Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 149: Phật quang

Chương 149: Phật quang Nghe Vệ Uyên trả lời, Viên Giác trên mặt hiện vẻ tiếc nuối, khó có người chịu lắng nghe, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, nhưng hắn rất nhanh thu lại cảm xúc này, không để tiếc nuối hay tạp niệm tồn tại trong lòng, vẫn giữ tâm như gương sáng.
Vệ Uyên thần sắc như thường.
Chuyện này không liên quan đến thực lực, hắn từ tận đáy lòng không muốn giao chiến với vị tăng nhân trước mắt.
Thắng rước lấy không ít phiền phức.
Không cẩn thận lỡ tay có khi còn bị bắt đi làm hòa thượng.
Dù thắng hay thua đều lỗ vốn, thà bớt một chuyện.
Vệ Uyên tự nhiên chuyển chủ đề, hỏi: "Nếu muốn truy tìm Phật địch, ta vẫn chưa biết Viên Giác ngươi tu hành ở chùa miếu nào, bái vị Phật Đà nào?"
Viên Giác chắp tay trước ngực, đáp: "Tu hành giữa trời đất, lấy nhân gian muôn màu làm chùa miếu."
"Mạch của bần tăng chỉ tham thiền, không bái Phật."
"Không bái Phật?"
Giọng Vệ Uyên dừng một chút, hai người ánh mắt cùng hướng ra xa, thấy trong tiệm cơm đối diện có Quan Thế Âm Bồ Tát, cũng có người đeo ngọc Phật hộ thân, Viên Giác mắt điềm tĩnh, tuy thân hình cao lớn, lại mang vẻ an tĩnh, tăng nhân thu tầm mắt lại, nói: "Đúng vậy, không bái Phật."
"Hoặc nói, không đi bái cái Phật Đà mà thế tục cho là vậy."
Vệ Uyên hơi nhíu mày, ra hiệu tăng nhân nói tiếp.
Viên Giác nhặt một chiếc lá rụng, nói: "Phần lớn người trên đời đều cho rằng, Phật là thần có thể biết hết, làm được tất cả, gặp bất cứ chuyện gì đều cầu Phật, than khổ, mong được phù hộ, có thể vượt qua khó khăn, nhưng, làm gì có cái thứ thần Phật nào mà không gì không biết, không gì không làm được đâu?"
Hắn thở dài nói: "Thích Ca Mâu Ni vốn chỉ là phàm nhân nếm đủ đau khổ trên thế gian, không thể cứu vớt người yêu, không thể cứu vớt đất nước và dân tộc mình, cuối cùng trải qua đủ loại bi thương tuyệt vọng, sau đó siêu thoát giác ngộ mà thôi."
"Hắn ngay cả mình cũng không cứu được, thì làm sao cứu được người khác ở nhân gian?"
"Hắn chỉ lưu lại suy nghĩ, kiến thức của mình, mong chỉ ra một phương hướng, nhưng người học Phật hậu bối lại đem kiến thức này gói lại, dán lá vàng lên đá, cung phụng cao ngất, Phật cho rằng trên đời không có Thần, hậu bối đệ tử lại sáng tạo ra những vị thần không có thật để đè ép mình."
"Mọi người bái hắn gọi là Như Lai Phật Tổ, thần thông quảng đại, nhưng ngay cả Như Lai là có ý gì cũng không biết, Như Lai, không đến từ đâu, không chỗ mà đi, tựa như sắp đến, nhưng cũng đã giống như đã đi, không thể đuổi theo, nhưng lại sẽ không vứt bỏ cảnh giới của ngươi, chính là Như Lai, chính là Phật."
"Nhưng đây là cái gì?"
"Hắn tựa như sắp đến, lại tựa như vừa đi. Có thể hắn lại không biết từ đâu đến đây, cũng không biết đi về đâu, vậy nó là cái gì, ở đâu?"
Tăng nhân nhìn về Vệ Uyên.
Vệ Uyên nghĩ nghĩ, đáp: "Là tâm."
Viên Giác cười cười, xướng một tiếng A Di Đà Phật, nói: "Không sai, là tâm, Như Lai vốn ở trong lòng, trong lòng chính là Linh Sơn."
"Phật không phải người cụ thể, càng không phải là thần, Phật Đà Như Lai, là một loại cảnh giới, kỳ thật cũng có thể gọi là như đi, nhưng thế thì tàn khốc quá, cho nên người giác ngộ mới gọi cảnh giới này là Như Lai."
"Chính là nói, ngươi xem, cảnh giới kia tuy rất xa xôi, cao không thể chạm, nhưng lại tựa như sắp đến vậy, ngươi tiến lên phía trước, đừng sợ, từ từ sẽ đến, nhất định có thể đến cái cảnh giới gọi là Phật kia."
"Đây vốn là mong ước và sự ôn hòa của người giác ngộ dành cho người chưa tỉnh."
"Nhưng lại bị ngụy trang thành thần linh khó lường, cao không thể chạm."
Vệ Uyên trầm ngâm, như có điều suy nghĩ, thuận miệng hỏi: "Đã là cảnh giới Như Lai, vậy thật sự có thể đạt tới sao?"
Tăng nhân đáp: "Khi ngươi không suy nghĩ lúc nào đến thì nó đã đến rồi, khi ngươi ý thức được mình đang theo đuổi Như Lai thì nó đã đi, không đến từ đâu, không chỗ mà đi, vì là Như Lai."
"Ngược lại là cách trả lời xảo trá."
Vệ Uyên nhịn không được lắc đầu cười, rồi nói: "Vậy cái gọi là Phật địch của ngươi là gì?"
Lúc này hắn đã xác định, tăng nhân này không hề coi mình và Vô Chi Kỳ là Phật địch.
Viên Giác chắp tay trước ngực, thần sắc trang trọng: "Là những kẻ giả thần giả quỷ, mang danh Phật Đà, đến thế gian giả danh lừa bịp, bần tăng biết, viện Quan Âm Nam Hải nói, có cái gọi là 'Hàng Ma Thanh Tịnh La Hán' xuất hiện ở nhân gian, đó là Phật địch, bần tăng đang muốn bắt và độ hóa chúng."
Suy nghĩ Vệ Uyên như ngưng trệ lại, không nhịn được nói: "...Ngươi muốn độ hóa Phật Đà Bồ Tát?"
Viên Giác thản nhiên nói: "Phật Đà là cảnh giới, Bồ Tát cũng là cảnh giới, cảnh giới không thể bắt được, cũng không thể độ hóa, mà những kẻ có thể bị bắt, chỉ là những kẻ đội danh nghĩa cảnh giới để mê hoặc chúng sinh mà thôi, chúng bái Phật Tổ, nhưng lại không biết Thích Ca Mâu Ni đã chết từ lâu, những thứ tô điểm bằng văn hoa, trang trí bằng vàng kia, không phải là Phật!"
"Thích Ca từng nói, 'như lấy sắc thấy ta, lấy âm thanh cầu ta, là người đi tà đạo, không thể thấy Như Lai', ý những lời này không phải coi trọng Phật pháp cao siêu, mà là một lời khuyên nghiêm túc, Thích Ca Mâu Ni đã chết, nhưng nếu hậu thế Phật tử vẫn còn nhìn thấy hắn, vẫn còn mở miệng cầu hắn."
"Vậy nghĩa là pháp của hắn cuối cùng vẫn bị lợi dụng, chính bản thân hắn cũng bị bóp méo thành thần linh để sùng bái, đó là tà đạo, mà chấp nhất 'cầu Phật' thì vĩnh viễn không thể đặt chân vào cảnh giới 'Như Lai'."
"Với tính cách của Thích Ca Mâu Ni, câu nói này đã là vô cùng vô cùng nặng."
"Nhưng hậu thế đệ tử vẫn không nhìn câu nói kia."
Lúc này, vừa có người bưng tượng Phật đi ngang qua, thần sắc trên mặt thành kính, Viên Giác nhịn không được chắp tay trước ngực, cúi mặt xuống, thở dài thì thầm: "...Phật nói phải buông bỏ chấp nhất, nhưng những người bái Phật trong lòng đều là chấp nhất, càng thành kính thì càng chấp nhất."
"Phật nói không thể tham luyến, nhưng có bao nhiêu người bái Phật vì ham muốn hưởng thụ vật chất của riêng mình?"
"Thích Ca dùng giọng điệu của Thiên Ma mà nói, nếu thật muốn phá hoại Phật pháp của ông, thì phải để Ma tử mặc áo tăng, để Ma tôn ở chùa miếu, đó là mạt pháp chi thế, khi nói câu này, Thích Ca Mâu Ni cũng đã không nhịn được mà rơi lệ."
"Cái mà ông truyền lại là đạo lý Phật pháp, là sự giác ngộ về thế giới nhân sinh, chứ không phải những thứ khác."
"Khi đã bỏ những điều thật sự quý giá đó, mà đi bái tượng Phật, khoác cà sa, nói Phật Tổ không gì không làm được, tuyên bố kính hương có thể tiêu trừ tội nghiệt, tăng nhân tu Phật vài năm tụng kinh được công đức vô lượng, quần ma loạn vũ, đó là mạt pháp chi thế..."
"Bái Phật nhưng lại không học đạo lý Phật, mà chỉ bái vẻ ngoài của Phật."
"Tượng Phật vốn là tảng đá, nhưng qua hàng trăm hàng ngàn năm không ngừng được bái lạy, không ngừng tích tụ, không ngừng nhiễm tạp niệm nhân quả, thậm chí cả oán giận, thì trong tượng Phật đó căn bản sẽ không có thần linh."
"Đó chẳng qua là ham muốn của chúng sinh! Là phiền não của chúng sinh! Là ma niệm của chúng sinh!"
Mắt Viên Giác mở to, từ sự điềm tĩnh hòa ái ban đầu, trong đáy mắt hiện lên vẻ cứng rắn quyết tuyệt, nói: "Lần xuống núi này, bần tăng muốn trừ khử những Phật địch đó."
"Đưa chúng độ hóa thành tăng, hóa giải phiền não, đoạn tuyệt dục niệm, quay về thanh tịnh."
"A Di Đà Phật..."
Những lời cuối cùng của vị tăng nhân, mang sự cương trực, khiến Vệ Uyên không khỏi cảm thán, rồi nghĩ đến tin tức Viên Giác nói, từ viện Quan Âm Nam Hải, trong thánh địa Phật Môn ấy, có những tồn tại như Hàng Ma La Hán tái thế, muốn xuống núi hàng ma.
Vệ Uyên thần sắc khẽ biến đổi, nghĩ đến một mảnh chân linh của mình lẽ ra ở trên ngọc long bội.
Chân linh của mình có phải từng bị Tăng Già luyện hóa, thành cái gọi là Phật Đà Kim Cương ở đời Đường?
Nói cách khác, nội tình mà viện Quan Âm Nam Hải lần này sử dụng, có lẽ nào có chân linh một kiếp của mình?
Vệ Uyên suy nghĩ khựng lại, cảm thấy rất có thể, trầm ngâm, nói: "Lời đại sư, ta cũng cảm thấy tâm có chút đồng cảm, chuyện Phật địch, nếu đại sư có đầu mối gì, có thể liên lạc ta, tu vi ta dù bình thường, nhưng một người thì kế ngắn, nhiều người thì kế dài, có lẽ giúp được ngươi một tay."
Viên Giác kinh ngạc, chợt mặt lộ vẻ vui mừng, chắp tay trước ngực hành lễ, nói: "Đa tạ Vệ thí chủ."
Hắn nghĩ nghĩ, lấy ra một chuỗi Phật châu óng ánh, đưa cho Vệ Uyên, nói: "Đây là pháp khí Phật môn, lấy tâm ấn tâm, có thể dùng làm giao lưu đưa tin, cũng có thể lưu lại tin nhắn ngắn."
Vệ Uyên cảm giác được mình có dị cảm với chuỗi Phật châu này, thần sắc không thay đổi, tiếc nuối cười nói: "Tiếc thật, bảo vật như vậy, ta chưa từng tu hành Phật pháp, e không dùng được nó."
Viên Giác sững người, đưa tay vỗ trán một cái, liên tục xin lỗi: "Là ta sơ suất."
"Thật ra chuỗi Phật châu này không chỉ có người tu Phật mới dùng được, người có tuệ căn, Phật tính cũng có thể dùng."
Viên Giác vừa nói vừa bỏ chuỗi Phật châu vào túi, rồi lấy ra chiếc điện thoại di động hơi cũ, cười hì hì khoe: "Đây là lần đầu ta xuống núi, làm việc vặt cả tháng trời mới có tiền mua, dùng được bảy tám năm rồi, tuy cũ chút, nhưng nghe gọi điện thoại, gửi tin nhắn thì vẫn ổn, đồ tốt đấy, bền lắm."
Trao đổi số điện thoại với Vệ Uyên.
Tăng nhân chắp tay trước ngực, nói một tiếng Phật hiệu, bái một cái, thân hình cao lớn xoay người rời đi.
Vệ Uyên nhìn theo bóng lưng hắn, hai mắt hơi liễm, cất điện thoại đi, xoay người đi theo hướng khác.
Người đi đường xung quanh thưa dần, thưa dần, khi hắn đi vào một con hẻm nhỏ, đột nhiên, phía trước và sau đều xuất hiện vài nam tử, mặc đồ hiện đại, đội mũ, trên người toát ra hương hỏa nhàn nhạt, hương vị của Phật môn.
Vệ Uyên khựng bước.
Mười tên đệ tử Phật môn đồng loạt nhìn hắn, đáy mắt có vẻ đề phòng và địch ý.
Vệ Uyên hỏi: "Các vị đại sư, tìm ta có chuyện gì sao?"
Một vị tăng nhân trung niên chắp tay trước ngực, xướng một tiếng Phật hiệu, liễm mắt nói: "Bần tăng vừa thấy, thí chủ nhận được phật châu từ gã ma tăng kia? Vật đó vô dụng với thí chủ, chi bằng giao cho chúng ta, để chúng ta đặt trong tăng đường, ngày đêm tụng kinh hóa giải oán niệm trong đó."
Vệ Uyên chắp tay sau lưng, cười nói: "Đáng tiếc, ta không có."
Tăng nhân trung niên im lặng một lúc, rồi nói: "Vậy xin cho biết cách liên lạc với ma tăng kia."
Vệ Uyên nói: "Các ngươi muốn ra tay với hắn?"
Các tăng chúng không đáp.
Vệ Uyên nói: "Vậy thì, ta từ chối."
"Hòa thượng kia không phát hiện ra các ngươi, lúc nãy các ngươi đại khái dùng kính viễn vọng quang học gì đó à? Đúng là nhanh thức thời..."
Tăng nhân trung niên nói: "Thí chủ nhất quyết không chịu sao?"
Vệ Uyên không đáp.
Tăng nhân kia thở dài, nói một câu 'sai rồi sai rồi', rồi lùi về phía sau một bước.
Trong tích tắc, các tăng nhân khác liếc nhau, cùng lúc tấn công.
Phật quang rực rỡ lóe lên.
Vệ Uyên khép mắt, tay phải nâng lên, nắm chặt hư không, sau đó, chướng nhãn pháp chậm rãi vỡ tan, một thanh trường kiếm có vỏ xuất hiện sau lưng, bị hắn rút ra, hai mắt hơi mở lớn, con ngươi trong thoáng chốc nhuốm màu gió ngàn năm của đất trời, hóa thành màu xanh biếc.
Hắn nói: "Có một vấn đề."
"Hắn không phát hiện ra các ngươi, còn ta thì phát hiện."
"Các ngươi không nghĩ tại sao?" ?!
Tăng nhân trung niên ngây người một thoáng, rồi sắc mặt đại biến, nhận ra thanh niên này là chủ động tới chứ không phải là mình chặn đường, kết quả nhìn giống nhau, nhưng động cơ và hàm ý lại khác nhau hoàn toàn, vừa muốn lên tiếng đã muộn.
Vệ Uyên liễm mắt, kiếm trong tay bất ngờ quét ngang hư không, kiếm cương lay động, yêu khí bốc lên, gió lớn nổi lên.
Trên mu bàn tay, phù lục được vải vóc bao lại lại phát sáng.
Chính Nhất hộ thái bình.
Thế là hắn chỉ buông một câu: "Gió lớn, đến đây!!!"
Tiếng gió gào thét, gần như tiếng gầm của dị thú.
Người xung quanh vô thức quay đầu nhìn, tại một nơi hoang vắng, mặt đất đột nhiên bùng nổ một cơn lốc xoáy lớn, như là vì tốc độ quá nhanh, hay vì thị giác, cơn lốc ấy mang màu xanh khác thường.
Gió lớn dần lan rộng.
Các tăng chúng đều bị đánh lui, người ngã xuống đất, người thổ huyết bay ngược, người thì nửa thân trên bị gió ép vào vách tường, chỉ có tăng nhân trung niên là vẫn cố gắng chống cự, nhưng sự chống đỡ đã sắp đến giới hạn, kiếm reo vang, mũi kiếm đã chạm vào cổ họng của vị tăng nhân.
Tay tăng nhân bám chặt vào một viên Phật châu long lanh.
Giống hệt viên Phật châu mà Viên Giác vừa lấy ra, cũng là một loại pháp khí.
Tăng nhân trung niên chỉ gắt gao giữ chặt viên phật châu này, phật châu như ghi lại điều gì về Vệ Uyên, bị Vệ Uyên phát hiện nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh, vì phật châu chỉ người tu Phật mới có thể nhìn thấy, sau đó Vệ Uyên khựng lại một chút, cúi người, từ tay tăng nhân lấy phật châu.
Phật châu nằm trong lòng bàn tay.
Tăng nhân khóe miệng rỉ máu tươi, chắp tay trước ngực nhắm mắt nói: "Ngươi từ bỏ đi, hạng người chấp mê bất ngộ như ngươi không thể..."
Thanh âm của hắn im bặt.
Vệ Uyên từ từ mở bàn tay.
Ở nơi hẹp hòi vắng vẻ, Vệ Uyên lưng đeo kiếm, tay cầm trường kiếm chỉ xuống đất, trong lòng bàn tay, phật châu từ từ bay lên, từ từ phát sáng, sau đó độ sáng tăng dần, cuối cùng, ánh Phật quang trong suốt rực rỡ vô tận lan tỏa, chiếu khắp người hắn.
Khuôn mặt của viện bảo tàng quán chủ trẻ tuổi được ánh Phật quang chiếu vào trở nên điềm tĩnh, đôi mắt vốn đen láy chuyển sang màu hổ phách an tường, tựa như Phật.
Xung quanh im lặng hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận