Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 644: Siêu mạnh mẽ động lực có đôi khi cũng không phải là một chuyện tốt —— Bạch Trạch

Chương 644: Động lực quá mạnh mẽ đôi khi cũng không phải là chuyện tốt – Bạch Trạch
Bạch Trạch mang theo sự tự tin tuyệt đối bước vào viện bảo tàng.
Nhìn vị danh tướng 800 đánh tan 100 ngàn người phía sau, tâm tình sảng khoái vô cùng. Trương Liêu vóc dáng tráng kiện, sau khi hồi phục liền cắt tóc ngắn, mái tóc ngắn mạnh mẽ, khuôn mặt điềm tĩnh, khí chất trầm ổn, chỉ nhìn thôi đã biết là xuất thân quân ngũ.
Có được cái đùi để ôm rồi, tự tin chính là như thế!
Từ hôm nay trở đi! Tất cả đàn ông trên con phố cổ này đều phải ngước nhìn ta!
Bạch Trạch hiên ngang xuất hiện!
Sau đó, hắn thấy Võ An Quân và Tây Sở Bá Vương đang đánh cờ tướng.
Hai người ngồi nghiêm chỉnh ở đó, đánh cờ mà vẫn toát ra sát khí kinh khủng, Bạch Khởi mỉm cười gật đầu, dần dần có chút nhớ lại chuyện cũ. Hạng Hồng Vũ nghiến răng, tìm đường ra, đôi lông mày rậm chau lại.
"Đến rồi?"
"A, ừm, đến rồi."
"Ngồi đi."
"A, ừm, được."
Bạch Trạch vừa mới cứng rắn được một chút, vừa vào cửa đã héo queo.
Trương Liêu à, một mảnh đàn ông 800 đánh tan 100 ngàn người, có ra gì không? !
Mức độ nổi tiếng quả thực không đủ.
Có thể so được với Bá Vương không? Hay là so được với Võ An Quân không?
Mưu lược có Võ An, tấn công mạnh có Bá Vương.
Vị danh tướng lưu lại truyền thuyết làm trẻ con phải khóc thét kia đã lộ ra có phần mờ nhạt rồi.
Bá Vương thì không nói.
Võ An Quân, cái tên tuổi đó chính là được cả thiên cổ công nhận là người giỏi nhất về chiến thuật bao vây tiêu diệt và chiến tranh du kích.
Giống như so sánh mỹ nhân vậy.
Từ xưa tướng quân như mỹ nhân, không cho phép nhân gian thấy đầu bạc, mà so sánh các danh tướng cũng vậy.
Ví dụ như Tư Mã Ý, người từng được xưng là hành quân nhanh như gió, mười ba ngày phá Mạnh Đạt, ba trận chiến nhanh chóng định Liêu Đông, chỉ khi gặp Gia Cát Vũ Hầu mới biến thành lấy ngày xuống quân qua đối mặt, ở một châu đều tử thủ không ra, bị Lý Tĩnh và Lý Thế Dân chê là nhu nhược.
Còn người được tôn xưng là Tào Đại Tư Mã thì sao? Dũng khí không phải dạng vừa, Trương Liêu đứng cùng hắn, vũ dũng có lẽ so được với Trương Liêu, có vận điền đan kỳ, giận dữ quát mắng kẻ địch, sở trường tấn công mạnh và đột kích, trận Quan Độ đã chỉ huy một đội quân tinh nhuệ nhỏ đột phá vòng vây giết chết mãnh tướng Tào Nhân đang chặn đường lương của Viên Thiệu.
Trong game và những tác phẩm nhị thứ nguyên đời sau, đại đa số Tào Nhân đều là tướng lĩnh cực kỳ giỏi về phòng ngự.
Tỉ như Tào Nhân trong game "chân x x vô song" nào đó, khoác giáp lên chẳng khác nào Gundam hình người.
Cũng là vì tại thời điểm danh vọng của hắn đang thịnh nhất, thì gặp thời đỉnh cao của Quan Vũ.
Dẫn đến chiến tích nổi tiếng nhất trong đời của hắn là thề sống chết phòng ngự, ngăn cản được mũi nhọn của Quan Vân Trường.
Một tướng lĩnh mạnh mẽ, đi xâm lược với phong cách như lửa đã biến thành một con rùa già chỉ biết phòng thủ.
Điều thống khổ nhất của danh tướng và anh hùng không gì khác ngoài việc, gặp phải người mạnh hơn ở cùng một thời đại.
Đau khổ hơn là từ kẻ thù còn sống mà ngươi đã chết, không còn ở chung dưới một bầu trời.
Cuối cùng thì bị nhét vào đồng nhân tiểu thuyết, biến thành CP.
Còn chiến tích của Võ An Quân thì sao, cũng cần so sánh với các tướng lĩnh khác, ví dụ như Vương Tiễn.
Trận Tần diệt Sở, nhưng lại là một thế càn quét thiên hạ rộng lớn.
Cộng thêm việc Vương Tiễn dùng 60 vạn quân từ từ gặm nhấm.
60 vạn quân của Vương Tiễn diệt Sở vẫn là Sở quốc sau khi đã dời đô không thể gượng dậy nổi.
Mà quốc gia Sở phóng khoáng bá đạo, ca ngợi khuynh đảo, võ đức dồi dào, lãnh địa hàng ngàn dặm, vung gươm hô một tiếng thì triệu người nghe theo, một trong Xuân Thu Ngũ Bá cực kỳ cường đại, xúc động với khí thôn thiên hạ cùng ý chí và khí phách mạnh mẽ, thậm chí còn có nội tình như vậy, mà đã bị Võ An Quân đánh gãy sống lưng.
Quân lực sử dụng cũng không quá 10 vạn.
10 vạn quân Tần xuyên thủng Sở quốc, đánh nhau trong nội địa của kẻ địch.
Được gọi là một mình chinh chiến ở nước Sở, cầu sinh ở nơi tử địa.
Đánh cho một đại quốc đang ở độ tuổi xuân sắc phải dời đô, mất đi một lượng lớn lãnh thổ, thiêu đốt lăng mộ quốc quân Sở, mà trên thực tế, trận chiến Trường Bình chỉ là một kết quả thảm khốc, hoàn toàn không phải là đỉnh cao nghệ thuật chiến trận của Bạch Khởi.
So ngang hàng về tính tàn khốc của chiến tranh Yên Dĩnh vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, thì đại khái có thể coi là: Vào thời đại hỗn chiến thế giới, ở Thần Châu đột nhiên có một đạo quân tiến lên hung hãn, giết xuyên biên giới sơn mạch, tại nơi mà liên hợp quốc phương Tây đang ở thời kỳ đỉnh cao, họ tiến vào đất đai của đối phương tác chiến, một đường càn quét, đảo ngược thế cờ.
Trong vòng một năm, thủ đô của Tây Dương biến thành một quận phía bắc của Thần Châu.
Toàn bộ kho vũ khí bị sung công, những công trình kỷ niệm quan trọng đều bị đốt sạch, đối phương đến một câu nói cũng không thốt lên nổi.
Chỉ có thể xám xịt bỏ chạy sang một bên mà nấp.
Đây chính là cái gọi là thiên hạ chấn kinh.
Như vậy liền có thể tưởng tượng được vì sao Đại Tần năm xưa lại phong ông ta là Võ An Quân, chiến tích này quả thực quá kinh người, đặt ở bất kỳ thời đại nào, ông ta cũng là một con quái vật trên trời rơi xuống, là loại người đủ sức chống đỡ cả bá nghiệp một quốc gia, năm ngàn năm chỉ có một hai người.
Phong! Trực tiếp vượt cấp mà phong, phong quân!
Các nước, các huynh đệ đừng hoảng.
Trước cứ để cho người dân Tần chúng ta hoảng sợ cái đã.
Các ngươi chưa từng thấy con quái vật nào như thế không sao cả, điểm chính là người dân Tần chúng ta cũng chưa từng thấy con quái vật nào như thế này cả.
Danh tiếng của ông ta lớn đến mức, dù bị Tần Vương ban chết, người dân Tần vẫn thương tiếc, lập miếu thờ ở Hàm Dương.
Trương Liêu 800 đánh bại mười vạn quân chỉ là một chiến thắng trong một chiến dịch mà thôi, so với Võ An Quân vẫn chưa đủ, mà bên kia Bá Vương, dũng mãnh phi thường bậc nhất thiên cổ không hai, không thể tranh cãi, người giỏi nhất về chiến thuật, cũng là một kiểu quái vật, Trương Liêu so với ông ta cũng không đủ.
Thực tế nguyên nhân cũng là do đối thủ của Trương Liêu không đủ tầm.
Bạch Trạch trầm tư.
Hắn có tinh thần tự phê bình rất cao.
Không cố gắng à, không cố gắng!
Sao có thể lơ là như vậy? !
Bạch Trạch cảm thấy cái đùi mình đang ôm quả thực là quá lười biếng!
Thật sự, người sao có thể không cố gắng đến như vậy chứ? !
Nếu như hắn là 800 đánh bại 100 ngàn của Tào Mạnh Đức thì sao.
Trực tiếp phong thần luôn thì tốt quá!
Bạch Trạch bắt đầu nghĩ lại.
Thực ra, cũng là lỗi của ta…
Cái đùi, vẫn chưa đủ lớn!...
...
Trong khi Bạch Trạch kiên cường đứng lên chưa được một phút đồng hồ đã bị hiện thực tàn khốc đánh cho tỉnh táo trở lại.
Vệ Uyên đang ở trong tiệm hoa.
Thực tế là sau sự lúng túng ngày hôm qua, ít nhất là vẻ bề ngoài thì là vậy, Vệ Uyên có chút ngại ngùng khi vào đây, nhưng điều Chúc Cửu Âm nói đến lại vô cùng quan trọng, không thể không nói với Giác, Vệ Uyên sau một hồi đấu tranh tư tưởng ngắn ngủi đã gõ cửa.
Một lát sau, cửa tiệm hoa hé ra một khe nhỏ, thiếu nữ thò đầu ra.
Vệ Uyên thấy rõ vẻ mờ mịt, kinh ngạc và phức tạp trên mặt Giác. Ngươi đến đây bây giờ là vì cái gì, lẽ nào còn định tiếp tục bỏ bản hộ khẩu đã được đa nguyên hợp nhất vào ngực của ta, biểu lộ rõ sự cảnh giác.
"Hôm nay ta không mang theo."
Vệ Uyên vô thức nói ra.
Bị nói trúng tim đen, mặt thiếu nữ ửng đỏ, nghiến răng trừng hắn một cái, rồi mở cửa.
"Ta không muốn biết."
Vệ Uyên bước vào cửa, ngồi lên ghế, thiên nữ thì ngồi đối diện.
Hai người im lặng.
Tai thiếu nữ chậm rãi đỏ lên, y như độ của đầu.
Vệ Uyên hít sâu một hơi, trước khi không khí chuyển hướng sang một hướng khác thì đã lên tiếng trước: "Giác, liên quan đến chuyện Côn Luân, hôm qua ta nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ ra mấy điểm đáng ngờ và vấn đề hiện tại…"
"Ừm?"
Khi nhắc đến chính sự, Giác rất nhanh thu liễm tạp niệm.
Vệ Uyên lấy lại bình tĩnh, đem đại khái tình hình, đem những gì Chúc Cửu Âm đã phân tích, dùng phương thức và sự lý giải của mình thuật lại một lần, dù thật ra hắn rất muốn hỏi nhiều thêm một chút, nhưng đã bị ánh mắt của Chúc Cửu Âm bức lui.
Ánh mắt đó đại khái mang hàm ý, nói với ngươi có ích gì không? Nói với ngươi nhiều nữa thì dung lượng não của ngươi cũng có hiểu nổi đâu, không chừng còn quá tải mà bốc cháy biến thành một cái đầu heo kho tàu mất. Cho dù là người từng trải như Vệ Uyên cũng phải thất bại.
Chỉ là cái phần nhỏ trước mắt này đã đủ kinh dị và đáng sợ rồi.
Ít nhất Vệ Uyên nhìn thấy vẻ mặt của Giác thay đổi từ tỉnh táo, kinh ngạc, thất thần, mờ mịt rồi cuối cùng tay thiếu nữ vô thức quấn lấy nhau, môi mấp máy, cố gắng bình tĩnh lại, và Vệ Uyên cũng hiểu được điều Chúc Cửu Âm vui vẻ.
Cái gọi là người thông minh nhàn nhã, chính là thích nhìn thấy lúc mà mình nói toạc ra cục diện, những người còn lại kinh ngạc thất sắc, tỉ như Holmes thích giữ lại đến phút cuối mới nói ra đáp án.
Sau đó Vệ Uyên chợt nhớ ra, bản thân cũng là một trong đám người thất sắc kia.
Thậm chí có lẽ là người kinh hãi nhất trong số đó, không, là một trong ba người kia.
Vệ Uyên tự giễu trong lòng.
Sau đó nói: "Dù thế nào cũng phải cẩn thận, Giác. Nếu gặp phải chuyện gì thì có thể đến thương lượng với ta. Đối với Khai Minh Thú, nhất định phải cảnh giác. Mặt khác, cũng phải đi tìm chuyển thế của Tây Vương Mẫu, tìm kiếm Canh Thần, tích lũy danh vọng trong số các Sơn Thần, lựa chọn phía trước là không sai lầm."
Thiếu nữ gật đầu.
Vệ Uyên ngập ngừng một chút: "Mặt khác, các Sơn Thần của Tây Sơn giới là có thể tin tưởng được."
"Ừm?"
Thấy Giác ngạc nhiên nhìn mình, Vệ Uyên nói: "Rất dễ phỏng đoán."
Đối với Chúc Cửu Âm mà nói.
"Dù sao thì núi Côn Luân, Lục Ngô, di hài Bất Chu Sơn đều ở Tây Sơn giới, ngoài ra..."
Hắn nhớ lại những lời nhàn nhạt của Chúc Cửu Âm ngày hôm qua, ngập ngừng một chút, nói: "Chung Sơn cũng ở địa giới của Tây Sơn giới."
"Một người thông minh như Khai Minh Thú, cho dù là thật muốn nắm giữ loại lực lượng gì đó, cũng sẽ không lựa chọn Tây Sơn giới, bởi vì rất nhiều địa mạch núi non liên kết với nhau, muốn triệt để nắm giữ Tây Sơn giới, có nghĩa là nhất định phải đối mặt với một tình thế phức tạp, mà dù Lục Ngô ngủ say, Bất Chu Sơn đã chết, thì vẫn còn Chúc Cửu Âm."
"Mà Chúc Cửu Âm chính là đối thủ mà Khai Minh Thú không muốn gặp phải nhất."
Nam tử cổ xưa hôm qua có đôi mắt thâm trầm, khi đứng chắp tay nói ra câu Lục Ngô ngủ say, Bất Chu Sơn đã chết, trời lệch tây bắc, còn có ta chống trời bằng một tay, giọng điệu thản nhiên như đang kể một chuyện hiển nhiên, tuy hời hợt mà lại bá đạo, hờ hững khiến Vệ Uyên cũng phải than thở.
Làm sao lại có người làm cái nghề trang bức này đến mức nhẹ như mây gió không có một chút khói lửa thế này chứ?
Vệ quán chủ không nhịn được mà nghĩ trong bụng.
Ta vốn tưởng mình trang bức đã vô địch thiên hạ rồi, thế mà lại vẫn có người dũng mãnh như thế này.
Cái người này là người dưới trướng của ai thế?
Còn về hiệu quả thì nhìn vẻ mặt ao ước của Cơ Hiên Viên và Hình Thiên kia có thể thấy câu nói kia đả kích hai lão già sắt đá đến mức nào, năm xưa Cơ Hiên Viên đã từng có một ca khúc chiến thắng, ý nghĩa của nó đại khái chính là: Các ngươi phải nghe lời, nếu không ta sẽ chặt đầu các ngươi, cắt nhỏ như thịt thái. Đúng là đám tri thức có khác a.
Vẻ mặt hai người bọn họ, thiếu mỗi việc chạy đến ôm lấy đùi Chúc Cửu Âm hô to: Huấn luyện viên, con muốn học trang bức!
Bất quá, cả hai đều là những đỉnh cao thần thoại của một thời đại.
Cả hai đều chấp chưởng những giới vực cùng đẳng cấp.
Cả hai đều liên quan đến sợi dây thời gian.
Cả hai đều không nổi danh vì lực lượng trong thời đại thần thoại nhưng tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Không nghi ngờ gì Chúc Cửu Âm tuyệt đối là người mà Khai Minh Thú không muốn chạm mặt, và ngược lại Khai Minh Thú cũng chắc chắn là đối thủ mà Chúc Cửu Âm không muốn đối đầu, Vệ Uyên thở dài, trong lòng luôn cảm thấy món nợ này quá nặng, cần phải báo đáp hết mình.
Ừm, đến… Đến…
Phải làm thật nhiều bữa cơm mới được.
Mà trong tiêu chuẩn phán đoán cơ bản của Chúc Cửu Âm vẫn còn một phần nữa chưa nói ra.
Dù là Vệ Uyên cũng có thể nhìn ra được.
Năm núi lớn liên tục nhau trải khắp thế giới.
Trong khi tất cả đều nhận thấy có khả năng Tây Vương Mẫu bị cầm tù, vậy mà chỉ có các Sơn Thần của Tây Sơn Kinh đến, những núi lớn khác chọn lựa của bốn tang đã quá rõ ràng rồi, có lúc, không chọn lựa đã là sự lựa chọn rõ ràng nhất rồi.
Vệ Uyên không có ý định nói ra, nhưng mà hắn vẫn thấy sắc mặt của thiếu nữ, rõ ràng đã đoán được.
Hắn chợt tự giễu, khả năng suy tính của bản thân cũng chỉ là ở mức tầm trung.
Ngay cả mình cũng nhìn ra được, thì sao Giác lại không thể nhìn ra?
Hắn đứng dậy, hơi cúi người, mắt đối mắt với Giác, ngữ khí chậm rãi nói:
"Yên tâm đi Giác, có ta ở đây."
"Gặp chuyện gì cũng có thể đến thương lượng với ta, ta nhất định sẽ giúp cô."
Sau đó ta lại về hỏi Chúc Cửu Âm.
Vệ Uyên hình như nghe được nam tử áo xám kia hừ một tiếng không mặn không nhạt.
Vệ mỗ giả vờ như không nghe thấy, sau đó cười rồi chuyển chủ đề, nói: "Lúc trước là A Chiếu đã giúp cô phân tích tình hình, lần này mời cả cô ấy đến viện bảo tàng ăn cơm đi, tốt xấu gì cũng là hàng xóm, có qua có lại cũng tốt, ta cũng phải cảm ơn cô ấy thật tốt."
"Ừm."
Giác tỉnh táo hơn Vệ Uyên dự đoán rất nhiều, đã lấy lại được sự trấn định.
Vệ Uyên nhẹ nhõm thở ra, sau đó cười đùa:
"À đúng rồi, nếu như muốn cầu hôn, Chúc Cửu Âm đủ tư cách không? Có thể chống lại được Côn Luân?"
"Đủ… Hả? ! !"
Giác vô ý thức trả lời.
Sau đó mới phản ứng được đối phương vừa hỏi gì đó, mắt mở lớn, nhất thời cả cảm giác áp bức đến từ Khai Minh cũng bị xem nhẹ.
Mặt đỏ lên, bỗng nhìn về phía quán chủ viện bảo tàng, lắp bắp không nói lên lời.
"Ngươi, ngươi ngươi…"
Dưới ánh nắng ban mai, thiếu niên hé nụ cười nhẹ nhàng, thấy vẻ u ám trên mặt thiếu nữ đã tan bớt đi, lúc này càng không thể để Giác nghĩ lung tung, khi đối diện với áp lực lớn như vậy, càng nghĩ càng thấy ngột ngạt, Vệ Uyên đã trải qua quá nhiều rồi, quen thuộc đối mặt với loại thống khổ này.
Chỉ là thấy hai gò má thiếu nữ đỏ ửng, thở ra hương thơm, vẫn là chậm rãi hạ giọng, vô thức hỏi:
"Hôm nay sao đến lại không nói gì, bị cái gì mê hoặc rồi sao?"
Giác ngẩn người.
Tựa hồ đã thấy lại hình bóng của tên đạo tặc ngày nào.
Sau đó kịp phản ứng, mặt đỏ bừng một cái đẩy Vệ Uyên ra khỏi tiệm hoa, cái "rầm" đóng sập cửa lại.
Lưng dựa vào cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn cổ kính, lồng ngực trập trùng.
Cuối cùng nghiến răng nghiến lợi kêu lên một câu:
"Đồ đáng ghét! Đồ đáng ghét! Đồ đáng ghét!"
Vệ Uyên ngơ ngác, khóe miệng mang theo nụ cười.
Thiên Nữ thanh lãnh đạm mạc ngày đầu quen biết đã biến mất đâu mất rồi.
Đã bước vào hồng trần.
Bước chân vui sướng, hắn xoay người trở về viện bảo tàng, khi đẩy cửa ra, vừa đúng lúc bắt gặp Bạch Trạch đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Và vị danh tướng trầm ổn mạnh mẽ kia.
Chờ một chút… Trương Liêu của nước Ngụy? !
Vệ Uyên nhận ra người kia.
Hay nói đúng hơn, lúc đầu mới gặp, anh ta còn là tướng lĩnh dưới trướng Lữ Phụng Tiên.
Hắn chợt kinh ngạc.
Mấy ngày trước mới nhắc đến, Bạch Trạch nhanh như vậy đã khôi phục cho hắn rồi? !
Khoan đã?
Cái tên này… Hành động mạnh vậy sao?
Cái này cũng quá tự hạn chế rồi chứ?
Vệ Uyên nghi ngờ nhìn Bạch Trạch đang trầm tư.
Cảm thấy Bạch Trạch có tiềm năng làm người làm ca đêm 007 trong thời đại mới.
Bạch Trạch rùng mình một cái, cảm giác không đúng, bỗng ngẩng đầu lên, thấy Vệ Uyên đang đứng bên kia.
Bản năng tránh dữ tìm lành như vang lên tiếng tích tích tích trong lòng.
Mẹ nó, không đúng, khó nhằn, xong rồi phải chạy mau!
Vừa định bỏ đi, một bàn tay đã đặt lên vai hắn.
"Bạch Trạch à, ha ha ha, ta vừa nghĩ sẽ đi tìm ngươi, ngươi đã đến rồi."
Bàn tay với sức mạnh áp chế cả hàng long phục hổ kia, Vệ Uyên mỉm cười: "Đến, phòng ta to lắm, chúng ta đi nói chuyện chút chứ?"
Về vấn đề làm ca đêm của ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận