Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 51: Bí văn, lựa chọn

Chương 51: Bí văn, lựa chọn.
Tiếng đập cửa vang lên, cả bên trong lẫn bên ngoài phòng đều hoàn toàn yên tĩnh.
Bàn tay Phương Dương run rẩy, gần như không có dũng khí gõ cửa lần nữa.
Trong nhận thức của Phương Hoành Bác hiện tại, con trai Phương Dương của mình đã sớm chết rồi, dưới sự sợ hãi tột độ, việc Phương Dương gõ cửa lảng tránh không ra là hết sức bình thường. Vệ Uyên đưa tay đặt lên cửa, chuẩn bị gõ thử một lần nữa, nhưng ngay lúc này, cánh cửa vốn khóa chặt lại từ từ hé ra một khe nhỏ.
Két..két...
Phương Hoành Bác vì sợ hãi mà mặt mày trắng bệch đứng sau cửa.
Khi nhìn thấy Vệ Uyên thì nhẹ nhõm thở ra, sau đó từ từ quay đầu, nhìn thấy Phương Dương.
Động tác của Phương Hoành Bác khựng lại một chút, thấp giọng nói: "A Dương?"
Phương Dương hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Vệ Uyên, mới quay đầu lại nói: "Là con, cha, con trở về rồi."
"Trở về, trở về rồi..."
Vẻ mặt Phương Hoành Bác thoáng qua vẻ giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn từ từ mở rộng cửa, Vệ Uyên hiện giờ có đạo hạnh đi cùng, nhìn thấy trong phòng cũng không có ẩn chứa quỷ vật gì, chỉ là khi ánh mắt dừng lại trên người Phương Hoành Bác, nhận thấy một cỗ tử khí từ trên người hắn, khác hẳn với người bình thường.
Nhưng cũng không có oán khí và sát khí của lệ quỷ.
Vệ Uyên vỗ nhẹ lên vai Phương Dương, lặng lẽ dán một đạo phù lục sau lưng hắn, sau đó dựa vào cửa, không đi vào. Phương Dương và Phương Hoành Bác lúng túng đứng im một lúc, cuối cùng ngồi xuống cái ghế sô pha cũ ngay gần cửa phòng khách, ngồi đối diện nhau, nhưng nhất thời cả hai đều không ai lên tiếng.
Phương Dương không rõ tình hình của Phương Hoành Bác ra sao, trong lòng mình thì chỉ thấy sợ hãi.
Phương Hoành Bác tựa hồ lấy lại tinh thần, nói: "Không ngờ, vẫn có thể ngồi ở đây nói chuyện với con."
"Khi còn bé con thích nhảy nhót lung tung trên mấy cái ghế sô pha này, nói cũng không nghe."
Phương Dương nghĩ đến chuyện khi còn bé, ánh mắt phức tạp, khẽ ừ một tiếng.
Lại nhớ tới sau khi mình ra ngoài thì cũng rất ít khi trở về, dừng một chút rồi nói: "Cha, những năm nay cha sống có tốt không?"
...
Người và quỷ gặp nhau, nhưng không có chuyện hại người nào xảy ra.
Trong phòng, hai cha con chỉ chậm rãi trò chuyện.
Vệ Uyên không có ý định nghe hai cha con hàn huyên, nhưng cũng không đi quá xa, rút kiếm đứng ở cửa, nhìn người đàn ông bị hai con quỷ kéo lấy. Vẻ ngụy trang trên mặt người đàn ông đã bị gỡ xuống, khôi phục lại chân dung, tầm bốn mươi tuổi, gương mặt gầy gò, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
Đối với tình hình của Phương Hoành Bác, trong lòng Vệ Uyên vẫn còn chỗ không hiểu.
Theo lời kể của Phương Dương, Phương Hoành Bác đã qua đời bốn tháng trước, theo phong tục ở quê đã thực hiện an táng dưới đất.
Nhưng hiện tại, Phương Hoành Bác không thể nghi ngờ là có nhục thân.
Vậy là ai đã đào mộ, móc thi thể của Phương Hoành Bác lên?
Phương Hoành Bác lại tin chắc con mình đã chết.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Tên đàn ông đi xe kia lại trực tiếp muốn đến chỗ ở riêng của Phương Hoành Bác, còn kể ra một câu chuyện như vậy, nói hắn không có liên quan đến Phương Hoành Bác, tuyệt đối là không thể, nhưng tại sao hắn lại biết Phương Dương sẽ trở về? Còn đón xe dọc trên đường này?
Tên đàn ông này không biết mình có tính đặc thù, có phải là cho thấy, dù Phương Dương không đến nhà bảo tàng gặp được Vệ Uyên, cuối cùng cũng vẫn sẽ trở về hay không? Nói cách khác, những người này ngay từ đầu đã nhắm đến Phương Dương, mục đích của bọn chúng là gì?
Chuyện này có liên quan đến việc Chương Việt tục mệnh hay không?
Vệ Uyên nhỏ giọng nói với thủy quỷ và đao binh quỷ vài câu.
Lấy lá liễu phù thủy mở rộng tầm mắt cho tên giả thần giả quỷ kia.
Sau đó hai con quỷ liền kéo tên kia đã bị dọa cho chân tay bủn rủn sang một bên, bắt đầu tra hỏi. Bản thân tên đó không có đạo hạnh gì, chỉ nhìn dáng vẻ hai con quỷ đã đủ thấy tướng chết dữ tợn, sát khí ngút trời, vừa dọa như thế đã sớm hồn vía lên mây, chưa kịp hỏi đã một hơi kể hết tất cả.
...
Tên đàn ông tên là Uông Hoằng Hòa.
Hắn là một người sa cơ thất thế trong làng, song thân mất sớm, để lại mình hắn.
Có tay có chân nhưng lại lười biếng đến chết, toàn dựa vào tiền trợ cấp của nhà nước để kiếm sống, hơn nữa còn là cái dạng không ai chấp nhận nổi. Người ta phát cho heo con để hắn đi chăn nuôi kiếm tiền, tự nuôi sống bản thân, kết quả buổi sáng hắn mang về, buổi chiều đã giết thịt ăn, đổi tiền lấy rượu uống say mèm.
Ăn tiêu hết sạch thì lại đến cơ quan nhà nước làm ầm ĩ, không giành được chút lợi lộc nào thì quyết không trở về.
Cuối cùng cả làng đều khinh thường kẻ phế vật này.
Bản thân hắn cũng chẳng quan tâm, vẫn cứ sống như vậy, ngày nào thèm ăn thì chạy ra nghĩa địa ăn đồ cúng, rượu thịt ăn no say, xách theo bầu rượu lảo đảo về nhà. Có điều, thay vì về nhà, hắn lại đi đến một nhà hàng trước kia chưa từng thấy, trông rất cổ kính.
Bên trong khách khứa ra vào tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Có người uống rượu, có người cười nói ầm ĩ.
Trên bàn gà vịt cá thịt, đủ loại món ngon trên trời dưới đất, không thiếu thứ gì.
Uông Hoằng Hòa tự biết hoàn cảnh của mình, tuyệt đối không có tiền mà vào đó ăn cơm, nhưng lại quá thèm ăn, cộng thêm hơi say, nghĩ bụng cứ liều ăn một bữa, cùng lắm bị đánh một trận, chắc họ không dám đánh chết mình, thế là mượn chút hơi men, ưỡn ngực ngẩng đầu đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào, cả đám khách trong phòng đều nhìn về phía hắn với ánh mắt kỳ dị.
Rượu làm mạnh gan, huống chi hắn vốn là người ngốc nghếch.
Uông Hoằng Hòa đã quen với việc người khác nhìn mình, liền ngồi xuống bàn, đập bàn gọi chủ quán mang đồ nhậu lên trước.
Chủ quán nói một câu: "Khách quan, đồ ăn của tiệm nhỏ này người bình thường có thể ăn không nổi đâu."
Uông Hoằng Hòa đập bàn mắng lớn, nói: "Cho rằng ta không có tiền trả sao?!"
Thế là chủ quán cũng không nói gì nữa, chỉ nói chờ một lát, liền lui xuống. Chẳng bao lâu sau đã mang lên một bàn đầy đồ ngon rượu ngon, Uông Hoằng Hòa ăn uống thả cửa một trận no say, ăn đến thoả thích, cuối cùng lúc sắp tính tiền thì liền giở trò lưu manh, vừa xỉa răng bằng xương gà, vừa nói là không có tiền, muốn lấy mạng thì cứ đến.
Không được thì lấy thứ gì trên người hắn để gán nợ cũng được.
Vừa nói xong liền thấy ánh mắt chủ quán có chút quỷ dị, cả phòng bỗng im lặng như tờ, trong lòng không khỏi lạnh buốt.
Đột nhiên phát hiện, chủ quán đang ở ngay trước mặt mình mà không hề nghe thấy tiếng thở, trong tiệm cơm này chỉ có tiếng thở của một mình hắn, Uông Hoằng Hòa liền tỉnh rượu, đầu óc rối bời, chẳng lẽ là đụng phải quỷ? Hắn vừa sợ vừa run lên, thì có một người đàn ông kéo hắn qua một bên, nói bữa này để anh ta trả tiền.
Sau đó kéo lê kéo lết Uông Hoằng Hòa ra ngoài.
Cười nói: "Ngươi to gan thật đấy, dám ăn không ngồi rồi ở chỗ này."
Uông Hoằng Hòa cứng đờ quay đầu lại nhìn thì thấy cái tiệm cơm đó nào có khách nào chủ quán, chỉ toàn là một vùng âm u, treo hai ngọn đèn lồng xanh nhạt, cả phòng đều là vòng hoa quan tài, dọa đến chân tay mềm nhũn, đứng không vững, đợi đến khi hoàn hồn thì vội vàng cảm tạ người đàn ông kia.
Người đàn ông đó từ trên xuống dưới đánh giá hắn rồi nói: "Ngươi ngược lại cũng có chút gan dạ, hay là giúp ta làm việc đi."
"Thành công rồi, tự nhiên có không ít tiền, chí ít cũng không cần phải ăn cơm trắng của quỷ."
Sau này, người đàn ông kia thường xuyên liên lạc với Uông Hoằng Hòa, lần nào cũng có đồ ngon để ăn để uống, cuối cùng để hắn phụ trách việc của nhà họ Phương, sau khi chuyện thành công sẽ có một số tiền lớn trong tay, hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp ứng, mọi việc đều nghe theo.
...
Sau khi Uông Hoằng Hòa nói xong, liền cúi gằm mặt, người run lẩy bẩy.
Lúc trước hắn cũng là gặp phải quỷ, nhưng lúc đó hắn vẫn thấy người ta đều là dáng vẻ bình thường, đâu có ai thấy hung ác như hai tên quỷ bên cạnh? Lúc này hắn chỉ hận tại sao mình lại hồ đồ mà không qua, Vệ Uyên thì vẻ mặt như suy tư điều gì, xem ra gã đàn ông này đã vào tiệm cơm trong chợ quỷ.
Người đàn ông Uông Hoằng Hòa nói đến có lẽ là chủ mưu.
Chính là kẻ đã rải loại tà thuật quỷ dị 'Lấy mạng tục mệnh', 'Liệu có chết không' trong phạm vi Tuyền Thị.
Pháp môn tà đạo bình thường chỉ là con đường tu hành hơi gian xảo, như mấy môn khai nhãn pháp lúc đầu.
Đường đi hung hiểm, thấy hiệu quả nhanh, có thể sẽ có hậu quả xấu,
nhưng không gây hại cho người ngoài.
Còn loại tà thuật này ngay khi tu hành đã yêu cầu sinh mệnh của người khác, bản thân nó tồn tại sẽ gây tổn thương cho những người xung quanh. Chương Việt lúc trước dùng thuật tục mệnh là dùng mạng mình để tục mệnh cho con gái, thật ra, dùng sinh mạng người khác cũng có thể hoàn thành thuật pháp.
Sau hơn một giờ, cuộc trò chuyện trong phòng mới từ từ dừng lại.
Vệ Uyên bước vào trong phòng, thấy sắc mặt hai người đã hòa hoãn hơn, hốc mắt Phương Dương đỏ hoe, còn Phương Hoành Bác thì ánh mắt phức tạp nhưng thỏa mãn, trong ký ức, cha con bọn họ đã lâu không được nói chuyện dễ dàng như vậy. Sau khi con trai mất, vẫn có thể có trải nghiệm này, ông đã thấy mãn nguyện rồi.
Vệ Uyên ngồi xuống, đặt ngang kiếm trên đầu gối, liếc nhìn Phương Dương, rồi nhìn về phía Phương Hoành Bác, nói: "Phương lão tiên sinh, có muốn nghe một câu chuyện không?"
Phương Hoành Bác sững sờ một chút, nhìn nhi tử, gật gật đầu.
Vệ Uyên kể lại một lần chuyện của Uông Hoằng Hòa phía trước.
Mục đích là để gợi ý cho Phương Hoành Bác, nhân tiện giúp ông tỉnh ngộ.
Giọng nói của Vệ Uyên bình tĩnh khi kể lại câu chuyện.
Phương Dương cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt đầu gối.
Khuôn mặt Phương Hoành Bác thì liên tục biến đổi.
Vệ Uyên kết thúc câu chuyện, nhìn Phương Hoành Bác, thản nhiên nói: "Có một số người đã chết rồi, nhưng vẫn không tự biết, nhất định phải có người khác điểm phá, mà điểm phá rồi, thì coi như thật sự chết rồi."
Hắn còn chưa kịp nói hết.
Phương Hoành Bác đột nhiên kích động, người run lên, ông lão bỗng đứng phắt dậy, trừng lớn mắt nói: "Con của ta vẫn còn sống!""Thân thể nó rất khỏe mạnh, nó căn bản chưa chết!"
Phù! Một tiếng.
Phương Dương quỳ sụp xuống đất, dập đầu mạnh, tiếng khóc và lời của người cha vang lên cùng một lúc: "Cha ơi, cha đã chết rồi!" "Đừng cố chấp nữa!"
PS: Phương Hoành Bác trong mắt Phương Dương đã chết.
Phương Dương trong mắt Phương Hoành Bác đã chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận