Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 776: Bức hôn?

Chương 776: Bị ép hôn?
Nhân Gian Giới, viện bảo tàng.
Trời trong xanh.
Gia Cát Vũ Hầu ngồi trên ghế, vẻ mặt ôn hòa, trước mặt là một thanh niên bắt chéo hai chân, lười biếng nói: "Ý của ngươi là, bảo ta đi Đại Hoang, để phòng Thủy Hoàng Đế rơi vào cảnh đơn độc chiến đấu trong tuyệt vọng, muốn ta giúp hắn? Buồn cười hết sức!"
Vũ Hầu bình thản nói: "Một mình xâm nhập, như rồng lên trời, thế tất sẽ hối hận. Thủy Hoàng Đế bệ hạ khí thế quá mạnh mẽ, mà cương quá thì dễ gãy, Đại Hoang là nơi ngọa hổ tàng long, không giống như sáu nước năm xưa. Cho dù có Bạch Khởi tướng quân ở đó, cũng có vẻ hơi không đủ."
"Bạch Khởi?!"
"Ha ha ha, một tên cuồng chiến tranh như vậy thì có nghĩa lý gì với việc đánh trận?"
"Tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, nhưng cũng chắc chắn mang đến tổn thất to lớn cho bản thân, đúng là ngu xuẩn mà!"
Một thanh niên mặc y phục cũ kỹ cười lớn.
Thiếu niên Vũ Hầu đợi hắn bình tĩnh lại, mới ôn hòa nói: "Thế nhưng, theo đúng nghĩa, ngươi cũng là người nước Tần, phải không?"
"Hàn Tín."
Thanh niên kia tặc lưỡi, một thanh kiếm đặt ngang trên đầu gối, lười biếng nói: "Vậy tại sao ta phải giúp ngươi?"
Cuộc đối thoại này đã kéo dài hơn một canh giờ.
Binh tiên Hàn Tín, người có mưu lược binh quyền đứng đầu Thần Châu, thuần túy về bày binh bố trận, không hề nghi ngờ là người đứng nhất thiên cổ.
Ngoài binh pháp, quyền mưu, âm dương, kỹ xảo cũng đều thuộc hàng đỉnh cao.
Nhưng hắn cũng có một thời gian khá dài làm du hiệp cho nước Tần, còn là loại rất nghèo khó.
Nói cách khác, thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội Tần.
Khó ưa, lợn chết không sợ nước sôi.
Thiếu niên Vũ Hầu ánh mắt tĩnh lặng, ôn hòa nói: "Bá Vương là thuộc hạ của ngươi."
"Nói ví dụ, ngươi có thể để hắn làm chấp kích lang cho ngươi..."
"Được thôi, thành giao!"
Đúng là trả lời như thế....
... ... ...
Dựa vào việc trước đó đã có Hạng Hồng Vũ lập quân lệnh trạng, thiếu niên mưu sĩ chu toàn cả hai bên. Bất quá nhìn thấy vị bá vương kia ngồi trên ghế sa lông, sắc mặt đen như đáy nồi, binh tiên Hàn Tín thì lại đang mang bộ mặt tươi cười đến cực điểm, tay vung vẩy quân lệnh trạng của Tây Sở Bá Vương.
Cuối cùng Bá Vương nhịn không được, nắm lấy cổ áo Hàn Tín kéo ra ngoài.
Một trận đấm đá túi bụi.
Cuối cùng, trong bốn loại của Binh gia, bởi vì cá nhân vũ dũng, binh tình thế hoàn toàn không đạt chuẩn mà Hàn Tín bị đánh cho mặt mày bầm dập, nhưng quan hệ của hai người cuối cùng cũng hòa hoãn lại, nhờ vào đợt tấn công bằng rượu ngon, hai vị đã có chung nhận thức về một vấn đề ——
"Mẹ nó, Lưu Quý Chân không phải thứ gì tốt!"
"Không có lão tử, hắn có thể đoạt được thiên hạ sao?! Năm đó đáng lẽ phải phản hắn mới đúng."
"Nói xong phong vương, cuối cùng ngay cả kinh đô cũng bị chiếm, chỉ cho cái chức Hoài Âm hầu!"
Hàn Tín uống một ngụm rượu, đập mạnh tay lên bàn, chửi rủa ầm ĩ.
Năm đó sau khi ký hiệp ước với Lưu Quý thì trực tiếp bị Hạng Vũ bên kia [Phản Thủ Bối Thứ] gật đầu tán đồng.
Hai người thế mà có cùng nhận thức về điểm này.
Bên kia vừa uống rượu vừa chửi ầm lên, oán hận của đàn ông xuất hiện thật bất ngờ, mà khi có chung một đối tượng thù hận, thì dù ban đầu có là đối thủ hay tử địch, đều có thể chung một chí hướng. Hạng Vũ không hề căm ghét việc mình bị Hàn Tín đánh bại trên chiến trường, lại cực kỳ ghét Lưu Bang.
Nếu tên kia mà xuất hiện thì chắc chắn hắn sẽ dùng nắm đấm đấm cho bay luôn kiếp sau.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn hai gã đại thúc bên kia đang vừa uống rượu vừa chửi người, quay đầu nhìn Vũ Hầu đang trầm tư: "Có chiến sự sao?" Hắn có chút kích động, thiếu niên Vũ Hầu kinh ngạc vì sự nhạy cảm của danh tướng này trong chiến tranh, mỉm cười nói: "Đúng vậy, nhưng việc này không liên quan gì đến ngươi."
Hoắc Khứ Bệnh mặt cứng đờ.
"Tại sao? Ta cũng là chiến tướng Đại Hán, ngươi không thể như vậy!"
"Nhưng võ công của ngươi vẫn chưa luyện xong." Thiếu niên Vũ Hầu ngắn gọn nói: "Khi nào ngươi có thể trụ vững dưới công kích chính diện của Bá Vương trong thời gian một nén hương mà không hề lùi bước, thì mới có tư cách bước lên chiến trường Đại Hoang."
Hoắc Khứ Bệnh mặt đơ ra, thực lực của hắn không hề yếu, nhưng so với Bá Vương người mạnh nhất về đơn thể vũ lực trong thời Sở Hán loạn thế thì không phải là đối thủ.
Hắn gắng tranh luận: "Ngươi... người làm tướng, tướng quân đánh tan địch, dẫn dắt hàng triệu quân."
"Sao có thể dùng võ dũng cá nhân mà đo lường mưu lược quân sự được?"
"À... cũng được..." Thiếu niên Vũ Hầu có vẻ bị thuyết phục, nghĩ nghĩ, nói: "Vậy cũng được, nhưng cần phải kiểm tra."
Khóe miệng Hoắc Khứ Bệnh giật một cái, nói: "Ngươi không phải là muốn so tài bày binh bố trận với ta đấy chứ?"
Hắn giỏi về bôn tập ngàn dặm, cùng với quân lược gia cấp bậc như Vũ Hầu vốn không cùng đường.
"Không phải Lượng."
Vũ Hầu lắc đầu, quạt lông khẽ đưa lên, chỉ chỉ sang bên kia đang uống rượu say mèm, thậm chí tiếng mắng Lưu Bang cũng mơ hồ không rõ, giọng nói ôn hòa nói: "Này, thấy tên đại thúc uống say bí tỉ kia không? Ngươi chỉ cần thắng nổi hắn về bày binh bố trận, ngươi sẽ là chủ tướng."
Mắt thiếu niên Hoắc Khứ Bệnh chợt sáng lên.
"Vậy chờ hắn tỉnh rượu rồi?"
"Không, không cần." Vũ Hầu mỉm cười nói: "Coi như ta cho ngươi chấp đấy."
"Ừm, say rồi à? Lượng tự mình đi đánh thức hắn."
Bên kia đánh giá sai người hiện đại về độ mạnh của rượu, bản thân thực lực cũng không thuộc hạng người võ đạo đỉnh cao như Bá Vương, Hàn Tín gần như đã say bí tỉ, gục trên bàn nấc rượu, lẩm bẩm: "Uống, ta vẫn có thể uống... Rượu này, đúng là quá mạnh a..."
"Lại, lại đến."
"Hàn tiên sinh, Hàn tiên sinh?"
Vũ Hầu lay hắn, nhưng không có phản ứng.
Thiếu niên Vũ Hầu kéo bình rượu ra, hơi cúi người xuống, nói: "Danh tướng hậu thế Đại Hán, chiến tướng đắc lực của Lưu Quý, muốn so tài quân lược với ngài một lần, à đúng rồi, vị kia có tước vị giống như ngài, dưới trướng cũng có không ít hầu tước đấy."
Âm thanh dừng lại một chút, giọng điệu ôn nhu nói: "Hoài Âm... Hầu."
!!!!
Hàn Tín đang say mèm bỗng mở choàng mắt.
Đôi mắt đen kia ngập đầy tơ máu.
"Ai?!"
... ... ...
Vui vẻ nhìn thiếu niên Hoắc Khứ Bệnh hăng hái, sau khi thử sức xong lực của Bá Vương, lại đến âm dương của Vũ Hầu, giờ phút này lại phát động khiêu chiến trận pháp với binh tiên, khóe miệng mưu sĩ khẽ nhếch lên nụ cười hài lòng, quạt lông khẽ lắc, nhìn bầu trời bên ngoài, chau mày.
Chỉ dựa vào một mình Thủy Hoàng Đế, đối mặt với Đại Hoang, rất dễ dàng rơi vào tuyệt cảnh nguy hiểm.
Năm xưa việc Lưu Bị thống lĩnh quân đội thất bại thảm hại tại Di Lăng đã để lại một bóng ma tâm lý cực kỳ lớn cho mưu sĩ trẻ tuổi.
Hiện tại, Bá Vương liên thủ với Hàn Tín, xem như con đường hỗ ứng thứ hai...
Mà âm thầm, vẫn còn hai đường của Quan Vân Trường và Trương Văn Viễn.
Ừm, tạm coi như có chút bảo hiểm.
Bốn đường cùng tiến, trên mặt ngoài thì khi là địch, khi là liên thủ, ngấm ngầm thì hỗ ứng lẫn nhau. Binh gia quỷ đạo, âm dương hợp mưu, vừa kỳ vừa chính, vì vậy cái gì cũng phá, cái gì cũng khắc, cái gì cũng thắng. Ừm, cũng không thể nói như vậy, đâu có kế sách bất bại, chỉ có thể nói là, tận lực duy trì mục tiêu chiến lược hoàn thành.
Tận lực ổn định, xác suất thành công tương đối cao.
Yên tâm đi A Uyên, vì che giấu ngươi, chúng ta sẽ làm lớn chuyện ở Đại Hoang.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, thiếu niên Vũ Hầu thu lại suy nghĩ, đón khách vào, đó là một thiếu nữ mang nguyên khí xinh đẹp, vẻ mặt cảnh giác nhìn thiếu niên trước mặt, nói: "Ngươi gọi ta tới làm gì?"
Vũ Hầu nói: "Khâm Nguyên cô nương, có lẽ hy vọng ngươi có thể làm người dẫn đường."
"Dù sao, cả Bá Vương và binh tiên đều không hiểu rõ bản đồ Đại Hoang."
"Ngươi là thần điểu Côn Lôn, cũng từng làm việc dẫn khách qua sông."
"Hy vọng ngươi sẽ dẫn bọn họ tới chỗ tướng quân Bạch Khởi."
Tìm Bạch Khởi?
Khâm Nguyên ngơ ngác, sau đó đột nhiên lắc đầu: "Ta không đi, con đường này chắc chắn rất nguy hiểm!"
"Ta tuyệt đối không đi!"
Vũ Hầu giọng ôn hòa nói: "Giấy phép kinh doanh công ty chứng minh."
Sắc mặt Khâm Nguyên ngưng lại.
Sau đó tiến lên trước một bước, hai mắt sáng ngời, nở nụ cười rạng rỡ: "Được rồi, thành giao!"
"Hắc hắc, ông chủ hào phóng, ông chủ hào phóng!"
"Yên tâm, yên tâm!"
"Ta nhất định đưa bọn họ đến chỗ Bạch Khởi!"
... ... ...
Giờ phút này, ngoài biển.
Vệ Uyên nhìn hung thần, ngữ khí bình thản: "Vậy các ngươi cũng từng ra tay với nhân gian rồi chứ?"
"Ý ta là, nhiệm vụ ở Nhân Gian Giới ấy."
"À, nói đến thì ta cũng không có tình cảm gì với nhân gian, về điểm này chúng ta lại có chung nhận thức."
Bị Thao Thiết nhốt lại uy hiếp, cộng thêm nghe được câu này, hung thần nhẹ nhàng thở ra: "À, ra là ngươi cũng không hợp với bọn chúng!
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, chúng ta là cùng một phe rồi."
"Hành động ở Nhân Gian Giới? Đương nhiên là có rồi, đó chính là chuẩn bị của Vũ Vương mà, đương nhiên là có bảo vật rồi. Chúng ta cũng từng trải qua những cuộc chiến tranh vương triều, cũng từng phái người đi vào. Bất quá phần lớn đều bị một người phụ nữ tóc trắng ngăn cản."
"Sau đó phát hiện ra quy luật, chỉ khi thiên hạ đại loạn thì mới có cơ hội tiến vào bên trong."
"Ví dụ như, có một khoảng thời gian chúng ta có một cường giả đi vào."
"Gần như đã thành công, hắn và người đàn ông quyền lực nhất thời đó đã tráo đổi thân phận cho nhau, định thừa cơ mang đi ngọc tỉ truyền quốc..."
Vệ Uyên hơi nhíu mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện trong đời Gia Tĩnh, mấy đạo sĩ đột nhiên xuất hiện kia, xem ra cũng đến từ Quy Khư, vậy mà lại nhắm đến ngọc tỉ truyền quốc, nói: "Lần đó các ngươi thu được thành quả như thế nào..."
Hung thần thở dài: "Thất bại rồi."
"Ồ?"
Đúng thế, đương nhiên là thất bại rồi, nếu không ngọc tỉ đã bị mang đi rồi.
Vệ Uyên hỏi tiếp: "Lần đó kẻ các ngươi tráo đổi, người đàn ông có quyền thế nhất kia tên là gì?"
Hung thần nhìn tư liệu Quy Khư, đáp: "Lần đầu tiên là tên Đinh Nguyên, khi đó trực tiếp tiến vào kinh thành, nắm giữ đại thế."
"Kết quả lại bị một gã tên là Lữ Bố cho..."
"Vị cường giả kia đáng lẽ đã có thể trở về Quy Khư rồi, nhưng vì không thể thừa nhận cái giá phải trả của việc thất bại, cuối cùng lựa chọn một phen liều chết, cầu sống trong chỗ chết, lựa chọn trở thành vị quyền thần khuynh đảo triều chính, kẹp thiên tử sai khiến chư hầu kia, Đổng thái sư."
"Sau đó lại bị gã tên Lữ Phụng Tiên kia chơi xỏ phía sau lưng."
Vệ Uyên: "..."
Hắn không biết nên nói gì, vỗ vỗ vai hung thần, thành tâm thật lòng nói: "Mắt nhìn người tốt đấy."
Sau khi tiếp tục hỏi han một khoảng thời gian, Vệ Uyên lùi về phía sau nửa bước, nói với Thao Thiết: "Giao cho ngươi."
Hung thần mặt cứng đờ, cuối cùng cũng kịp phản ứng ra mình gặp phải chuyện gì, ra sức giãy giụa giải phóng ý chí vặn vẹo mãnh liệt cùng với Thần Thoại lực lượng, kêu thảm thiết: "Không, ngươi không thể đối xử với ta như thế! Ngươi không thể như thế..."
"Ta..."
Vệ Uyên trả lời: "Tại hạ Vệ Uyên, người Thần Châu."
Hung thần sắc mặt đông lại.
Nhân gian?!
Hắn hồi tưởng lại vẻ mặt khi nãy của Vệ Uyên một bộ 'chúng ta là đồng minh ta cũng không thích nhân gian', trên mặt lộ ra vẻ vặn vẹo, cuối cùng cũng hiểu, căm phẫn gào thét: "Ngươi CMN, ngươi gài bẫy ta!!!"
Vệ Uyên búng tay một cái, lộ ra nụ cười: "Thao Thiết, ăn cơm!"
"Không!!!"
Vệ Uyên xoay người đi, không thèm nhìn cảnh tượng bên kia, chỉ là lần này, hắn lại cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc đã từng cảm thấy, nghĩ nghĩ, chợt dừng bước, bản thân theo cái luồng khí tức quen thuộc kia đi tới, đối phương tựa hồ đang bỏ chạy, lại bị Vệ Uyên vòng một cái luẩn quẩn, chặn lại ở phía trước.
Lúc nhỏ chơi trốn tìm cũng có chút tác dụng.
Vệ Uyên trong lòng thầm nghĩ.
Nhìn cái độn quang màu xanh phía trước có vẻ định gia tốc lao thẳng qua, tay áo khẽ cuộn lại, thi triển thần thông.
Dưới Tụ Lý Càn Khôn, tóm được độn quang màu xanh kia, thế nhưng sau khi bắt được, Vệ Uyên lại ngẩn người.
"Sao lại là ngươi?"
"Thanh Điểu?!"
Tóm lấy độn quang tan đi, là một đám lông chim mềm mại.
Ở trong lòng bàn tay Vệ Uyên, lông tơ run rẩy.
Đó chính là một trong ba con Thanh Điểu ở Côn Luân khi hoàn thành thí luyện lúc trước, hình như nó đã đi theo thiếu nữ áo trắng kia rồi, chỉ là không hiểu vì sao lúc này lại xuất hiện ở đây, khi bị bắt, Thanh Điểu sợ đến lông cũng dựng đứng lên, biến thành một cục, nghe được giọng nói, nó ngẩng đầu cẩn thận phân biệt Vệ Uyên.
Mặc dù Vệ Uyên giờ phút này đang là bản thể, mà lúc trước dùng phân thân thần núi Côn Lôn, nó vẫn nhận ra được:
"Là ngươi, kẻ gian lận kia!"
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật.
Có thể đừng nhắc đến chuyện gian lận này được không?
Sau một khắc, Thanh Điểu tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, bay nhào tới, nói: "Tốt quá tốt quá rồi, đúng là ngươi!""Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, ngươi nhanh lên tới giúp một tay đi, muộn là xong đấy!"
Nó dùng móng vuốt giữ chặt tay áo Vệ Uyên, cố gắng vỗ cánh.
Nhưng Vệ quán chủ hiện tại đang trong trạng thái sau khi kế thừa Bất Chu Sơn, nên cho dù nó có cố gắng thế nào cũng không kéo được.
"Ừm? Muộn là xong chuyện gì?"
"Ngươi từ từ nói..."
Thanh Điểu nước mắt lưng tròng nói: "Không được chậm, không được chậm trễ đâu!"
"Vị đại nhân kia, vị đại nhân kia... bị người ép hôn!!!"
"Hả???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận