Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1114: Bạch Trạch: Bản thể là hoàn mỹ vô khuyết !

Chương 1114: Bạch Trạch: Bản thể là hoàn mỹ vô khuyết!
Tương lai rốt cuộc phát sinh chuyện gì - Tương lai bản thân rốt cuộc đối mặt với cái gì, lại đưa ra lựa chọn gì.
Vệ Uyên đối với những điều này hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cũng nhất định phải suy nghĩ những chuyện này, hắn lấy nhân quả bản thân hội tụ thành một trái, sau đó gieo tại chỗ sâu nhất của bộ thân thể Sơn Thần này, vì lo lắng không ổn định, còn trực tiếp ở trên thân vị thần núi này, lại một lần nữa trộn lẫn mười bảy mười tám loại nhân quả.
Nhân quả dây dưa, liên miên không dứt.
Vệ Uyên có chút cụp mắt.
Bỗng nhiên nghĩ đến việc khai mở Minh tử điên cuồng người thú vui thuộc tính.
Hắn rất có thể sẽ trực tiếp nếm thử để bản thân quyết định điểm neo tại tình huống lúng túng nhất mà thức tỉnh - Tỷ như Vệ quán chủ bị Thiên Đế không trọn vẹn, Phục Hi ba phe vây giết loại hình.
Vệ Uyên cơ hồ có thể xác định thân thể Sơn Thần này của bản thân 100% bị làm nổ.
Nếu không thì xem như Kim mẫu Nguyên Quân, một trong những chiến sĩ đỉnh cấp tương lai, sao lại bị Phục Hi đuổi giết?
Chắc chắn là yêu ma bị chư thần vây giết, trong vực thanh bình, Kim mẫu Nguyên Quân mới có dư lực tìm kiếm tung tích cha mẹ.
Vào thời đại của nàng không tìm thấy, trong tuyệt vọng, tìm kiếm viện trợ của Phục Hi, hay là Thiên Đế cũng nhúng tay vào chuyện này.
Vệ Uyên cảm thấy mình chiến bại là đương nhiên. Ta bản thể cũng không phải đối thủ liên thủ của ba tên này, bây giờ ngươi lại cho ta một bộ thân thể dự bị, xen lẫn một chút thuộc tính hắc hóa liền muốn đấu với đội hình xa xỉ như Thiên Đế không trọn vẹn, Phục Hi sao?
Vậy đơn giản giống như đột nhiên xuyên không.
Trở thành Nhan Lương đại tướng quân trong vạn quân, mình khoác áo giáp, tay cầm bảo đao, người tụ như mây.
Ngay tại lúc chần chờ, phía trước đột nhiên xuất hiện một đại hán mặt đỏ cưỡi ngựa hồng, mang theo một thanh đao xông tới.
Lúc này tay áo quét qua, nắm một đạo nhân quả, trực tiếp truyền qua.
【Nếu con ngươi khai mở dám can đảm biến ta thành trò vui, vậy ta sẽ trở lại núi Côn Lôn trực tiếp đánh ngươi thành trò vui luôn】
Nghĩ nghĩ, cảm thấy câu nói này không đủ tàn nhẫn.
Thế là sau khi trầm tư, lại bổ sung một câu【 uy hiếp 】.
—— —— ——
Thượng Thanh tông ——
Oa Hoàng rất hiếu kỳ mà nhìn vào bản hộ khẩu trong tay, như Trương Nhược Tố đã nói, mặc cho nàng viết.
Nàng viết cái gì, chính là cái đó.
Giả dối?
Cái gì mà giả dối? !
Đây là Oa Hoàng! Oa Hoàng! Oa Hoàng viết đồ vật sao có thể không thật bằng những thứ khác?
Mặc dù nói đối với việc này, đoán chừng bất cứ ai cũng không biết có ý kiến khác, nhưng vì bảo hộ Oa Hoàng, tin tức này chỉ giới hạn giữa Lâm Thủ Di và Trương Nhược Tố, những người khác đều không biết, Oa Hoàng cầm bản hộ khẩu này, dùng cách chụp ảnh lưu niệm để ghi bản thân cùng em gái lên, đối với người em gái ra đời tuy mang đến đau khổ cho Oa Hoàng, nhưng bản thân em gái vô tội, Oa Hoàng lấy tên ấu niên của bản thân là Windrich đặt cho nàng.
Windrich ngước mắt nhìn vào phần chủ hộ.
Vẫn là gương mặt tái nhợt, không có chút màu máu hiện lên vẻ nghi hoặc, đôi mắt to tĩnh mịch, lay nhẹ đầu.
Oa Hoàng chải tóc trắng của nàng thành kiểu đuôi ngựa cao, mái tóc dài vốn quen tự nhiên buông xuống, khiến thiếu nữ có chút không thích ứng.
Nhưng nhìn rất đẹp!
Cho nên có thể nhịn.
Windrich duỗi ngón tay chỉ vào chủ hộ, nói:
"Muốn viết A Uyên vào đây sao?"
Oa Hoàng ôn hòa nói:
"Đương nhiên không."
Windrich có chút thất vọng.
Oa Hoàng cười, chỉ về phía sau:
"Hắn ở đây."
Phía sau rõ ràng là ảnh chụp của Vệ Uyên, sau đó viết tên họ, chỉ là một vài thông tin có thể không khớp.
Ví dụ như nơi sinh trực tiếp từ nhân gian đổi thành Đồ Sơn thị, cuối cùng lại trực tiếp viết thành Nữ Hi thị.
Oa Hoàng lần đầu tiên sáng tạo bổ sung.
Tất cả mọi người đều bắt đầu từ điểm này, cho nên cho dù nàng không biết rõ như vậy quê quán thật sự của Vệ Uyên, vẫn rất tự tin rằng phần này chắc chắn không có sai, nguồn gốc của bất cứ ai cũng có thể ngược dòng tìm về nơi đây.
Sau đó đằng sau còn có ảnh chụp của một thiếu nữ đang nằm trên giường.
【Vệ Nguyên Quân】Nhân tộc.
Windrich nghi hoặc nói:
"Vậy chủ hộ là ai?"
Oa Hoàng mỉm cười hiền hòa cất bản hộ khẩu, sau đó bấm tay nhẹ nhàng, liền khiến bản hộ khẩu mà người khác nhìn thấy đều khiếp sợ cất đi, vỗ vỗ váy đứng lên, nói:
"Là một người vừa đáng tin lại vừa đáng ghét."
Windrich nói:
"Cất rồi, hiện tại không viết sao?"
Oa Hoàng lắc đầu:
"Đương nhiên không, hắn sẽ tự mình đến."
"Sau đó..."
Vẻ mặt thiếu nữ Oa Hoàng ban đầu dịu dàng hiếm khi hiện lên một tia giảo hoạt:
"Đây chính là cơ hội khó có được để nắm huynh đó, Arch, ngươi phải nhớ kỹ, lúc này mặc kệ là nói gì với huynh ấy, hắn đều sẽ đồng ý, mặc kệ là muốn sao trên trời, hay muốn ngắm đóa hoa đẹp nhất dưới bầu trời, đều có thể."
Oa Hoàng Phục Hi, âm dương cộng sinh.
Oa Hoàng là tia sáng cuối cùng trong lòng Phục Hi, phòng ngừa hắn hóa thành một con ma cuồng tùy hứng.
Mà Phục Hi cũng tương tự là một tia sáng trong lòng Oa Hoàng, khiến nàng biểu hiện chân thật không còn dịu dàng quan tâm mà là giảo hoạt.
Ngay lúc này, hai vị Oa Hoàng cùng lúc phát giác ra một tia khí cơ biến hóa, thần sắc hơi thay đổi.
Sau đó đồng thời đi vào bên trong.
Trên giường, Kim mẫu Nguyên Quân choàng tỉnh.
Thiếu nữ mặt đầy cảnh giác, sau đó phát hiện trên người mình đắp kín chăn mềm mại, trên tủ đầu giường đốt một cây nhang, tỏa ra hương khí khiến tâm thần an bình, không biết vì sao, một thiếu nữ đã trải qua bao năm chém giết lại phát hiện mình đang ở trong một trạng thái tâm thần yên ổn và mềm yếu.
Khó có được sự tham luyến ôn nhu.
Nhưng nàng rất nhanh thoát khỏi trạng thái này.
Nàng đứng dậy, cầm trường thương, liền nghe thấy một giọng nói dịu dàng:
"Trên người ngươi vết thương không nhẹ, mệt mỏi tích tụ cũng rất nhiều, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút thì tốt hơn."
Kim mẫu Nguyên Quân vẻ mặt căng thẳng, sau khi thấy người đến thì sắc mặt kiên quyết lại bỗng chốc tan rã.
Ngay cả đề phòng và cảnh giác đều biến mất.
"Oa Hoàng, là ngài sao?"
Oa Hoàng mỉm cười gật đầu, bước đến bên cạnh, giơ tay nhẹ nhàng đặt lên mi tâm của Kim mẫu Nguyên Quân, ánh sáng lấp lánh tự nhiên biến hóa, thể nghiệm và quan sát trạng thái hiện tại của thiếu nữ, một lát sau Oa Hoàng thở nhẹ ra nói:
"Xem ra vết thương hồi phục nhanh hơn ta dự tính, xem ra thể chất của ngươi cũng có đặc thù."
Kim mẫu Nguyên Quân nói:
"Khi ta còn nhỏ, ... Sáng thúc dùng đơn thuốc trong «Sơn Hải Kinh» để giúp ta trúc cơ."
Oa Hoàng hiểu rõ:
"A Uyên viết sách."
Kim mẫu Nguyên Quân có chút không quen cũng không thích nghe cái tên này, có chút cụp mắt.
Ngược lại làm lộ ra chủ đề ——
"Lần này, còn phải cảm ơn Oa Hoàng đã viện trợ."
"Nếu không, vết thương của ta sẽ không thể hồi phục nhanh như vậy."
Đây là lời thật.
Cho dù bản thân có cảnh giới đạo quả, nhưng khả năng chữa trị và gia tăng phúc của Oa Hoàng đối với nhân tộc là không thể khinh thường, cùng là cấp độ đạo quả, Oa Hoàng có thể nói là người hỗ trợ tốt nhất cho tất cả các cường giả nhân tộc xuất thân, hơn nữa còn là loại toàn diện. Kim mẫu Nguyên Quân bây giờ cảm thấy không chỉ vết thương do đánh nhau với người cha kia đã khỏi hẳn.
Mà ngay cả những ám thương từ thời trọc thế, cũng đã có xu hướng lành lặn.
Dường như chỉ cần ở bên cạnh Oa Hoàng thêm một thời gian nữa, thì những ám thương đó cũng có thể biến mất.
Đến lúc đó công lực bản thân phát huy tự nhiên sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Bất quá, lúc này phải đi mới đúng...
Lúc này, Oa Hoàng giơ tay đè lại nàng, mỉm cười lắc đầu:
"Không sao, nơi đây an toàn, ngươi cứ ở đây lâu một chút, dưỡng tốt vết thương rồi tính tiếp..."
"Mặt khác, cũng không cần phải xa lạ như thế."
Oa Hoàng mỉm cười nói:
"Ngươi có thể gọi ta... Ân..."
"Nãi nãi?"
Sắc mặt Kim mẫu Nguyên Quân dần đông cứng.
" ? ?"
"Ngài cũng biết rồi ...?"
Oa Hoàng nói dối, cười nói:
"Dù sao ngươi cũng thuộc nhân tộc, ta có thể nhìn ra được một chút."
Kim mẫu Nguyên Quân trầm mặc nói:
"Thật sao?"
"Ngài..."
Giọng của nàng cứng lại.
Thấy đôi mắt của thiếu nữ trước mặt sáng lên, mang theo ý cười yên tĩnh nhìn mình.
Nàng ngồi ở đó, vẻ mặt đoan chính, mặc dù không nói gì, nhưng cảm giác mong đợi gần như đã ập vào mặt Kim mẫu Nguyên Quân, khiến thiếu nữ vốn kế thừa trực giác mạnh mẽ của cha và bản năng đều cứng lại trong cổ họng, hoàn toàn không thể nói ra, cuối cùng há hốc mồm:
"Ngài..."
Thiếu nữ Oa Hoàng đôi mắt sáng lên:
"Ừm? Cái gì?"
Cuối cùng Kim mẫu Nguyên Quân cũng khuất phục như cha nàng.
"Nãi nãi..."
"Ừ ngoan ngoan..."
"Ngoan, ăn kẹo không?"
Hai Oa Hoàng đồng thời giơ tay, một tay giữ chặt bàn tay Kim mẫu Nguyên Quân, tay kia cùng nhau đặt lên tóc thiếu nữ xoa a xoa, khiến mái tóc vốn cứng cỏi trở nên rối bù, xù lông, mà một người đường đường đạo quả bất bại trong thời trọc thế hàng ngàn năm, Kim mẫu Nguyên Quân, đành chịu cảnh xấu hổ để hai vị Oa Hoàng xoa tóc.
Xấu hổ, quá xấu hổ...
Phục Hi ngươi đồ cặn bã, ngươi đưa ta đến, chẳng lẽ không phải vì để Oa Hoàng cứu ta?
Mà là coi ta như quà tặng cho hai vị Oa Hoàng sao? ! !
Trong thoáng chốc.
Thiếu nữ đã nhìn thấu kế hoạch đáng xấu hổ của tên cặn bã nào đó.
Nghiến răng nghiến lợi.
Sớm muộn gì ta cũng sẽ đem đuôi của ngươi đính lên tường, cho ngươi rớt xuống cũng không xong!
Thiếu nữ hung tợn thề trong lòng.
Oa Hoàng gạt tóc nàng lên nói:
"Bất quá, ta có thể hỏi một chuyện không?"
Oa Hoàng đã thỏa mãn nguyện vọng nhỏ trong lòng, khôi phục vẻ ôn hòa đoan chính, mắt bình yên nhìn Kim mẫu Nguyên Quân:
"Sự tình xảy ra khi nào? Ngươi chỉ cần nói cho ta một thời điểm là được."
"Được chứ?"
Kim mẫu Nguyên Quân cụp mắt.
Nhớ lại lúc mẫu thân rời xa mình, giọng nói ngừng lại, lúc đó, nàng chỉ mới bảy tuổi.
Là bảy năm sau.
Lắc đầu, nói:
"Ta, không thể nói..."
"Nhưng, là bắt đầu từ khi mẫu thân có được tin tức của hắn..."
... ... ... ... . . .
Đại Hoang ——
"Con mẹ nó, Bạch Trạch ngươi cái đồ ngu! "
"Mẹ kiếp ngươi nói Nam Hải, căn bản không phải Nam Hải ở nhân gian, ngươi cái đồ ngu, mẹ kiếp ngươi gạt ta!"
Nước Kinu trừng mắt nhìn Bạch Trạch.
Rõ ràng Đại Hoang cách Nhân Gian Giới một khoảng cực kỳ xa, Drowner tuy tu vi và đạo hạnh không thấp so với những loài quỷ khác, nhưng trong phạm vi rộng lớn của tam giới bát hoang cũng chẳng là gì, khoảng cách dài như vậy, hắn có thể bay đến cả mấy trăm năm, bay đến trụy tim chết luôn, buồn chán đến muốn tự tử cho xong.
Nhưng mà cái tên Bạch Trạch hỗn đản này lại trực tiếp mang theo hắn nhảy vào khe không gian.
Thứ đó không phải nhảy lầu đâu!
Là khe không gian đấy!
Hơn nữa còn là khe không gian của Nhân Gian Giới và Sơn Hải Đại Hoang.
Đại Hoang thuộc về hạch tâm của chư thiên vạn giới, vị trí cực kỳ cao, trọng lượng cũng cực kỳ nặng nề.
Điều này có nghĩa là khe thời không của nó đặc biệt tàn nhẫn!
Không cẩn thận là sẽ bị sức mạnh không gian cực kỳ cuồng bạo kéo trực tiếp thành cặn bã!
Chuyện này Drowner đều hiểu rõ.
Nhưng mà cái tên Bạch Trạch kia lại lừa hắn đi xong, trực tiếp một cước đạp thẳng hắn vào khe không gian, sau đó tự mình uống cạn một bình rượu đế, dứt khoát nhảy vào, thật chẳng khác gì là không muốn sống, nhưng điều kỳ quái nhất là, cứ như vậy mà bọn hắn thành công xuyên qua khe không gian tầng tầng lớp lớp đó, trực tiếp rơi xuống phụ cận Nam Hải.
Drowner chỉ có thể cảm thán, mẹ kiếp kiểu này mà cũng được à?!
Nhưng cho dù vậy.
Vẫn khiến nước quỷ đồng chí trong lòng tạo nên một bóng ma tâm lý cực lớn.
Còn lớn hơn cả lần tự câu mình lên năm đó.
Vì vậy mới phát huy ra truyền thống Zaun, chửi Bạch Trạch một đường, tên kia thì như nước đổ lá khoai, hoàn toàn không coi ra gì, uống ngụm nước để nhuận giọng, chuẩn bị tiếp tục cuồng phun, Drowner đột nhiên câm bặt, hai con ngươi hiện lên màu tử kim sâu thẳm, ánh sáng lấp lánh.
Khí chất thay đổi toàn bộ.
Nho nhã, tuấn tú, tà dị.
Còn gấp mười phần không đứng đắn.
Bạch Trạch ngáp một cái, nói:
"Cuối cùng cũng tới?"
Drowner, hay nên nói là Khai sáng, liếc nhìn Bạch Trạch, tặc lưỡi lấy làm lạ nói:
"Mặt trời mọc ở đằng tây hả, đường đường cá mặn vương, lúc nào mà cũng có thể đi ra ngoài rồi?"
Bạch Trạch trợn mắt, không thèm để ý đến hắn.
Khai sáng cười đắc ý, đang muốn tiếp tục chế nhạo, đột nhiên cảm thấy thiên cơ, bên tai truyền đến giọng nói của Vệ Uyên.
【Ta thử một chút, trong hai mươi năm nữa ngươi đi tìm ta ở thời đại đó.】
【Thử giữ lại điểm neo của ta để thức tỉnh.】
Khai sáng kinh ngạc.
Sau đó trong đáy mắt hiện lên ánh sáng quỷ dị, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bạch Trạch hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra à?"
Khai sáng tùy ý vung nhân quả trong tay, nói:
"Vệ Uyên hình như có ý định nhúng tay vào tương lai, định thiết lập điểm neo của mình sao? Ha ha ha, lúc này lại tìm tới ta ư, hừ hừ, ha ha ha ha, lần này ta nhất định phải báo cái thù trước đó, lũ mèo đều là thù dai."
"Bản tọa cao cấp hơn mèo nhiều, đương nhiên phải thù dai gấp bội!"
"A ha ha a, Vệ Uyên à Vệ Uyên, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
"Nhìn ta chọn cho ngươi một điểm thời gian cực kỳ muộn và cực kỳ xui xẻo để ngươi làm điểm neo, trực tiếp chọn cho ngươi một nơi như là cửa ải phải chết trong trò chơi, ha ha ha, trước tiên hãy cho bản tọa luân hồi ở đó cả trăm ngàn năm đi! Sau đó ta sẽ kéo ngươi ra! "
"Ngươi còn phải cảm ơn ta đấy!"
Khai sáng Côn Lôn, đại thắng lợi!
Sau đó, một giọng nói bình thản vang lên trong hư không——
【Nếu con ngươi khai mở dám can đảm biến ta thành trò vui, vậy ta sẽ trở lại núi Côn Lôn trực tiếp đánh ngươi thành trò vui luôn】
【Dù sao thì bản thể luân phiên mà làm, sang năm sẽ tới lượt nhà ta.】
【Phân thân nhiều như vậy, lẽ nào mỗi một khai sáng đều muốn làm bản thể, đúng không?】
Tuyệt sát!
Nụ cười cuồng vọng trên mặt Khai sáng chậm rãi đọng lại.
À, cái này...
Bạch Trạch cười lớn.
Khóe miệng Khai sáng giật một cái, nụ cười cuồng vọng trên mặt trong nháy mắt trở nên hiền hòa khiêm tốn:
"Khụ khụ, vị Nguyên Thủy Thiên Tôn vĩ đại!"
"Vệ quán chủ giàu có và khẳng khái!"
"Ta đương nhiên chỉ đùa một chút thôi, chỉ là trò đùa, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi giải quyết chuyện này, xin cứ yên tâm, hãy cứ yên tâm!"
"Chuyện này cứ giao cho ta, Khai sáng!"
Sau đó xác nhận rằng đây chỉ là đưa tin qua nhân quả, bản thân Vệ Uyên không có tới, mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng giật một cái.
Đáng ghét! !
Cái tên lỗ mãng này!
Quá chó má!
Khai sáng phiền muộn, thấy Bạch Trạch vẫn còn cười, liền đá cho một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Được rồi đừng cười, không khéo hai chúng ta phải liên thủ đấy."
Khai sáng thở dài, lười biếng ngồi xuống, cảm thán:
"Sáng u nhìn xa trông rộng."
Bạch Trạch dựa vào đá xanh, mang theo men say cười nói:
"Nhìn xuyên tường."
"Lâu rồi không gặp."
"Đã lâu không gặp."
Thượng cổ song kỳ.
Khai sáng nhắm mắt lại rồi mở mắt ra nói:
"Cũng đã đến lúc tái xuất giang hồ rồi Sáng U, tốt nhất là chọn một thời điểm."
"Nói cho ta biết đi, là lúc nào."
Bạch Trạch cụp mắt:
"Đây chính là nguyên nhân ta kéo ngươi đến, hãy nhìn cho rõ."
Hắn uống hai ngụm rượu.
Sau khi say, Bạch Trạch tóc trắng mắt đỏ, sắc mặt lạnh nhạt, không còn lười biếng như trước.
"Bảy năm sau."
"Đó là thời điểm mấu chốt nhất của tương lai."
"Để đánh thức điểm neo ý thức của Vệ Uyên."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận