Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1142: Siêu thoát phương pháp

Ảo ảnh trong mơ hóa thành sự thật, không chút sai lệch, tựa như một giọt nước, hòa vào biển cả bao la vô tận. Thành trì hư ảo của Giang Nam Đạo cuối cùng đã hoàn toàn hợp nhất và giao thoa với lịch sử ban đầu của toàn bộ Tống triều. Khi câu chuyện về đạo tặc và bổ khoái Bao Chửng kết thúc, họ bước ra khỏi thế giới ảo, tiến vào thế giới lịch sử thực, hai bên đã hình thành mối liên hệ nhân quả, hoàn thành giao thoa. Lúc này, Vệ Uyên nhìn thấy trên Côn Lôn Kính vậy mà nổi lên từng đợt sóng gợn.
Sau đó, với công thể của hắn, bản năng nhận biết được từng tia nhân quả phản hồi – Có cơ duyên ở đây! Vệ Uyên mở to mắt, cảm nhận sâu sắc một luồng nhân quả vô cùng to lớn, thậm chí chỉ là một phần của luồng nhân quả này thôi, Vệ Uyên đã nhận thức được độ hùng hậu của nó, dường như không kém cạnh so với phản hồi từ con đường 【lấy thần thoại làm neo】 mà Vô Chi Kỳ sắp đi. Nhưng đạo nhân quả này dường như liên quan đến những sự việc vô cùng hư ảo, mờ mịt. Như đám mây mù giăng mắc không ngừng trong lòng bàn tay. Dường như những nhân quả này vẫn chưa hoàn toàn được định hình. Vệ Uyên còn muốn tiếp tục dò xét, thì chỉ cảm thấy dòng sông tuế nguyệt cuồn cuộn sôi trào. Mà Côn Lôn Kính trong tay lại phát ra tầng tầng lớp lớp ánh sáng mênh mông, dù với công thể hiện tại của Vệ Uyên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự kết nối giữa vật này với năm tháng quá khứ. Thế nhưng, muốn bắt được thứ nhân quả như có như không, còn chưa tụ thành hình dạng, khi mà phải vượt qua dòng sông tuế nguyệt thì thật sự rất khó khăn. Cuối cùng, Côn Lôn Kính tản ra từng trận ánh sáng lấp lánh. Đột ngột thu liễm, chỉ còn lại từng tia gợn sóng lưu lại trên đó.
Vệ Uyên nhíu mày, sau đó chậm rãi giãn ra: "… Vẫn còn thiếu một chút."
Tây Vương Mẫu hỏi: "Thiếu một chút gì?" Nàng không hiểu tại sao, ẩn ẩn nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí vẫn lạnh lùng: "Muốn biến giả thành thật, dung hợp toàn bộ những gì trải qua trong Côn Lôn Kính với dòng chảy năm tháng lịch sử nguyên bản, tự bản thân đã là một chuyện si tâm vọng tưởng. Dù đạo hạnh và cảnh giới của ngươi hiện tại cũng cực kỳ khó để thực hiện việc này, và cũng không cần..."
"A, chuyện này ta đã làm xong rồi." Vệ Uyên đáp lời.
Tây Vương Mẫu thần sắc khựng lại.
"Làm xong rồi?"
"Đúng vậy." Tóc trắng đạo nhân dường như nhận ra được điều gì, nghĩ đến vị Tây Vương Mẫu bên cạnh dù sao cũng là bậc trưởng bối, không thể thất lễ, bèn an ủi: "Dù sao ta đi theo con đường nhân quả, so ra mà nói làm được những việc này, cũng không tính là quá khó khăn."
Tây Vương Mẫu cứng đờ... Nhân quả? Ta có thể từ chưa từng thấy ai dùng một kiếm xuyên thủng hai giới thanh trọc, chỉ một câu dời núi trực tiếp liền có thể chuyển cả Bất Chu Sơn, ấy mà lại nói đạo quả nhân quả...
"Vậy ngươi vừa rồi nói cái gì rất khó?"
Vệ Uyên nhìn xuống Côn Lôn Kính, đáp: "Ngay lúc lịch sử trong Côn Lôn Kính kết nối với dòng chảy thời gian thực, ta dường như cảm thấy một tia nhân quả ẩn chứa bên trong, có vẻ như liên quan đến cơ duyên thành đạo của ta, nhưng dường như vì công thể của ta chưa đủ mạnh nên không thể hoàn toàn nắm bắt, nên đã biến mất không dấu vết."
Tây Vương Mẫu thần sắc hơi biến đổi: "Cơ duyên thành đạo?"
Vệ Uyên xoa cằm, đáp: "Phải."
Tây Vương Mẫu vô ý thức nói: "Ai nói cho ngươi? Là Hồn Thiên? Thần vậy mà lại nói cho ngươi cả đường siêu thoát sao? !"
Tóc trắng đạo nhân chỉ cười nói: "Không ai nói cho ta cả, chỉ là tự ta ngộ ra thôi. Đại đạo tự ta đi, người khác sao có thể cho ngươi con đường ngươi nên đi? Nếu chỉ đi theo hướng mà người khác chỉ ra, vậy cuối cùng, con đường đó là của ngươi hay của kẻ đã chỉ đường? Rốt cuộc thì ngươi chỉ là con rối cho kẻ khác sai khiến, và đi theo con đường mà đối phương mong muốn hay sao?"
"Đại đạo tự mình đi, chúng ta chỉ là những người cầu đạo, chỉ có thể tự mình ngộ ra."
"Tự ngộ..." Tây Vương Mẫu thì thầm.
Tóc trắng đạo nhân chợt cười: "Tuy nhiên, có lẽ do con đường ta đi là 【 nhân quả 】 nên mọi thứ có nhân quả với ta đều sẽ khiến ta sinh ra bản năng cảm ứng. So với mọi người, ta có thể bén nhạy hơn khi nhận biết cơ duyên của mình."
Đáy mắt Tây Vương Mẫu không khỏi thoáng hiện vẻ ước ao. Đạo quả nhân quả thực sự quá huyền diệu. Xét về độ huyền diệu, nó gần như ngang bằng với năm đó, khi bị vây giết dưới số mệnh. Chỉ là, con đường này, các cường giả Chư Thần thời xưa đều đã nhận ra, tuy huyền diệu, nhưng lại cực kỳ thiếu hụt những đòn sát thương có thể đối đầu với những cường giả cùng giai vị. Cho nên không được ai chọn đi, ai cũng không nghĩ tới về sau sẽ có một người bản thân đã mạnh mẽ tột cùng, nắm giữ đạo nhân quả.
Đáng tiếc, đáng tiếc… Đạo nhân đứng dậy, nói: "Chỉ là đáng tiếc, lần này liên quan đến cơ duyên thành đạo trọng yếu nhất của ta, ngay cả nhân quả cũng trở nên mơ hồ. Có lẽ khi căn cơ của ta mạnh hơn một bước, ta có thể cảm ứng được những nhân quả này một cách dễ dàng hơn…" Vệ Uyên đưa tay phải, đặt lên khẩu Cửu Long thôn thiên tai lệ thần súng bên cạnh Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu chỉ khi chấn nộ mới có thể rút ra khẩu súng này. Nhưng giờ đây, Vệ Uyên dễ dàng rút nó ra. Hắn khua động trường thương khiến khí lưu cuộn xoáy, liên lụy mây mù bao phủ. Tây Vương Mẫu để Vệ Uyên mang đi cây thương này. Nếu không thể thuyết phục được hắn, thì cứ để vật này tạm ở trong tay hắn cũng tốt.
Lúc sắp rời đi, Tây Vương Mẫu dùng một luồng khí cơ nhu hòa, đưa Côn Lôn thần kính đang nằm trên bàn đến tay Vệ Uyên.
"Đây là…"
"Nếu ngươi nói trong này có thứ liên quan đến cơ duyên thành đạo của ngươi, thì Côn Lôn Kính, tạm thời đặt ở trong tay của ngươi." Tây Vương Mẫu nghiêm mặt nói: "Ta chỉ cầu ngươi một câu."
"Ngươi đã thấy được bước đi của Hồn Thiên chưa?"
Vệ Uyên gật đầu, đáp: "Hồn Thiên vốn là Hồn Độn nhất thể, là sơ khai, mở thất khiếu lấy biến hóa, cho nên viên mãn."
"Con đường của ta..."
"Muốn đặt chân lên quả vị nhân quả sau đó, thành chư quả chi nhân, rồi chém đứt nhân quả."
"Đạo gia nói đại đạo vô tình, Thái Thượng vong tình, chỉ là đến tột cùng là vong tình, hay là nói cái tình này vốn dĩ không tồn tại, mà là chư quả chi nhân, hết thảy bắt đầu và kết thúc, nhưng đồng thời lại đại biểu cho sự liên hệ với chúng sinh, đây đã là cực hạn của đạo nhân quả có thể xưng là Lê Ngọc Hư, nhưng bước tiếp theo, chỉ có chặt đứt nhân quả, mới có thể siêu thoát nhân quả."
Tóc trắng đạo nhân cảm khái nói: "Lúc đó, ta có lẽ sẽ đạt tới cảnh giới của Hồn Thiên."
"Thậm chí còn viên mãn hơn một bước của Hồn Thiên."
"Có điều, xem ra ta cũng chỉ có thể đạt được nửa bước mà thôi." Tây Vương Mẫu nghe mà ngây ngốc, vô ý thức nói: "Nửa bước?" Nàng tưởng rằng Vệ Uyên không có nắm chắc. Tóc trắng đạo nhân đã đi xa, chỉ là gõ kiếm và cất tiếng hát, cười lớn nói: "Đại đạo vô tình, Thái Thượng vong tình."
"Nhưng tình chỗ chung, ở tại chúng ta."
"Siêu thoát thế tục, ha, ta còn vợ con, bước một bước này, ta cũng phải thu hồi lại."
Tầm mắt Tây Vương Mẫu đột nhiên ngưng trệ. Nhìn theo bóng đạo nhân khuất dần, hồi lâu sau mới thu hồi ánh mắt, lấy tay ấn vào tim, hồi lâu sau mới thở phào một hơi: "Nửa bước…".
"Bước một bước này, lại muốn thu hồi lại." Tây Vương Mẫu thì thầm rồi cười khổ: "Khí phách như vậy, cũng chẳng kém gì những kẻ siêu thoát hoàn toàn."
"Có thể buông, có thể nhặt, đều theo trái tim của chính mình, rốt cuộc hắn có nhận thức được mình đang nói cái gì không vậy…". Huống hồ.
Nàng nghĩ đến kiếm đạo năm đó của đạo nhân này, cái kiếm đạo không ai địch nổi. Có lẽ chỉ có đạt đến kiếm đạo như vậy, mới có thể thấy rõ con đường của mình, đó là thành tựu chư quả chi nhân. Sau đó, dùng lòng bàn tay, chặt đứt mọi nhân quả, chém hết trần duyên. Tiếp đến đặt chân lên phía trên khái niệm quá khứ và tương lai.
Đạt đến cảnh giới hoàn toàn siêu thoát. Nếu như vậy, đến khi đó, uy năng phát ra từ cảnh giới kiếm đạo của hắn có thực sự yếu hơn siêu thoát không? Nghĩ đến đây, ngay cả Tây Vương Mẫu cũng chỉ thấy cảm xúc từng đợt khuấy động.
… … … Sau khi Vệ Uyên rời núi Côn Lôn, liền nhận được hồi đáp của Thiên Đế, Bất Chu Sơn và Chúc Cửu Âm. Là do Vệ Uyên đã báo trước, hi vọng ba người họ sẽ hỗ trợ, liên thủ tiêu diệt trọc thế cơ. Thanh âm của Chúc Cửu Âm rất bình thản, chỉ hờ hững đáp một câu 'Có thể'. Nhưng không biết vì sao, Vệ Uyên đã quen thuộc với Cửu U Chi Long từ rất lâu năm, nhưng từ ngữ điệu biến đổi chỉ trong một chữ ấy, hắn mạnh mẽ cảm thấy vô vàn dông bão, nguy cơ đang đến gần. Trong sự yên lặng, ẩn chứa cả sấm sét kinh hoàng. Vệ Uyên muốn nắm bắt nhân quả, đột nhiên phát hiện nhân quả bị gia hỏa Chúc Cửu Âm che đậy cực kỳ chặt chẽ. Gần như không nhìn thấy một kẽ hở nào. Vệ Uyên lại không muốn dùng nhân quả của bản thân để dò xét. Bởi vì thái độ của Chúc Cửu Âm gần như đã nói thẳng, 'Ngươi động vào thử xem?' Cho nên, cuối cùng, Vệ Uyên chỉ còn cách kỳ quặc hỏi: “… Ta lúc nào đắc tội ngươi sao?” Chúc Cửu Âm hờ hững nói: "Đường đường Lê Ngọc Hư Nguyên Thủy Thiên Tôn, tự nhiên là không biết đã đắc tội một vị thần linh bình thường ở Cửu U là ta."
Vệ Uyên tê cả da đầu.
Xong rồi! Xong bét!
Chắc chắn là không biết lúc nào đã chọc Chúc Cửu Âm nổi cáu lên, không, là nổi vảy lên. Đây là giận dữ tột cùng rồi. Nhưng Chúc Cửu Âm cũng không nói nhiều, chỉ nói giọng điệu vẫn bình thản: "Vệ Uyên, lần này ta sẽ giúp ngươi, về phần nhân quả phản hồi, ta cũng biết dùng phương thức của ta để thu hồi, nhân quả giữa chúng ta, hai bên triệt tiêu là được."
Vệ Uyên không muốn dùng quyền năng nhân quả của mình để ép buộc xem xét bí mật nhân quả mà bạn mình đang che giấu.
Cho nên, dù tầng màn nhân quả đó đối với hắn hiện tại chỉ cần một kiếm là có thể chém đứt, Vệ Uyên cũng không muốn xem. Hắn chỉ vuốt cằm đáp: "Được."
Bất Chu Sơn thì chỉ cười lớn để bày tỏ là không có vấn đề gì, lão nhân gia đã nằm yên lâu lắm rồi, gân cốt đã hơi mỏi, trọc thế cơ, nghe nói cũng đã nghe qua, da dày sức lớn, là một đối thủ không tồi, lần này vừa hay có thể tới một trận quyền cước giao tranh, giãn gân cốt một chút.
Mà cách nói của Thiên Đế Đế Tuấn càng đơn giản: "Đánh một trận, ta giúp ngươi."
Về phần điều này, Vệ Uyên cũng chỉ có thể nói một câu – Không hổ là ngươi.
Đạo nhân xoa xoa thái dương, tiếp theo chính là hoàn toàn độ hóa Hồn Thiên vào Đạo môn, sau đó thử sửa chữa lại công thể bị Đại Tôn khống chế. A, vừa vặn có thể thông qua quá trình giải mã bí ẩn của công thể, hiểu rõ được nguyên lý cơ bản của công thể do Đại Tôn tạo ra, từ đó thử dung hợp công thể của trọc thế cơ cho mình sử dụng.
Lão Bất Chu Sơn quy vị, khiến cho trụ trời giữa thiên địa tái hiện.
Trật tự quay về thời đại thần thoại.
Làn sóng nhân quả khổng lồ phản hồi mang đến cho Vệ Uyên một lượng lực lượng nhục thân cực lớn.
Vệ Uyên lại có chút chờ mong, chờ đến khi thân thể của Hồn Thiên quay về, sẽ mang đến cho bản thân phản hồi gì? Có lẽ đến khi đó, hắn sẽ thử hiểu rõ, cơ duyên đại nhân quả vào thời Tống rốt cuộc là gì.
Vệ Uyên rất xem trọng chuyện này, còn nguyên nhân… Vào thời Đường, kiếm thánh ngang dọc, vào thời Minh, thì có vị du tẩu Nhân Gian Giới ngồi Long tiên nhân. Chỉ là trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này, không thiếu những loạn thế, nhưng Vệ Uyên lại không phát hiện ra dấu vết của mình.
Trong đó, chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra, cho nên Vệ Uyên có chút bận tâm về cơ duyên đại nhân quả đã xảy ra vào thời Tống.
Trong lòng trầm tư cân nhắc hồi lâu, sau khi xác nhận ba khí cơ của Chúc Cửu Âm đã động, Vệ Uyên cũng tâm niệm khẽ động, chuẩn bị tiến về trọc thế, độ hóa thân thể Hồn Thiên, phá vỡ trọc thế cơ, trên thực tế, là chém về phía tay của trọc thế Đại Tôn…
… … …
Bên trong Cửu U.
Chúc Cửu Âm nhìn thư trong tay, bên trên là hàng chữ được viết bằng văn tự tuấn tú —— 【huynh trưởng Vệ Uyên và Côn Lôn Thiên Nữ Giác đã đính hôn tại Đồ Sơn Thị】 Chúc Cửu Âm gõ tay vào hư không.
Nhân quả trong hư không biến hóa, thiên cơ kết nối, chỉ thẳng vào bờ biển Nam Hải Sinh Tử Luân Hồi, trực tiếp kết nối với Long Nữ áo xanh. Long Nữ áo xanh lên tiếng: “? Chúc Cửu Âm… Ngươi có việc gì sao?” Chúc Cửu Âm nhìn chăm chú vào tờ giấy mời trong tay, lần đầu tiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ thản nhiên nói: "Chỉ là muốn hỏi ngươi, ở Nam Hải ngươi còn quen thuộc chứ?"
Sau đó là một cuộc trò chuyện gượng gạo mà cả hai đều thấy lúng túng, không mặn không nhạt giao lưu. Nhân quả đoạn tuyệt, Chúc Cửu Âm quay tay, cầm thư mời che ở lòng bàn tay, quyết định.
Đợi khi giúp Vệ Uyên tru sát trọc thế cơ, kết xong nhân quả.
Liền đem vật này, đưa cho Hiến.
Gương mặt lạnh lùng của Chúc Cửu Âm thoáng hiện một tia phức tạp. Cho dù kết quả có như thế nào, thành hay bại, thì nàng cũng nên đối mặt một lần.
PS: Hôm nay là canh thứ hai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận