Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1073: Trùng phùng ước định, cùng Offline Meeting

Lữ Bố cất tiếng cười to, tựa hồ cuối cùng đã dẹp yên được một nỗi mù mịt trong lòng, sau đó nhanh chân rời đi, chỉ nói là sẽ quay lại tìm Vệ Uyên sau để thương nghị kế hoạch cốt lõi, chợt biến thành một đạo tàn ảnh, bay thẳng lên trời, chỉ để lại khí thế ngang ngược tùy tiện, vẫn còn lượn lờ nơi đây.
Vệ Uyên trầm mặc, quay đầu nhìn sang, thấy Điêu Thuyền bên kia đã bị đánh đến mức không còn ra hình dạng hồ ly.
Đánh thật mẹ nó tàn nhẫn!
Chư hầu thời cuối Đông Hán lấy sức mạnh xưng hùng đích thân cầm đao.
Chiến thần Thuần Yêu tự mình bị Tauren bùng nổ sức mạnh.
Ngay cả vị lão hồ ly tinh từng làm giáo sư tâm lý học nổi tiếng của Nhân Gian Giới cũng ngây người.
"A cái này, chẳng phải nói Lữ Bố cực kỳ yêu thích cô nương Điêu Thuyền này à."
"Thậm chí có người còn dùng câu chuyện Bá Vương Ngu Cơ để so sánh bọn họ sao?"
"Đây, đây là cái gì."
Vệ Uyên trầm tư, sau đó suy ngẫm về thời điểm xảy ra truyền thuyết Tam Quốc.
Bỗng nhiên ngộ ra, khóe miệng giật giật, nếu nói theo lẽ thường thì Điêu Thuyền đúng là hẹn ước tình cảm với Lữ Bố trước, sau đó mới khai triển mỹ nhân kế nổi tiếng nhất trong lịch sử và truyền thuyết Thần Châu, thành công khiến cha con đối đầu nhau, từ góc độ người hiện đại mà xét thì căn bản không phải thứ tình yêu thuần túy gì, bởi vì ngay từ đầu Điêu Thuyền đã định lợi dụng giá trị vũ lực khủng bố của Lữ Bố.
Vậy đây tuyệt đối là loại truyện dính líu đến phụ tử, lợi dụng, gϊếŧ chóc và NTR nặng đô.
Vương Doãn tiên sinh, đích thân cầm đao.
Mà dựa theo phong tục xã hội thời Tam Quốc, khi mà truyền thừa Khổng Dương Nho vẫn còn, cùng với bản tính mãng phu biên quan của Lữ Bố, chỉ vì đội một cái nón đã xuống tay với nghĩa phụ, nếu như lại biết mình bị cắm sừng từ đầu như thế thì sao lại không tiện tay chặt luôn con đàn bà muốn lợi dụng mình từ đầu kia? Lại liên tưởng tới việc Điêu Thuyền sau đó bỏ chạy khỏi Thần Châu, lưu lại cái danh Kim Mao Ngọc Diện Cửu Vĩ Yêu Hồ ở Tam Quốc.
Chuyện năm đó dường như đã rất rõ ràng.
Vệ Uyên đột nhiên cảm thấy, Lữ Bố đúng là sẽ nói ra câu: Điêu Thuyền, Điêu Thuyền của ta ở đâu.
Có lẽ sau đó còn muốn thêm một câu.
"Nhanh chóng cho ta đến cưới nàng"
"Mạng chó".
Vệ Uyên cảm khái một tiếng: "Vương Doãn tiên sinh, có lẽ có chung chủ đề với Vodka nương nương đi."
"Bất quá Vodka chắc là không thích kiểu kế sách thô bạo thiếu tính nghệ thuật này."
Hắn lắc đầu, hiện tại việc giải quyết giai đoạn cuối của sự kiện khai sáng cũng đã khép lại, chỉ chờ lần cuối ngược chiều ánh sáng xuất thủ đánh lén Lữ Bố, là có thể chờ mong gặp lại Khế, vì vậy khi tâm trạng đã thoải mái, lại mang theo chút hiếu kỳ nhìn sang, thấy thiếu niên Hồ Tộc nhận ra mình, ngạc nhiên kêu lớn: "Uyên lão tổ cũng đến."
Vệ Uyên sờ tay vào ngực, lấy ra kẹo mạch nha.
Nhưng những tiểu hồ ly kia không chạy về phía hắn, mà lại chạy về các hướng khác.
Vệ Uyên nhíu mày, bóc kẹo cho vào miệng, thuận miệng hỏi: "Hôm nay có hội nghị Đồ Sơn thị sao? Sao lại vui vẻ thế?"
Ai ngờ lão hồ ly tinh cũng lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Ừm? Chẳng phải vậy mà."
"Uyên lão tổ không biết sao?"
Trong lòng Vệ Uyên bỗng dâng lên một nỗi bất an: "Biết cái gì?"
Lão hồ ly tinh đỡ gọng kính, giải thích: "Nhờ ngài đem Vũ Vương trả về nên Đồ Sơn thị chúng ta xem như có một chuyện tốt, vì vậy quốc chủ Nữ Kiều quyết định triệu tập toàn bộ Hồ Tộc trong ngoài Thần Châu, đến thánh địa Đồ Sơn thị, một lần nữa tổ chức hôn lễ, kỳ lạ a, ngài hẳn phải biết chứ."
"Vì lo tin tức truyền đi không được."
"Chúng ta đã phái ba tiểu hồ ly đi đưa tin mà."
Lão hồ ly tinh nghi hoặc.
Vệ Uyên chợt cảm thấy không ổn.
Hắn đột nhiên hiểu ra vì sao khi nãy đám tiểu hồ ly tinh sau khi phát hiện hắn, một bên hô lớn Uyên lão tổ đến, một bên lại cứ chạy vào phía trong Đồ Sơn thị.
"Mật báo..."
Soạt!
Trên mặt đất, linh mạch bộc phát, mà trên thực tế Vệ Uyên đã nhận ra được từ trước khi linh mạch bùng phát, đủ để dễ dàng né tránh, nhưng hắn chỉ cười khổ một tiếng, không dùng Di Hình Hoán Ảnh mà tùy ý cho linh mạch nổi lên, vô số luồng khí cơ quấn lấy mình biến hóa, cuối cùng hóa thành roi dài bằng bích ngọc.
Nhân đạo khái niệm thần binh Thần Nông Roi.
Thượng cổ chư thiên, chữa thương số một.
"Hừ hừ, không ngờ rằng đệ đệ ta vẫn còn biết trở về a."
"Tỷ tỷ ta thế nhưng rất mừng rỡ đó."
Giọng nói khinh bạc, bàn tay trắng nõn từ trong ống tay áo dài nhẹ nhàng đặt lên vai đạo nhân.
Vệ Uyên thấy Nữ Kiều mặc bộ đồ màu đen, nhìn thấy vẻ mặt tinh thần phấn chấn của nàng, chỉ mới vài ngày, đã dường như càng thêm rạng rỡ, mái tóc trắng đã dần trở thành tóc xanh, Vệ Uyên dời ánh mắt, không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.
"Vũ Vương đâu?"
Nữ Kiều nhíu mày: "Đương nhiên là đang nghỉ ngơi."
"Hắn rời Nhân Gian Giới lâu như vậy, đương nhiên cần phải nghỉ ngơi một chút."
Vệ Uyên: "..."
"Ta hiểu rồi."
Hắn thành thật trả lời.
Sau đó Nữ Kiều nhướn mày hỏi: "Hiểu cái gì?"
Khẽ búng tay gõ lên trán hắn, nói: "Nghĩ bậy bạ!"
Sau đó mỉm cười, đưa tay sửa lại cổ áo cho Vệ Uyên, giọng nói ôn nhu: "Nhưng mà, Uyên này, chuyện trước đây ngươi cố ý để Vũ trốn đi hù dọa tỷ tỷ, hai chúng ta nên nói rõ một chút chứ hả?"
Quả nhiên, đã bị phát hiện rồi.
Đây là muốn tiên lễ hậu binh, Vệ Uyên cảm thấy mình điềm xấu sắp đến.
Sau đó hắn giơ tay lên, tự tin nói: "Ta đương nhiên có cách khiến ngươi bỏ qua chuyện này."
"Ồ? Tự tin vậy sao?"
Nụ cười của Nữ Kiều vừa ôn nhu lại vừa nguy hiểm.
Đạo nhân tóc trắng cười, khí chất điềm tĩnh nói: "Không chỉ thế, ta còn muốn ngươi cam tâm tình nguyện dời hôn lễ của ngươi và Vũ về sau một tháng, thế nào, có dám cược một ván không?" Đối diện với sự khiêu khích của Vệ Uyên, Nữ Kiều nhíu mày, hiển nhiên chọn nghênh chiến.
Nhưng lần cá cược giữa nàng và Vệ Uyên lần này chỉ kéo dài vỏn vẹn ba hơi thở liền tuyên bố thất bại.
Bởi vì Vệ Uyên đã nói ra cái tên kia: "Chẳng lẽ ngươi không muốn để Khế cũng tham dự hôn lễ của hai người sao?"
Đạo nhân cụp mắt, nói: "Giống như năm đó vậy." Thế là thần sắc Nữ Kiều hơi ngưng lại.
"Khế!!!"
Vệ Uyên vs Nữ Kiều.
Ván thứ hai – thắng.
Nút thắt quan trọng để cứu viện Khế.
Lữ Bố đạp không mà đi, phóng túng tùy ý, một hơi xông lên tầng mây, quan sát sự chuyển động của mây, lòng dạ dần mở mang, không những vậy, Lữ Bố còn truyền chuyện mình đại náo Thanh Khâu Quốc ở Nhân Gian Giới, đánh trọng thương một Yêu Hồ cao giai, coi như là chiến tích.
Trong lòng rộng mở, không còn câu nệ quá khứ nữa.
Bỗng nhiên nghĩ đến hảo hữu của mình, rút điện thoại ra, tùy ý nhắn tin: "Hôm nay tâm tình sảng khoái a."
Thạch Di im lặng nhìn hồ ly tinh trước mắt.
Nhìn một Chiến sĩ kiên định cùng một thiếu nữ tóc trắng mắt đỏ hai người ôm đầu khóc rống.
Sau đó vị chiến sĩ kiên định kia còn nức nở an ủi thiếu nữ kia: "Ô ô ô ô, nhị đệ, ngươi đừng lo lắng, khó khăn chỉ là tạm thời, con đường phía trước là ánh sáng, theo triết học thì mọi thứ đều phát triển trong sự thay đổi khúc chiết, chúng ta cần phải hiểu rõ sự phát triển theo quy luật khách quan, đồng thời đưa ra những hành động đúng đắn."
"Ô oa a a a a a, những kiến thức này ở trong đầu là cái gì vậy!"
Sau đó chiến sĩ kiên định phát hiện trong đầu mình có thêm rất nhiều kiến thức.
Mở miệng oa một tiếng khóc lớn.
Nước mắt, chảy ra!
Thạch Di im lặng, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ta thấy bây giờ rất hợp với ngươi."
"Có thể, nhưng ta muốn biến thành người a"
Thạch Di mặt không cảm xúc, nói: "Vậy, thế nào là người? Chỉ là có dáng người? Hay là, người lý tưởng?"
"Là mặt người dạ thú mới là người."
"Hay là phải có dũng khí nhiệt huyết của con người, có mộng tưởng thuần khiết của nhân loại, có những ước muốn chung mà hàng tỷ người cùng chia sẻ, đồng thời nguyện ý dâng hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp vĩ đại nhất, mới được xem là người?"
Hồ ly tinh ngây ra: "À, hình như cái thứ hai tốt hơn mặt người dạ thú."
Thạch Di gật đầu, tán thưởng nói: "Đúng." "Cho nên ta đem mộng tưởng nhiệt huyết nhất truyền lại cho ngươi, vì sao ngươi lại không hài lòng?"
"A? À, à." Thiếu niên tóc trắng mắt đỏ như bị bỏng giật mình nhảy dựng lên, hai tay đè lên vai người huynh đệ bên cạnh, kịch liệt lay mạnh: "Ngươi tỉnh táo lại đi đừng để bị hắn lừa! Đáng ghét, chúng ta là hồ ly tinh mà, uy uy uy, ngươi tỉnh lại đi, cái tên này..."
Giọng hắn nghẹn lại.
Thấy nam tử oai hùng bên kia đang mặt không cảm xúc nói: "Không cần phân biệt nam nữ, cũng không cần phân biệt chủng tộc."
"Chúng ta sẽ bình đẳng công bằng giải quyết mọi đãi ngộ bất công, chúng ta sẵn sàng chào đón tất cả sinh linh gia nhập."
"Sẵn sàng giải phóng tất cả."
Đúng lúc này, Thạch Di ngước mắt, rút điện thoại xem tin nhắn của hảo hữu.
Nói chuyện chốc lát, Thạch Di thuận miệng hỏi: "Bây giờ ngươi đang ở đâu?"
Lữ Bố đáp: "Vừa ra khỏi Thanh Khâu Quốc."
Thạch Di nhíu mày.
Hả? Thanh Khâu Quốc?
Hắn nhìn về phía Thanh Khâu Quốc.
Nhận ra bên kia có khí tức trọc thế, nói: "Thanh Khâu Quốc có vẻ không an toàn, ngươi nên mau chóng rời khỏi."
Lúc này, Thạch Di nhìn về phía con hồ ly tinh cuối cùng, người sau ôm chặt lấy mình, lùi dần về sau, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ta sẽ không lấy miệng phong với ngươi đâu! Hai kết quả kia đều sai rồi, tuyệt đối chỉ là ví dụ!"
"Thật sao? Ta tôn trọng ý kiến của ngươi."
Ngược lại là hai con hồ ly tinh kia không chịu: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi có ý gì?"
"Ý ngươi là chúng ta xui xẻo lắm hả?"
"Có phải ngươi xem chúng ta làm trò tiêu khiển không?"
"Nói!"
"Ta không có mà."
"Vậy ngươi cũng phải lấy miệng phong!"
"Đúng, ngươi cũng phải lấy miệng phong!"
Cuối cùng con hồ ly tinh không thể lay chuyển hai người bạn, đành phải đồng ý, vẫn không cam tâm nói: "Dù sao ta cũng nói cho các ngươi biết, hai người các ngươi là trường hợp đặc biệt nhất rồi, trên đời nào có nhiều chuyện kỳ quái thế chứ, thật là, dù có cũng không có khả năng cho ta gặp phải đâu!"
Thạch Di định rời đi, nhưng lại bị hai con hồ ly tinh kéo lại, nói: "Lấy miệng phong là việc hệ trọng."
"Ngươi không được làm phiền hắn!"
Thạch Di thờ ơ đứng đó.
Nhưng chợt nhận ra một luồng khí tức quen thuộc đang phi tốc tới gần, ngước mắt lên, lại thấy Thần Ma trọc thế lúc trước từng giao đấu lại một lần nữa xuất hiện, Thạch Di con ngươi co lại, vô thức cầm lấy binh khí, mà lúc này con hồ ly tinh thứ ba kia lại thấp thỏm tiến lên, chắn trước Lữ Bố cao hơn 2m, run rẩy nói: "Ngươi, ngươi thấy ta giống người hay giống Thần?"
Hả? Lại thêm một con hồ ly tinh?
Lữ Bố ngước mắt.
Tâm tình sảng khoái, nghĩ đến mỹ nhân kia mình đã quen, cùng với nội dung vừa trò chuyện với bạn tốt.
Vì thế hắn gần như không suy nghĩ gì, cười lớn đáp:
"Ngươi?"
"Ta thấy ngươi như là một chiến sĩ thiếu nữ tóc trắng mắt đỏ vô sản phấn đấu cho sự nghiệp chủ nghĩa cộng sản cả đời."
Con hồ ly tinh thứ ba ngây ngẩn cả người.
"Minh minh minh minh tiếng kêu, không "
Mà Thạch Di giật mình.
Nhìn về phía nơi Thần Ma trọc thế đi ra, chính là Thanh Khâu Quốc, rơi vào trầm mặc, rút điện thoại, gõ một dòng
"Bây giờ, ngươi đang làm gì?"
Sau đó nhìn thấy Lữ Bố cúi đầu xuống trả lời:
"Vừa mới gặp được một chuyện vui."
Thạch Di trầm tư, sau đó chậm rãi đứng lên, không còn che giấu khí tức, Lữ Bố tay phải giơ lên, Phương Thiên Họa Kích giơ lên, mũi nhọn lạnh lẽo chĩa thẳng phía trước, chiến ý bùng nổ, cất tiếng cười to: "Lại là ngươi? Ngày xưa không có hứng thú đấu với tên nhàm chán như ngươi, nhưng hôm nay tâm trạng tốt, hôm nay ta sẽ chém gi**t ngươi, dùng việc này để trợ hứng!"
"Ha ha ha, Phương Thiên Họa Kích xuống, không chém kẻ vô danh!"
"Xưng tên ra!"
Sau đó điện thoại của Lữ Bố vang lên.
Nhạc chuông của Lữ Bố / phiên bản Dynasty Warriors.
Hắn kinh ngạc sau khi tiện tay mở máy, liền nghe được âm thanh: "Thạch Di."
Âm thanh này, dường như đồng thời truyền đến từ hai hướng?
Thần sắc Lữ Bố ngưng trọng.
Phương Thiên Họa Kích chỉ về phía trước, từng chút từng chút ngẩng lên, thấy vị thần tướng mặt poker đối diện đang mặt không cảm xúc, tay cầm điện thoại: "Tên của ta, là Thạch Di."
"Vĩ đại Tôn Giả nghĩa tử tương lai, chính là ngươi sao?"
Lữ Bố vô thức nói: "Tinh tinh chi hỏa, có thể cháy thành đồng cỏ sao?"
"Ừm, là ta."
Thế là, nơi này lâm vào một sự im lặng quỷ dị đến lạ thường.
1 giây ghi nhớ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận