Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 571: Uyên: Trò cười, kiếp trước nghiệt duyên là sẽ tự động tới cửa sao? ! A Thanh: Biết a!

Chương 571: Uyên: Trò cười, kiếp trước nghiệt duyên là sẽ tự động tới cửa sao? ! A Thanh: Biết a!
Hình ảnh trước mắt Vệ Uyên im bặt dừng lại.
Chân linh trong Ngọa Hổ Lệnh đã tiêu tán hết, còn đoạn ký ức hỗn loạn kia cuối cùng dừng lại ở việc Tây Vương Mẫu cùng rất nhiều đệ tử Khổng Môn ước định, mỗi hơn trăm năm sẽ đến nhân gian một lần. Giác cũng theo Tây Vương Mẫu rời đi.
Sau đó thì sao?
Ba~.
Không có.
Vệ Uyên trầm mặc hồi lâu, xoa mi tâm.
Nghi hoặc quá nhiều.
Hắn cuối cùng vẫn còn nhớ được chút cảm động, tựa hồ phu tử bảo hắn đi tìm một người, mà còn nhất định phải đưa người kia ra khỏi một hoàn cảnh nào đó. Lúc đó hắn rất thật lòng hỏi phu tử, nếu người kia không chịu đi thì phải làm sao?
Phu tử lớn tuổi cười đùa bảo, vậy cũng phải dẫn người ta đi.
Không thể để người đó ở lại chịu khổ được.
Đến mức độ nào?
Uyên à, đến mức phải dùng cách buộc cũng phải đưa người đó đi đấy.
Còn về phần sau đó, Vệ Uyên không có chút ấn tượng nào, thậm chí không nhớ được người mà hắn cần mang đi là ai, cuối cùng có mang đi không, sau đó bản thân lại có kinh nghiệm gì với người kia, Vệ Uyên hoàn toàn không nhớ gì cả.
Tựa hồ, những ký ức liên quan đến một chút chân linh khí tức bên trong Ngọa Hổ Lệnh đã bị loại bỏ, ngay cả Vệ Uyên cũng không cách nào dựa vào nó để nhớ lại.
Bất quá, đây có lẽ chỉ là lời phu tử nhắc nhở, không quá quan trọng.
Cũng có thể vì nó không quan trọng, không đáng để lưu tâm nên hắn đã quên.
Giống như bây giờ rất khó nhớ lại một ngày nào đó hồi còn bé đã trải qua những gì.
Phu tử nhờ vả nhiều lắm, ngươi có nhớ rõ mình đã từng ăn bao nhiêu cái bánh bao nhỏ không?
Chắc chắn là không rồi.
Bất quá, lời phu tử nói đùa kia, dù phải buộc cũng phải đưa người đi.
Khiến Vệ Uyên trong lòng có chút hiếu kỳ.
Không biết là ai mà khiến phu tử coi trọng đến thế.
Vệ Uyên dễ dàng nhận ra, câu nói kia chỉ là một cách nói để nhấn mạnh chứ không phải thực sự muốn hắn mang dây thừng đến tận cửa bắt người đi, nếu đối phương không đồng ý liền trực tiếp trói lại rồi ném vào xe bò, sau đó điều khiển xe bò từ trong thành lớn lao ra, rẽ đường nhỏ vòng quanh để chạy trốn ý gì đó.
Cho dù là ta cũng không làm chuyện như vậy a.
Ngươi nói năm đó có khi nào ta đã thật sự làm vậy rồi không?
Ha ha ha ha, trò đùa thôi mà.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Vệ Uyên rất tự tin.
Bảo tàng quán chủ tràn đầy tự tin.
Mặc dù hắn đồng thời không nhận ra tại sao khi nghĩ về chuyện này, trong đầu đã tự động hình dung ra việc mình dùng xe bò và dây thừng mang người ra khỏi một thành lớn, đồng thời né tránh truy binh ráo riết.
Bất quá, dù đầy nghi hoặc, dù chân linh trong Ngọa Hổ Lệnh tàn khuyết không đầy đủ, Vệ Uyên cũng xem như hiểu được vì sao Tây Vương Mẫu lại rảnh rỗi mà đi lảng vảng ở nhân gian, hóa ra năm xưa phu tử muốn có được Ngọa Hổ Lệnh đã phải chạy đi vượt cửa ải.
Hơn nữa còn là trong tình huống Tây Vương Mẫu bản tôn đang ở Côn Lôn thí luyện.
Độ khó có thể nghĩ.
Kết quả phu tử dễ dàng liên tiếp vượt qua hai cửa, ngay cả người kiêu ngạo như Tây Vương Mẫu cũng phải thừa nhận phu tử, cảm thấy hắn hoàn toàn có thể làm nhân gian Côn Lôn chi Chủ, nhưng phu tử lại tỏ vẻ không thèm để ý, quay người bỏ đi, với tính cách của Tây Vương Mẫu thì chắc chắn sẽ rất tức.
Ngươi có ý gì?
Ngươi coi Côn Lôn là cái gì?
Thế là bà xuống núi chặn đường phu tử.
Cuối cùng sau một thời gian luận đạo, bà biết mình không thể nào đưa phu tử đến với con đường xuất thế, đành từ bỏ ý định đưa phu tử về Côn Lôn làm thần núi Côn Lôn ở nhân gian. Đồng thời ước định với các đệ tử Khổng Môn mỗi hơn trăm năm, xuống nhân gian nhìn xem thế gian vạn vật.
Bất quá...
Vệ Uyên suy nghĩ có chút lệch lạc.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô bé nhỏ nhắn xinh xắn mắt mở to.
Rồi khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, trong ánh mắt ngấn nước, cuối cùng thì đôi mắt ngập hai túi nước mắt lớn.
Giác khi còn bé, trên mặt lại còn có nét trẻ con mập mạp sao?
Mà còn mặt không biểu cảm, vừa đáng yêu lại vừa sợ sệt.
Thật muốn nặn một cái.
Đáng ghét.
Vệ Uyên nghiến răng nghiến lợi.
Sao lúc đó không có máy ảnh!
Tại sao!
Nếu có, nhất định phải quay phim toàn bộ không góc chết, sau đó giấu kỹ vào tài liệu giảng dạy cho phu tử, đến khi chết thì đem tài liệu đó tùy táng theo luôn, bây giờ ta liền có thể đào mộ lên xem lại.
Quả thật hoàn mỹ!
Bỗng nhiên Vệ Uyên nghĩ ra, mặc dù không có máy ảnh nhưng mình có thể vẽ lại được mà, quốc họa từ thời Chu đã xuất hiện rồi, chỉ là khi đó vẽ trên lụa thì hơi đắt thôi, nhưng dù sao cũng là đệ tử phu tử, đương nhiên cũng biết chút ít, phu tử cũng từng dùng cành cây làm bút vẽ trên cát rồi.
Vệ Uyên thần sắc trịnh trọng.
Lấy giấy trắng, bút mực, nghiên mực.
Rồi treo bút chấm mực.
Ngưng thần tập trung.
Dồn hết toàn bộ tinh lực vào ngòi bút, từ từ hạ bút.
Một lát sau.
"Lão đại, ta điều chế ra Coca Cola mới rồi..."
Quỷ nước cởi mở đẩy cửa bước vào.
Thấy trên bàn vẽ của Vệ Uyên, nhìn những thứ vẽ trên đó.
Quỷ nước như có điều suy nghĩ.
Quỷ nước nhớ ra dạo gần đây hình như mình bị đá đi nhiều lần.
Quỷ nước quyết định nịnh bợ.
Thế là nhiệt tình khen ngợi: "A, lão đại, thì ra ngài còn biết vẽ à!"
"Xem tranh này xem, quá tuyệt, bút pháp quá diệu a!"
"Diệu ư, diệu ư!"
"Một chữ thôi, trâu, hai chữ, trâu ~ bức! Bốn chữ, trâu bò đại phát!"
"Tóm lại một câu, đây chính là trâu bò mẹ nó cho trâu bò mở cửa, trâu bò tốt quá!"
Quỷ nước khen lấy khen để, vẫn chưa đã, nói thêm: "Nhưng bây giờ đâu có phải tết đâu."
"Lão đại vẽ chiêu tài phúc bé con làm gì?"
"Mập ú tròn vo."
"Cái này đúng là có giàu khí nha."
Vệ Uyên: "..."
Mặt không đổi sắc: "Luyện chút bút."
Quá quen với Vệ Uyên, quỷ nước phát hiện ra điều khác thường.
Quỷ nước quyết định chuyển sang sách lược bảo thủ.
Sách lược này căn bản sẽ không có kết quả xấu nào cả.
Nếu đặt vào trong trò chơi, cái này cơ bản chính là gian lận đó!
Hắn tự tin nói: "A, lão đại có phải đang chuẩn bị cho Giác cô nương một kinh hỉ không?"
"Có cần ta đem tranh này cho Giác cô nương xem không?"
Vệ Uyên: "..."
Quỷ nước: "..."
Giẫm phải mìn rồi?
Nụ cười của hắn cứng ngắc, im lặng, sau đó hiển nhiên tiếp nhận kết cục, bằng giọng hỏi ngược nhưng lại khẳng định hỏi: "Đá ra ngoài?"
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật: "Đi ra ngoài."
"Vâng."
"Vâng ạ, ngài cứ bận việc đi!"
Quỷ nước gọn gàng linh hoạt gật đầu.
Đợi đến khi quỷ nước hoàn toàn ra ngoài.
Vệ Uyên trầm mặc, mặt không đổi sắc đặt bút xuống, vò tờ giấy lại thành một cục, rồi đột nhiên ném đi.
Ta ném!
Cục giấy giữa không trung liền bốc cháy lên, hóa thành tro bụi.
Khổng Môn đệ tử Uyên.
Lễ, hạng hai đếm ngược.
Nhạc, lộn xộn.
Thư, trong ba ngàn đệ tử tính đã trên trung đẳng, đã đăng đường, chưa nhập thất.
Dịch, hạng nhất!
Đương nhiên, là đếm ngược.
Nhưng là Ngự cùng Xạ là max điểm!
Tổng kết lại, là một tên đầu đất lệch lạc.
Vệ Uyên ngửa mặt lên trời thở dài.
Tại sao ta không biết vẽ tranh?
Phu tử, ngài sao không cố gắng thêm một chút nữa đi?
Có lẽ trong bản tính ẩn giấu của ta, có tố chất nghệ thuật thì sao?
...
Sau khi bất đắc dĩ từ bỏ mong muốn giữ lại hình ảnh thời thơ ấu của thiếu nữ.
Vệ Uyên một lần nữa kiểm tra Ngọa Hổ Lệnh.
Bất quá, dù đã biết rõ hệ thống bên trong Ngọa Hổ Lệnh cùng nơi phát ra, nhưng quy tắc thưởng phạt của Ngọa Hổ Lệnh đều dựa theo Lục Ngô, Vệ Uyên nhìn thấy số công huân tích lũy nhiều như vậy, nếu muốn quy đổi ra, hắn cơ bản phải giống như là đã đi qua Thiên Sư và Ngọa Hổ, diệt hết yêu quái khắp Thần Châu một lần vậy.
Vệ Uyên gõ tay lên Ngọa Hổ Lệnh, nói: "Ngươi là Côn Lôn chi bảo, hẳn cũng có linh tính."
"Cho nên cũng có thể biết, ta giết Đào Ngột, đã từng giải quyết không ít nguy cơ."
"Xin hãy tính những thứ này vào công huân đi."
Ngọa Hổ Lệnh ù ù.
Sau đó hiện lên thông báo không cho phép, ta làm việc theo lẽ công bằng, ngươi còn phải hàng phục thêm 100 con Đại Yêu nữa.
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật.
Trong khoảnh khắc này, xét về một phương diện nào đó, hắn cảm giác mình giống như một kẻ làm công bị bóc lột.
Giải quyết việc lớn, sau đó ông chủ bảo, à nha, xin lỗi, nghiệp vụ này không nằm trong mục tiêu ban đầu của chúng ta, không thể tính công trạng cho ngươi được, nếu như ngươi muốn nhận tiền thưởng thì phải đi làm thêm việc khác nữa đi nha.
Kiềm chế tính tình, hắn ôn tồn khuyên nhủ: "100 con cuối cùng nhiều quá rồi, kia dù sao cũng là Đào Ngột."
"Lấy tai họa đặt tên, vượt xa trăm tên Đại Yêu."
"Mà hơn nữa, trước đây là do ta đã lơ là ngươi, coi như là ta không đúng."
Ngọa Hổ Lệnh ù ù.
Vệ Uyên nói: "Không thương lượng được sao?"
Ngọa Hổ Lệnh hoàn toàn không thèm để ý đến hắn.
Không thương lượng được.
Tốt.
Một giây sau, Vệ Uyên mặt không đổi sắc, trực tiếp từ ống tay áo lấy ra một cái búa lớn, "bang" một tiếng thật mạnh bổ vào bên cạnh Ngọa Hổ Lệnh, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, chỉ là cái búa kia uy hiếp vô cùng lớn, khí thế bùng nổ.
Lời phu tử, không cần lùi mãi.
Thanh niên bọn ta, một tay rìu, một tay đạo lý.
Nuốt công của ta sao?
Nha phun ra!
Ngọa Hổ Lệnh: "..."
Một lát sau, sau khi Vệ Uyên ân cần ôn hòa kể xong đạo lý, yêu cầu 100 con Đại Yêu của Ngọa Hổ Lệnh chỉ còn lại một con, Vệ Uyên mặt không đổi sắc thu búa lại, ngữ khí ôn hòa nói: "Như vậy mới đúng."
Hắn đeo lệnh bài vào, chuẩn bị tìm lão đạo sĩ đổi Long Hổ kiếm.
Hắn nhìn về phía Giác, thấy thiếu nữ đang đọc sách.
Trong lòng ấm áp.
Cuối cùng thì vẫn là nàng.
Tình cảm của nàng dành cho hắn không chút do dự, giờ phút này tâm cảnh của hắn đã mạnh mẽ đến mức cho dù đối mặt với chất vấn của chư thần Côn Lôn, cũng vẫn đầy dũng khí.
Dù sao hắn không có chút nào nửa điểm do dự, ngoại trừ tình cảm trong nội tâm không cần phải nghi ngờ, hắn cũng tự tin rằng, biểu hiện bên ngoài của bản thân cũng không hề có chút gì có thể để chư thần Côn Lôn nghi ngờ, câu nói kia nói như thế nào nhỉ.
Ta tâm ta được, trong vắt như gương sáng.
Vệ Uyên đi ra khỏi viện bảo tàng.
Chức năng tìm kiếm Đại Yêu của Ngọa Hổ Lệnh khó khăn lắm mới được khởi động một lần.
Quả thật sắp bằng với Hoàng Cân lực sĩ hộ pháp Tru Tà rồi.
Mà có thể từ địa vị dưới vượt qua Hoàng Cân lực sĩ để quét sạch chú thuật.
Nó ít nhiều cũng đã có chút nhiệt tình rồi.
Rất nhanh liền tìm thấy một con cá lớn.
Cách phía tây bắc hơn 1400 dặm, có một Đại Yêu, đạo hạnh hơn ngàn năm!
Vệ Uyên thu tầm mắt lại, quét một chiếc xe đạp công cộng.
Lên đường!
Đại Yêu, ông nội Ngọa Hổ của ngươi đến rồi!
...
Viện bảo tàng, phía tây bắc hơn 1400 dặm.
Đây là thành phố lớn nhất khu vực lân cận.
Trong một quán ăn ở thành phố này.
Một thiếu nữ đội mũ trùm đầu, khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt to sáng ngời, một thân dáng vẻ của thiếu hiệp giang hồ.
Đang ngồi trong quán ăn, không hiểu sao, bỗng cảm thấy mi tâm giật giật liên hồi.
Kinh ngạc hơi ngẩng đầu.
Cẩn thận tính toán.
Nhưng lại không cảm thấy gì.
Nghĩ một lát, đành tiếp tục cúi đầu xuống, chỉ vào thực đơn, vẻ mặt của nàng khí khái hào hùng, giọng nói nhưng lại mang âm điệu mềm mại, dịu dàng của người Giang Nam: "Cho ta cái này."
Cô phục vụ mặt mày thanh tú quyến luyến dời tầm mắt khỏi khí khái hào hùng trên khuôn mặt thiếu nữ, nói: "Để em xem, Ngưu Oa gà hầm?"
"Món này cho hai người ăn đấy ạ, một mình cô dùng sao?"
"Đúng vậy."
Thiếu nữ khí khái hào hùng đưa tay lên, mái tóc đen được búi tròn, lại dùng một cái trâm cổ điển cố định lại.
Bổ sung thêm: "Ngưu Oa, cho nhiều một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận