Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 532: Uyên, phía trước thế nhưng là Địa Ngục a

Để ta mang ngươi trở về với niềm vui tràn đầy, rồi phát hiện một đám người dùng ánh mắt kỳ lạ mà thương hại nhìn chằm chằm ngươi.
Ngươi sẽ cảm thấy thế nào?
Vệ Uyên bị chín tầng thiên môn ấn ký trên mu bàn tay truyền tống về tới Côn Luân nam uyên, vừa mở mắt đã thấy Khai Minh Thú mang vẻ mặt thương xót, thở dài: "Ôi, ngươi về rồi à, đồ gốm?"
"Sao ngươi lại trở về vậy?"
"Có gì nghĩ quẩn chăng?"
"Còn sống không tốt à?"
Vệ Uyên: "Hả? ? ?"
Khai Minh Thú ở cửa chín tầng trời vẻ mặt đầy tiếc nuối, Vệ Uyên dời mắt nhìn thấy vị Côn Luân thần nữ không rõ lai lịch kia, nàng dùng một ánh mắt vừa tiếc nuối, lại vừa giận vì sắt không thành thép, đồng thời dường như ẩn chứa một chút phức tạp của 'Rất muốn tìm gốc đánh cho tên này một trận', đang nhìn kỹ hắn.
Hình Thiên vươn tay vỗ vai Vệ Uyên, vẻ mặt đầy khích lệ: "Cứ yên tâm đi Uyên."
"Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."
"Ngươi xem, ta mất đầu mà vẫn sống rất vui vẻ đấy thôi?"
"Người ta ấy mà, sống vui vẻ mới là quan trọng nhất, hay là để ta hát cho ngươi một bài nhé? Bài hát 'Uyên chi thương' chẳng hạn."
Vệ Uyên: "Hả? ? !"
Hắn theo bản năng nhìn về phía người thành thật cuối cùng ở đây.
Khoa Phụ thấy Vệ Uyên nhìn mình, ấp úng mãi mới nói được một câu an ủi:
"Yên tâm đi, Vệ quán chủ, kỳ thực mọi chuyện có lẽ không tệ đến mức vậy đâu... "
"Dù thế nào, ta vẫn luôn ủng hộ ngươi."
Hắn lên tiếng khích lệ.
Vệ Uyên: "... "
"Khoan đã, khoan đã, để ta suy nghĩ đã..."
Hắn giơ tay ra hiệu cho đám người này dừng lại, trong lòng có chút mơ hồ, khóe miệng giật giật, nói:
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao phản ứng của mọi người giống như ta sắp tèo đến nơi vậy?"
Cửu Thiên Huyền Nữ: "Chưa xảy ra mà."
Khoa Phụ: "Còn chưa xảy ra."
Hình Thiên cười ha hả: "Ngươi còn chưa làm gì cả."
Vệ Uyên: "..."
Sao trong lòng hắn ngày càng bất an thế này?
Hắn theo bản năng tìm kiếm bóng dáng áo bào xám Chúc Cửu Âm, chỉ thấy một chén trà đã uống cạn, Khai Minh Thú mỉm cười nói: "Ngươi đang tìm Chúc Long à? Hắn có chút việc phải làm nên rời đi một lát."
Rời đi?
Là gặp chuyện gì rắc rối sao?
Vệ Uyên suy tư.
Khai Minh Thú nhìn về phía Khoa Phụ, Huyền Nữ và Hình Thiên, nói:
"Cửa thứ ba đã qua rồi, giờ đưa đồ gốm ngươi về thôi, thế nào, ba vị các ngươi muốn ở lại đây chờ một lát, hay cũng muốn tới Tây Côn Luân?"
Hình Thiên gãi đầu, cười ha hả: "Ta và Khai Minh Thú mới quen thân nhau đây."
"Với cả, ta còn phải đợi Chúc Cửu Âm."
"Ha ha, à, ta ở lại chỗ này vậy."
Khoa Phụ cụp mắt nhìn chén trà, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nói: "Ta... ta uống xong chén trà này đã."
Nói rồi cẩn thận từng li từng tí nhấp một ngụm, nếu không phải tu sĩ, người thường căn bản không nhận ra được là đang uống trà, tốc độ này uống hết trà Côn Luân, chắc phải nhanh như chó liếm xong mặt, gà mổ hết gạo, nến cháy hết tim mới hết.
Huyền Nữ thì không mở miệng.
Vệ Uyên chợt cảm thấy bất an.
Hắn có hai kết luận.
Tây Côn Luân có 'Nguy hiểm'.
Sau này hắn trở về rất có thể sẽ chết ngay tại chỗ.
Còn chưa mở lời, Khai Minh Thú đã vui vẻ phất tay áo bào, ấn ký trên mu bàn tay Vệ Uyên sáng lên, thử thách thứ ba kết thúc, căn bản không có sức phản kháng, Vệ nào đó cứ thế tự nhiên trở về Tây Côn Luân bí cảnh nhân gian.
Côn Luân nam uyên, Khai Minh Thú nhấp một ngụm trà, mỉm cười suy đoán đồ gốm kia sẽ gặp phải chuyện gì.
Dư quang nhìn thấy thần sắc Huyền Nữ hình như có chút thất vọng mất mát, nói:
"Một sợi chân linh của Hình Thiên và Chúc Cửu Âm đều gắn với Cửu U, đến Khoa Phụ cũng có thể đến được Cửu U, cho nên chuyện đồ gốm trở về hay không không quan trọng, dù sao trở về đại khái chỉ gặp phải chút khó xử, bất quá việc Huyền Nữ ngươi cũng không về Côn Luân làm ta thấy lạ."
"Dù gì thì ở đó cũng có một phân thần của Tây Vương Mẫu mà."
Huyền Nữ dời ánh mắt, hồi lâu mới thản nhiên nói:
"... Ta chỉ là không muốn để Vương Mẫu nương nương nhìn thấy bộ dạng chật vật này thôi."
"Thật sao?"
Khai Minh Thú không nói gì.
Đột nhiên lại cười nói: "Vừa rồi ta rất muốn nói với đồ gốm kia một câu."
"Nói đi, ta cho ngươi một lời khuyên, sau này không thể tin Chúc Cửu Âm."
"Muốn nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nghĩ lại, để tránh Chúc Long về rồi lại đánh nhau với ta, thôi vậy..."
Hình Thiên đột nhiên cười lên, nói: "Không cần đến Chúc Long đâu."
"Ngươi muốn nói vậy thì Vệ Uyên hiện tại đã có thể đánh nhau với ngươi rồi."
Khai Minh Thú mỉm cười không đáp, như thể không thể tin được, lại nghĩ đến việc Chúc Cửu Âm vừa mới rời đi.
Mà trước đó Chúc Cửu Âm đã hỏi rõ ràng vị trí cụ thể của Vệ Uyên.
Mượn truyền tống gợn sóng che giấu khí tức, ngay khi Vệ Uyên vừa trở về Côn Luân, Chúc Cửu Âm đã tới Đại Hoang.
'Ngươi muốn đi làm gì?' 'Làm gì à?' Nam tử áo bào xám hai mắt cổ xưa, ngữ khí đạm mạc:
'Chỉ là đi tiện tay lấy một thứ mà thôi...' 'Cái gọi là Hà Đồ Lạc Thư...' Nhân gian - Tây Côn Luân.
Vệ Uyên mở mắt, không rõ vì sao, lúc hắn trở về, thần hồn tự nhiên tiến vào thể xác trên xe lăn, còn thân xác thượng cổ tóc trắng kia thì trở về Tụ Lý Càn Khôn Dao Trì.
Híc... sau gáy có chút đau.
Hình như vừa bị ai đánh vào đầu thì phải?
Vệ Uyên mở mắt, vẫn ngồi trên xe lăn, định đứng lên thì đột nhiên cảm thấy không đúng, bên tai vang lên tiếng xiềng xích, hắn cúi đầu nhìn xuống, rồi sững sờ, hóa ra hai cổ tay hắn bị xiềng xích chắc chắn trói chặt vào xe lăn.
"Ồ, tỉnh rồi à?"
Bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc, Vệ Uyên cứng ngắc ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Tây Vương Mẫu vẻ mặt lạnh nhạt, còn Nữ Kiều thì cười như không cười.
Tình huống này là thế nào?
Hai người này không phải xưa nay vẫn như nước với lửa sao?
Nữ Kiều mỉm cười hỏi: "Trói dễ chịu không?"
Vệ Uyên lay người: "Cái này, trói chặt quá, thật sự là không thoải mái."
"Hay là, buộc lỏng một chút?"
Nữ Kiều lập tức gõ đầu hắn một cái, nói:
"Ngươi xem ta như đang diễn màn Bạch Môn Lâu trảm Lữ Bố chắc?"
Vệ Uyên nhìn vẻ mặt của Nữ Kiều, không còn cách nào, nói: "... Ta cũng lờ mờ đoán được là xui xẻo, nhưng không ngờ lại bắt đầu như thế này, Nữ Kiều, ít nhất nói cho ta biết, ta rốt cuộc đã phạm tội gì mà, để chết cho nó rõ ràng..."
Vu nữ Nữ Kiều mỉm cười nói: "Vậy à, ngươi không nói thì ta cũng định nói với ngươi đấy."
"Đến đây, nhìn cái này."
Nữ Kiều giơ ra một chiếc điện thoại di động, sau đó mở một video lên cho Vệ Uyên xem.
Vệ Uyên ngẩn người.
Trong hình ảnh là Côn Luân Ngọc Bích hiện ra 'tương lai' mà không ai biết, không rõ là Nữ Kiều thu thập được cái ký lục này lúc nào, ban đầu Vệ Uyên còn hiếu kỳ, nhưng vừa nhìn thấy, biểu cảm trên mặt liền có chút cứng ngắc, đến khi thấy tương lai mình giam cầm Tây Vương Mẫu...
Trán Vệ Uyên lấm tấm mồ hôi.
Hiện tại hắn còn đang muốn tham gia thí luyện.
Vậy mà tương lai lại giam cầm cả chủ khảo của cuộc thí luyện này.
Đây quả thực là một thế cục khó xử.
Việc này chẳng khác gì đi bệnh viện phẫu thuật rồi phát hiện bác sĩ phẫu thuật chính là người yêu cũ vậy.
Nhưng rồi từ từ, vẻ mặt Vệ Uyên dần trở nên ngưng trọng, khi hình ảnh kết thúc, Nữ Kiều lùi lại nửa bước.
Vệ Uyên trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía Tây Vương Mẫu bên cạnh, nói: "... Nếu như bỏ qua khả năng ta trong tương lai bị rối loạn tinh thần và khả năng Vương Mẫu nương nương bị người khác tác động, vậy thì, Vương Mẫu nương nương, ngươi đã có sắp đặt gì, mới có thể đánh cho tính tình của ta thay đổi lớn đến như vậy?"
"Còn nữa, cơn gió mạnh ba trăm năm trước, là gì vậy?"
Những đường vân trên xiềng xích Côn Luân chậm rãi phát sáng, xào xạc vang lên.
Như thể đang trói không phải một người ngồi trên xe lăn, một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, mà là một mãnh thú hung hãn không gì sánh bằng.
Thần hồn và khí tức bao la từ nhiều kiếp kinh nghiệm chồng chất tuôn trào, dường như muốn hoàn toàn bùng nổ.
Mãi cho đến khi Nữ Kiều cốc lên ót Vệ Uyên một cái, lực đạo lớn như thể muốn vặn cả đầu hắn xuống, cỗ khí cơ kia mới lập tức tắt ngấm, một lát sau, đầu óc Vệ Uyên như bốc khói, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, bàn tay vô thức run rẩy, xiềng xích trên người siết chặt thêm.
Cảm xúc mới vừa dâng lên trong lòng thoáng chốc.
Bị quyền sửa đổi nhân cách của chị cả đánh trở lại trạng thái bình thường.
Nữ Kiều thổi nhẹ bàn tay trắng nõn vì cú quyền tốc độ cao tạo ra đám mây trắng nhanh hơn âm thanh cùng với hơi nước lạnh lẽo màu trắng do ma sát tạo thành, giọng nói nhẹ nhàng:
"A Uyên, ngồi yên đi."
"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Vệ Uyên liếc nhìn xiềng xích trên người, thứ mà có thể trói một dị chủng Đại Hoang cũng không khó, chân thành thật ý gật đầu:
"Vâng, ngài cứ nói."
Nữ Kiều thuật lại những gì Tây Vương Mẫu giải thích cho Vệ Uyên nghe, Vệ Uyên muốn gãi đầu, nhất là cái ót vừa bị gõ một cái thật đau, nhưng lại phát hiện mình đang bị trói như một con cá ướp muối, hoàn toàn với không tới ót, đành phải thở dài, nói: "... Vậy ý là, cả hai khả năng đều có nghĩa, bản thể Tây Vương Mẫu của ngươi đã gặp phải tình huống đặc biệt?"
"Nhưng ta từng gặp bà ấy ở thời Đại Minh."
"Khi đó bà ấy vẫn ổn, ẩn mình trong nhân gian, chưa hề bị xu thế nào ảnh hưởng."
"Nói cách khác, là từ cuối năm Gia Tĩnh đến giờ, Tây Vương Mẫu đã gặp một vài chuyện, không, không thể nói như vậy..."
Vệ Uyên nhíu mày, nói:
"Dù sao đây cũng chỉ là một tương lai nào đó, mà còn là một tương lai có xác suất cực kỳ nhỏ, cho nên có thể phỏng đoán, bản thể Tây Vương Mẫu hiện tại vẫn chưa có vấn đề gì, chỉ e trong tương lai gần có thể sẽ gặp phải nguy hiểm."
"Mà cho dù là gặp nguy cơ nhằm vào bản thể Tây Vương Mẫu, Tây Vương Mẫu cũng không phải là không có sức phản kháng, trong các khả năng tương lai mà ta biết, cũng chưa từng xuất hiện tình huống tận lực hy sinh, nói cách khác, để Tây Vương Mẫu đánh mất kiên trì của bản thân, là chuyện cực kỳ nhỏ nhặt."
"Nhưng cho dù là thế, cũng không thể không coi trọng khả năng này."
"Phải nghĩ cách tìm được hóa thân Tây Vương Mẫu đang ẩn mình."
"Cho nên hành động của Hà Đồ Lạc Thư lần này có chút ngu xuẩn, nó làm lộ việc Tây Vương Mẫu ở thời đại này có hóa thân, đồng thời địch nhân lại nắm giữ những thông tin đặc biệt về cả hai việc đó mà chúng ta không hề biết, đổi lại là địch ý của Côn Luân và Đại Hoang, một đổi hai, quá lỗ."
Tây Vương Mẫu trầm ngâm: "Nhưng ngươi không lo lắng sao?"
"Đến từ địch ý của Đại Hoang và Côn Luân."
Vệ Uyên không hề biến sắc trả lời nhanh nhẹn:
"Bọn họ muốn tìm là Trần Uyên, chuyện này liên quan gì tới ta Vệ Uyên chứ? !"
Tây Vương Mẫu: "..."
Nữ Kiều mỉm cười cùng với Vệ Uyên đang bị trói tay đập một cái.
Vương Mẫu không còn cách nào.
Quả nhiên là người Đồ Sơn thị, cái loại cảm giác vụn vặt đó cứ thiếu thiếu một chút.
Nữ Kiều thuận tay lấy ra một quyển trục, trên đó viết chữ, mỉm cười nói:
"Vậy nên, vì an toàn và vì tương lai, Tây Vương Mẫu, A Uyên, hai người ký cái hiệp nghị này đi, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, không được có ý định hy sinh người khác, Uyên ngươi cũng vậy, cho dù con đường của Tây Vương Mẫu và ngươi khác biệt, ngươi cũng không được biến thành bộ dạng như thế."
Tây Vương Mẫu ký tên của mình.
Vệ Uyên liếc qua, thấy trên đó toàn những điều khoản bất bình đẳng.
Đại khái gồm Vệ nào đó cần mài dũa kỹ năng nấu nướng, sau này không được cãi lại chị gái.
Phải nghe lời chị gái các loại điều khoản.
Điều khoản cấm tuyệt đối là Vệ Uyên không được tùy ý sử dụng thủ đoạn phi thường.
Vệ Uyên nghĩ nghĩ, quyết định vì tôn nghiêm của bản thân mà chiến đấu một phen.
Chủ yếu là ở trước mặt Tây Vương Mẫu mà ngoan ngoãn chấp nhận như thế, tôn nghiêm của hắn còn đâu?
Cho dù là trước mặt Nữ Kiều, hắn vẫn có tôn nghiêm và tinh thần phản kháng!
Vũ và Khế đều cảm thấy, Uyên nói rất đúng.
Giờ phút này hắn không phải một mình chiến đấu, anh linh của Khế và Vũ đang cùng hắn ở đây!
Đại diện cho ba người đứng đầu trong Đồ Sơn tổ bốn người, biểu lộ 'tinh thần phản kháng' đối với Nữ Kiều.
Vệ Uyên yếu ớt nói: "Ta thấy, mấy điều khoản này có thể bàn bạc một chút..."
Nữ Kiều mỉm cười lấy điện thoại ra, tay thao tác như bay, ba~ một tiếng đã mở ra một tài khoản, hình đại diện là núi Côn Luân, kia là Giác khung chat, Nữ Kiều mở đoạn chat rồi chọn video kia gửi đi, nói:
"Không ký, ta sẽ gửi video ngươi giam Tây Vương Mẫu cho Giác."
"Ta ký!"
Hy vọng cuối cùng của Đồ Sơn, người thừa kế cuối cùng tôn nghiêm của tổ bốn người thời viễn cổ!
Đầu hàng.
Vũ, Khế, không phải ta không cố gắng, tại hồ ly đạo hạnh quá cao mà thôi.
Vệ Uyên ngoan ngoãn ấn dấu tay của mình.
Kỳ thật cẩn thận nói thì, cũng không có gì thay đổi.
Hắn tự an ủi.
Từ chủ nhân Côn Luân nhân gian, biến thành chủ nhân Côn Luân nhân gian... bếp.
Chỉ thiếu một chữ mà thôi.
Nữ Kiều gật đầu cười, gỡ xiềng xích tạm thời trấn áp trên người Vệ Uyên ra.
Một giây sau.
Đồ gốm trung thực thật thà lập tức nhào lên, muốn cướp điện thoại, Nữ Kiều né sang bên.
Đùa bỡn cái điện thoại.
Nhưng cũng không hề lơ là tốc độ tăng lên đột ngột của Vệ Uyên.
Như thể đau đớn trên thân đều biến mất ngay lập tức.
Nữ Kiều nhất thời sơ ý, bị Vệ Uyên vọt qua, Vệ Uyên vừa vươn tay bắt được điện thoại thì trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm.
Một giây sau, lại không phòng bị bị Thần Nông Roi giữ chặt chân phải, thân thể loạng choạng.
Bàn tay trượt một cái.
Vô ý nhấn vào nút gửi video.
'Tích —— video đã gửi đi.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận