừa uống rượu vừa hững hờ cười nói: "Bệ hạ Thủy Hoàng Đế quang huy thiên cổ, trong lăng tẩm, nên có đèn sáng mãi không tắt, nghe nói hải ngoại có cao Nhân Ngư, Uyên ngươi nếu có cơ hội thì thử làm một lần."
Nơi này, sắp đến khu vực Đông Hải rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận