Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1134: Nguyên Thủy Thiên Tôn Độ Nhân Kinh

Chương 1134: Nguyên Thủy Thiên Tôn Độ Nhân Kinh Vệ Uyên không ngờ mình sẽ gặp Kim Mẫu Nguyên Quân ở đây, hắn đã từng thấy Vệ Nguyên Quân lúc còn nhỏ, tầm bảy tuổi, mắt trong veo sáng ngời, còn có chút mũm mĩm trẻ con, hồn nhiên ngây thơ đáng yêu, cũng từng thấy nàng trải qua tháng năm dài dằng dặc giết chóc, tôn hiệu Kim Mẫu Nguyên Quân, ánh mắt sắc bén, như vực sâu không đáy.
Mà Kim Mẫu Nguyên Quân lúc này, lại tựa như đang ở giữa hai trạng thái.
Dáng vẻ vẫn còn non nớt, chính là lúc thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, nhưng lại mang khí khái hào hùng lẫm liệt.
Lúc trước nàng ở "nài nỉ, một bà Oa Hoàng tóc trắng đọc sách. Hoàn thành chuyện mà mẹ nàng Giác năm xưa chưa hoàn thành. Những con chữ dày đặc này, nếu ở trên núi Long Hổ, sách vỡ lòng này sẽ lấy Đạo môn làm chủ, những cuốn Đạo Tạng này, dù người có học ở nhân gian đọc vào, cũng thấy nhàm chán, chỉ muốn ngẩn người rồi ngủ gà ngủ gật, bà Oa Hoàng tóc trắng mới vừa nãy đã nhìn sang chỗ khác, đuổi theo mây trôi, gió thoảng, hoặc là mấy con bướm bay qua núi Long Hổ.
Khi thấy Vệ Uyên xuất hiện, nàng càng thêm mừng rỡ. Đôi mắt vốn không gợn sóng bỗng sáng lên như có ánh sáng. Rồi nàng không hề do dự đứng dậy. Chạy về phía đạo nhân tóc trắng. Sau đó trên gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc hiện ra một nụ cười rạng rỡ, tươi đẹp.
Đến cả Kim Mẫu Nguyên Quân cũng phải ngẩn người trước nụ cười tươi đẹp đó. Mái tóc dài màu trắng được cột thành một búi hơi phức tạp, còn phần tóc mai thì được hất lên phía sau.
"A Uyên, ngươi về rồi à?"
Oa Hoàng tóc trắng nhanh chóng chạy đến, Vệ Uyên đưa tay xoa đầu nàng, "Ừ" một tiếng, cười nói: "Ta nghĩ ra một món ăn ngon, ăn thử thấy vị cũng được, nên quay về làm cho ngươi ăn thử, a... vừa hay ta vừa làm xong, vẫn còn nóng đây, có muốn ăn thử chút không?"
Mắt thiếu nữ tóc trắng sáng lên, nàng gật đầu mạnh. Rồi đưa tay, cẩn thận từng chút một nhận lấy đồ ăn Vệ Uyên làm. Cắn một miếng. Mắt nàng sáng lên, vừa thổi vừa ăn ngon lành.
Vệ Uyên cười cười, ngẩng đầu nhìn sang, thấy Vệ Nguyên Quân đang ngồi trên ghế đá trên núi Long Hổ, phủi nếp nhăn trên quần áo rồi đứng lên, mắt bình thản lạnh nhạt, mặt không đổi sắc ôm quyển sách đi tới, đạo nhân tóc trắng nhìn Vệ Nguyên Quân, nói: "Vị cô nương này có muốn ăn chút không?"
Hắn cố tình không nói thẳng thân phận. Chỉ giơ tay lên, đưa hộp cơm đựng đồ ăn vừa làm đến. Ai ngờ Vệ Nguyên Quân cau mày, đưa tay "bốp" một tiếng, trực tiếp đánh rơi tay hắn, đồ ăn đạo nhân mới vừa làm còn mang theo vui vẻ bị đánh rơi xuống đất, lăn hai vòng trên mặt đất, đạo nhân tóc trắng nhìn thiếu nữ trước mắt, trong đáy mắt nàng hiện lên vẻ cực kỳ lạnh lùng vô tình, nói: "Không cần khách khí. Ta không có gì để nói với ngươi." "Ta không muốn nói chuyện với ngươi." "Đồ ngươi làm, ta thà ném đi còn hơn ăn dù chỉ một cái!" "Xin ngươi, tránh xa ta ra!" "Cáo từ."
Vệ Nguyên Quân đi qua đây, sắc mặt lạnh lùng vô tình. Chỉ là lúc đi xa, thấy đạo nhân tóc trắng vẫn đứng ở đó, đưa tay làm ra động tác muốn đưa đồ ăn tới, thấy hắn như chợt bừng tỉnh nhặt hết những đồ ăn rơi trên cỏ lên, cẩn thận bỏ từng cái vào hộp, chân nàng dừng lại.
Không biết vì sao trong lòng bỗng nhói lên, sống mũi hơi cay. Sau đó lắc đầu, đuổi hết những cảm xúc kỳ quái ra khỏi đầu.
Ta không tha thứ cho hắn! Tuyệt đối không! Nàng nghiến răng, ngẩng đầu, bước nhanh rời đi.
+ + + "Đáng tiếc...."
Vệ Uyên nhặt những đồ ăn lên, thở dài.
Thiếu nữ tóc trắng bên cạnh cũng đồng tình gật đầu, rồi hơi lúng túng nói: "Kỳ thật, trước kia nàng rất ngoan, không có như thế."
"Ừm, ta biết." Vệ Uyên cười nói: "Chắc là dù có thay đổi tương lai, mà nàng vẫn là đạo quả chi cảnh, rất nhiều vận mệnh đã định, nhưng cần thời gian để chấp nhận sự thay đổi, ân, cần một quá trình, để nàng từ từ nhớ lại, mà nhìn như thế này thì đúng là [yếu về cảnh giới, mạnh về chiến lực]."
"Ta luôn ở loại tình huống này như thế." Vệ Uyên nhịn không được nhả rãnh.
Thiếu nữ tóc trắng chỉ vào đồ ăn trong hộp, nói: "Giờ làm sao?"
Nàng có chút thất vọng nói: "Bẩn mất rồi."
Vệ Uyên cười nói: "Không sao, ta vừa dùng nhân quả [rơi xuống nhặt trong vòng 5 giây thì không sao]. ""Vậy nên đồ ăn vẫn ổn cả." "Chỉ là tâm lý không qua được thôi."
"Nhưng, vừa hay có thể cho Phục Hi ăn!"
"Nếu ngươi thích món này, chắc chắn hắn không từ chối."
Một vị nào đó Nguyên Thủy Thiên Tôn mặt không đổi sắc nói ra lời này.
Mà thiếu nữ tóc trắng vốn không có ác cảm mãnh liệt, lại không mấy hảo cảm với Phục Hi đồng ý gật đầu.
Vệ Uyên cười cất hộp, rồi nói: "Đi thôi, ngoài món này ra, ta còn nhiều món ăn vặt khác cũng ngon, nguyên liệu đã chuẩn bị đủ cả rồi, có thể làm nhiều, ngươi muốn ăn gì cũng được."
Thiếu nữ tóc trắng gật đầu mạnh, vẻ vui sướng trên người không giấu nổi.
Khi xưa, lúc Vệ Uyên đoạn hậu ở Côn Lôn Khư, nói sẽ làm đồ ăn ngon cho nàng.
Nhưng sau khi giết chóc đi ra, ký ức dần dần mất đi. Đến Nam Hải thì càng là không còn thấy trù nghệ đâu. Vẫn kéo dài đến bây giờ. Nhưng không sao, vẫn còn cơ hội bù đắp. Hơn nữa, Vệ Uyên phát hiện nền tảng nấu ăn của mình trở nên vô cùng dày dặn, hoàn toàn có thể viết một quyển Sơn Hải Kinh về trù nghệ, liên quan tới những món Oa Hoàng thích, cảm giác khi Oa Hoàng ăn ngon nhất, làm thế nào để Vệ Uyên có thể nấu được mọi món, cho Oa Hoàng ăn ngon nhất, có độ mềm dẻo và khẩu vị như thế.
Có thể coi là bản «Chỉ nam bồi dưỡng Oa Hoàng» chính thức! Vệ Uyên chỉ cần nghĩ tới đã biết những kiến thức và trù nghệ này chắc chắn là do Phục Hi làm ra. Trải qua thời gian dài tích lũy kinh nghiệm và mài giũa, Phục Hi đã bỏ ra không ít tâm huyết và khổ công.
Cuối cùng, gia tăng MAX kỹ năng nuôi Oa Hoàng cho Vệ Uyên quán chủ. Thật đáng mừng, thật đáng mừng.
Vệ Uyên trong lòng không nhịn được nhả rãnh, hắn đại khái đã biết rõ Phục Hi mất tích suốt thời gian qua đã làm gì, chuyện này rõ ràng đến nỗi hắn thật sự rất muốn nói một câu, "ngươi thật sự chỉ chuyên tâm nghiên cứu chuyện này thôi à?".
Rồi Vệ Uyên lập tức ý thức được. Ờ, đối với Phục Hi mà nói, trên đời này không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này.
Chuyện này chẳng phải quá hiển nhiên sao?
Vệ Uyên bất đắc dĩ, về chuyện Phục Hi tích lũy kỹ năng nuôi Oa Hoàng đương nhiên thuận lý thành chương bị tận dụng. Vệ Uyên tìm được Oa Hoàng, sau đó tìm các loại nguyên liệu nấu ăn, vốn còn muốn gặp lão bá Bất Chu Sơn một lần, nhưng có vẻ sau khi lão bá cảm nhận được công thể hồi phục lại, liền không nhịn được nữa, ba chân bốn cẳng chạy về, muốn hảo hảo cảm nhận lại sức mạnh của mình, nhanh chóng nắm giữ toàn bộ công thể hồi phục.
"Đáng tiếc..." "Vốn còn chút rượu, muốn cùng lão bá uống một chén."
Vệ Uyên thở dài. Sau đó đưa đồ ăn cho thiếu nữ Oa Hoàng bên cạnh.
Thiếu nữ tóc trắng ngồi bên trái, hai mắt long lanh. Ngày xưa, mặt nàng trắng bệch không chút huyết sắc, thần sắc lạnh nhạt khiến người xa lánh. Lúc này thì đang cầm đồ ăn nhỏ nhẹ nhai nuốt. Má phúng phính. Trông càng thêm đáng yêu.
Bên cạnh, Oa Hoàng tóc đen dài rủ xuống hông, mặc áo đen bưng một chén trà, thần sắc ôn hòa dịu dàng nhìn thiếu nữ tóc trắng có gương mặt giống hệt mình, không khí ấm áp an bình, từ xa vọng lại một tràng cười lớn, ẩn ẩn có cả tiếng nghiến răng nghiến lợi: "Vệ Uyên a Vệ Uyên, xem như là ta đã thấy ngươi!"
Vệ Uyên đang dỗ thiếu nữ Oa Hoàng ăn, cùng lúc đó lại được thỏa mãn và an ủi, nụ cười của hắn cứng lại. Quay đầu, liền thấy Trương Nhược Tố với gương mặt quen thuộc.
Vệ Uyên nhớ lại những gì đã trải qua, hơi chột dạ, sắc mặt cứng đờ. Hắn vừa còn ảo giác biến hồ lô rượu của lão đạo sĩ thành thượng thanh Linh Bảo tông hộ tâm Kim Đan.
"A, cái này, chẳng phải Trương đạo hữu sao? Ha ha ha."
"Trùng hợp thế." "Ngươi cũng ra ăn cơm à."
Khóe miệng lão đạo sĩ giật giật. Tiểu tử thối nhà ngươi vừa muốn nói là "ngươi cũng ra uống thuốc à"? Chắc chắn là thế à? Lão đạo sĩ nghĩ tới những gì đã trải qua suốt thời gian qua, liền có một loại nghiến răng nghiến lợi, ngửa mặt lên trời thét dài, nhưng nhìn sang hai Oa Hoàng kia, cảm giác phẫn nộ cùng bi phẫn của Trương Nhược Tố lập tức tan biến.
Không ai trong nhân tộc có thể tức giận trước mặt Oa Hoàng. Đây là buff khởi nguồn trực tiếp. Đương nhiên, tên khoa học là an tâm ninh thần, sự an ủi của mẹ sẽ giúp con gái trong lòng trở nên bình thản, mà Nhân Tộc chi mẫu thì hiệu quả càng lợi hại hơn, chỉ cần ngồi ở đó thôi cũng đủ, Trương Nhược Tố cũng hết cách, cuối cùng người vừa tức giận đùng đùng lại có chút lúng túng gãi đầu, uống hai ngụm rượu, nói: "Vệ Uyên ngươi lại đây." "Lão đạo sĩ có chuyện muốn nói với ngươi." Rồi thanh âm dừng lại, liên tục trịnh trọng bổ sung: "Trước tiên làm thêm nhiều điểm tâm vào nhé!" "Cái này quan trọng hơn!"
Một câu này làm Vệ Uyên cũng nhịn không được bật cười, cảm giác chột dạ trước đó đều không còn, hắn mơ hồ cảm thấy Trương Nhược Tố đến có lẽ không phải là để nói chuyện liên quan đến bảo mệnh hộ tâm đan, mà có chuyện khác, lúc này hắn đưa điểm tâm đã làm cho Oa Hoàng, Oa Hoàng mỉm cười gật đầu, đưa tay lau vết bánh trên khóe miệng thiếu nữ tóc trắng, tiếng nói dịu dàng nói: "Uyên ngươi đi đi."
Vệ Uyên gật đầu.
Dọc theo đường cùng Trương Nhược Tố sánh vai đi, mây khí lưu chuyển, cảnh tiên mơ màng, ánh hào quang nghìn đạo, điềm lành rực rỡ, có thêm vài đạo sĩ trẻ ngồi bên những phiến đá xanh, đón gió, nghe tiếng suối róc rách, người đánh cờ, người đọc đạo kinh, tạo cho người một cảm giác tu hành thanh đạm giữa nhân gian.
Hai người đi đến phía sau núi Long Hổ, bên hồ sen.
Trương Nhược Tố ngồi xuống đó, ngược lại một hồi lâu trầm mặc, Vệ Uyên mang theo vài phần trêu chọc nói: "Ta còn tưởng rằng, Trương đạo hữu sẽ cùng ta nói một câu chuyện hiệu quả nhanh của cứu tâm hoàn, nói chuyện ta không làm nhiều, nếu không thì tìm ta thanh toán giá của Thượng Thanh tông Kim Đan."
Trương Nhược Tố liếc xéo, nhịn không được nhả rãnh: "Tìm ngươi thanh toán?!"
Chỉ bốn chữ này. Nói đi nói lại mấy trăm lần, hình như không nói gì, nhưng lại như đã nói tất cả.
Lão đạo sĩ vỗ vỗ kiếm bên hông, nói: "Nói thật, dù mỗi lần ta đều bị những chuyện ngươi làm ra dọa cho hết hồn, nhưng cũng nhờ ngươi mà lão đạo sĩ ta mới có thể nhìn thấy cảnh thái bình, kiến thức được phong cảnh bên ngoài thế giới khi đã lớn tuổi như này, có được cơ duyên như vậy, cho dù có bị dọa sợ, thì sao?"
"Chỉ tiếc...." Ánh mắt Trương Nhược Tố phức tạp, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên tự nhủ: "Tu đạo hơn một trăm năm rồi." "Hơn một trăm năm rồi à, núi Long Hổ vẫn là như thế."
"Đã từng tung hoành giang hồ, vô địch thiên hạ, cũng từng ỷ vào tuổi trẻ, tiêu dao tự tại, không xem ai ra gì, sau đó thì bị trấn áp ở bí cảnh Long Hổ, trăm năm không tung hoành giang hồ, ta vốn cho rằng cuộc đời này đã đủ đặc sắc, không có gì tiếc nuối, nhưng lại vẫn nảy sinh sự không cam tâm." Trương Nhược Tố chậm rãi nói: "Điều ta tiếc là kiếp này không thể tiến thêm bước nào nữa."
Vệ Uyên nói: "Ngọc Hoàng đại đế phù hộ ngươi, thêm vào lôi pháp do chính ngươi tu luyện, không phải cũng đã rất mạnh rồi sao?" "Trong cảnh giới thứ nhất dưới thập đại đỉnh phong, có thể thắng ngươi không có nhiều đâu."
Lão đạo sĩ cười khổ nói: "Như vậy thì mạnh do bùa chú hay do bần đạo đây?"
"Nếu ỷ vào ngoại lực liền tự cao tự đại, vậy ta với ếch ngồi đáy giếng thì khác gì?" Hắn thở dài nói: "Tu hành tu hành, đương nhiên không thể thiếu hàng ma ngoại công, nhưng nếu chỉ chấp nhất vào sức mạnh, lại là đánh mất chân ý tu hành, huống hồ, Ngọc Đế phù lục, lão đạo sĩ ta không thể chiếm giữ vĩnh viễn, sức mạnh quá lớn mà không có tâm cảnh xứng đôi, sẽ chỉ khiến người tự cho mình là đúng."
"Hơn nữa, tu đạo tu cái tiêu dao siêu thoát, cuối cùng lại bị Ngọc Đế hạn chế, không thể không nói đây là một cuộc [cướp]."
"Dù có được sức mạnh, lại càng cách xa đạo."
"Nếu chấp mê vào sức mạnh, thì chỉ càng lúc càng xa."
Vệ Uyên đã hiểu ý lão đạo sĩ, thở dài.
Trương Nhược Tố đứng dậy, tay áo tung bay, chắp tay thi lễ: "Chư thiên tất dao động, ta nói ngày hưng thịnh."
"Nguyên Thủy Thiên Tôn." "Xin độ ta một lần."
"Độ ta một lần."
PS: Hôm nay chương hai. 3800 chữ. Chúc mọi người trung thu vui vẻ.
Vì ngài cung cấp Đại Thần Diêm ZK Trấn Yêu viện bảo tàng đổi mới nhanh nhất, vì lần sau ngài còn có thể đọc được bản mới nhất của cuốn sách này, làm ơn hãy lưu trang web lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận