Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 29: Tà ma chi khí

Một chiếc xe dừng lại trước cửa lầu.
Một người đàn ông hơi gầy, nhưng tâm trạng rõ ràng rất tốt, tay xách nách mang đủ thứ đồ ăn tiến về nhà. Chung quanh và phía sau là một đám người vây quanh, tay cầm điện thoại di động chụp ảnh người đàn ông này. Nơi này là nhà của Chương Việt, người nổi tiếng trên mạng được quan tâm nhất gần đây với các video mukbang. Vệ Uyên đứng trong đám người, cũng chỉ là dùng bùa chú bôi qua hốc mắt, sau khi có được chú linh thần thông, trên người hắn cũng có chút ít đạo hạnh, mở mắt pháp môn cũng thay đổi đôi chút, không cần phải rườm rà như trước nữa.
Địa chỉ nhà Chương Việt là do hắn liên hệ với Chu Di để có được. Hắn nghi ngờ người đàn ông này có vấn đề. Ăn nhiều bao nhiêu cũng là một vấn đề lớn, nhưng chỉ dựa vào hình ảnh trên màn hình đã có thể khiến cho cả quỷ đói bụng, chuyện này rõ ràng không phải chỉ là khẩu vị tốt có thể giải thích được, sau khi mở mắt, Vệ Uyên nhìn thấy trên đường có vài hồn thể mèo chó, lúc nhìn về phía Chương Việt thì lại thấy có chút kỳ quái. Không phải quỷ, cũng không phải yêu quái. Trên người không có loại tà ma khí tức đó.
Người đàn ông trò chuyện với người hâm mộ một lúc rồi quay người, bạch bạch bạch lên lầu.
Vệ Uyên thu tầm mắt lại...
Việc điều tra do tâm huyết dâng trào cũng không có được kết luận có ý nghĩa. Vệ Uyên cũng không có gì nản chí, đối với hắn mà nói, không phải Yêu Quỷ chi lưu ngược lại là tốt nhất. Trở lại trong viện bảo tàng, giữa trưa cũng không có khách nào, Vệ Uyên tiện tay đặt một túi lên bàn, phát ra tiếng coong vang dội, bên trong là bộ bách khoa toàn thư cơ sở phù lục do Phủ Thiên Sư biên soạn, trong sách ghi chép phần lớn hiệu lực của phù lục cơ sở, bè phái, và phương pháp vẽ bùa, tạm thời không nói đến việc muốn đổi phù lục từ Ngọa Hổ lệnh bài cần công huân, những ghi chép trong Đại Hán bảo khố cũng chỉ đến thời Đường.
Từ thời Đường đến hiện đại, đã gần ngàn năm. Trong đó những phù lục mới xuất hiện, trong Ngọa Hổ lệnh bài cũng không có thu vào.
“Ta xem…”
“Ích Tà Phù, An Tâm Ninh Thần Phù, Phá Sát Trừ Tà Phù, Trấn Trạch Khu Tà Phù, Trấn Trạch Phạm Thất Sát Phù, còn có Pháp Thực Phù, Hộ Thân Phù…” Vệ Uyên liếc nhìn những phù lục cơ sở này, cùng với hiệu lực trong đó, chuẩn bị chọn ra một số, ngày thường chuẩn bị nhiều một chút, vẽ nhiều mấy tấm để tích lũy, lại xin thêm từ tổ hành động đặc biệt một số tồn kho, để khi đối mặt với tình huống đột phát, có thể có nhiều phương pháp xử lý hơn.
Giấy vàng, phù bút, chu sa. Những thứ này vẫn là đồ tồn kho của Phủ Thiên Sư. Hắn hiện tại cũng không thuộc tổ hành động đặc biệt, tên càng không có trong danh sách đệ tử Phủ Thiên Sư. Nhưng những phù lục và đan dược cơ sở này ngược lại lại được chuẩn bị cho hắn. Vệ Uyên nghĩ, chắc là do sự kiện hắn xử lý trước đó đã giúp tổ hành động đặc biệt địa phương lập được một chút công, bọn họ đây là có qua có lại, nên cũng không khách sáo, thoải mái tiếp nhận.
Có phù lục bách khoa toàn thư trong tay, khi vẽ bùa lại có chút đau đầu. Vẽ bùa khác với việc đổi công huân trong Ngọa Hổ lệnh bài. Đổi bằng công huân, có thể khiến một đạo phù lục có sẵn rơi vào linh đài, ước chừng có thể duy trì ba tháng, trong ba tháng này, việc khắc họa phù lục sẽ nước chảy thành sông, chỉ cần siêng năng tập luyện, nắm vững kinh nghiệm ẩn chứa trong phù lục linh đài, thì sau khi đạo phù lục linh đài này tan đi, khắc họa pháp phù lại cũng sẽ thuận buồm xuôi gió. Mà trong tình huống bình thường, khi vẽ bùa cần phải chuẩn bị rất nhiều, dụng cụ, pháp đàn, bộ pháp, chú ngữ, thiếu một thứ cũng không được, có khi còn phải mở pháp đàn, trừ phi Vệ Uyên chịu lấy máu chú linh, nếu không thì tương đương rườm rà gian nan, trọn vẹn một buổi chiều, khi sắc trời đã chạng vạng tối, hắn mới miễn cưỡng vẽ ra năm tấm phù lục đơn giản, nhắm mắt suy nghĩ, vừa chậm rãi thả lỏng tinh thần thì Vệ Uyên đột nhiên nghe được một tiếng leng keng vang lên.
Hắn theo bản năng mở to mắt. Hai cô gái trẻ tuổi khoảng 20 tuổi có chút hiếu kỳ đi vào.
Có khách đến. Vệ Uyên phấn chấn tinh thần, gọi hai người. Đây dù sao cũng là một nhà bảo tàng mở cửa. Nhưng khi nhìn về phía hai cô gái trẻ tuổi kia, hắn lại khựng lại, ở trên người cô gái bên phải cảm thấy có chút mất cân bằng, thông thường, nam nữ trẻ tuổi trên người tinh khí đều rất nồng nặc, giống như ngọn lửa đang bùng cháy, mà hai người này lại có chút yếu ớt và uể oải. Tựa như ném mấy tảng băng vào đống lửa trại đang cháy.
Vệ Uyên mượn động tác đưa tay, thấm bùa chú phẩy qua hốc mắt. Hoàn cảnh chung quanh, đường cong của thế giới hiện thực trong nháy mắt có chút mờ nhạt đi, và thế giới mà mắt thường không thể thấy trở nên sáng tỏ trước mắt hắn, hắn khẽ quay đầu, nhìn về phía hai cô gái. Hắn thấy trên vai và đỉnh đầu của các cô đều có ngọn lửa do tinh khí dương khí ngưng tụ mà thành, trên vai có ba ngọn đèn, là chứng minh người còn sống, chỉ cần ba ngọn đèn này còn, quỷ vật cũng khó làm hại được người, mà bây giờ trên ba ngọn đèn lửa của cô gái bên phải, đều có những đường cong màu đen mờ nhạt quấn quanh. Trong đó một ngọn đèn đã sắp tắt.
Vệ Uyên như có điều suy nghĩ. Đây là bị yêu quỷ tà vật mới sinh ra không lâu để mắt tới rồi sao?
"Lão bản, lão bản, mấy cái đồ kia có bán không?" Một giọng nữ trong trẻo làm Vệ Uyên hoàn hồn, thấy hai vị khách đã đi dạo một vòng trong viện bảo tàng, Vệ Uyên lắc đầu đáp: “Xin lỗi, đây là bảo tàng tư nhân, chỉ mở cửa triển lãm cho mọi người, đồ vật bên trong không bán." Cô gái bên trái hơi cao gầy có chút tiếc nuối, thấy Vệ Uyên tiện tay đặt lên bàn sách phù lục, còn có giấy vàng, chu sa xếp ở bên cạnh thì hứng thú nói: “Vậy mấy cái phù này thì sao? Chắc là lão bản tự vẽ phải không?”
Vệ Uyên nghĩ nghĩ rồi nói: "Là chính ta vẽ, nếu như muốn, có thể tặng các ngươi một tấm." Hắn rút một tấm Hộ Thân Phù ra, đây vốn là phù chú dùng khi lên pháp đàn, dùng để bảo vệ đạo sĩ, tuy nhiên cũng có chút năng lực phòng ngự đối với tà ma, Vệ Uyên đưa tấm phù lục này cho cô gái trông có vẻ hơi uể oải, không có chút tinh thần, nói: "Tấm Hộ Thân Phù này cho cô."
Giọng hắn dừng lại một chút, nhìn ngọn đèn trên đầu cô gái kia đang lung lay sắp tắt, chủ động nhắc nhở: “Khách nhân, ấn đường của cô có chút chuyển sang màu đen, gần đây xin đừng nên đi một mình, cố gắng ở nơi đông người, nếu bất đắc dĩ phải đi đường ban đêm, ngàn vạn lần ghi nhớ, không nên quay đầu nhìn lại."
Đào Tư Văn tiếp nhận bùa vàng, hơi ngẩn người. Nàng gần đây liên tục gặp ác mộng. Trong mơ luôn có người đi theo sau lưng mình, dù nàng có chạy thế nào, tiếng bước chân đó đều càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, hôm qua thì bị dọa tỉnh giấc, khóc không dám ngủ tiếp, ngồi trên giường cả đêm, hôm nay bị bạn thân lôi đi dạo phố giải sầu, lại chạy đến loại địa phương này, trong lòng vốn đã có chút khó chịu. Nghe thấy vậy, vô thức ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt khuyên nhủ của người đàn ông đối diện. Phía sau trên tường là một thanh kiếm liền vỏ, vừa lúc có một cơn gió thổi qua, chuông gió trên cửa vang lên leng keng leng keng, nơi này chắc phải có chút tuổi, bàn ghế, tủ trưng bày đều là đồ gỗ sơn màu xanh lá cây kiểu cũ, sơn có chỗ bị bong tróc, lộ ra một cỗ cảm giác mờ nhạt của những năm tám mươi thế kỷ trước.
Trên tường, trên cửa, dưới kiếm đều dán bùa vàng. Trong hai hộp gỗ nhỏ ở tủ, cũng có bùa vàng, không hiểu sao, màu chu sa phía trên lại càng đỏ sậm hơn.
Leng keng, leng keng. Tiếng chuông gió khẽ vang lên. Nàng như nhìn thấy hai người giấy.
Nơi này, sao lại cảm giác có chút tà tính… Đào Tư Văn sắc mặt tái đi, nắm lấy bùa chú, kéo bạn thân đi ra ngoài…
Vệ Uyên nhìn hai người rời đi, nhìn sắc trời một chút, hoàng hôn đã bắt đầu chuyển sang đêm tối. Sắp đến đêm rồi. Tiện tay nhấc thanh trường kiếm lên, phù chú cho vào túi bên hông. Rồi lại lật tay lấy kiếm gãy giắt sau thắt lưng.
"Ta ra ngoài một chuyến, các ngươi ở nhà trông coi." Không có một ai trong viện bảo tàng đáp lại.
Vệ Uyên đẩy cửa rời đi. Cánh cửa nhà bảo tàng đóng lại, chuông gió trên cửa phát ra tiếng kêu nhẹ.
Leng keng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận