Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 857: Tru tâm, đúc trái tim

Chương 857: Tru tâm, đúc trái tim Khi Chuyên Húc nhận biết được sự biến dị bên trong trận pháp, vội vã chạy tới thì cảnh tượng hắn thấy là đám đông vây quanh một người, cảm giác bi thương trỗi dậy, hắn cố sức tách đám người phía trước, cố gắng nhích người vào bên trong.
"Nhường một chút!"
"Tránh hết ra, đừng chắn ở đây!"
"Đừng chen ta, để ta vào!"
Lúc Chuyên Húc toàn thân đẫm mồ hôi và máu loãng khó nhọc chen được vào trong đám người thì đã mệt đến thở hồng hộc, hắn nói: "Đạo trưởng, sao rồi? Ta cảm giác được ở đây có..."
Thanh âm của Chuyên Húc im bặt.
Hắn thấy một hình ảnh mà cả đời này sẽ không thể nào quên.
Cô thiếu nữ ngồi ôm lấy đạo nhân toàn thân nhuốm máu, hai mắt trống rỗng, khóe mắt vệt máu như là màu son phấn Nghiên Lệ nhất thiên hạ, càng làm nổi bật đôi con ngươi màu vàng sậm thêm phần vô hồn, tựa như một con rối đẹp đẽ mà không còn sức sống.
Dù sau này đã đăng lâm chí cao, độc đoán thiên địa Chuyên Húc Đế, mỗi lần nhớ lại chuyện hôm nay, trong lòng vẫn sẽ nghẹn lại, trầm mặc rất lâu.
Ánh mắt của cô thiếu nữ rơi trên người Chuyên Húc, còn Chuyên Húc lại không dám nhìn vào ánh mắt nàng, ánh mắt né tránh, nghe thấy giọng nói trống rỗng: "Hắn chết rồi..."
Vào thời điểm này, luồng trọc khí tiên thiên bị đạo nhân đánh tan thế mà lại rung chuyển, tỏa ra một tia sinh cơ, nó chấn động mạnh một cái, mô phỏng lưỡi dao, hướng phía cổ của cô thiếu nữ lôi kéo mà đi, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm chiêu thức nhất định sẽ giết chết mình, không hề né tránh.
Chỉ là cố sức ôm chặt lấy đạo nhân thân thể đang lạnh dần.
Sắc mặt của Chuyên Húc đột nhiên biến đổi, vội vàng xông lên phía trước: "Cẩn thận!"
Nhưng mà, với thực lực của hắn thì hoàn toàn không thể nào ngăn cản được chiêu này, chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn này diễn ra trước mặt mình, ngay khi luồng trọc khí này muốn thôn phệ tiêu diệt cô thiếu nữ, một bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng bỗng xuất hiện, trực tiếp bắt lấy chiêu trọc khí này, giữ chặt trong lòng bàn tay.
Sau đó năm ngón tay khép lại, cổ tay thuận thế xoay chuyển.
Vì Bất Chu Sơn sụp đổ mà trọc khí khôi phục trực tiếp tan thành mây khói, hóa thành bột mịn, mỗi hạt bụi đều bị triệt để lưu đày vào dòng sông thời gian khác biệt, hoàn toàn đoạn tuyệt khả năng quay trở lại, Chuyên Húc ngơ ngác, rồi sau đó thấy ở phía kia đứng một người thanh niên cao lớn, sắc mặt lạnh lùng.
Lông mày và ngũ quan thanh tú như tranh vẽ, nhìn vào là biết nam tử, áo bào xám buông xuống, khí chất lăng lệ mà xa cách.
"Ngươi muốn làm gì? Cam tâm chịu chết sao?"
Nam tử kia hoàn toàn không quan tâm đến Chuyên Húc và người Nhân tộc bên cạnh, một đôi đồng tử màu vàng sậm dựng đứng giống hệt như của thiếu nữ đang quan sát nàng, thiếu nữ ôm thi thể đạo nhân, nói: "... Ngươi có thể cứu hắn không?"
Áo bào xám nam tử lạnh lùng nói: "Cứu hắn? Hồn phách đã vỡ, chân linh đã tan, làm sao cứu?"
Xung quanh Nhân tộc, toàn bộ bị che đậy cảm giác, không thể thấy, không thể biết.
Thiếu nữ nói: "Chẳng lẽ không ai có thể làm cho hồn phách tự nhiên hội tụ lại sao?"
"Hiện tại thì chưa có..." Áo bào xám nam tử nhìn cô đáp lại.
Trong đáy mắt cô thiếu nữ bừng lên một tia sáng, nói: "Ngươi có biện pháp?!"
"Có lẽ."
"Nhưng mà, bản tọa dựa vào cái gì mà phải giúp ngươi...?"
Áo bào xám nam tử nghiền ngẫm, đôi đồng tử màu vàng sậm dựng đứng đại diện cho vị thế Long Thần cao nhất của tam giới bát hoang, bên trong không hề có một tia nhiệt độ, chỉ có vẻ trêu tức và lạnh lùng: "Cho ta một lý do."
Thiếu nữ im lặng rất lâu, từ tư thế ngồi quỳ trên mặt đất, chậm rãi cúi đầu về phía áo bào xám nam tử: "Ta van cầu ngươi..."
"Cứu hắn."
Áo bào xám nam tử thấy bộ dạng này của nàng, nhìn đạo nhân, ánh mắt càng thêm sát ý, nhưng trên mặt lại không lộ chút nào, thản nhiên nói: "Tạo ra nơi để thu thập hồn phách, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, chỉ một câu cầu xin..."
"Không đủ."
Thiếu nữ ngước mắt, nói: "Ta là sinh ra từ căn cơ của ngươi."
"Chờ đến khi hắn khôi phục lại."
"Ta nguyện một lần nữa hóa thành một bộ phận căn cơ và lực lượng của ngươi."
"Ngươi!!!?"
Áo bào xám nam tử cúi người nhìn cô thiếu nữ có ngũ quan, lông mày giống mình đến mấy phần, chậm rãi nói:
"Rốt cuộc ngươi có biết bản thân mình đang làm gì không? Ý thức của ngươi do âm dương đảo lộn mà sinh ra, âm dương đảo lộn giải trừ, căn cơ tiêu tán, trên đời này sẽ không còn chỗ cho ngươi dung thân, ý thức tiêu tán, cũng không có chân linh, khác nào chết rồi."
"Ngươi chỉ là mới sinh ra chưa được bao lâu, chưa từng trải qua thế sự, cho nên mới hành động như thế."
Thiếu nữ nhẹ nhàng nói: "Vốn chính là hắn đã cứu, bây giờ chỉ là trả lại mà thôi."
Áo bào xám nam tử chậm rãi gật đầu, vẫn không để lộ chút sơ hở nào, nói: "Thật... Vậy, hãy phát thệ đi."
"Đối với thiên địa đại đạo phát thệ, hắn khôi phục, ngươi sẽ phải trở về, từ bỏ căn cơ."
Cuối cùng, áo bào xám nam tử trực tiếp rời khỏi Hiên Viên Khâu, rời khỏi lãnh thổ của Nhân tộc, nhìn thấy Oa Hoàng đang chuẩn bị chuyện Bổ thiên, hắn lúc đầu đang dưỡng thương, còn Hiến cũng đã rời đi do Thần ngủ say, nếu không phải Khai Minh đến gây ồn ào, thì Thần cũng sẽ không thức tỉnh vào thời đại này.
"Oa Hoàng."
Áo bào xám nam tử nhìn bạn tốt của mình, giọng điệu bình thản: "Chuyện trước đó ngươi nói, hy vọng ta giúp một tay, ta đồng ý."
Nữ tử xinh đẹp nhẹ nhàng thở ra, nói: "Trời nghiêng tây bắc, đất lún đông nam."
"Vậy, Chúc Long ngươi sẽ ở địa phương đất sụt, chống đỡ nơi đó hình thành thế giới."
"Núi không sinh cỏ, ngọn không chọc trời, lĩnh không chứa khách, khe không nạp mây, lỗ không chảy nước."
"Số chín là số lớn nhất, vậy liền gọi là Cửu U chi địa."
Áo bào xám nam tử gật đầu.
Nữ tử kia đột nhiên hỏi: "Chúc Long ngươi đến từ phía Nhân tộc sao? Có từng thấy một người Nhân tộc tóc trắng, mặc áo bào trắng, trên người dính đầy máu... Trước đó Quy Khư dường như cũng là do hắn giải quyết, mà sau khi Bất Chu Sơn xảy ra chuyện, cũng chính là hắn chống đỡ thiên địa, một mực gánh vác đến khi ta đến."
"Vẫn chưa thể cảm ơn hắn cho đàng hoàng."
Áo bào xám nam tử khựng lại một chút, nói: "Hắn chết rồi."
Nụ cười hiền hòa trên mặt nữ tử ngưng tụ, tan biến.
...
Tai kiếp trời sập tạm thời ngừng lại, nhưng Nhân tộc cũng phải trả một cái giá rất lớn có thể gọi là thảm liệt. Hiên Viên Khâu bị tàn phá quá nhiều, gần như không thể sử dụng nữa, nơi mà những anh hùng Nhân tộc ban đầu xây dựng lên, sau đó cùng nhau ca hát vui vẻ giờ phải từ bỏ.
Hiên Viên Đế qua đời, cùng Nhân Hoàng Cộng Công tan biến, tất cả đều mang đến rất nhiều chuyện cần phải xử lý, những chuyện này gần như đặt hết lên người Chuyên Húc, khiến hắn bận đến tê cả da đầu, chân không chạm đất, cả ngày không được nghỉ ngơi.
Đêm này mới xử lý xong một ít sự vụ, hắn xoa mi tâm trầm tư, bên ngoài đột nhiên có tiếng nói.
Chuyên Húc giật mình, tay phải vô thức rút kiếm ra, "Ai?!"
"Không tệ... So với ngày trước thì ngươi đã trưởng thành hơn nhiều."
Thanh âm khàn khàn, ẩn chứa trong bóng tối, khiến sự cảnh giác của Chuyên Húc lập tức buông xuống, hắn mừng rỡ, vội bỏ thanh kiếm trong tay, chạy nhanh ra mở cửa, ánh trăng tràn xuống, ngoài cửa là một nam tử cao lớn tuấn mỹ, dường như cuối cùng Chuyên Húc đã có người có thể gánh vác cùng: "Cộng Công đại ca, ngươi về rồi?!"
..."Cộng Công đại ca, trà."
"Đây là thuốc ta để lại từ trước, ngươi xem xem có hữu dụng với vết thương của ngươi không?"
"Tổ phụ mất rồi, sau khi ngươi đi ra ngoài, đến cùng đã gặp những gì?"
Chuyên Húc nhìn vị Nhân Hoàng bị thương nặng trước mặt, người sau bình thản kể lại chuyện đã xảy ra, nhưng giọng nói lại có chút khàn: "... Sau khi trụ trời đổ, đạo nhân kia đã chống đỡ thiên địa, ta đã đem thần linh của Bất Chu Sơn đưa đến thiên vực Đại Hoang tây bắc."
"Đạt được hiệp nghị với Thiên Đế Đế Tuấn, thần linh sẽ bảo vệ tốt lão Bất Chu Sơn."
"Đến khi nào đó Bất Chu Sơn thức tỉnh trở lại."
"Đúng rồi, đạo nhân kia đâu..."
Chuyên Húc há hốc miệng, hốc mắt cảm thấy cay xè: "... Qua đời rồi."
Cộng Công trầm mặc, không nói gì, chỉ là khi uống trà, hắn cảm thấy nước trà như là liệt tửu cào vào cổ họng, Chuyên Húc vỗ mặt, hắn mới chỉ 19 tuổi, nếu tính theo cách hậu thế thì mới mười tám tuổi tròn, vừa mới bước ra khỏi tuổi thiếu niên.
Cuối cùng có được một chỗ dựa tinh thần, trên mặt hắn nở một nụ cười chân thật, nói:
"Bây giờ thì tốt rồi, Cộng Công đại ca đã trở lại."
"Chúng ta có thể yên tâm..."
Cuối cùng thì Chuyên Húc thiếu niên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy bóng lưng người nam tử cao lớn, vẫn luôn cúi đầu lắc đầu, Chuyên Húc còn chưa hiểu thì đột nhiên nghe được một tiếng kiếm reo, thê lương réo rắt, làm tóc gáy của Chuyên Húc dựng đứng.
Cộng Công nằm ngang nhìn thanh kiếm trong tay, tự lẩm bẩm: "Vẽ cái bóng kiếm..."
Chuyên Húc nói: "Đúng vậy, đây là thanh mà trước đây Cộng Công đại ca tặng cho ta."
"Ta vẫn luôn mang bên người."
"Vậy sao..."
Cộng Công cười cười, ánh sáng thanh kiếm trong tay chuyển động, rồi đưa chuôi kiếm cho Chuyên Húc, tay trái nắm mũi kiếm, tựa vào ngực mình, nói: "Đâm xuống đi..."
Nụ cười của Chuyên Húc đông cứng lại.
"Cộng Công... đại ca?"
"Ngươi muốn làm gì?"
Cộng Công nói: "Dù như thế nào thì cũng là ta đã làm đổ trụ trời, mang đến những tai kiếp này, không chỉ là Nhân tộc, Thần Tộc, Yêu Tộc, Đại Hoang, Côn Lôn, đều có nguyên nhân mà gặp phải tai kiếp."
Chuyên Húc giật lấy thanh kiếm, nói: "Không đúng! Nhưng mà, nhưng mà chúng ta có thể giải thích mà!"
"Là ngươi đã lấp lại địa mạch, cũng là ngươi, là ngươi đã đánh bại địch nhân..."
Chuyên Húc liên tục tìm lý do, mặt mày trắng bệch.
Thủy Thần Cộng Công đứng lên, hắn cao hơn Chuyên Húc rất nhiều, cầm thân kiếm chậm rãi đâm về phía trái tim của mình: "Ngươi biết... Những điều này giữa các tộc không có giá trị gì, làm đổ trụ trời, là Nhân Hoàng, điều đó sẽ mang đến tai họa lớn đến mức nào cho Nhân tộc ngươi nên biết."
"Mà cho dù không phải là Nhân Hoàng, là Nhân Vương Nhân tộc cầm quyền cũng như thế, sẽ làm Nhân tộc trở thành nơi hứng chịu sự phẫn nộ của tất cả các đại chủng tộc, mà có thể giải quyết được chuyện này, chỉ có một cách..."
"Cộng Công là kẻ phản bội."
"Mà ngươi, Nhân Hoàng đời sau, tự tay đánh tan kẻ phản nghịch Cộng Công vào thời điểm Cộng Công cầm quyền."
Cộng Công ôn tồn, bình tĩnh nói ra sự thật tàn khốc.
Bàn tay của Chuyên Húc run rẩy, từ lâu đã lệ rơi đầy mặt.
Cuối cùng, Nhân tộc cầm quyền khẽ quát một tiếng: "Chuyên Húc!!!"
Hắn đưa tay đặt lên đỉnh đầu của thiếu niên, vuốt ve, giọng nói lại dịu dàng: "Đừng trẻ con nữa..."
Hai mắt Chuyên Húc đỏ hoe, thân thể run rẩy.
Một ngày này, Nhân tộc cầm quyền, Cộng Công phản loạn.
Sau cơn hồng thủy dâng trào đi qua bầu trời, mọi người kinh hoàng chạy đến, chỉ thấy thiếu niên Chuyên Húc một mình đứng giữa trời đất, trên tay cầm thanh kiếm mà trước đây Cộng Công đã đưa, dính đầy máu tươi, còn người Nhân tộc cầm quyền thì đã chết trước mặt Chuyên Húc, một kiếm xuyên tim.
Từ đó, trên đời không còn Nhân tộc cầm quyền nữa.
Chỉ còn Thủy Thần, Cộng Công.
Mọi người quỳ rạp xuống đất, hô lớn bệ hạ, chỉ là chẳng biết tại sao, lúc máu tươi rơi xuống, trên mặt Chuyên Húc lại tràn đầy nước mắt.
Cộng Công thị cùng Chuyên Húc tranh làm đế, giận mà sờ Bất Chu chi Sơn, làm gãy trụ trời, tuyệt đường đi.
Đế bị giết, chết chôn ở ngọn núi không có đường lên.« Liệt tử - Thang Vấn »/« Lộ Sử - Hậu Kỷ Tứ »
Bạn cần đăng nhập để bình luận