Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 877: Lông dê nghịch lý

Quán chủ Vệ không ngừng kéo bảng xếp hạng xuống, nhìn các loại thần thông công pháp, cảnh giới cảm ngộ, cùng những bảo vật linh tài có thể sản xuất ở các thế giới khác nhau, trong lòng thoáng có chút nghi hoặc —– Cái này, cái này không đúng… Những thứ này đối với tu vi dưới Thần cảnh giới thông thường mà nói, cực kỳ trân quý. Hoàn toàn không thua kém các loại thiên tài địa bảo. Nhưng một khi đã đi trên con đường của mình, lựa chọn phương hướng cho mình, giá trị cảm ngộ của người khác sẽ rớt thẳng xuống, có thể gọi là lao dốc, còn những linh tài, linh bảo kia thì sẽ càng trở nên nổi bật ở giai đoạn này. Những cảm ngộ thần thông này, đối với bọn họ mà nói nhiều nhất chỉ có thể đóng vai trò tham khảo mà thôi… Nhưng người sáng suốt đều biết nhiệm vụ này nguy hiểm đến mức nào, tỷ lệ tăng giảm này không cân xứng, chẳng lẽ tu sĩ Quy Khư đều vô tư cống hiến đến vậy sao? Hay là… có ẩn tình gì khác? Vệ Uyên ngước mắt nhìn xung quanh, thấy các tu sĩ liên hệ với đại trận thiên cơ khổng lồ của Quy Khư lúc đầu lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lại như mừng rỡ, còn tu sĩ bước ra từ một vài điểm tiết của trận pháp thì sắc mặt trắng bệch, dường như bị mất hồn mất vía, nhưng trong sự mờ mịt ấy lại thoáng thấy con đường lớn phía trước, bỗng nhiên vui mừng tột độ. Có vấn đề… Vệ Uyên lướt nhìn mô tả nhiệm vụ này, cuối cùng dừng lại ở phần cảm ngộ thiên cấp. Quy Khư Chi Chủ là bá chủ có sức mạnh ngập trời thời Thượng Cổ. Trải qua thời đại Hồn Thiên trấn áp Vạn Pháp, cái này “Thiên” đối với hắn mà nói, vô cùng có trọng lượng. “Chỉ có cái cảm ngộ thiên cấp này mới có khả năng khiến bọn họ động tâm…” Vệ Uyên nghe được các tu sĩ Quy Khư đi lại xung quanh hoặc là sợ hãi, hoặc là bàn tán về cái cảm ngộ thiên cấp kia. “Quả nhiên lợi hại, khiến người thần hồn uể oải, nhìn đến gần như muốn nứt cả tim gan ra…” “Quá to lớn! Quá cường tráng!” “Chỉ là cảm ngộ sơ qua, ta đã cảm giác được đại đạo của ta có lĩnh ngộ, bình cảnh trước đó đã có chút dấu hiệu đột phá, nhiệm vụ lần này, ta nhất định phải hoàn thành!” Các tu sĩ Quy Khư trùm mặt nạ, che giấu khí tức và thân phận thật từ bên cạnh Vệ Uyên đi qua, nhỏ giọng trò chuyện, sự phấn khích trong lời nói không hề che giấu, còn Vệ Uyên thì trong lòng ẩn ẩn tò mò —– Lẽ nào đây là nội tình của Quy Khư? Là thứ chân chính mà chỉ những người có đủ tư cách nhận nhiệm vụ này mới có thể tiếp xúc đến phần cốt lõi? Trấn thủ Quy Khư bên cạnh cười nói: “Đã có tư cách đến đây, tiếp nhận nhiệm vụ đặc thù này, thì đều có tư cách thể ngộ một lần cảm ngộ thiên cấp này, đương nhiên, đây chỉ là một phần nhỏ, muốn thể ngộ hoàn toàn, vậy thì phải hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời có được thông tin thật sự giá trị.” Ý là hiểu được việc thả ra một ít lợi ích để kích thích tiêu phí. Quy Khư Chi Chủ à, thời Thượng Cổ, ngươi uy phong đến mức có thể nghịch chuyển sinh tử, đến cả Chúc Dung cũng chưa từng nhận được ban thưởng Hỗn Độn vô song bảo dược, oai phong lẫm liệt như vậy. Vậy mà giờ đây lại thành ra thế này. Thật đáng xấu hổ! Quán chủ Vệ mặt không đổi sắc: “Vậy ta đương nhiên phải đến thể ngộ thử một phen.” Có lông dê thì ngu gì mà không nhổ. Trấn thủ Quy Khư mỉm cười nói: “Cũng sẽ không để tiểu hữu thất vọng.” Vệ Uyên gật đầu, vẫn duy trì khí chất lạnh nhạt, rồi theo sự chỉ dẫn của trấn thủ Quy Khư đi đến một nơi để thể ngộ trận pháp thiên cơ đại đạo, Quy Khư cực kỳ đặc thù, quần tinh vạn tượng vĩnh hằng tồn tại, núi Côn Lôn chư giới là duy nhất, còn Bất Chu Sơn là trụ cột của thế giới, đến nỗi Quy Khư thì đủ sức thôn tính tiêu diệt dung nạp hết thảy biển Đông. Trận pháp thiên cơ ở nơi này, là nơi Vệ Uyên thấy được hoành tráng nhất. Đến việc tu hành cũng có thể hỗ trợ bằng trận pháp tụ linh, thanh tâm, đốn ngộ. Trong đó ẩn chứa khí phách của Quy Khư thời Thượng Cổ. Ừm, bất quá, giờ nơi này không phải miễn phí nữa rồi. Đạo nhân nhìn lướt qua ngọc phù văn tự hiện lên bên cạnh, mỗi canh giờ đều phải trả một số công huân nhất định. Ừm, xem ra là thật sự nghèo… Đến cả con muỗi cũng không tha. Không biết đã xảy ra chuyện gì… A, chẳng lẽ là do mình đánh cho hắn nghèo… Đạo nhân tóc trắng ẩn ẩn tự giễu, trong lòng trốn tránh cái sự thật bản thân không muốn tin, không muốn tin mình năm đó không những không thành công trêu chọc hắn mà còn đánh cho Quy Khư Chi Chủ, vốn được mệnh danh là Đa Bảo đạo nhân thời thượng cổ, trở nên nghèo khó. Chẳng lẽ là vì những pháp bảo đỉnh cấp đều bị ta đánh nát? Chẳng lẽ là vì bản thể bị giam cầm, cần phải chuyển thế từng bước một làm lại? Cho nên từng loại thiên tài địa bảo ở mỗi cảnh giới đều bị sử dụng hết sạch? Không nên, không nên… “Được rồi, ngay ở chỗ này, mời đạo hữu cảm ngộ.” Trấn thủ Quy Khư mỉm cười gật đầu, khởi động trận pháp, tâm thần Vệ Uyên yên tĩnh lại, phảng phất bước vào một vùng hư không tĩnh mịch, không còn bị ngoại vật xâm nhiễm, chỉ là vẫn còn một chút chờ mong, một chút hiếu kỳ, không biết cái gọi là cảm ngộ thiên cấp là cái gì. Hình ảnh trước mắt biến đổi liên tục. Vệ Uyên dường như lạc vào niên đại thượng cổ có linh khí nồng đậm vô song. Rõ ràng đây là thần thông giống như Ngọa Hổ Lệnh ảnh lưu niệm, chỉ là so với Ngọa Hổ Lệnh còn cường đại và huyền diệu hơn, đủ để cho người trải nghiệm tự mình cảm thụ được cảnh giới mà đại năng từng cảm ngộ, nhìn thấy phong cảnh mà tiền bối từng thấy. Nhờ đó mà đốn ngộ đại đạo, soi sáng tự thân, đúng là pháp môn truyền đạo thượng thừa. Vệ Uyên thầm cảm khái, cảm thấy mình có nên thử dùng ở lúc Ngọc Hư thuyết pháp không. Bỗng hình ảnh trước mắt đột nhiên biến đổi, đạo nhân chăm chú nhìn, mới chỉ một cái, sắc mặt đã dần đông cứng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, nếu không phải cảnh giới của bản thân đã đạt đến mức tụ tán tùy tâm, có lẽ tại chỗ đã phải biến về nguyên hình – trong cảm ngộ thiên cấp, thiên địa Hỗn Độn bị kìm hãm, vô cùng nặng nề. Đó là một trận đại chiến có một không hai! Đối thủ vô cùng cường đại, khí thế xung quanh dữ dội, mặc đạo bào trắng toàn thân, trâm cài tóc đen, hai lọn tóc trắng ở thái dương rung rinh theo kình khí, rồi một tay nâng lên, càng lúc càng mênh mông, mặt đất càng lúc càng nặng nề, mà người đứng ở giữa đó. Vệ Uyên ngây người nhìn đạo nhân vô cùng quen thuộc trong hình ảnh kia. Đó là ai?! Đó là ta! Là ta đấy! Ngơ ngác nhìn Bản thân mình. Rồi, trong cảm ngộ thiên đạo, một cảm giác áp bách hùng hồn vô song, đạo nhân kia đưa tay, năm ngón tay khép lại, rồi cổ tay xoay chuyển, phảng phất trời đất sụp đổ, lấy thế lật trời ầm ầm giáng xuống, trời đất đảo lộn, dẫn đến khí cơ bị khóa chặt, người cảm ngộ chỉ có thể đứng ở vị trí thứ nhất này, trơ mắt nhìn thiên địa thương mang, nhìn bàn tay của đạo nhân tóc trắng kia chậm rãi giáng xuống. Ầm ầm đánh vào đỉnh đầu của mình. Thế là chân linh rung động. Cảm giác vô song thờ ơ vô song bá đạo tự nhiên sinh ra, rồi hình ảnh tan vỡ, lần cảm ngộ này kết thúc, Vệ Uyên ngây người đứng trong trận pháp, đáy lòng một mảnh mờ mịt, ẩn ẩn có cảm giác hoang đường, ẩn ẩn không thể tin được. Cảm ngộ thiên cấp của Quy Khư là cái gì? Là ta cái đồ ngốc! Là ta lật trời đấy! Đạo nhân đã nhận ra khung cảnh xung quanh, đây chỉ sợ là trận chiến mình đánh chết Quy Khư Khư Tôn, cái gọi là cảm ngộ thiên cấp, trực tiếp có thể coi là trải nghiệm của người bị hại Khư Tôn ở góc nhìn thứ nhất, cảm ngộ đại đạo chính là Vệ Uyên tự tay lật trời. Suốt ngày đi nhổ lông dê, không ngờ có ngày bị cừu nhổ lông. Người chơi chùa cuối cùng cũng bị chơi chùa. Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, đáy mắt mờ mịt. Lấy chiêu thức của ta mà cảm ngộ, thuê tu sĩ đến thăm dò tình báo của ta… Thật sự là lông dê mọc trên thân cừu rồi. Vị trấn thủ Quy Khư thấy đa số những người cảm ngộ từ trận thiên cấp này đều ra với vẻ thất thần, mỗi lần đều kiêu ngạo không thôi, cười nói: "Xem ra tiểu hữu lần đầu đến cảm ngộ thiên cấp này, bất quá, hồi tưởng lão phu năm đó lần đầu nhìn thấy hình ảnh này, cũng là khó mà tự cao, hồi lâu mới hoàn hồn." “Chỉ là cảm thấy trời đất to lớn như vậy, còn ta thì nhỏ bé.” "Ừm… Đúng là, rung động." Quy Khư Chi Chủ thao tác quá rung động, quả thực làm gãy chân người ta. Đạo nhân gật đầu, hỏi: “Không biết, cảm ngộ thiên cấp này, đến từ đâu?” Trấn thủ Quy Khư cười đáp: “Nó chính là cường giả đời đầu thời thượng cổ, đối địch với Quy Khư Khư Tôn, mấy lần giao chiến sau đó bị Khư Tôn phản công trấn sát, thi thể được chuyển đến núi lớn trấn áp bên dưới, chân linh đã chết, thiên địa vô tồn, đã hóa thành tro bụi.” ? ? Đạo nhân mỉm cười không kìm được. Trấn thủ ở đây đã lâu, chưa từng thấy ai thế này, chỉ là biết, chỉ những người có thiên tư hơn người, hoặc ngày xưa hoàn thành nhiệm vụ đều cực kỳ xuất sắc mới có tư cách đến đây, có tư cách xác nhận nhiệm vụ này, thế là ôm ý định thu nạp mấy người này vào hàng ngũ của tôn chủ mình, cười nói: “Tiểu hữu có rảnh không?” “Nếu có thời gian rảnh, không ngại đến chỗ của lão phu uống chén trà.” “Ta chỉ cần một ly trà của ngươi, giới thiệu qua về bá chủ của Quy Khư, chủ tôn của chúng ta cùng cứu chủ, Tứ Hải Chí Tôn, cường giả vô song thời thượng cổ, Quy Khư Tôn Chủ.” Lão giả vô cùng nhiệt tình dẫn đạo nhân đã biến đổi hình dạng đến một tịnh thất, bắt đầu thao thao bất tuyệt. Kể về chuyện trấn áp tứ hải, bồi dưỡng tứ hung, đồng thời nắm tứ linh trong tay. Uy mãnh vô cùng. Còn về cái cảm ngộ thiên cấp kia. "Khư Tôn của Quy Khư chúng ta, tuy nói là đã ra tay trấn áp đối phương đến chết, nhưng trước khi đối thủ kia mất, đã thành khẩn thỉnh cầu Khư Tôn có thể giúp hắn lưu lại truyền thừa, mà Khư Tôn cũng cảm thấy thần thông như vậy, nếu thất truyền thì đáng tiếc, nên tuy là địch, cũng lưu lại sức mạnh truyền thừa của đạo nhân này." Bên cạnh còn có mấy tinh anh Quy Khư liên tục cảm khái: “Thật là vĩ lực!” “Là truyền thừa mà kẻ địch để lại, khí độ này đúng là bậc tông sư!” “Quá cường tráng, quá to lớn!” "Đúng vậy a, đúng vậy a!" Thái dương đạo nhân nổi gân xanh, nụ cười hơi cong lên. Mà trấn thủ Quy Khư vuốt râu lại nói: “Mà truyền thừa lại, một mặt là vì thỉnh cầu của đối thủ, một mặt khác, cũng là muốn các ngươi chú ý người này, nếu phát giác, nhất định phải báo lại, dù đối thủ kia đã bỏ mình, cũng là đại năng vô thượng đặt chân trong dòng sông tuế nguyệt, có khả năng từ quá khứ, hiện tại và tương lai quay lại.” Một thanh niên lo lắng nói: “Vậy, vậy nếu người kia thật sự trở lại thì…” “A…” Trấn thủ Quy Khư nâng ly trà, hờ hững nói: “Không cần phải lo lắng.” “Tôn chủ đã nói.” "Chỉ là đánh bại đối thủ đó, thêm một lần nữa mà thôi!" Mọi người kinh ngạc, rồi liên tục cảm khái: “Hay! Hay một câu ‘chỉ là đánh thêm một lần nữa’!” "Sao mà bá đạo! Sao mà tự tin! Quả là phong thái của cường giả!" Câu nói này lại một lần nữa khiến những tu sĩ Quy Khư này nảy sinh sự bành trướng trong lòng, vô cùng hướng tới, trong miệng không ngừng tán thưởng, khóe miệng đạo nhân từ từ nhếch lên, thái dương giật giật, trong lòng có một cảm xúc mãnh liệt, bất chấp tất cả lôi ngay Quy Khư Chi Chủ ra, sau đó liên tiếp 18 cái tát khiến mặt hắn nở đầy hoa đào. Trấn thủ Quy Khư để ý thấy biểu hiện của vị nhân tài mới này, cười hỏi: “Thế nào?” Đạo nhân thu liễm những tạp niệm, trong lòng không hề vướng bận. Chỉ là nâng chén trà, thần sắc thành khẩn mà ôn hòa: “… Lợi hại, lợi hại.” Ta đã quay lại toàn bộ màn này rồi. Đến lúc đánh chết cái tên hỗn đản kia sẽ đốt cái này cho hắn. Vệ Uyên biểu cảm không hề dao động, còn người Quy Khư ở đây xem hắn như đồng đạo, nhìn nhau rồi nói: “Nói nhảm đến đây thôi, vị Ngọc Hư kia đã đến Bất Chu Sơn giảng đạo, thực lực có lẽ không phải thứ mà chúng ta có thể sánh bằng, cho dù có bảo vật mà Tôn Chủ ban cho.” “Có thể che giấu khí cơ, che giấu nhân quả, muốn đi vào cũng không phải chuyện đơn giản.” "Ta nghĩ, chúng ta nên chung sức hợp tác." Các tinh anh Quy Khư còn lại đều là những người được chọn ra từ hết lần này đến lần khác chém giết, đều gật đầu hoặc nhẹ nhàng đáp lời, đồng ý với lời này, còn Vệ Uyên cũng vậy, không cần phải nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi ở đó, nghe những tu sĩ Quy Khư đã bước vào cảnh giới Thần Linh bắt đầu thảo luận, thương nghị. Làm thế nào để mượn lực của Quy Khư, hợp sức cùng trấn thủ Quy Khư và các cường giả khác. Quấy nhiễu Ngọc Hư luận đạo… … … … Viện bảo tàng. Giác nhận ra tính đặc thù trong thư mời này, khẽ gật đầu, chọn nhận lấy vật này. Giọng nói ôn hòa, nói: “Thứ này có chút nguy hiểm, cứ để lại nơi này đi.” “Cứ tính theo giá của mấy thư cổ vật, thế nào?” "Ngài, ân, bà chủ có biết lai lịch của vật này không?" "Ừm, đến từ một nơi không tốt lắm…" Giác gật gật đầu, giọng nói hơi ngừng lại, giải thích: "Một tổ chức tương đối thần bí, tham dự vào sẽ có nguy hiểm nhất định, cứ để nó ở đây đi." Tiểu cô nương đeo kính mắt kia như được đại xá, không cần thù lao, chỉ nói lời cảm ơn rồi rời đi. “Ừm, có khí tức của Xi Vưu… Hả? Bạch Trạch, Bạch Trạch?” Giác gọi hai tiếng, phát hiện Bạch Trạch không thấy. Có phải là do cảm nhận được khí tức Xi Vưu nên chạy mất không? Chẳng lẽ là sợ hình dáng con gái của mình bị Xi Vưu nhìn thấy? Thiếu nữ thoáng đoán, rồi bất đắc dĩ lắc đầu, vuốt thư mời trong tay, đồng tử bản thân chuyển động luồng thanh khí, nhưng cũng ẩn ẩn có chút trọc khí tỏa ra, kích thích thư mời kia, một lực hấp dẫn cực lớn xuất hiện, Giác ban đầu muốn chống cự lại. Nhưng đã nhận thấy được trong đó ẩn chứa khí tức của Vệ Uyên. Hả? Uyên… Hắn ở Quy Khư? Thiên Nữ nghĩ ngợi, cảm thấy hiếu kỳ, sau khi sơ xem bói cát hung. Không chống cự, ngược lại thu liễm khí cơ, bước vào Quy Khư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận