Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 62: Quỷ vực

Vệ Uyên ngồi xếp bằng trên tảng đá đen nhẻm để nghỉ ngơi. Phía trước chính là gã chủ quán khô gầy, ít ra cũng hỏi ra được cái tên là Ngô Lục, còn vì sao tên lại như vậy thì không nói nhiều, nhưng đại khái có thể đoán được là do xếp hạng trong nhà. Tám thanh kiếm Hán đặt ngang trước gối, thổ nạp hô hấp, Ngọa Hổ Quyết chầm chậm lưu động. Vệ Uyên chỉ thấy tiếc vì mình không thể mang đồ ăn ra ngoài. Trên người chỉ có miếng lương khô đặc chủng đặt sát người, loại cần dùng dao mở ra mới ăn được. Mì, bánh mì các loại hương vị ngon hơn thì đều ở trong quán trọ, mà giờ bọn họ tạm thời không thể quay lại đó, nước cũng là một vấn đề, nhưng so với đồ ăn thì còn dễ giải quyết hơn, Ngô Lục tìm được chút quả ăn được, miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ qua ngày. Vệ Uyên dựa vào tảng đá, cố giảm bớt tiêu hao năng lượng do vận động, nhưng đột nhiên có một cảm giác buồn ngủ trào lên trong lòng, thân thể tựa như tách rời khỏi hồn phách, cảm giác tương tự Vệ Uyên từng trải qua mấy lần, đồng thời cũng cảm thấy đối phương bên kia truyền đến thiện ý, hai mắt khép lại, không hề kháng cự cảm giác này. Lúc mở mắt ra thì thế giới xung quanh đã thay đổi. Vốn dĩ chủ sắc điệu của toàn bộ quỷ vực là âm trầm, u ám, thì giờ đây trong tầm mắt Vệ Uyên, quỷ vực lại phát sáng lên, đâu đâu cũng có một loại ánh sáng màu ngọc bạch, một thiếu nữ yên tĩnh nhìn mình, dung mạo tạm thời không nói, sự tồn tại của nàng đã khác biệt so với loài người.
"Ngọa Hổ?" Nàng dường như đang nghi vấn, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
Trong lòng Vệ Uyên có cảm giác, nhìn thấy Ngô Lục vẫn trầm mặc, dường như không hề hay biết gì, quay đầu lại nhìn, "chính mình" vẫn nhắm mắt. Bật cười, chắp tay nói: "Tại hạ Vệ Uyên."
Thiên Nữ đáp lễ lại, nhìn thoáng qua Vệ Uyên, thở dài: "Không ngờ rằng, tỉnh lại còn có thể gặp lại Ti Đãi giáo úy."
Vệ Uyên đáp: "Ta cũng không ngờ rằng, thời đại của chúng ta mà còn có thể nhìn thấy thần linh còn sống." Dù sao thì, từ các góc độ khác nhau mà xét thì xã hội hiện đại không thích hợp cho những thần linh này tồn tại. Giọng Vệ Uyên hơi ngừng, dằn tạp niệm xuống, chắp tay nói: "Lần này mạo muội đưa tin, là muốn thỉnh giáo Thiên Nữ, có biết phải làm sao để phá giải cái quỷ vực này không?"
Thiên Nữ liếc Vệ Uyên, suy nghĩ một hồi, rồi vẫn nói: "Cái này... thứ lỗi cho ta nói thẳng, thực lực hiện tại của ngươi, so với mấy vị Ngọa Hổ ta từng thấy thì còn kém xa, quỷ vật bình thường không phải là đối thủ của ngươi, nhưng con quỷ ở đây đã có biến hóa, không đơn giản như vậy đâu. Ta cùng ngươi một sợi thanh khí chỉ đường, Ngọa Hổ vẫn nên rút lui thì hơn, đợi sau này tu vi đại thành rồi đến cũng chưa muộn."
Nàng ngược lại bắt đầu khuyên Vệ Uyên rời khỏi đây. Đã đến bước này rồi, Vệ Uyên làm sao có thể tùy tiện rời đi, chỉ nói: "Biến hóa? Xin hãy cho ta biết."
Thiên Nữ nghĩ ngợi, nơi này là một trạng thái thế giới giống như giấc mơ tỉnh, bèn phẩy tay, một cái bàn xuất hiện, trên mặt bàn trải ra một bức họa, ngón tay trắng nõn vẽ một cái, trên bức họa liền xuất hiện dòng sông Giang Lưu chảy xiết. Giang Lưu chạy nhanh, thậm chí còn nhảy từ trên bức họa xuống, chảy cuồn cuộn trước mặt Vệ Uyên và Thiên Nữ, vô cùng chân thực, thiếu nữ chỉ vào sông lớn nói: "Đây là sông Lạc, ban đầu nơi này không có cơ sở để trở thành quỷ vực, nhưng trong dòng sông này đã có rất nhiều người vô tội mất mạng, oán khí tích tụ lại, cuối cùng đổ về nơi chuyển hướng này, dòng nước di chuyển, nhưng sát khí bên trong thủy hệ liền đều dồn đến nơi đây." Nàng giơ ngón tay, chỉ vào khúc ngoặt, nói: "Sau khi quỷ vật nơi đây khôi phục, đã dẫn dụ sát khí này đến mặt trái thường thế, rồi lại dụ dỗ những người khác rơi xuống nước chết chìm, càng lâu sát khí càng nhiều, cuối cùng diễn hóa ra quỷ vực này, khôi phục hơn trăm năm, lại đưa đến những yêu ma quỷ quái khác, mới diễn biến thành tình huống hiện tại. Quỷ vực và dòng sông thật ra ở cùng một chỗ, nước sát trong sông không ngừng tích lũy tại nơi này. Hiện tại nó đã có thể tính là Quỷ Vương rồi."
Vệ Uyên lại không ngờ đến có biến hóa như vậy, địa thế cấu kết với sông sát, cuối cùng lại liên hệ đến quỷ vật, tầng tầng lớp lớp hiệu ứng cộng lại, rất có quy củ, rõ ràng không phải là đường lối cô hồn dã quỷ đơn giản, lắc đầu thở dài: "Đây quả thật không phải đối thủ mà ta có thể ứng phó được, nhưng các hạ là Thiên Nữ, cũng không giải quyết được sao?"
Nữ tử nói: "Ta mới vừa tỉnh lại chưa được mười năm, vũ y lại bị hắn giấu đi, mà bản thân ta thì bị quỷ khí bức bách tại nơi xa nhất khu vực hội tụ sát khí, miễn cưỡng cản trở quỷ vực thành hình đã là cực hạn rồi, không có cách nào tùy tiện xuống núi."
Vệ Uyên nghĩ ngợi, nói: "Vậy ta đi thay các hạ mang vũ y về thì sao?"
Thiên Nữ kinh ngạc nhìn Vệ Uyên, nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này, nói: "Quỷ vật kia lúc nào cũng canh giữ vũ y, bản thân ta không có vũ y, cũng không phải là đối thủ của hắn, Ngọa Hổ ngươi chính diện đối đầu, chỉ sợ cũng đánh không lại hắn, trừ phi là sau hai ngày."
"Sau hai ngày, hắn đại khái sẽ rời khỏi chỗ đó, lên núi." Thiên Nữ không nói tiếp, nhưng Vệ Uyên đã hiểu ý của nàng. Ba ngày sau là Quỷ Vương đại hôn, hai ngày sau, có lẽ là hắn sẽ lên núi đón dâu. Mà Thiên Nữ có được vũ y lại khôi phục pháp lực, Quỷ Vương chắc chắn không muốn chuyện đó xảy ra. Cho nên khi lên núi, không thể mang theo vũ y. Cơ hội duy nhất của Vệ Uyên là thừa dịp lúc Quỷ Vương rời đi mà lẻn vào, lấy trộm vũ y ra, sau đó tìm cách đem bảo vật này trả về cho Thiên Nữ, để nàng có thể khôi phục một phần thực lực, mới có thể chống lại Quỷ Vương. Vệ Uyên có vẻ trầm ngâm, nói: "Ta hiểu rồi."
"Việc đã đến nước này, sao không thử một lần?" Giọng hắn ngừng lại, cười nói: "Nhưng, vẫn muốn xin Thiên Nữ cho ta một sợi thanh khí chỉ đường."
Thiên Nữ chỉ cho là Vệ Uyên muốn giữ đường lui, bèn tách ra một sợi thanh khí cho hắn, quấn quanh ngón tay Vệ Uyên, dựa vào một sợi thanh khí này, Vệ Uyên mơ hồ có thể cảm nhận được chỗ mỏng manh của quỷ vực trước mắt, quỷ vực thực ra có thể xem là một quỷ đả tường phạm vi cực lớn, dựa vào thanh khí dẫn đường, có thể thoát ra khỏi phạm vi của quỷ vực. Thiên Nữ tách thanh khí ra, thân hình dần dần nhạt đi, thế giới mộng cảnh này cũng bắt đầu chậm rãi ảm đạm. Vệ Uyên cất kỹ thanh khí, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: "À đúng, còn một chuyện muốn thỉnh giáo.""Không biết quỷ vật kia, đã dùng cái gì để phong bế vũ y?"
Thần sắc Thiên Nữ khựng lại, đáp: "Vu cổ tà ma chi thuật."
"Vu cổ tà ma chi thuật..."
Vệ Uyên từ thế giới mộng cảnh tỉnh lại, giơ tay lên, quả nhiên thấy trên ngón tay quấn quanh một thứ giống như gió mát, so với quỷ vực u ám, khiến người ta cảm thấy khó chịu này, có thể nói là hoàn toàn khác biệt, Vệ Uyên trầm ngâm trong lòng, trở tay cất thứ gió mát này đi, cùng Ngô Lục đang trầm mặc bên cạnh nói một tiếng chờ một lát. Sau đó đứng dậy đi về phía tây, vận dụng yêu lực di chuyển, tốc độ khá nhanh, rất nhanh liền nhìn thấy sông Lạc đang chảy, vẫn giữ độ rộng của sông Lạc ở nhân gian, trong đó tràn ngập sát khí và tử khí mà phàm nhân không thể tùy tiện nhiễm vào. Theo như lời Thiên Nữ, sông Lạc này chính là đầu nguồn hội tụ sát khí, vì vậy nó cũng đồng thời chảy giữa nhân gian và quỷ vực. Vệ Uyên chậm bước, lấy điện thoại ra, ngón tay nhanh chóng bấm trên màn hình, nhập từng dòng chữ, đồng thời thuận theo dòng chảy bước đi, cuối cùng tìm được nữ hồn phách mà mình từng gặp khi tìm kiếm Hoàng Y Nữ trước đây, cô nàng có vẻ kinh ngạc khi lại thấy Vệ Uyên, ngẩn ra một chút, chợt vội vàng thi lễ. Vệ Uyên đáp lễ, nói: "Cô nương, lần này có việc muốn xin cô giúp một tay."
Nữ tử giật mình. Vệ Uyên vội nói: "Không phải là chuyện gì lớn đâu, có thể tìm giúp ta một nhà Hoàng thị sinh sống ở trong dòng nước này được không?"
"Bọn họ là ba con cá vàng."
Nữ hồn phách nghe đến cá vàng thì bừng tỉnh đại ngộ, khoát tay với Vệ Uyên, liền chui xuống sông, một lát sau, liền có ba con cá vàng một lớn hai nhỏ trồi lên mặt nước, trên mặt nước hướng về Vệ Uyên gật đầu, giờ phút này là thân cá, không thể mở miệng nói chuyện, Vệ Uyên cúi người xuống, dứt khoát hỏi: "Ta có biện pháp có thể giúp các ngươi rời khỏi quỷ vực này, nhưng ngươi phải giúp ta một chuyện, thế nào?"
Cá vàng liên tục gật đầu. Vệ Uyên dùng ngón tay chấm thanh khí khám phá mê chướng quỷ vực mà mình có được từ Thiên Nữ lên đỉnh đầu con cá vàng lớn, rồi lấy ra thẻ nhớ trong điện thoại, đưa cho cá vàng đó, nói: "Ngươi nếu biết có quỷ vật trà trộn cùng những người đi cùng ta, thì hẳn là cũng đã thấy cô nương đi cùng ta, phiền ngươi hãy tìm cách đem cái này giao cho cô ấy, còn lại thì cô ấy chắc chắn biết phải làm thế nào."
Cá vàng há to miệng, phun ra một cái bong bóng chắc chắn, đem thẻ nhớ bỏ vào. Sau đó vẫy đuôi, lặn xuống nước...
Thẩm Ký Phong cùng lái xe lão Chu dẫn theo một đám du khách, kinh hồn bạt vía, đã đi suốt một đêm. Cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời mọc, mặt trời soi sáng hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng đã xác nhận hiện tại đã thành công thoát ra khỏi quỷ vực âm trầm đáng sợ kia, lập tức liên lạc với thành viên của đội hành động đặc biệt, được tiếp vào làng thật sự, vừa đến nơi an dưỡng, Thẩm Ký Phong liền cùng Trương Hạo và mọi người giao tiếp mọi việc. Hai ngày này đã chịu quá nhiều kinh hãi, lại thêm đuổi một đêm đường. Nàng tâm lực mệt mỏi quá độ, liền ngồi ngủ như vậy. Trong mơ, mông lung thấy một nữ tử áo vàng tay nâng một vật, cung kính nói: "Hoàng cô nương, đặc biệt phụng mệnh tướng quân, đưa một vật đến đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận