Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 912: Nam Sơn trúc

Chương 912: Nam Sơn trúc
Tiếng cười thoải mái, đạo nhân áo xanh nhanh chân bước vào trong, dù là núi non trùng điệp phong tỏa, cũng không thể ngăn cản được một trong thập đại Nguyên Thủy thiên Tôn. Nữ tử áo xanh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tâm cảnh vốn nên tĩnh mịch lạnh lẽo lại nổi lên chút gợn sóng.
"Ta chẳng phải đã nói không tiếp khách sao?"
Áo xanh Hiến cau mày, xoay người lại.
Đạo nhân tóc trắng đứng trước mặt nàng, khóe miệng mang theo ý cười ôn hòa, không có vẻ khoáng đạt thoải mái trước kia, chỉ ôn hòa nhìn hảo hữu đang ngồi bên suối, hai chân giẫm dưới nước, không hiểu sao lại lộ ra an bình: "Vậy nên ta đã hỏi, ngươi có biết là ta sẽ không tức giận chứ?"
Nữ tử sáng sủa nhướn mày: "Vậy nếu ta nói là tức giận thì sao?"
"Vậy ta rất xin lỗi, nhưng vẫn muốn tới."
Đạo nhân tóc trắng mỉm cười, trêu đùa nói: "Thành khẩn nhận sai."
"Kiên quyết không thay đổi."
"Lần sau còn tới."
Ngươi!
Áo xanh Hiến thoáng chốc có chút nản lòng, có cảm giác bất đắc dĩ, nhưng cũng có kỳ quái. Trong lòng sự tích tụ dần hòa hoãn, sự tĩnh mịch không gợn sóng yên ắng kia tựa hồ không phải sự an bình thật sự. Nàng nhắm mắt, cố ý nghiêng người về trước, ngón tay giữ chặt tóc trắng trên thái dương của đạo nhân.
Mang vẻ mặt nghiền ngẫm, khí chất cổ quái như Elf, bộ dạng lại là sáng sủa đại khí, cố ý trêu ghẹo: "Ai? Như vậy sao? Bất quá lại thấy kỳ lạ, vội vàng xông tới như vậy."
"Chẳng lẽ nói, Nguyên Thủy thiên Tôn bệ hạ, ngài đang lo lắng cho ta sao?"
"Chẳng lẽ..."
"Phải."
Đạo nhân tóc trắng gật đầu trả lời.
Vẻ mặt xinh đẹp ban đầu, mang theo nụ cười của nữ tử áo xanh khựng lại.
Trong nhất thời lại không biết làm sao.
Đạo nhân tóc trắng đặt cái giỏ kết bằng nhân quả xuống bên cạnh, nhíu mày, tự nhiên bình thản trả lời: "Ta quan tâm ngươi, có gì kỳ quái sao?"
"Ta tu hành đâu phải đạo vô tình."
"Ngươi ta là bạn bè, không quan tâm mới là giả dối."
Tùy ý rút tất giày, giẫm chân xuống suối nước, đạo nhân lười biếng thở ra một hơi, nhìn phong cảnh nơi này, nói: "Quả nhiên là nơi tốt, nhưng mà hơi quá tĩnh mịch, không có chút hương vị nhân gian. Ở lâu dễ cô đơn, vẫn nên ra ngoài dạo nhiều hơn thì tốt."
Nữ tử áo xanh nói: "Ta đã ở đây mấy ngàn năm rồi..."
Nàng ngừng một lát, sau đó nói: "Huống hồ, nói như vậy về nhà của người khác, có phải quá đáng không?"
"Mang gì tới đây?"
Vệ Uyên vỗ trán, ngón tay hơi búng ra, đồ trong giỏ nhân quả bay ra, toàn cá tôm, đều óng ánh trong suốt, như mỹ ngọc điêu khắc, tỏa ra linh khí. Người phàm ăn vào ít nhất tăng được ngàn cân lực.
Không kể thứ này có hạn mức cao nhất tồn tại.
Đối với Vệ Uyên mà nói, chỉ có tác dụng thỏa mãn dục vọng ăn uống thôi.
Hiến ngơ ngác nhìn giỏ cá tôm, đạo nhân áo xanh phía trước thoải mái duỗi lưng, nói: "Không biết ngươi có biết không, cá tôm nơi đây cực kỳ tươi ngon, nhưng không thể dùng ngọn lửa mạnh chế biến, chỉ có thể dùng cách ăn quái dị này mới ngon."
Ngôn ngữ quen thuộc, giọng điệu quen thuộc.
Hiến hoảng hốt, phảng phất thấy đạo nhân năm đó tiếc nuối vì chưa từng tìm được tôm cá.
Cũng thấy nàng cuối cùng nói vị cá tôm này cho hài tử nghe.
Mà đạo nhân năm đó, hài đồng tóc trái đào đều tan biến, cuối cùng chỉ quy về đạo nhân tóc trắng trước mặt, trâm ngọc tóc trắng, áo xanh vẫn vậy, như thể sáu ngàn năm qua chỉ là hư ảo mà thôi.
Nữ tử mang nụ cười cô đơn gật đầu: "Cái này, ta mới biết lần đầu."
Vệ Uyên khẽ động ngón tay, nhân quả như đao, mệnh số khó thoát.
Cá tôm biến thành lát cá.
Sau đó đạo nhân khẽ quấn chỉ một câu, mệnh số nhân quả đã xong.
Thế là cá tôm đã chết trở về trạng thái ban đầu, được hắn thả vào dòng sông, kinh ngạc quẫy đuôi, gợn sóng lan ra rồi biến mất, đạo nhân đưa tới đôi đũa, giọng nói ôn hòa: "Sinh tử là mệnh số, cũng bởi vì quả. Nếu là nhân quả, ắt sẽ có cơ hội lừa dối."
"Nếm thử hương vị chứ?"
Vệ Uyên nói xong, cũng tự mình ăn một miếng, nhíu mày.
Hình như vì bị nhân quả chém gϊếŧ, có chút tạp vị, không thể nói là không ăn được.
Nguyên liệu này, chỉ cần nói không phải do Vũ Vương chế biến.
Thì nhắm mắt làm cũng không thể nào khó ăn.
Còn Vũ Vương...
Đừng nói là tôm cá không sợ lửa, đến cả Tất Phương Điểu tự nó cũng không hiểu, mình vừa khó ăn lại không sợ lửa, mà vẫn bị Vũ Vương chế biến thành món ăn...Nếu như ngay cả Vũ Vương cũng nhả ra, món đó nên gọi là 【Thượng Cổ Nhân Hoàng đối với tứ hung Thao Thiết đặc công bảo cụ 2.0】.
Thao Thiết kia là không hề lường trước Vũ Vương, nếu không sợ rằng sẽ bị ăn một chiêu rồi lật luôn. t.h.i.ê.n khắc!
Bất quá dù là bản chất cực tốt, chỉ là vì hương vị quá thuần túy nên tạp vị bị phụ trợ càng thêm rõ ràng. Dưới vị giác thần linh càng rõ mồn một, đúng là nét bút hỏng.
Đáng ghét a! Danh hiệu đệ nhất đầu bếp của ta sắp mất mặt.
Vệ Uyên giật giật khóe miệng, an ủi bản thân. Chí ít ở phương diện này hạ bệ được Chúc Cửu Âm và Hiến. Ít nhất thì cái chỗ tạm giam tăm tối trong Cửu U không cần đến nữa.
Chỉ là thế nào cũng bị cái gã này châm chọc trêu đùa một phen.
Dù sao cũng là đứng đầu dòng nước, hẳn là đã nếm tôm cá nơi đây không ít.
Hiến duỗi đũa gắp lát cá, ăn một miếng, đôi mày ánh lên vẻ tươi sáng: "Quả nhiên không hổ là ngươi."
"Vừa vặn."
Đạo nhân tóc trắng ngơ ngẩn, nhất thời không nói gì.
Áo xanh Hiến vẫn như xưa, nói cười vui vẻ, nói chuyện một hồi lâu, Vệ Uyên từ đầu tới cuối không thể tìm ra sơ hở, đừng nói dò xét căn cơ nàng, cái sau đã đỉnh cao Thập Đại cảnh giới, Vệ quán chủ hiện tại chỉ là đống gạch vụn, hoàn toàn không thể dò xét đến căn cơ nàng.
Mà nhìn tình hình hiện tại, sau khi trò chuyện kết thúc, Hiến có lẽ sẽ mời hắn du ngoạn sơn thủy, sau đó nói chuyện phiếm một chút, rồi cười tiễn hắn rời đi, sau đó lại tiếp tục phong ấn, rồi xoay người không thể nào tìm thấy được.
Vậy phải làm thế nào...
Mới có thể hiểu rõ tình huống của nàng, làm rõ ràng căn cơ hiện giờ của Hiến.
Và cả cái hình ảnh nhân quả kia rốt cuộc là gì?
Tóc trắng tình huống.
Sinh cơ tràn lan.
Đạo nhân tóc trắng trầm mặc hồi lâu, thấy nữ tử áo xanh đã ăn xong lát cá, phủi tay, đôi mắt sáng rõ như trước, mỉm cười: "Thôi vậy, hiếm khi có bạn hiền mời, ta cũng không bế quan ở đây nữa. Núi xanh nước biếc nơi đây cũng không tệ, Nguyên Thủy thiên Tôn có muốn nắm tay đi dạo cùng ta?"
Nàng vẫn như xưa, khiêu khích ngước mắt nhìn.
Nếu là Vệ Uyên ngày xưa có lẽ không để ý, nhưng nhân quả báo trước vẫn còn hiện hữu trước mắt, không thể tan đi, khiến hắn lo lắng bất an, thần sắc trầm ngưng, trong lòng tự khuyên nhủ.
Không thể lỗ mãng.
Cần từ tốn, cần đánh từ bên hông, cần cẩn thận hỏi thăm.
Hỏi trực tiếp là hạ sách.
Cần lý trí, cần suy tính!
Cần một lá rụng biết thu thiên hạ!
Hắn im lặng một lúc, vẫn là mở miệng: "Thân thể ngươi sao rồi?"
Nguyên Thủy thiên Tôn mặt không biểu tình.
Đầu óc ta...không còn từ ngữ để mà nói nữa rồi!
Hiến ngơ ngẩn, rồi nhịn không được bật cười, thần sắc rạng rỡ, buồn cười: "Ta à, ta là Cửu U chi chủ, chủ nhân sinh tử lưỡng giới. Linh hồn vạn giới đều phải về Cửu U, đỉnh phong Thập đại, siêu việt sinh tử."
"Chúng ta đã ước định cẩn thận rồi, ngươi chết rồi cũng sẽ thuộc về ta."
"Thế nào, giờ lại còn lo lắng cho ta vậy sao?"
Nàng chắp tay sau lưng, thân thể hơi nghiêng, vẽ nên đường cong duyên dáng, vừa cười vừa nói nhỏ nhẹ, trêu chọc người khác.
"Làm sao đây?"
"Nhớ ta sao? Bây giờ đã muốn xuống Cửu U rồi?"
Vệ Uyên nhìn thẳng vào đôi mắt nữ tử, thản nhiên nói: "Ta từng giao chiến với một trọc thế cường giả."
"Khi hắn dẫn dắt nhân quả, muốn vặn vẹo ý thức của ta, ta đã thấy ngươi tóc trắng phơ, trong lòng lo lắng, nên tới đây, xem ngươi có biến cố gì hay không."
Hiến bất đắc dĩ cười đáp: "Ta đương nhiên không có vấn đề gì."
"Ngươi ta là bạn tốt, lẽ nào ngươi lại không tin ta?"
"Đây có còn gọi là bạn bè không? Vệ Uyên, lần này hãy tin ta đi?"
Nữ tử thần sắc ôn hòa, ánh mắt chân thành.
Lời đã đến mức này, mà giao lưu đã đến mức này, cũng nên nhượng bộ, dù sao thì lòng tin bạn bè đã nói ra rồi. Đạo nhân tóc trắng nhìn nàng, gật đầu: "... Vậy à."
"Ta đương nhiên nguyện ý tin bạn bè."
Hắn đứng dậy, nói: "Dù sao, ở một kiếp chuyển thế nào đó, ta đã từng cùng phu tử Nhân Gian Giới đi du ngoạn khắp Cửu Châu. Phu tử nói ngô nhật tam tỉnh ngô thân, một trong đó chính là giao tiếp với bạn bè không thành tín hay sao? Lời phu tử dạy, ta đều ghi tạc trong lòng."
"Bất quá, phu tử cũng nói, ông từng thấy một người lén ăn cơm thì nổi giận."
"Sau mới biết, mắt mình đã lừa dối mình."
"Thì ra người nọ nấu cơm không cẩn thận làm rơi xuống đất dính tro, đem cơm như vậy cho thầy ăn thì không được, mà vứt đi lại thấy tiếc nên lén ăn."
"Phu tử cảm khái, đến cả tận mắt thấy có đôi khi cũng không thể tin."
Hiến mỉm cười, tán đồng nói: "Cho nên, ngươi cũng phải hiểu lời lão sư dạy."
"Mắt thấy không hẳn là thật."
"Ngươi thấy là thứ đối thủ muốn ngươi thấy, là giả dối."
Đạo nhân tóc trắng nhìn nàng, khí thế chợt biến, trở nên cương trực lăng lệ, như trúc Nam Sơn, xuyên thủng trời xanh, chậm rãi nói: "Sai rồi, lão sư dùng chuyện này để nói mắt thấy cũng không nhất định là thật, huống hồ người khác. Chuyện gì cũng cần tự mình tìm hiểu sự thật thì mới có thể tin được. Hiến, ta bây giờ không tin lời ngươi nói!"
Nữ tử áo xanh mấp máy môi: "Thật mà, ta không có chuyện gì."
Nàng thở dài: "Mà đây cũng là chuyện của riêng ta."
"Nếu có tình huống thật xảy ra, ta cũng không quan tâm tới tính mạng, ngươi cũng đừng lo cho ta."
Đạo nhân tóc trắng bình thản đáp: "Ngươi không quan tâm."
"Ta để ý."
"Dù là ngươi đứng trước mặt nguy hiểm tính mạng, ta cũng sẽ không dừng lại."
"Ta muốn cứu ngươi, ngươi cũng không thể cản ta!"
"Ngươi!"
Nữ tử áo xanh ngơ ngác, rồi nàng phẩy tay áo đứng dậy, gió lùa qua khóm trúc, trâm tóc trắng lay động, rồi nói: "Sau đó ta sẽ đi Nam Hải một chuyến. Chuyện này e là không thể tránh khỏi, để phòng ngừa rủi ro phát sinh, ta mong ngươi cùng đi."
Đến lúc đó dù thật có chuyện, cũng có thể nhìn ra!
Rồi kịp thời ra tay!
Có pháp môn Oa Hoàng dạy, cộng thêm ở bên cạnh Nguyên Thủy thiên Tôn, chỉ cần có nhân quả tồn tại thì nhất định cứu được!
Hiến nhìn hắn: "Nếu ta cự tuyệt thì sao?"
"Ta cũng không muốn đến Nam Hải."
Đạo nhân tóc trắng nghĩ một chút, không còn khí phách nữa, gãi đầu cười nói: "Vậy cũng được thôi, từ chối cũng tốt."
"Ừm...Chúc Dung đã sớm đột phá thành Thập Đại đỉnh phong mấy trăm năm trước, nắm giữ tịch diệt, thực lực cực kỳ cao siêu, còn ta chỉ vừa mới đột phá, trạng thái bất ổn, cũng chưa ngưng tụ được đạo thể. Chuyến đi lần này cũng rất nguy hiểm, một mình ta e là khó đối phó, sẽ gặp nhiều nguy cơ, có khi còn bỏ mạng ở đó."
Hắn đột nhiên như học sinh tiểu học đọc thuộc lòng.
Rồi hơi nhoài người, tay trái giơ lên sau lưng, kéo lại đuôi tóc trắng, tay phải đưa ra trước mặt.
"Chuyến đi này nguy hiểm, kẻ yếu ở hạ giới cần người đồng hành bảo vệ."
"Không biết, Hiến, người soi sáng Cửu U, à không."
"Người đứng đầu núi xanh nước biếc có thể cùng đi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận