Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 33: Phổ độ

Chương 33: Phổ độ
Chiếc xe của đội hành động đặc biệt nhanh chóng tiến về phía trước trên đường. Trong xe, Vệ Uyên ôm đứa trẻ, cố gắng dùng ngôn ngữ ngắn gọn bình tĩnh kể lại sự việc trên núi, bao gồm việc mình phát hiện dấu vết của Đổng Vũ như thế nào, truy kích ra sao, rồi vì chậm một bước mà Đổng Vũ đã hoàn thành báo thù, ba người Lưu Triêu chết không toàn thây, sau đó mình đã tìm thấy những tài liệu kia trên người Lưu Triêu. Về việc lão đạo sĩ xuất hiện, thì trước khi xuống núi, hắn đã dặn dò rồi nên không đề cập tới. Không khí trong xe càng lúc càng trở nên nặng nề. Tống Hoài Hóa nhắm mắt tụng kinh đạo, khuôn mặt lộ vẻ xót thương. Huyền Nhất cúi gằm mặt, không hé răng. Ngón tay nắm chặt. Chu Di đã sớm dập thuốc lá, trong lòng cảm thấy nặng nề, muốn hút thêm một điếu nữa, nhưng vì có trẻ con ở đây nên lại rụt tay về, nói: "Vậy là Lưu Triêu là bọn buôn người, còn đám người trên núi kia cũng là đồng bọn mua bán người?"
Vệ Uyên khẽ gật đầu. Chu Di im lặng một lát, ngữ khí trở nên lạnh lẽo, nói: "Chuyện này, chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa."
Vệ Uyên nhìn đứa trẻ trong lòng, nàng còn quá nhỏ, cảm xúc có lẽ quá nhiều, giờ đã mơ màng ngủ, bàn tay nhỏ bé níu lấy ống tay áo Vệ Uyên, Vệ Uyên ngừng lại một chút rồi nói: "Còn có nàng... Đứa bé này tạm thời để ta chăm sóc mấy ngày, sau này, nhờ các ngươi đưa con bé về cho cha mẹ của Đổng Vũ."
"Ngoài ra, thân thế của đứa bé này, cùng với chuyện của Đổng Vũ, nàng hy vọng các ngươi có thể giữ bí mật, coi như đây là di nguyện cuối cùng của nàng."
Chu Di trịnh trọng gật đầu: "Không thành vấn đề."

Cả quãng đường không ai nói gì.
Ba người Chu Di đưa Vệ Uyên về nhà kho xong thì liền cầm tư liệu vội vàng trở về đồn công an. Có thể đoán được, sắp tới, toàn bộ Tuyền Thị, thậm chí cả cảnh sát Giang Nam đạo sẽ có những hành động lớn.
Nhưng chuyện đó không còn liên quan đến Vệ Uyên.
Cuộc sống sau này đã trở lại quỹ đạo, tạm thời trông nom đứa trẻ, rồi vẽ bùa, luyện kiếm, đả tọa thổ nạp, coi nhà kho. Mặc dù nói là không hy vọng nhúng tay vào những chuyện này, nhưng đôi khi sự việc tìm tới cửa thì không thể nào trốn tránh, Vệ Uyên cũng chỉ đành chuẩn bị sẵn sàng. Ba ngày sau, đứa bé được Chu Di mang đi. Về sau, bọn họ sẽ tìm một lý do thích hợp để sắp xếp, đưa đứa bé về Đổng gia. Thân phận của nàng sẽ là con gái của Đổng Vũ và một người đàn ông xuất thân cô nhi viện, chỉ là vợ chồng không may gặp chuyện. Vợ chồng Đổng gia sẽ là người thân duy nhất của đứa bé.
Mà vào ngày đứa bé được mang đi, Vệ Uyên cầm theo ô đen ra cửa.

Liễu Thị.
Vệ Uyên từ nhà ga đường sắt cao tốc bước ra, bắt một chiếc xe. Sau đó, quen thuộc báo địa chỉ, vị tài xế taxi nói giọng địa phương vừa lái xe vừa trò chuyện, đưa Vệ Uyên đến nơi cần đến. Khu nhà vườn hoa. Vệ Uyên nhìn xung quanh khung cảnh, nhanh nhẹn bước đến đơn nguyên 3 tầng 9, sau đó nhấn chuông cửa căn hộ bên trái.
"Ai vậy..."
"A di, chào dì, con là bạn của Đổng Vũ, đến thăm hai bác..."
Cạch, cánh cửa chống trộm mở ra, một khuôn mặt có chút già nua xuất hiện, độ tuổi chừng 50, nhưng tóc đã bạc trắng, trông như ngoài 60 tuổi, chỉ vì có khách đến, lại là bạn của con gái nên tinh thần hơi phấn chấn lên, trông tươi tỉnh hơn.
"Lão Đổng, lão Đổng, có khách đến."
Bà nhìn Vệ Uyên từ trên xuống dưới đánh giá, rồi gọi vào trong, sau đó lùi sang một bên để Vệ Uyên vào nhà, nói: "Mời vào ngồi, mời vào ngồi."
Vệ Uyên liếc qua bóng hình Đổng Vũ đã sớm rơi nước mắt đứng bên cạnh, nói cảm ơn, rồi bước vào trong.
Cha của Đổng Vũ cũng từ trong phòng đi ra. Trông ông cũng có phần già nua, chỉ là tóc vẫn được chải gọn gàng, cẩn thận tỉ mỉ, có phần nghiêm túc, Vệ Uyên đặt trái cây mang tới lên bàn, cha của Đổng Vũ, khách quan mà nói thì không hoàn toàn tin lời Vệ Uyên, nhưng có Đổng Vũ ở bên cạnh, một vài câu hỏi thăm trò chuyện thì không thể nào có sơ hở, ông cũng dần dần tin, đây đúng là bạn của con gái, thần sắc cũng dịu đi.
Đổng mẫu cầm ấm trà lên, thấy bên trong không có nước, nói: "Ôi chao, cô xem này, cứ nói chuyện mà không có trà nước, để ta đi lấy nước."
Vệ Uyên đứng dậy, nói: "Để con đi cho, a di."
Ấm đun nước ở ngay góc phòng khách.
Vệ Uyên bưng ba chén nước rót vào, trong lúc rót thì theo lời của Đổng Vũ, một chén thả tuyết nhài, một chén múc một muỗng mật ong, còn chén của mình thì là nước lọc, sau đó bưng ra.
Đổng Đồng Văn cầm chén trà lên, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu, nói: "Tiểu Vệ, cháu là bạn của A Vũ, dạo gần đây còn liên lạc với con bé không?"
Vệ Uyên lắc đầu, nói: "Không ạ."
"Nhưng mà nàng ấy, nàng ấy rất tốt, chắc chắn là đang sống rất tốt."
Vẻ mặt Đổng Đồng Văn vẫn có chút tiếc nuối, tay theo thói quen vuốt ve chiếc chăn, ngửi mùi trà, vẻ mặt thất vọng của Đổng mẫu càng nặng hơn, bà mượn động tác uống nước để che đi sự thất vọng và những giọt nước mắt chực trào, rồi bà hơi ngẩn người. Là nước mật ong, hồi con gái còn ở nhà, lúc nào cũng sẽ pha cái này cho bà uống. Nhiệt độ nước cũng là loại quen thuộc của bà. Cảm giác giống như A Vũ tự mình pha cho bà vậy. Bà bưng chén nước lên, không khỏi ngơ ngác.
Vệ Uyên hơi ngước mắt, nhìn về phía Đổng Vũ đang ngồi trên ghế đối diện. Còn có gì muốn hỏi nữa không?
Đổng Vũ xoa xoa nước mắt, nhìn cha mẹ mình già yếu hơn nhiều so với ấn tượng của mình, miệng há ra, ngàn lời muốn nói, nhưng mở miệng ra cũng chỉ là: "Cha, mẹ, con nhớ mọi người lắm, mọi người phải khỏe mạnh, con gái sau này, có lẽ không có cách nào về thăm mọi người nữa rồi..."
Vệ Uyên cầm chén nước lên, nhìn vợ chồng Đổng gia, nói: "Bác trai, bác gái, A Vũ dù ở bất cứ nơi nào thì chắc chắn cũng luôn nghĩ về hai bác."
"Mong hai bác sẽ luôn khỏe mạnh."
Đổng Đồng Văn thở dài nói: "Bọn bác cũng mong con bé luôn được tốt, ai, bọn bác đều có tuổi cả rồi, chỉ mong con bé sống tốt, đừng phải chịu bất công, mà nói đi, thân thể bác còn được lắm, chưa tới mức phải để nó lo lắng đâu."
Đổng Vũ nghẹn ngào nói: "Còn nói, eo của cha vốn đã từng bị tổn thương, còn mạnh miệng."
"Mẹ cũng phải quản lý tốt cha đấy, sau này đừng có để cha uống rượu quá nhiều..."
Vệ Uyên chuyển giọng điệu, truyền lại những điều Đổng Vũ muốn nói cho hai người lớn tuổi. Người lớn nghe vậy thì đáp lại, nét mặt có khi cảm tạ, có khi lại kinh ngạc khi thấy Vệ Uyên lại biết rõ những chuyện này đến vậy.
Đổng Vũ thì không ngừng nói ra những điều mà cô vốn đã muốn nói với cha mẹ mình từ lâu, nhưng cuối cùng lại không thể.
Vệ Uyên truyền đạt lại.
Dần dà, Vệ Uyên có một ảo giác. Rõ ràng là mình đang mở miệng nói chuyện, trò chuyện cùng hai người lớn, nhưng bản thân lại giống như người đứng xem, hắn ngồi ở đây chỉ là một khách qua đường, lặng lẽ nhìn một gia đình ba người đã lâu không gặp, cô con gái quan tâm tới người già, người già thì có phần bướng bỉnh mà cằn nhằn, rồi người già lại không chịu nhận mình già đi, làm con gái có chút sốt ruột và giận dỗi.
Hắn bưng chén nước lên uống một ngụm, hơi ngả người về sau tựa lưng vào ghế. Vẻ mặt bình tĩnh 'nhìn' cảnh tượng này.
Chiếc đồng hồ treo trên tường vang lên từng tiếng 'tích tắc', cuộc trò chuyện mới kết thúc. Đã hơn 6 giờ chiều. Cuộc trò chuyện có vẻ vẫn chưa được thỏa mãn.
Vợ chồng Đổng Đồng Văn có chút cảm giác kỳ lạ, họ vốn không phải là kiểu người nhiệt tình với người mới gặp lần đầu, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có cảm giác muốn nói chuyện thêm, đối với người trẻ tuổi trước mặt này cũng không cảm thấy xa lạ, cứ như đã quen biết rất lâu vậy.
Đổng Đồng Văn đứng dậy, giữ lại nói: "Trễ thế rồi, Tiểu Vệ hay là cháu cứ ở lại dùng bữa cơm rau dưa cho xong."
Vệ Uyên cười nói: "Dạ được ạ."
"Con đã nghe A Vũ kể, tay nghề nấu nướng của bác gái bác trai là nhất rồi, món hành tây xào thịt, tôm rim dầu, cả sủi cảo cuốn bằng tay, mì tương mè, con nghe cô ấy nhắc tới hoài, thèm lâu lắm rồi, hôm nay khó được tới đây, chắc chắn là sẽ được đã ghiền."
Đổng Đồng Văn hiếm khi nở nụ cười: "Giống A Vũ thật, ham ăn."
Vệ Uyên, hay đúng hơn là Đổng Vũ, cùng cha mẹ mình đi mua thức ăn. Vệ Uyên cũng hỗ trợ phụ một tay.
Đổng Vũ ngồi trên ghế sô pha, ngơ ngác nhìn ba người đang bận rộn ở đằng kia. Cuối cùng một bàn ăn đầy ắp các món được dọn ra, có ba người, mà lại có đến bốn bộ bát đũa, Đổng Đồng Văn theo thói quen gắp một bộ bát đũa đặt ở trước món tôm rim dầu, rồi mới ngớ người ra, dụi dụi mắt, lẩm bẩm: "Quen tay mất rồi, A Vũ thích ăn món này nhất mà..."
"Bỏ bộ bát đũa kia đi."
Vệ Uyên lắc đầu, cười nói: "Cứ để đấy cũng được ạ."
"Ừm."
Ba người ngồi xuống, Đổng Vũ cũng ngồi ở vị trí của bộ bát đũa đó. Một bữa cơm, vừa ăn vừa trò chuyện, giống như mọi khoảnh khắc bình thường đã từng có.
Sau khi ăn xong, Vệ Uyên đứng dậy cáo từ, vừa cười vừa đóng gói mỗi món một phần, vợ chồng Đổng gia đưa hắn ra tận cửa, sau đó mới quay vào thu dọn bát đũa trên bàn, Đổng Vũ đứng ở cửa, cố lau khô nước mắt, rồi quay người lại, nở một nụ cười rạng rỡ với cha mẹ, vẫy tay: "Cha, mẹ, con đi nhé."
Vợ chồng Đổng gia không đáp lại, vẫn đang thu dọn đồ đạc, nhẹ nhàng trò chuyện.
Nhục thể phàm trần, trừ khi bị dây dưa bởi thần tiên, nếu không thì không thể thấy được quỷ, cũng không thể nghe thấy âm thanh của quỷ.
Hốc mắt Đổng Vũ đỏ hoe, quay người rời đi.
Đổng mẫu đang thu dọn bát đũa trong nhà bỗng ngẩng đầu, nhìn ra cửa: "Lão Đổng, ông có vừa nghe thấy giọng con gái không?"
Động tác của Đổng Đồng Văn dừng lại, rồi nói: "Chắc là lại nghe nhầm rồi."
"Bọn mình cũng già rồi."
Vệ Uyên dựa vào cửa chống trộm, nhìn Đổng Vũ đã xuất hiện bên cạnh, oán khí chấp niệm trên người đã gần như tan biến, đưa tay dùng khu quỷ chi thuật thu lấy hồn phách của cô, liếc nhìn Đổng gia một cái, nhấc chiếc dù đen đặt bên cạnh, quay người bước đi, chiếc dù đen khẽ chạm nhẹ trên bậc thang.
Nhục thể phàm trần, không thể thấy quỷ, không nghe được tiếng quỷ. Nhưng, nếu đó là người yêu nhất.

Vệ Uyên mua một chiếc hộp cơm giữ nhiệt lớn, bỏ đồ ăn vào trong.
Sau đó lên chuyến tàu cuối cùng về nhà kho ở Tuyền Thị, đem những món ăn còn ấm từng cái bày biện lên bàn, dùng máu làm bùa chú, tay kết Tam Sơn chỉ, khẽ nói: "Lạnh lùng cam lộ ăn, pháp vị ăn vô lượng, khiên cùng lưu bảy trân, tối tăm chỗ nào ngại, chịu pháp này ẩm thực, thăng thiên leo tử vi, phúc đức cao cao lớn, cung cấp ăn làm thanh tịnh..."
Chú pháp Cam Lộ pháp thực của Đạo gia.
Linh thể quỷ vật chỉ có thể ăn những thứ được gia trì bằng pháp lực.
Vệ Uyên ngồi xuống.
Còn Đổng Vũ đã gần như tan biến oán khí ngồi đối diện hắn, hình dáng tướng mạo không khác gì so với lúc còn sống.
Cô ấy ăn hết mấy con tôm rim, lại ăn chút đồ khác, dụi dụi mắt, nhẹ giọng cười nói: "Quả nhiên vẫn là vị đậm như thế, Giang Nam đạo đúng là không thể tìm đâu ra món này, sủi cảo là thịt heo rau cần, cũng ngon..."
"Quán chủ, đồ ăn của nhà chúng ta, thực sự rất ngon phải không?"
"Nhưng mà, với con thì, không có gì ngon hơn được những thứ này..."
"Mì tương mè này, mấu chốt chính là cái tương mè kia, sau đó là dầu tiêu, ớt sau khi chiên xong thì phải vớt ra, còn phải bỏ thêm một con tôm vào, dội nước tương, pha một bát lớn, khi nấu mì xong thì bỏ vào, thêm chút dưa leo thái lát, lạc rang, trộn lên một chút, thật là ngon tuyệt..."
Vệ Uyên nghe cô nói, rồi nâng chén trà lên, hơi ngửa cổ uống trà.
Giọng nói của cô gái càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng không nghe được nữa. Một tiếng động nhẹ vang lên, đôi đũa rơi trên bàn. Vệ Uyên từ từ đặt chén trà xuống.
Đối diện đã không còn ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận