Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 219: Tế tự sắp mở

Chương 219: Tế tự sắp mở Người làm bói toán Mậu Mộc Nghĩa Hành xuất thân, là một Thần Quan cao cấp của đại thần xã khu Kyoto.
Cha của hắn là người thân dòng chính, quản lý đại thần xã đó.
Mẹ của hắn lại xuất thân từ gia tộc Âm Dương Sư nức tiếng.
Vị Thần Quan này trong những năm tháng đã qua, từng dựa vào thần thuật gia truyền và năng lực xem bói, giúp trừ khử rất nhiều yêu ma quỷ quái dị, danh tiếng rất lớn, cho nên gia chủ Mậu Mộc lúc này mới bí mật mời hắn vào trong chùa miếu, muốn bói toán về việc con trai mình bị rơi xuống.
"Ngài thật sự là quan tâm quý công tử a."
"Mậu Mộc Nghĩa Hành ta cũng từng thấy qua, người tỉnh táo trấn định, tu vi tinh xảo, cho dù là ở Thần Châu, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì."
Thần Quan an ủi trung niên tăng nhân.
Sau đó yêu cầu một gian tĩnh thất, nói là muốn tiến hành việc bói toán bí truyền từ đời xưa.
Đảo Anh Đào đối với những vật bí truyền như này rất coi trọng, tăng nhân không hề thấy có gì ngoài ý muốn, sai tiểu sa di bên cạnh làm theo yêu cầu của Thần Quan, lát sau, hơi khom người, đưa Thần Quan vào mật thất, Thần Quan sau khi đốt hương, lại trải qua một loạt chuẩn bị phức tạp, rồi cần tới ngọc khí của Mậu Mộc Nghĩa Hành mang bên mình.
Lúc này mới bắt đầu bói toán.
. . .
Vệ Uyên đang ngủ mê bỗng nhiên mở hai mắt.
Có một luồng khí quái dị xáo trộn trong đầu hắn.
Giống như có ai đó trong bóng tối nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Nằm xuống cũng không ngủ được, Vệ Uyên nhắm mắt nằm một lát, vẫn là lấy ra ba đồng tiền, búng tay ném lên, tính toán xem có ai đang nhằm vào hắn bói toán không, ba đồng tiền rơi xuống trong tay, xoay tròn, sau đó cùng nhau rơi xuống, cuối cùng hai đồng là mặt ngửa, một đồng là mặt sấp.
Vệ Uyên nhíu mày.
Điều này có nghĩa là đối phương bói toán trực tiếp không phải là hắn.
Nhưng biết việc này gián tiếp liên lụy đến hắn.
Vệ Uyên trầm ngâm một hồi, lật tay lấy ra Sơn Thần Ấn, trước đây Vệ Uyên dùng ấn này đánh giết Động Đình Ngư Yêu, sau lại cho đạo nhân Thái Bình Đạo chút hy vọng sống, tiêu hao một phần thần lực, nhưng thần tính vẫn còn, Vệ Uyên cầm Sơn Thần ấn, nâng vị cách bản thân lên đến vị trí ‘Sơn Thần Tổ Mạch Ân Thương’.
Sau đó mới nghiêm túc tính toán một lần Bát Quái phức tạp.
Rồi hai mắt hơi khép, bàn tay chồng lên cất kỹ, phía trên treo Sơn Thần ấn, nhập mộng giải quẻ.
. . .
Trong mơ màng, Vệ Uyên thấy ở trong một ngôi chùa miếu.
Thấy một người mặc đồ Shòu màu trắng, miệng lẩm bẩm, tay cầm pháp khí cổ xưa, đang bói toán, phía trước đặt một ngọc khí, mà người nói chuyện lại sử dụng ngôn ngữ của đảo Anh Đào, thêm cả môi trường xung quanh, Vệ Uyên rất dễ dàng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Là hòa thượng đảo Anh Đào bị đánh chết kia.
Vệ Uyên như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm:
"Xem ra, là do quá lâu không liên hệ với Đông Doanh Kyoto, người trong chùa bắt đầu có chút lo lắng rồi?"
"Nên đưa tới một loại tu sĩ xem bói, muốn bói toán xem thế nào."
Vệ Uyên nghĩ ngợi, xòe bàn tay ra, năm ngón tay hơi nắm lại, Sơn Thần ấn tràn ra ánh sáng, hắn giống như mơ hồ nắm một sợi dây, chỉ cần cắt đứt là có thể trực tiếp bỏ dở việc bói toán của đối phương, đây coi như là chỗ tốt sau khi Sơn Thần ấn cùng Tổ Mạch Triều Ca liên kết với nhau, người vị cách không cao không cách nào bói toán đến hắn.
Động tác hơi khựng lại.
Vệ Uyên lại có chút lo lắng nếu cứ thô bạo đánh gãy bói toán như vậy, ngược lại sẽ biết rút dây động rừng.
Ảnh hưởng đến việc phủ thiên sư cuối cùng phát huy hiệu quả thì không tốt.
Vệ Uyên trầm ngâm, đột nhiên nhớ ra, trước đây Khế từng nói với mình, bói toán, là thông qua đủ loại thủ đoạn câu thông thiên địa, lấy được những biểu tượng mơ hồ mà chân thực về việc mà mình quan tâm, sau đó quan trọng nhất là giải đọc, trước khi Văn Vương lập ra Dịch Kinh, đây đều là những việc do Vu cao cao tại thượng nắm giữ.
Bói toán trực tiếp lấy được biểu tượng, là không thể nào vặn vẹo xuyên tạc.
Vậy sẽ trực tiếp dẫn đến bói toán triệt để thất bại.
Nhưng trong phạm vi hợp lý, tiến hành cải biến nhất định, quấy nhiễu việc giải đọc chính xác của vu sĩ lại rất đơn giản, lúc đó Uyên nghe được chỉ cảm thấy đau đầu, chỉ muốn cho Khế một bình đầu, bây giờ lại có chút cảm ngộ khác, Vệ Uyên trầm ngâm, bàn tay khẽ nắm, tiêu hao thần lực, hơi sửa đổi biểu tượng mà Thần Quan xem bói được.
"Ừ, như vậy không thành vấn đề."
. . .
Đảo Anh Đào.
Sau khi Thần Quan kết thúc một loạt quá trình phức tạp, có được kết luận bói toán, nhìn thoáng qua, liền thở ra một hơi, mang theo nụ cười, kéo cửa lớn tĩnh thất, thấy người nhà Mậu Mộc chờ ngoài cửa, khẽ gật đầu, tươi cười ung dung nói:
"May mắn không làm nhục mệnh, ta đã biết tình huống hiện tại của Mậu Mộc Nghĩa Hành."
Vẻ mặt trầm tĩnh uy nghiêm của tăng nhân lộ ra vui mừng, chắp tay trước ngực.
"Không biết bây giờ hắn ở đâu?"
"Mời xem."
Thần Quan đưa kết luận bói toán vừa có được ra.
Mọi người ngước mắt nhìn, sắc mặt đều thả lỏng, mang theo vẻ tươi cười.
Trong đó thậm chí có kinh ngạc, còn có vui mừng và tự đắc.
Thần Quan đứng dậy mỉm cười nói:
"Mậu Mộc Nghĩa Hành -kun, hiện tại đang ở một ngọn núi nổi tiếng địa vị cao thượng bên trong Thần Châu."
"Tu sĩ mạnh nhất trên núi kia, phái đệ tử phải hết sức chú ý chăm sóc Nghĩa Hành -kun, sợ cơ thể của hắn xảy ra vấn đề."
"Mà lại, không lâu sau đó, cao nhân của Thái Bình Đạo, sẽ cùng Nghĩa Hành-kun chung tay."
Thế là tất cả mọi người trong chùa hít một hơi mạnh.
"Đa tạ ngài."
"Một chút tâm ý nhỏ nhoi, không thành kính ý, xin hãy nhận lấy."
Trung niên tăng nhân sai tiểu sa di bưng thù lao đã ước định cẩn thận ra, Thần Quan mỉm cười nhận lấy, dưới sự chỉ thị của thần minh, hết thảy đều bình tĩnh mà hài hòa, ngay cả mùi hương trầm trong chùa cũng nồng đậm say đắm hơn chút, như có Thần Phật đang đến, say ngã trong hương khí, cho vạn vật trôi chảy.
. . .
Đương đương đương Vệ Uyên búng tay, nhẹ gõ mặt bàn, lẩm bẩm:
"Chung tay."
"Mang theo đầu."
Hắn nói: "Xác thực không có vấn đề gì."
Vệ Uyên đã tốt nghiệp từ lâu thành tâm cảm kích nói:
"Cảm ơn giáo viên ngữ văn."
. . .
Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ là Vệ Uyên tuyệt đối không ngờ rằng mình thế mà cũng có lúc chủ quan, hắn lại tin tưởng quan niệm thời gian của trường sinh chủng, lại qua chừng mười ngày, Giác vẫn chưa về, ở giữa gọi hai cuộc điện thoại, biết thiếu nữ hiện tại an toàn, cũng yên tâm.
Khoảng thời gian này, Vệ Uyên thỉnh thoảng lại cầm Cửu Tiết Trượng, đáp lại lời thỉnh cầu của cái gọi là Đạo Chủ.
Phù lục đạo môn, thường là cần khai đàn làm phép, cầu được sắc lệnh của tổ sư mới có thể đảm bảo vẽ ra không phải chữ như gà bới, mà là bùa vàng thật sự có hiệu quả có pháp lực, từ sau khi sử dụng Hoàng Cân Lực Sĩ Hộ Thân Chú lần trước ngược lại nhận được hai chữ "không cho phép", Đạo Chủ của Thái Bình Đạo coi như lần đầu tiên được tổ sư gật đầu đồng ý.
Lúc này vui mừng không hết, chỉ nói lần trước là do bản thân nhận sự quấy nhiễu của phủ thiên sư.
Một hơi vẽ rất nhiều đạo Hoàng Cân Lực Sĩ Hộ Thân Phù.
Vệ Uyên đều dùng Cửu Tiết Trượng, đáp lại còn hơn cả ngày thường.
Trước tiên cứ để Đạo Chủ cảm thấy, chính hắn có thể dùng bùa này, đợi đến thời điểm then chốt lại làm cho hắn gãy mất.
Kia đại khái là, ngươi muốn cầu sắc lệnh của ta, vẽ bùa chú của ta, để đi đánh ta?
Lại một lần nữa dùng Cửu Tiết Trượng, đáp lại xong, Vệ Uyên đem pháp khí Thái Bình Đạo này thả lại tủ gỗ, trước tiên đeo hồ lô đựng Xá Lợi tử ở bên hông, sau đó lại mang ba kiện cổ khí Ân Thương Thanh Đồng về tĩnh thất, để bọn chúng cộng hưởng lẫn nhau.
Cuối cùng Sơn Thần Ấn chậm rãi nổi lên.
Trên chiếc bàn thanh đồng có Thao Thiết văn và vết khắc tế tự kia, lại lần nữa xuất hiện hình ảnh thành Triều Ca bên trong Sơn Hải giới.
Phi Ngự và Vũ Dục quỳ nửa gối hành lễ, thấy trên tế đàn kia xuất hiện hình ảnh, thần sắc cung kính.
". . . Sơn Thần đại nhân, tế tự đã nhanh chóng chuẩn bị xong."
Vệ Uyên ừ một tiếng, rồi vươn tay, dựa vào Sơn Thần Ấn và liên kết với tổ mạch thành Triều Ca, dùng thần lực cuốn lấy từng hạt Xá Lợi tử, tiêu hao rất lớn, khiến hạt châu này xuyên qua bàn đồng, rơi trước mặt Phi Ngự và Vũ Dục.
"Đem thứ này phân phát xuống, giao cho những người có tu vi cao nhất kia."
Vệ Uyên dừng một chút, nghĩ đến văn tự Võ Ất ghi trên vách đá, hỏi:
"Trong tế tự, tế tự nào phải có hài tử bưng hoa trắng dâng cho quỷ thần?"
Vũ Dục không hiểu, vẫn trả lời:
"Là đại tế mỗi 300 năm một lần."
Vệ Uyên nói:
"Vậy lần này, quy tắc và quá trình, cứ lấy tế tự này làm tiêu chuẩn đi."
"Ít nhất, phải có nghi thức đứa bé dâng hoa."
Ánh sáng thanh khiết cùng địa khí núi non hội tụ, trên tế đàn hóa thành thiếu niên đạo nhân, hắn vuốt tay áo, tựa hồ nghĩ đến gì, ngước mắt nói:
"Đúng, lần này chủ thể tế tự cũng không phải là ta."
Phi Ngự và Vũ Dục không hiểu.
Chợt nghe thấy giọng thiếu niên đạo nhân hờ hững:
"Là Đế Thần, Võ Ất."
"Các ngươi đều cần phải nhớ kỹ hắn, đều phải biết hắn."
Vệ Uyên nhìn về phía xa, nhỏ giọng nói:
"Đó là người bảo vệ các ngươi trọn vẹn ba ngàn năm a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận