Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 478: Ta là ta

Chương 478: Ta là ta
Chốn đào nguyên
Một thiếu nữ mặc giáp trụ Nữ Nhi Quốc đẩy xe lăn của Vệ Uyên đi lên phía trước. Bên cạnh là Vi Nguyên Lương và thiếu nữ Aaron mặc váy dài bằng bông, trong đào hoa viên, đồng thời không có vẻ đẹp như trong truyền thuyết, không có một ai, đường đi gồ ghề đá lởm chởm. Hoa đào trước đây rợp trời, tràn ngập như sóng lớn, nhưng vì ánh sáng âm u, mang theo một cảm giác âm trầm tự nhiên. Hiện tại, những cây hoa đào này đều đã bị vùi dập. Khắp nơi trống trải, nhìn qua lại trở nên thanh tịnh hơn nhiều.
"Vậy cho nên... ngươi cũng vì muốn đến tìm kiếm hỏi thăm tiên duyên, mới phát hiện ra nơi này?" Vệ Uyên vừa trò chuyện cùng Vi Nguyên Lương vừa như suy tư sau khi nghe xong người này gặp chuyện.
Vi Nguyên Lương hơi ngượng ngùng nói: "Đúng vậy... Trước kia ta cũng hay đọc mấy tiểu thuyết võ hiệp, còn cả Thục Sơn kiếm hiệp truyện của Hoàn Châu Lâu Chủ nữa, dưỡng khí luyện ra thì lại bị kẹt, chết sống không thể tiến thêm một bước được, dứt khoát liền đi ra ngoài dạo, một mặt là để giải sầu, mặt khác, nếu gặp được tiên duyên thì còn gì bằng."
"Bố mẹ ta ngược lại rất ủng hộ ta, cho không ít tiền để ta đi đây đi đó."
Thiếu nữ bên cạnh kéo cánh tay hắn, có vẻ không thích nói chuyện lắm.
Vệ Uyên gật đầu.
Nơi đào nguyên rất lớn, nhưng Vệ Uyên đã để một sợi gió quay lại đây, nắm bắt được đại khái toàn bộ hình dạng của chốn đào nguyên. Đi không được bao lâu, Vệ Uyên khẽ nói: "Dừng lại một chút."
Giác cũng đồng thời dừng bước.
Vi Nguyên Lương hai người ngược lại là đi thêm mấy bước mới phản ứng được.
Nhìn về phía trước, thấy ở phía trước có trọn vẹn ba người, cây đào ở vùng này dường như cùng với khu vực bị Vệ Uyên vùi lấp trước kia thuộc về những khoảng thời gian khác nhau, ít nhất bây giờ những cây đào này không hề bị lực lượng của Vệ Uyên hóa thành bột mịn mà vẫn sinh trưởng rậm rạp.
Khâm Nguyên mặc giáp trụ tinh nhuệ của Nữ Nhi Quốc ngồi dưới đất ngủ say. Xung quanh đã có dây leo quấn tới. Còn ở trên phiến đá phía ngoài, có một lão đạo sĩ nằm nghiêng, tay phải chống đầu, tay trái cầm phất trần, từ từ thở ra ngủ say, mặt mày hồng hào như trẻ con, đại bộ phận khu vực rừng đào đều bị lão đạo sĩ này hấp thụ, cũng bởi vậy mà đám yêu thú xung quanh mới không bị dây leo quấn lấy. Lúc này có vô số hoa đào cùng dây leo trên cành muốn quấn lấy Trương Nhược Tố.
Lại bị bạch khí mỗi lần ông ta thở ra cuốn lấy, ngay lập tức ở trước mặt, không cho phép những thứ ở sau lại gần ông ta trong vòng ba thước, trái lại vô cùng tiêu sái tự tại, mà chính giữa còn lợi hại hơn. Vi Nguyên Lương trố mắt, hồi lâu sau chần chừ nói: "Thứ này, là cái..."
"Trứng?"
Quả thật, không trách hắn nghĩ vậy.
Bởi vì thứ trước mắt tựa như hai mảnh vỏ lồng vào nhau, hóa thành một cái trứng vũ dựng thẳng đứng, xung quanh ẩn ẩn có khí nóng hổi bay lên, dây leo hoa đào, lá cây khi đến gần liền bị đốt thành tro bụi.
Hiện tại, ngược lại chỉ có Khâm Nguyên mặc giáp trụ là xui xẻo nhất.
Vệ Uyên nhìn Trương Nhược Tố và Phượng Tự Vũ, bất đắc dĩ đưa tay lên trán, nói: "Sao bọn họ lại đi theo vậy?"
"Chúng ta chia ra hành động, tìm cách đánh thức bọn họ..." Hắn chú ý tới tinh nhuệ Nữ Nhi Quốc sau lưng có chút kỳ quái, trầm ngâm một lát, nói: "Đại tướng quân của các ngươi không ở đây, chắc đã xông ra rồi, nếu nói đại tướng quân của các ngươi thật là nàng, thì cái ảo cảnh này, chắc chắn không thể giam được nàng."
Tuy không biết, tại sao lão đạo sĩ này lại bị kẹt.
Vệ Uyên im lặng nhìn Trương Nhược Tố đang ngủ ngon giấc, khóe miệng giật giật.
Mất mặt quá hay không?
Chỉ còn cách cho xe lăn tiến lại gần, đưa ngón tay chạm vào trứng chim Phượng Tự Vũ biến thành, còn Giác thì bước chân nhẹ nhàng, đi đến chỗ Khâm Nguyên gần như đã bị dây leo hoa đào trói chặt, người này vẫn đang ngủ say, còn cười hắc hắc, không biết mộng thấy cái gì.
Giác duỗi ngón tay, búng một cái.
Thử dùng phương pháp nhập mộng, phá giải ảo ảnh của Khâm Nguyên.
Đây là dục vọng và sự không cam lòng của Khâm Nguyên, là sự tiếc nuối và chấp nhất của nàng.
Trong ảo ảnh.
Bốn phía là ánh đèn, cửa sổ, bàn học.
Giác kịp phản ứng mình nhìn thấy cái gì.
Là một phòng học ư?
Thiếu nữ ngẩn người, đây là thao tác gì vậy?
Sau đó, nàng nhìn thấy ở bàn giáo viên, có một người mặt mũi nghiêm nghị, không có cọng tóc nào trên đầu, Khâm Nguyên ngồi trước bàn giáo viên, múa bút thành văn, làm xong bài thi rất nhanh rồi lập tức vứt cái bài thi xuống bàn, với vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm.
Khâm Nguyên ngạo mạn nói: "Xong rồi, lão già, đây là đáp án của ta!"
Nàng chậm rãi đứng dậy, ném chiếc áo khoác lên lưng ghế, buông thõng xuống vai, ngậm một cái kẹo mút trong miệng, trầm thấp và buồn bã nói:
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây."
"Đừng khinh thiếu niên nghèo!"
Lão sư đầu trọc trông như thầy chủ nhiệm kinh hãi nói: "Cái này, không thể nào!"
"Thế mà lại được điểm tối đa!"
"Ngươi vậy mà lại được điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra tư tưởng đạo đức!"
Khâm Nguyên giọng nói trầm thấp, đầy tính bức ép: "Hừ hừ, bây giờ thì biết sợ rồi, muộn rồi!"
"Từ nay về sau, ta chính là học sinh mà ngươi không thể có được, lão già!"
Thiên nữ nhìn cảnh này, nghĩ đến Khâm Nguyên nghiến răng nghiến lợi oán hận số điểm 59 tư tưởng đạo đức, không khỏi nhịn cười, xem ra mục tiêu và dục vọng của Khâm Nguyên rất đơn giản, quả nhiên chỉ là ong mật yêu thú sản sinh ở Côn Lôn sơn.
Lúc này, Khâm Nguyên một cước đạp văng cửa, kéo một người đang bị trói chặt tới, vui vẻ nói: "Vậy nên theo ước định, kẻ này chính là ta!"
Thiên nữ theo ánh mắt nhìn qua.
Đó là một thanh niên tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặc quần áo màu đỏ thẫm, một tay đeo găng chiến thuật, ống tay áo còn có khăn vàng, lúc này bị dây tơ nhện trói chặt, ngoài miệng dán miếng băng dính màu vàng, trông như từ trong điển tích đi ra.
Nụ cười duyên dáng của thiếu nữ đột nhiên cứng lại.
Khâm Nguyên kéo quán chủ bảo tàng này định ra ngoài, vừa ngậm kẹo mút vừa ngân nga bài hát.
"Ngươi là ta."
"Ha ha ha, Ngọa Hổ, ngươi kêu đi, kêu đi, gọi rách cả cổ cũng không có ai tới cứu ngươi đâu, Mahahahahaha..."
"Ta muốn mang hắn..."
Vào lúc này, thiên nữ quyết định phá vỡ ảo cảnh này, đột ngột xuất hiện ở bên cạnh bài kiểm tra, sau đó đưa tay lên, chỉ tay vào chỗ của Khâm Nguyên dựa theo tiêu chuẩn của phim điện ảnh và tiểu thuyết, hai má ửng hồng, đáp: "Báo cáo thầy!"
"Nàng gian lận!"
Khâm Nguyên ngơ ngác.
Còn lại câu nói mới thốt ra: "Từ Côn Lôn sơn ném xuống..."
Cứng đờ quay đầu, nhìn thấy 'đầu trọc đoạt mệnh' đang chậm rãi tới gần, đưa tay lên vai của nàng: "Khâm Nguyên, ngươi thế mà lại gian lận... Tước bỏ thành tích của ngươi, giờ thì về thi lại, làm lại, tất cả bài tập đều viết lại nộp lên cho ta!"
"Đừng mà!!!!"
"Ta muốn gặp hiệu trưởng, ta muốn điều tra, ta không gian lận, ô ô ô, ta không muốn thi lại!"
Khâm Nguyên bị lôi trở lại.
Giác lẳng lặng chạy ra từ cửa sau, nhìn giấc mơ đẹp của Khâm Nguyên hóa thành ác mộng và toàn bộ mộng cảnh đều tan vỡ, như vậy thì nàng cũng có thể tỉnh lại. Thở phào một cái, nhìn Vệ Uyên mà Khâm Nguyên muốn ném xuống đỉnh núi, ngẩn ra.
Có lẽ vì Khâm Nguyên là ong mật nên bản năng của nàng có chút e ngại loại tơ nhện của một Đại Yêu thú nào đó.
Hiện tại 'Vệ Uyên' bị tơ nhện màu trắng trói chặt không nhúc nhích.
Bị siết đến nỗi bắp thịt căng lên, tạo ra những vết tích kỳ lạ, có vẻ đang gắng sức giãy dụa, mặt đỏ bừng, mắt sắc lẹm giận dữ nhìn về phía trước, cổ áo cũng lộn xộn nhưng vẫn bị trói chặt, không có chút sức lực phản kháng, yếu đuối như cừu non đợi làm thịt.
Thiên nữ nhìn 'Vệ Uyên' như vậy mà suy tư.
Khâm Nguyên rốt cuộc đã nhìn thấy những cái gì ở nhân gian vậy?
Thật kỳ lạ...
Nhìn lại xem....
Vệ Uyên thấy hoa mắt, tiến vào mộng cảnh của Phượng Tự Vũ.
Sau đó, hắn phát hiện mình đi đến một phố cổ, ban đầu mọi chuyện rất bình thường, nhưng rồi phát hiện viện bảo tàng thành viện bảo tàng đồ ăn vặt thời xưa, tiệm hoa biến thành cửa hàng mật hoa và bánh ngọt, phòng vẽ tranh thành quán trà sữa, sau đó, Vệ Uyên còn nhìn thấy A Huyền vén tay áo đang ấp úng phơi hạt dưa.
Còn Phượng Tự Vũ thì sao?
Ăn lẩu nghe nhạc.
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật.
Nắm đấm cũng cứng lại.
Hôm nay mà không đánh chết con bé này thì thật không đáng.
Tư bản nảy mầm, tàn dư của vương quốc phong kiến, tuyệt đối không thể xuất hiện ở phố cổ.
Có lẽ cho Chúc Dung cùng Vũ Dân quốc một đống tài liệu sửa đổi giảng dạy đi.
Lúc hắn định treo Phượng Tự Vũ lên cột đèn đường thì cô bé đột nhiên gọi tất cả mọi người ở phố cổ lên, sau đó vỗ ngực nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu phát đồ ăn vặt, có phúc cùng hưởng, ta không bạc đãi mọi người đâu, chúng ta chia đều nhé."
Vệ Uyên ngạc nhiên, hơi dừng hoạt động.
Sau đó nhìn Phượng Tự Vũ và người dân phố cổ ngồi thành hàng, cầm lấy đống đồ ăn vặt cao như núi rồi bắt đầu điểm: "Đây là Cocacola, Thủy ca một cái, ta một cái, A Huyền một cái, ta một cái, Vệ đại ca một cái, ta một cái, Giác tỷ tỷ một cái, ta một cái..."
Rồi lại cầm hạt dưa A Huyền vừa phơi: "Đây là hạt dưa, A Huyền một cái, ta một cái, Thủy ca một cái, ta một cái, Vệ đại ca một cái, ta một cái..."
Thiếu nữ Vũ tộc chia đồ vui vẻ.
Hoàn toàn không thấy sau lưng bóng dáng người lớn đang chậm rãi giơ nắm đấm, cùng phía trên đầu lóe sáng, khóa học trực tuyến và tàn dư lớp năm ba, sau khi chia xong, Phượng Tự Vũ ôm một đống lớn đồ ăn vặt, vui vẻ mở cửa phòng của mình.
Vệ Uyên đi theo sau, ngẩn ra.
Trong phòng của Phượng Tự Vũ, như một nhà trẻ, hay một trại trẻ mồ côi, cô bé ngồi xuống, chia đều đồ ăn vặt ra, ngẩng đầu lên, đắc ý nói: "Hôm nay ta lại tìm được nhiều thứ ngon lắm, mọi người ăn một chút nha."
"Tốt ạ..."
"Phượng tỷ tỷ nhất là giỏi."
Bọn trẻ quây quanh Phượng Tự Vũ.
Vệ Uyên chậm rãi giãn mày ra, nhìn thiếu nữ đang rất vui vẻ, như có điều suy nghĩ.
Tiếc nuối và mong ước.
Sau một bước, lui ra khỏi đây, sau khi rời đi thì xuất hiện ở một nơi kỳ quái, trong ảo ảnh có rất nhiều người, kể cả chính mình trong ảo ảnh và cả Giác, đều rất khô khan, kém xa sự chân thật sinh động ở trong ảo ảnh vừa rồi...
Không quá suy nghĩ nhiều, Vệ Uyên chỉ nhẹ nhàng vạch một đường.
Kiếm khí vô hình tan ra.
Ảo ảnh do đào nguyên tạo thành bắt đầu từ biên giới xuất hiện từng sợi sóng, sau đó từng khúc tan vỡ như băng, nhưng cũng không nhanh. Vệ Uyên nhìn gương mặt tươi cười của Phượng Tự Vũ, xoay người bước ra khỏi mộng cảnh, ảo ảnh này sẽ tỉnh lại, nhưng trước đó...
Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.
Trong truyền thuyết có Hoàng Lương nhất mộng, thời gian trôi qua trong ảo ảnh nhanh hơn rất nhiều so với thế giới bình thường.
Vệ Uyên mở mắt, thiên nữ mặc giáp trụ bên cạnh cũng vừa hoàn thành tỉnh lại.
Chỉ là dù là Phượng Tự Vũ hay là Khâm Nguyên, đều chậm rãi tỉnh lại từ ảo cảnh, sau đó chuyển đến trạng thái ngủ bình thường, việc này cần một chút thời gian, sau đó Vệ Uyên nhìn về lão thiên sư đang ngủ bình yên, thu tầm mắt lại, không qua đó nữa.
Vi Nguyên Lương khó hiểu nói: "...Không cần đi giúp lão tiên sinh kia sao?"
"Không cần."
Vệ Uyên xoa xoa mi tâm, nói: "Với đạo hạnh của ông ta, những cây đào này không làm gì được ông ta đâu."
"Mà mạo muội tiến vào giấc mộng của ông ta, thật sự rất nguy hiểm..."
"Xác định ông ta không sao là được rồi."
Vệ Uyên chỉ khẽ vạch một đường, kiếm khí lưu chuyển, lưu lại dấu kiếm khí của mình ở gần Khâm Nguyên, Phượng Tự Vũ và lão thiên sư, như vậy, nếu có tình huống gì xảy ra, kiếm khí sẽ tự động phòng ngự ngăn cản, và một chút động tĩnh đó cũng sẽ đánh thức lão thiên sư.
Đó dù sao cũng là vị thiên sư mạnh nhất núi Long Hổ trong thời đại này, cũng là trong ngàn năm qua.
Vệ Uyên xoa xoa mi tâm, nói: "Không nên chậm trễ nữa, phía trước kia có lẽ có người thường ở đó, ta cảm nhận được một phần khí tức của Phật môn, có thể là cố nhân, chúng ta mau qua đó..."
Lần này Vệ Uyên trực tiếp ngự phong, mang theo Giác, cùng với Vi Nguyên Lương hai người không muốn ở lại nơi này, men theo sợi khí tức mơ hồ tiến thẳng, cuối cùng đến chỗ khí tức truyền đến, nhìn thấy tịnh thổ của Phật môn cùng vị tăng nhân trẻ đang mắc kẹt trong ảo cảnh.
"Là hắn."
Vệ Uyên hiểu ra, nói: "Vậy lần này, giao cho ta đi."
Đưa tay vào mộng cảnh.
Là... Giang Nam?
Vệ Uyên ngó nhìn xung quanh, và nhận ra rằng chủ thể mộng cảnh là một tiệm thuốc cổ kính, nơi đó có một thiếu niên mặt mũi tuấn tú tầm sáu bảy tuổi, trước mặt cậu nhóc, một thanh niên mặc áo bào xám, khí độ ôn hòa tao nhã lịch sự đang mỉm cười nói:
"Nghĩ thử xem, làm đồ đệ của ta thì thế nào?"
"Ta sẽ đem toàn bộ y thuật và đạo pháp của ta truyền cho ngươi."
"Còn giúp ngươi hoàn thành thiên mệnh."
Cậu thiếu niên ngẩng đầu lên, mặt mũi tràn đầy vẻ không nhẫn nại, nói: "Ta đã nói rồi."
"Ta không hề muốn làm đồ đệ của ngươi!"
"Suy nghĩ chút xem?"
"Ta cũng sẽ không cân nhắc cái này đâu."
Vệ Uyên thấy hứng thú, xem ra, cậu bé đậu con này chính là đạo sĩ Đạo Nghiễm trước kia, không ngờ rằng, cậu ta lại là người thời này, tính ra thì sống gần năm trăm năm, mà còn có vẻ ấm ấm mềm mềm thế kia, thế mà còn là một tiểu ngạo kiều?
Vệ đại bảo tàng quán chủ đã có thể có thể đảo ngược suy diễn ra.
Xem ra lịch sử thực sự có lẽ là cậu bé Đạo Nghiễm hao tâm tổn trí muốn bái sư, còn nam tử áo xám kia chỉ tùy ý dạy một vài kiến thức, rồi đột ngột rời đi, thậm chí có khi còn làm hư thiên mệnh của đạo sĩ Đạo Nghiễm.
"Chậc chậc chậc."
"Cặn bã nam a..."
Ăn dưa quần chúng Vệ người nào đó thành tâm thật lòng cảm thán.
Sau đó, dường như bên kia có ai nghe được tiếng động.
Nam tử áo bào xám có khí chất ôn hòa như ngọc, mái tóc đen được búi lên bằng trâm ngọc bích, ngẩng lên, quay đầu về phía Vệ Uyên, và Vệ Uyên cũng mỉm cười nhìn lại, ánh mắt hai người bình thản chạm nhau, sau đó đồng tử co lại.
Một nhận thức nổi lên.
Kia là... ta!
Vốn là ảo giác trong mộng của Đạo Nghiễn.
Trong nháy mắt này, cả thiên địa bao gồm cả Đạo Diễn, lập tức ngưng kết.
Thiên địa tĩnh lặng, phố dài cổ đạo.
Mưa rơi ngưng tụ giữa không trung.
Chỉ có hai người bình thản đối mặt nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận