Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 501: Cửa thứ ba người dự thi, Vệ Uyên?

Chương 501: Người dự thi cửa thứ ba, Vệ Uyên?
Sơn Hải giới, Tây Sơn giới.
Vệ Uyên lúc trước đối phó Tứ Hung Hỗn Độn và Đào Ngột, đã từ bỏ phòng ngự, khiến toàn thân tế bào ung thư, không còn một giọt máu. Trước đó, khí tức Cộng Công, hơi thở Chúc Long, thậm chí cả ấn tỉ Sơn Thần ngoài thành Triều Ca đều vỡ nát. Có thể thấy trận chiến đó thảm liệt đến mức nào.
Trong thành Triều Ca, Vũ Dục lộ vẻ ưu tư. Ngay cả Phi Ngự, một võ giả vốn kiên cường tỉnh táo, cũng phải cau mày. Văn tự Sơn Thần truyền lại trước đó, bọn họ đã thuộc nằm lòng. Thế nhưng từ đó trở đi, dù cầu khẩn thế nào cũng không có ai đáp lại. Nếu không nhờ có Sùng Ngô sơn chủ điều động Sơn Thần Thủy Thần mới đến che chở, lại báo cho rằng Sơn Thần thành Triều Ca không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng thì bọn họ có lẽ đã không thể giữ được tỉnh táo đến bây giờ.
Đang lúc trò chuyện nhỏ, bỗng nhiên có tiếng động. Ngước đầu lên, họ thấy Sơn Thần Thủy Thần được Sùng Ngô lão sơn chủ phái đến chỉ truyền một đạo pháp lệnh rồi vội vã rời đi. Vũ Dục ngơ ngác hỏi: “Hai vị đây là…”
Vị Sơn Thần cao lớn đáp: “A ha, Côn Lôn hôm nay có việc lớn, bọn ta phải đi xem.”
“Đại trận trong thành Triều Ca vẫn vận hành, cứ yên tâm.”
Vị Thủy Thần cũng nói: “Yên tâm đi, thời điểm này không ai dám đến đây gây sự đâu.”
Vũ Dục và Phi Ngự ngạc nhiên, thấy hai vị thần linh này dường như sợ muộn không còn chỗ, vội vã rời đi. Họ còn nhìn thấy từ xa trên bầu trời linh khí nồng nặc bay lượn. Từng đạo thần linh, những người mà gần như cả trăm năm nay không gặp một lần đều bay về một hướng.
Mà hướng đó là...
“Côn Lôn.”
Ngọn núi Côn Lôn ở dưới Tây Sơn giới.
Thủy thần Lưu Sa Hà, Trường Thừa, vẻ mặt đầy ấm ức nhìn phía trước. Sùng Ngô sơn chủ cười ha hả. Xung quanh còn có nhiều Thủy Thần, Sơn Thần khác. Nhưng ánh mắt Trường Thừa lại đổ dồn vào kẻ mặc đồ đen kia. Một thân trường bào đen mang đậm phong cách thần thoại, điểm xuyết những gợn sóng đỏ. Thâm trầm, nội liễm, lại thêm một chút thần tính trang nghiêm. Thắt lưng ngọc, buộc tóc bằng ngọc Hoàn. Mái tóc đuôi ngựa đen dài tới eo được vắt sang vai trái. Tay phải để sau lưng, tay trái buông trước. Mỉm cười thong dong, tao nhã đến cực điểm.
Tao nhã.
Tao nhã là không bao giờ lỗi thời.
Hơn nữa...
Trường Thừa liếc nhìn bản thân.
Quần áo da mang đậm phong cách viễn cổ. Hiển lộ thân phận thần linh viễn cổ của hắn. Thật không biết, à mà thôi, tại là quá lâu không dùng không biết tác dụng chiến văn cổ quái kia rồi. Còn cái trâm cài làm bằng gỗ khô kia, bên trên đã nảy mầm. Nếu như không phải phát giác được nhân gian và Sơn Hải giới đang tới gần, và con khỉ kia lại xuất hiện trong tầm mắt hắn, thì hắn cũng chẳng buồn leo ra khỏi Lưu Sa Hà. Nên trên người hắn vẫn là bộ thần trang không đổi suốt mấy ngàn năm nay.
Thủy thần Trường Thừa giật giật khóe miệng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề.
Rốt cuộc ai mới là Thần? !
Quỷ nhân gian đáng sợ đến vậy sao?
Thời gian ngắn như vậy mà quen được nhiều thần vậy?
Bộ quần áo này, hắn lấy ở đâu ra?
Đang lúc suy tư nghiêm túc thì "đoàng", một vật nhẹ nhàng đặt lên đầu vị Thần. Thủy thần Trường Thừa theo phản xạ rụt cổ, vươn tay bắt lấy. Mới phát hiện đó là một chai Coca Cola phiên bản thần thoại. Trước mắt hắn chính là quỷ nước mặt mày tươi cười, mắc chứng sợ giao tiếp xã hội nặng.
Trường Thừa cố gắng kìm chế ý muốn đấm nát cái bản mặt đó. Lặng lẽ lùi lại nửa bước, cầm Coca Cola trong tay. Đáng tiếc quỷ nước chuyên giao tiếp xã giao chứng chẳng hiểu khách khí là gì, thân cao không đủ liền lấy tay tì lên đỉnh đầu thủy thần Trường Thừa, nghiêng người, tay phải giơ ngón cái lên tán thưởng, mặt mày rạng rỡ: "Uống thử đi."
“Lần này ta đã đặc biệt điều chỉnh lại hương vị, không còn quá ngọt, nhưng hương cam thì vẫn chuẩn."
Trường Thừa nhấp một ngụm, kinh ngạc nhíu mày.
“Ngươi... không ngờ…”
“Cũng được nhỉ?”
Trường Thừa lẩm bẩm vài câu, bưng lấy chai Coca.
Lại nhấp một ngụm nữa.
Sau đó, như chợt nhớ ra gì đó, sắc mặt hắn trắng bệch: "Ngươi sẽ không đem cả con sông Sùng Ngô sơn chủ tặng cho ngươi biến thành thứ này đó chứ?"
“Hả?!”
Quỷ nước giật mình.
“Không, không thể, ngươi tuyệt đối không nên làm vậy!”
Thủy thần Trường Thừa lắp bắp phản đối.
Quỷ nước trầm ngâm, cuối cùng lắc đầu nói: “Vẫn không nên.”
Hắn nghiêm nghị nói: “Tục ngữ nói, Coca Cola hết ga là vô vị, hơn nữa cho dù có thể đảm bảo sông của ta đều là Coca Cola, nhưng sông của các thần khác lại là nước thường đúng không, rồi cuối cùng sẽ đổ chung vào một chỗ.”
"Để Coca Cola hòa chung với nước thường, chuyện này tuyệt đối không được phép, đây là dị đoan!"
Quỷ nước nói như sấm, vẻ mặt trang trọng.
Trường Thừa: “…”
Quỷ nước ho khan một tiếng, nói: “Cho nên, ngươi có thể để sông của ngươi cũng thành Coca Cola được không?”
“Tất cả mọi người là Coca Cola.”
“Vậy là sẽ không có vấn đề hòa chung nữa.”
"Hả??!!"
Trường Thừa giật giật khóe miệng. Nhìn gã hai mắt sáng quắc kia, cuối cùng cũng nhận ra một điều. Một con sông Coca Cola không thể nào thỏa mãn được tên này. Mục đích của hắn là biến toàn bộ sông ngòi Tây Sơn giới thành thứ Coca Cola đó.
Trường Thừa, Thần nắm giữ chín đức thiên phú, hít sâu một hơi.
Kìm chế “sát khí” đang cuộn trào trong lòng.
Mặt nghiêm lại nói: “Yên tĩnh, hôm nay có chuyện rất quan trọng.”
Quỷ nước lơ đãng đáp: “Vẫn giống lần trước sao?”
“Dĩ nhiên là không phải.”
Thủy thần Trường Thừa từ tốn nói: “...Hôm nay là vòng khảo hạch thứ ba của sơn chủ Côn Lôn Nhân Gian giới bắt đầu. Sau khi Sơn Hải giới phân chia thành nhiều thế giới khác nhau, mỗi thế giới đều có Côn Lôn, nhưng chỉ có ba nơi là đặc biệt nhất.”
“Được phân chia cho Tây Vương Mẫu, Lục Ngô Thần và Khai Minh Thần quản lý.”
"Mà giờ đây đang tiến hành thí luyện chính là sơn chủ Côn Lôn Nhân Gian giới."
“Nói cách khác, theo một nghĩa nào đó, có thể xem là truyền thừa của Tây Vương Mẫu Đại Thần. Một khi người đó thành công vượt qua vòng thí luyện thứ ba, vậy người đó chính là sơn chủ Côn Lôn Nhân Gian giới. Có tư cách tranh giành thân phận chủ Côn Lôn thật sự."
“Đương nhiên, việc này rất khó.”
“Dù sao năm xưa, chức trách này được chia cho ba vị Khai Minh Thú, Lục Ngô Thần và Tây Vương Mẫu cùng gánh vác.”
“Chỉ là lấy Tây Vương Mẫu Đại Thần làm chủ."
"Nhưng dù sao đây cũng là thân phận truyền thừa của Tây Vương Mẫu, các phương cực kỳ coi trọng.”
"Lần thí luyện thứ ba này không chỉ có các vị trong thần hệ Côn Lôn, còn có rất nhiều tồn tại cường đại ở Sơn Hải giới. Thậm chí, những thần linh ở Sơn Hải Đại Hoang cũng rất quan tâm. Dù sao, năm ngàn năm trước chính thần hệ Côn Lôn đã áp đảo các Chư Thần Đại Hoang. Mới có chuyện Côn Lôn đứng đầu như vậy."
"Trong tình hình này, một tân sơn chủ Côn Lôn Nhân Gian giới xuất hiện."
"Các thần chắc chắn muốn xem rốt cuộc là ai."
Thủy thần Trường Thừa thở dài khe khẽ, sau đó nhớ ra gì đó, quay lại hỏi: "Ngươi không phải là người nhân gian sao?"
“Có biết ai đủ tư cách tranh giành vị trí này không?”
“Ừm?”
Thần thấy quỷ nước đang nhìn Côn Lôn Ngọc Bích, như đang suy tư gì đó, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết sao?”
Côn Lôn, sự kiện lớn, nhân gian?
Quỷ nước tỏ vẻ trầm ngâm.
Ba điều này, không phải là những đặc điểm tiêu chuẩn để hình thành một thân phận hay sao?
Thấy Trường Thừa hỏi mình.
Đại sư Coca Cola bảo tàng viện cũng không nói ra suy đoán của mình.
Trầm ngâm một lát, rồi trịnh trọng hỏi: "Ngươi nói Chư Thần Sơn Hải cũng sẽ quan tâm?"
Ánh mắt hắn sáng ngời, nói lớn: “Vậy lần trước lão hổ ngáy o o cũng sẽ nhìn sao?”
“Thần có thích bạc hà mèo không?!”
"Ta có thể nựng hắn không?!”
Trường Thừa: "..."
Nhịn, nhịn...
Không nhịn được nữa!
Thủy Thần Lưu Sa Hà nghiến răng, không nhịn được nữa. “Tách” một tiếng, búng tay.
Hơi nước trong không khí lan ra, hóa thành hai người có hình dáng.
Túm lấy quỷ nước.
Trường Thừa ực một ngụm Coca Cola đặc chế, tay chỉ ra ngoài, nghiến răng ken két: “Tống ra ngoài cho ta!”
...
Nhân Gian Giới, Vệ Uyên không hề nói cho Nữ Kiều chuyện đại kiếp nạn. Bởi vì hắn quá hiểu Nữ Kiều. Nếu hắn nói Hà Đồ Lạc Thư xuất hiện hai tai kiếp, Nữ Kiều nhất định sẽ không chịu để hắn đến Côn Lôn. Hiện tại, chỉ nói là Thao Thiết muốn khiêu chiến. Nữ Kiều biết, thì nghiến răng nghiến lợi. Một bên thì cổ vũ Vệ Uyên đi lấy sức mạnh Côn Lôn. Một bên giận đùng đùng nói muốn hầm Thao Thiết. Sau khi từ biệt Nữ Kiều, Vệ Uyên một lần nữa bước vào nơi thí luyện thứ ba, lại lần nữa nhìn thấy Tây Vương Mẫu.
Nữ tử thong dong mỉm cười nhìn Vệ Uyên.
Vệ Uyên phải thấy may mắn. Vị trước mắt này chỉ là một phân thần của Tây Vương Mẫu ngày xưa chứ không phải bản tôn Tây Vương Mẫu. Nếu không, hắn có lẽ đã tính đến việc nhảy thẳng từ trên núi Côn Lôn xuống rồi.
Rồi trực tiếp dùng tay cho trần thế hóa thân của Tây Vương Mẫu một dao ngay trán, đánh cho nàng rơi hai hàng lệ, đây là việc mà dù là Lục Ngô cũng phải cảm thán, đến Khai Minh Thú cũng phải vì chuyện này mà lùi bước. Nữ tử thong dong không biết ý nghĩ trong lòng Vệ Uyên, mỉm cười gật đầu, nói: “Ngươi đến rồi, khảo nghiệm thứ ba tùy thời có thể bắt đầu.”
"Nhưng... hình như trong lòng ngươi đang có vài chuyện."
Vệ Uyên giật mình, rồi bật cười lắc đầu: "Không hổ là Tây Vương Mẫu."
Hắn trầm ngâm một chút, rồi thản nhiên nói: "Liên quan đến lời tiên đoán của Hà Đồ Lạc Thư."
"Ồ?"
Tây Vương Mẫu có chút hiếu kỳ.
Vệ Uyên nhỏ giọng: "Liên quan đến tận thế đại kiếp nạn, thiên băng địa liệt... Ta từng gặp qua bản tôn của ngươi lúc lộ mặt, cũng từng thấy trên Hà Đồ Lạc Thư hai loại diễn biến tương lai. Hà Đồ Lạc Thư có vấn đề, nhưng ta vẫn có thể nói cho ngươi nghe một chút về tương lai đó.”
Giọng hắn dừng lại, nói ra đại khái hai loại xu hướng tương lai, cùng tương lai đại kiếp nạn.
Tây Vương Mẫu tỏ vẻ trầm tư: "Thì ra còn có tình huống như vậy sao?"
"Vậy Hà Đồ Lạc Thư giả đâu?"
Vệ Uyên mặt không đổi sắc: "Đã hủy rồi."
"Hả??!!"
Tây Vương Mẫu ngây người, nhất thời cảm thấy không biết nên nói thế nào.
Cuối cùng đành phải dở khóc dở cười: “Không hổ là ngươi.”
Lắc đầu, thở dài: "Nhưng có một điều nhất định phải cẩn thận.”
“Kẻ thuần túy làm giả còn kém xa kẻ nửa thật nửa giả, loại đó càng khó đối phó.”
"Theo ta thấy, dù là giả dối thì cũng phải có năng lực diễn biến nhất định của Hà Đồ Lạc Thư, nếu không thì đã không thể qua mắt được Khoa Phụ. Như vậy cả hai loại tương lai đều có khả năng xuất hiện. Chỉ e là quá mức cực đoan thôi, nhưng cho dù là cực đoan cũng không thể phủ nhận hoàn toàn khả năng tồn tại.”
"Đây rất có thể là một mầm mống bị chôn giấu."
"Có lẽ chính vì thái độ không quan tâm của ngươi bây giờ mà ngươi sẽ vô thức đi vào tình huống thứ hai. Thậm chí ngươi sẽ hoài nghi, không tin tương lai đó. Và vô hình trung đã nằm trong kế hoạch của Hà Đồ Lạc Thư."
“Ngươi càng không quan tâm tới tương lai đó, ngược lại rất có thể sẽ đi theo quỹ đạo của nó.”
"Đến khi phát hiện ra thì đã muộn.”
Vệ Uyên gật đầu, từ tốn đáp: "Nhưng nếu ý thức được điều đó mà cứ khư khư làm theo thì có lẽ sẽ dẫn tới một tương lai tồi tệ hơn.”
"Cho nên, chỉ có thể từng bước tiến lên, không được chần chờ."
“Có thể thấy được, biết được tương lai chưa chắc đã là chuyện tốt."
Tây Vương Mẫu gật đầu, không tiếp tục chủ đề này, chỉ nhìn Vệ Uyên, cười như không cười nói: “Vậy ngươi vẫn muốn nhận vòng thí luyện thứ ba sao? Vệ Uyên, rất có thể sẽ đi vào một trong những tương lai mà ngươi không thể nào chấp nhận đấy.”
Nụ cười thoáng qua trong nháy mắt đó, Vệ Uyên như cảm thấy dáng dấp của Nữ Kiều.
Hắn nhắm mắt, mỉm cười nói: "Đương nhiên là phải nhận."
Trong mắt Tây Vương Mẫu thoáng hiện nét tán thưởng, bước lên một đài cao, nói: "Như vậy, nơi thứ ba của Côn Lôn thí luyện."
“Người tham dự, Vệ Uyên.”
“Lên đây đi.”
Thanh niên trên xe lăn đột nhiên khẽ cười một tiếng, nhưng không động đậy, chỉ nhắm mắt nói: "Vệ Uyên? Sai rồi..."
“Hả?”
Tây Vương Mẫu ngẩn người, sau đó, thanh âm sắc bén, khí chất vô song, phóng thẳng lên trời.
Trong mắt nữ tử thong dong đầy vẻ kinh ngạc.
Tiếng bước chân, tiếng bước chân thứ ba xuất hiện.
Xưa kia từng là ẩn thân của Khế, thân thể được luyện từ tinh hoa của yêu thú Sơn Hải xuất hiện, hóa thành hình người, từng bước lên trời, dung mạo trẻ lại theo từng bước chân. Bên trong mang một khí thế vô biên, sắc bén chưa từng có, phóng lên trời, khiến bên ngoài nhìn thấy như thể mây khí bao trùm cả tòa Côn Lôn, xoay tròn quanh đỉnh núi chính Côn Lôn như một thanh kiếm xuất khỏi vỏ.
Một thân kinh qua ba ngàn dặm chinh chiến, một kiếm từng diệt một triệu quân!
Kiếm sĩ tóc trắng từng bước tiến lên, cuối cùng chắp tay đứng thẳng. Ánh Phật trong mi tâm lưu chuyển, phất tay áo, kiếm khí tung hoành ba ngàn trượng, ầm ầm như sấm.
“Là Đại Đường kiếm thánh, Trần Uyên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận