Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 636: Đồng phạm

Chương 636: Đồng phạm “A Chiếu…” Vệ Uyên run lên.
Sau đó trong lòng bổ sung một câu.
"Ai?"
Là người chưa từng gặp bao giờ.
Vệ Uyên nhìn về phía thiếu nữ kia, không có ấn tượng, người sau được thần Trọng dùng thần lực và đất của Nữ Oa tái tạo nhục thân, lại tăng thêm khí cơ nồng đậm của đất Nữ Oa, trực tiếp bao trùm khí tức của người, khiến Vệ Uyên căn bản không nhận ra.
Chỉ là nhớ Giác từng nói có một hộ mới dọn đến.
Sau khi mất trí nhớ, bản năng đề phòng người chung quanh.
Ngay cả buổi liên hoan ăn lẩu hôm qua cũng không đến, bất quá vốn dĩ chỉ là mời theo phép lịch sự, quan hệ giữa hai bên thật ra vẫn chưa tốt đến mức độ đó, đối phương từ chối cũng phù hợp với tính cách mà người này thể hiện ra.
Thiếu nữ tự xưng A Chiếu mỉm cười gật đầu: "Là hộ gia đình mới dọn đến, không có mở tiệm."
“Sau này mong được chiếu cố nhiều hơn.” "Đâu có đâu có."
Vệ Uyên và thiếu nữ này lịch sự khách khí hàn huyên vài câu.
Gõ cửa tiệm hoa, đưa phần điểm tâm đã chuẩn bị vào, theo bình thường thì Giác sẽ đến nấu bữa tối.
Buổi sáng, viện bảo tàng vì có đại hòa thượng ở đó, hoặc nói là tương đối thích hợp để mở lò luyện đan.
Điểm tâm thường là Vệ Uyên chuẩn bị.
Sau đó Vệ Uyên có việc lên Long Hổ, cáo từ rời đi, lúc chuyển ra khỏi con đường này thì bóp một cái chướng nhãn pháp, sau đó trực tiếp ngự phong đến hướng Long Hổ, còn cô gái kia thì đứng tại chỗ, như có điều suy nghĩ: “Khá quen…”.
“Từng gặp rồi ư? Không, trong mấy ngày nay đúng là có nghe về hắn.” “Bữa lẩu hôm qua là do người đó nấu?” “Phương pháp ăn thật mới lạ.” Vừa suy nghĩ vừa trở về, lại vừa bắt gặp Giác trong tiệm hoa đang có vẻ suy tư mất hồn mất vía, A Chiếu trầm ngâm, sau đó trên mặt nở một nụ cười, khách khí gõ cửa, thiếu nữ ở bên trong nghe thấy tiếng động, liền mở cửa đón nàng vào.
“Làm phiền Giác tỷ tỷ rồi.” A Chiếu khách khí thi một lễ.
Mỉm cười nói: “Dù sao hôm qua không thể nhận hảo ý của tỷ tỷ, trong lòng băn khoăn, hôm nay ta học cách làm điểm tâm giống mấy người trong bức họa kia... Ta nói là cách làm trong video, nếu tỷ tỷ không chê, xin hãy nhận cho.” Nàng lấy ra một ít bánh nhìn qua vô cùng tinh xảo, có thể nói là cấp bậc ngự thiện trong cung.
Trực tiếp miểu sát những chủ blog về ẩm thực hiện đại.
Thần sắc và ngữ khí của Giác vẫn như thường ngày.
Giác cũng chia một phần điểm tâm Vệ Uyên mang tới cho A Chiếu.
A Chiếu nhìn thoáng qua, ừ, là bánh bao, nhìn qua rất bình thường, bề ngoài đặt cạnh món điểm tâm do chính tay nàng làm thì quả thực khiến người ta cảm thấy đau lòng, ngay cả bánh bao ở mấy quầy trên phố cũng không sánh bằng, trong lòng có chút khinh thường, cầm lấy một cái cắn thử một miếng, lại ngẩn người.
Một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ trào lên.
Khiến mũi nàng có chút cay cay.
"Đây là..."
"Chắc là do Uyên tự làm." Giác trả lời.
A Chiếu cố gắng khống chế nét mặt của mình, không để lộ ra sự quen thuộc và khát khao đối với hương vị này, chỉ coi như đồ ăn bình thường, bản năng của nàng không muốn để lộ ra bất kỳ điểm yếu nào, nhìn về phía thiếu nữ, điềm nhiên như không có chuyện gì nói: “Ta mới ở ngoài kia, thấy Giác tỷ tỷ hình như có chút phiền muộn?” "Có chuyện gì sao?"
“Ta nghe người ta nói, nếu gặp chuyện gì, cứ tâm sự với ai đó, trong lòng sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.” Giác trầm ngâm.
Chuyện của Khai Minh, không thể nói với nhóm thần núi Côn Lôn, vì bản thân Khai Minh là một trong ba vị thần Côn Lôn, xét ở một phương diện nào đó thì địa vị của Khai Minh đối với các vị thần núi vô cùng tôn sùng và trọng yếu, thậm chí còn trên cả mình, ở một mức độ nào đó, đi nói chuyện này với các đại thần cũng chẳng khác gì Hoàng Đế muốn tạo phản.
Còn một mặt khác.
Nàng ở nhân gian quá lâu, thậm chí không thể phân biệt được, trong đám thần núi này, có những người thuộc về một mạch với Khai Minh Thú, sau cuộc hỗn loạn ở Ngũ Tang Sơn, ba vị thần Côn Lôn, mỗi người đều có một phần riêng của mình, không phải nói là lôi kéo bè phái, mà là những vị thần núi này càng có khuynh hướng về ai hơn.
Ngược lại thì A Chiếu trước mặt lại không liên quan gì đến chuyện này.
Nàng cân nhắc một chút, nói: “Đúng là có chuyện phiền lòng, một trưởng bối đáng tin cậy, đột nhiên lại không thể tin tưởng được nữa, người khác thật sự đáng tin thì không biết đã đi đâu, mất liên lạc, mà thời tiết lại cứ như thế này."
A Chiếu trầm ngâm nói: "Đây chẳng phải là từng bước nguy cơ sao?"
“Thật sự có thể nói như vậy.” A Chiếu tay phải chống cằm, ngón tay trái nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhíu mày trầm tư: “Giác tỷ tỷ nói là không còn có thể tin, mà không phải là trở thành địch nhân, vậy chẳng phải có nghĩa là, độ tin cậy của vị trưởng bối này giảm đi do một vài nguyên nhân, vậy thì lý do khiến tỷ vô pháp hoàn toàn tin tưởng hắn là thực sự có thể tin được không?” Tin tức từ Tây Vương Mẫu, đó quả thật là khí tức của Tây Vương Mẫu nương nương.
Ít nhất, ít nhất còn đáng tin hơn Khai Minh thần.
Giác gật gật đầu.
A Chiếu cầm lấy bánh bao vừa nãy khẽ cắn một miếng, như có điều suy nghĩ: “Vậy thì vị trưởng bối kia, là người thống trị của một thế lực lớn sao?” Đương nhiên là thế.
A Chiếu tự nói, trầm tư: “Ta thấy mấy người có khí tức rất lợi hại đều gọi Giác tỷ tỷ là ‘miện hạ’, vậy nói cách khác, vị trưởng bối kia chắc cũng thuộc một thế lực lớn đi, mà lại địa vị và danh vọng của người kia chắc chắn là cao hơn cả Giác tỷ tỷ, cho nên liên đới đến việc những người biết bảo vệ, nghe lời chị trước kia cũng không còn đáng tin nữa.” Nàng cố ý nói: “Nếu như nói các Thần tôn trọng chị là vì thân phận do một thứ ngoại lai gia trì nào đó, vậy thì đối phương có địa vị tương đồng nhưng cao hơn chị, thì các Thần sẽ tự nhiên càng tôn trọng người kia, như kiểu lính cổ đại chết cũng phải nghe theo mệnh lệnh giáo úy, nhưng nếu như gặp tướng quân thì sao?” "Cho nên, Giác tỷ tỷ bây giờ đang ở trong thế từng bước nguy cơ."
A Chiếu nhấp một ngụm trà nhài.
Giác nhìn thiếu nữ đoan trang trước mắt.
Dường như cô ấy rất giỏi những chuyện này, mình chỉ vừa mới nói một cách mơ hồ mà thôi, ấy vậy mà người kia đã suy đoán ra được tám chín phần mười tình thế hiện tại, hơn nữa bây giờ cô ấy vẫn đang trong trạng thái mất trí nhớ.
A Chiếu lại cầm thêm một cái bánh bao.
"Vậy Giác tỷ tỷ định…"
Giác trầm ngâm, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ta muốn biết tình hình của vị trưởng bối kia."
“Vậy sao?” Lông mày A Chiếu hơi nhướn lên, dường như ngạc nhiên, nhưng thật ra trong lòng không có gợn sóng gì lớn, thiếu nữ trước mắt này rất dễ đoán ra, ở một mức độ nào đó là thế, nhưng tận sâu bên trong nội tâm thì lại khó mà khám phá ra, trầm tư nói: “Bây giờ vị trưởng bối kia không biết là có thể tin được không, vì địa vị của ông ta mà những người xung quanh cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được."
“Vậy, theo ta thì đừng mạo hiểm tìm hiểu.” "Tìm hiểu thật ra là ngả bài, đó là bước cuối cùng, giống như đổi quân ở cuối ván cờ."
"Khi chưa có đủ con cờ trên tay, ngả bài chỉ có chết."
"Chỉ khi bản thân có chắc chắn, cho dù có đánh cược thì cũng phải có năm phần chắc thắng mới nên đánh, ngả bài khi không chắc thắng chẳng khác nào tự sát, trừ khi có sức mạnh dù có thất bại thì cũng sẽ không rơi vào cục diện không thể chấp nhận được, bằng không thì không được sợ hãi."
“Bây giờ, tốt nhất là Giác tỷ tỷ nên duy trì trạng thái hiện tại."
“Ưu thế duy nhất của chị bây giờ, có lẽ là chị đang ở trong bóng tối.” “Chị cần phải có thế lực ngầm, nếu không đủ người thì cần tăng cường lực lượng, có thể thử phân loại những người còn lại, ai có thể tin được, ai cần phải cảnh giác, nhưng với những kẻ cần cảnh giác thì cũng đừng lập tức ra mặt, đây cũng là một điều có thể tận dụng."
“Lôi kéo những người có thể tin, quấy nhiễu những kẻ trung gian, chèn ép một nhóm, chia rẽ một nhóm.” “Sau đó có thể thừa cơ hành động.” “Mà tâm phúc... Ta nói là, người thật sự có thể tin được, nhất định phải tin vào con người chị, chứ không phải là thân phận Giác tỷ tỷ bây giờ, vì trung thành với thân phận mà quay lưng phản bội chị, vì chị là chính chị mà trung thành thì cho dù chị có sa vào bùn lầy, hắn cũng sẽ đưa tay kéo chị lên.” A Chiếu dừng lại một chút, cố gắng không đi sâu thêm nữa, sau đó mỉm cười nói: “Vậy thì vị trưởng bối đó nhất định là có mong muốn chứ?” "Mong muốn?"
“Đó chính là thứ người đó chấp nhất.” Thiếu nữ vừa gặm bánh bao vừa trầm tư nói: "Người có chí lớn sẽ theo đuổi đại nghĩa, người ham tài lợi sẽ dùng tiền dụ dỗ, người thích chưng diện thì dùng mỹ nhân, người ham quyền thế sẽ dùng lợi ích tương lai, người yêu dân thì lại là ham danh, cứ cho họ một tương lai được lưu danh sử sách, chỉ cần có chấp niệm thì nhất định có sơ hở."
"Kẻ mạnh như mãnh tướng tung hoành, người có trí như người thông minh thấu rõ thế sự."
“Đều giống nhau, điểm chấp nhất chính là điểm yếu.” “Thứ theo đuổi sẽ biến thành dây cương.” "Thứ khao khát sẽ hóa thành roi thép."
“Còn thứ tìm kiếm mãi mà không có được, sẽ thành lưỡi dao găm kề cổ.” "Cho nên, cũng đâu cần phải có pháp thuyết chi."
“Mà Giác tỷ tỷ, khi chị cảm thấy, hay là khi nắm chắc bằng chứng, chứng minh rằng vị trưởng bối kia sẽ uy hiếp chị, thì điều này cũng đồng nghĩa với việc chị tồn tại sẽ cản đường người đó, mà một khi có con đường thì cũng đồng nghĩa Thần cũng sẽ có thứ muốn truy cầu và khao khát, đây chính là một yếu tố có thể lợi dụng."
“Nếu vị Thần kia coi trọng thế lực này, vậy thì có thể chia rẽ những người khác, đồng thời có được sự tán thành của một bộ phận khác, đề cao sức ảnh hưởng của mình, nếu có thể, có thể trao đổi trong ngoài, tốt nhất là có thể khiến cho đối phương sợ đánh chuột vỡ bình, cuối cùng dẫn dắt đại thế, từng bước đi lên."
“Đến lúc cuối cùng ngả bài thì chắc chắn phải có, chí ít cũng phải có thực lực để đối chọi.” "Khi đã có được bước đầu như thế thì những việc sau cũng rất dễ dàng."
A Chiếu nâng chén trà lên, mỉm cười nói: "Bất quá, Giác tỷ tỷ chắc là mong muốn biết rõ mọi chuyện hơn đúng không, tuy ta cũng không nhớ gì khác, nhưng ít nhất ta vẫn còn có chút ấn tượng, biết rằng có một số việc nhất định phải nhìn xa hơn, phải tiến xa thêm một bước."
“Vạn sự vạn vật nếu chỉ vừa đủ, thì thường có nghĩa là thiếu một bước.” “Vì người trong cuộc chúng ta nhìn thấy vừa đủ, có lẽ đó cũng là cạm bẫy đã được người khác tạo ra."
"Cẩn tắc vô áy náy, luôn luôn là không sai."
Nâng chén, uống trà.
Vừa suy nghĩ, vừa trầm tư tại sao mình lại hiểu những điều này như thế?
Chẳng lẽ lúc chưa mất trí nhớ mình rất giỏi về cái này sao? A Chiếu trầm tư.
Còn Giác thì có điều suy nghĩ, có chút gợi mở.
A Chiếu rót cho mình một ly trà, cũng rót cho Giác một ly, sau khi chia sẻ bí mật này thì khoảng cách xa cách của nàng đã thu hẹp lại một cách lặng lẽ, rất tự nhiên, A Chiếu nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Xin mạo muội hỏi một câu.” “Giác tỷ tỷ, trước kia chị có từng nghĩ tới là chỉ dựa vào một mình chị đi tìm hiểu tình hình của vị trưởng bối kia không?” "Cho dù có nguy hiểm thì ít nhất cũng sẽ không liên lụy người khác vào?” Giác không nói gì thêm, nhưng dường như chính sự im lặng của cô đã ngầm thừa nhận điều này.
A Chiếu nhẹ gõ ngón tay vào thành ly trà, nhìn tuyết rơi ngoài kia, chợt mỉm cười nói:
“Ta luôn cảm thấy, ta trước kia cũng đã từng gặp tình cảnh tương tự như Giác tỷ tỷ, từng bước nguy cơ, lùi một bước là ngõ cụt, nhưng nếu tiến lên, thì lại có thể gặp toàn chuyện xấu, từng cuối cùng lựa chọn không nói tình thế mình gặp phải với người khác, không muốn người quan tâm bị cuốn vào, chỉ muốn tự mình giải quyết.” “Nhưng, dù ta có quên đi quá khứ thì tâm tình hối hận ấy vẫn còn đây."
“Cho nên, ít nhất ta hy vọng có thể khiến chị làm một lựa chọn khác.” “Không muốn người mình thích bị cuốn vào nguy cơ, chuyện này nghe có vẻ hay đấy, nhưng nếu đổi một góc độ khác thì chẳng phải là một sự ích kỷ sao? Từ góc nhìn của bản thân, tuần hoàn theo ý kiến của mình mà đưa ra quyết định thay người khác, chẳng khác nào cha mẹ tự an bài tương lai cho con cái vậy.” A Chiếu dò hỏi: “Đã là người yêu, lẽ nào họ không có quyền được biết chị đang trong tình cảnh nào sao? Huống chi, cuộc đời ngắn ngủi, khó khăn khắp nơi, nếu có người để nương tựa vào thì chẳng phải cũng tốt sao?"
Giác trầm ngâm đáp, thản nhiên nói: “Nếu đã biết rõ nguy hiểm mà còn cố ý không cho người khác biết, chẳng phải cũng là tự tư sao?” Ai ngờ thiếu nữ mất trí nhớ kia đột nhiên buông tay, mỉm cười nói: "Đằng nào cũng là tự tư."
"Vậy thì cứ tự tư vậy."
"Vậy thà cứ nói ra tình hình, xem người đó sẽ lựa chọn thế nào thì hơn, có đúng không?” “Có muốn cùng nhau gánh họa hay là trở thành chim bay theo gió?” “Huống hồ, nếu như chị một mình hoàn thành chuyện này mà hắn ta không hề biết gì cả thì khi chị đắc thắng sẽ không ai chia sẻ; khi chị đau khổ sẽ chẳng có ai thấu hiểu; chị lo sợ hắn sẽ bị cuốn vào nguy hiểm, điều đó cũng có nghĩa chị tự tin tình cảm của hai người đã sâu nặng đến nỗi cho dù nguy hiểm có lớn đến đâu, người đó cũng sẽ cùng chị gánh chịu.” "Vậy chị có từng nghĩ tới, nếu chị vì chuyện này mà mất mạng."
“Chẳng lẽ người quản bảo tàng đó lại không biết tình huống mà đứng ra chống lại, lao vào vòng nguy hiểm này sao?” “Sống chết có nhau hay là, để một mình ở lại trần thế, đau khổ quên mình tốt hơn?” "Giác tỷ tỷ phải quyết định thật kỹ.” “Cái này…” Thiên Nữ trước giờ luôn dịu dàng nhưng kiên cường không ngờ thiếu nữ mất trí nhớ trước mắt lại có tài biện bác đến vậy, vừa lanh mồm lanh miệng lại vừa nói ra cả tương lai, khiến Giác do dự, rồi chợt tỉnh ngộ: “Ta chưa hề nói đến Uyên…” “Không phải sao?” A Chiếu ngạc nhiên, mỉm cười chỉ chỉ về phía những đồ ăn trên bàn: “Vị quán chủ kia vội vàng đi tới rồi đi, rõ ràng là có chuyện quan trọng, thế nhưng quần áo còn mặc lộn xộn, mà vẫn đến đây, rõ ràng là coi trọng Giác tỷ tỷ như thế.” “Mà rõ ràng Giác tỷ tỷ đang có việc lớn nhưng vẫn ra đón tiếp.” "Nếu vậy vẫn chưa đủ."
“Tại sao chị lại mang theo những món này đến đây?” “Nếu như trong tình huống bình thường thì khi có đại sự trong lòng, làm gì có tâm trạng nghĩ đến đồ ăn chứ, rõ ràng chị bản năng không muốn lãng phí tâm ý của hắn, hay là rất xem trọng chuyện liên quan đến hắn, tục ngữ có câu 'nhìn cây biết rừng', một đốm lửa thì có thể biết toàn bộ đám cháy, nhìn chiếc lá rụng có thể đoán được mùa thu, mấy thứ cơ bản này, A Chiếu vẫn biết."
Không, đó không phải là thứ mà những cô gái bình thường cần phải có.
Giác gần như vô ý thức buột miệng một câu.
A Chiếu quay đầu nhìn những hình nhân tuyết ngoài kia, một lát sau nói: “Xem như A Chiếu quá mạo muội đi, ta vẫn cảm thấy là Giác tỷ tỷ có thể thử kể lại những chuyện này với người quản bảo tàng kia một chút, nếu thành thì hai người các chị sẽ thêm một mối thâm tình sinh tử khăng khít, người ngoài cũng khó mà chia cắt.” “Nếu như không thành thì khi nguy hiểm ập đến cũng sẽ có người ở bên cạnh.” "Và cuối cùng." thiếu nữ mỉm cười nói: "Dù sao thì ta vẫn cảm thấy."
“Khi hai bên có cùng một bí mật, cùng một mối lợi, đối diện với một mối nguy hiểm, cùng nhau khiêu vũ trên lưỡi dao.” “Mối quan hệ này, gọi là đồng phạm thì đúng sao?” "Ta cảm thấy, một kiểu Đồng phạm như vậy, so với cái thứ tình cảm anh anh em em tầm thường còn động lòng người hơn, hai người hẳn có thể trở thành đồng phạm của nhau, đương nhiên, nếu giữa hai người còn có bất đồng thì những kiểu tình cảm nguy hiểm như thế, lại càng quyến rũ."
Giọng của nàng khựng lại một chút rồi đột nhiên nói: “Ta luôn có cảm giác, mình cũng đã từng có đồng phạm.” “Nhưng ta hình như đã quên người đó.” Nàng đứng dậy cáo từ, cuối cùng nói: "Ngược lại thì rất muốn được thấy hai người đại hôn."
Hôm nay A Chiếu cũng đang nỗ lực hòa nhập vào khu phố cổ này.
Quá hay.
Giác vuốt vuốt mi tâm, ngẫm nghĩ kỹ những chiến lược thiếu nữ đưa ra, gần như là muốn biến Côn Lôn tam thần thành Côn Lôn tứ thánh, hay là nói, trực tiếp thế vào một cách thích hợp, Giác đương nhiên không có tham vọng lớn đến thế, nhưng A Chiếu đã thành công thuyết phục và thay đổi quyết định của nàng.
Lúc đầu cô đại khái là định không lôi kéo Vệ Uyên vào đây.
Đầu tiên, nàng đã gửi tin nhắn về chuyện muốn nói vào đó.
Sau khi giãy dụa lưỡng lự, nàng lấy ra một đồng xu.
Và tung đồng xu lên.
"Nếu mặt trên là đầu thì nói với Uyên, nếu là mặt kia thì không nói, nếu mà nó bị kẹt lại thì tạm dừng một lát.” Khi đồng xu còn chưa rơi xuống đất.
Giác đã nhấn nút gửi.
Đồng xu rơi xuống, xoay vòng vòng, là mặt sau.
Vì một yếu tố bất ngờ mà đã đưa ra một quyết định khác với dự định ban đầu, Thiên Nữ ngẩn người hồi lâu, sau đó quyết định ăn chút điểm tâm, rồi ngạc nhiên, nhìn thấy cả bàn bánh bao đã bị ăn hết, A Chiếu vừa ăn vừa lén lút cắn, chẳng chừa lại cái nào.
...
Cùng lúc đó, tại núi Long Hổ.
Trong một căn phòng, ngọn lửa màu xanh lục chập chờn, kèm theo những thanh âm nhạo báng, ngọn lửa càng lúc càng bùng lên dữ dội, khí tức tà ác đáng sợ không ngừng lan ra, tựa hồ muốn hoàn toàn làm ô uế vạn vật trên thế gian, là mặt trái của ánh sáng, là thứ tà ma tận cùng, là cơn ác mộng đáng sợ nhất.
Cuối cùng, một con ác ma kinh khủng xuất hiện tại nhân gian.
“A, lũ người ngu ngốc, dám triệu hồi ta, ha, ta là Haagenti, Ma Thần thứ 72... Hãy dâng hiến linh hồn của các ngươi, ta có thể cho các ngươi một nguyện vọng vô nghĩa.” Haagenti cúi đầu, nhìn thấy trong căn phòng này tràn ngập hơi nóng.
Đây là tế đàn kiểu Thần Châu ư?
Ma Thần tự nói.
Nhìn kìa, tế đàn rộng lớn được chia cắt bằng đường cong hoàn mỹ, tản ra hơi nóng.
Một nửa đầy các loại dược thảo cúng tế đang lăn lộn, chất lỏng màu trắng sữa cũng đang cuộn trào.
Còn một nửa kia như là huyết trì màu đỏ của dung nham, mỗi khi lăn lộn thì lại kích thích cổ họng.
Xung quanh là 10 vòng tế phẩm, đó là máu tươi đã đông lại, đó là thi thể của thực vật, là nội tạng của động vật đã bị cắt miếng, đó là thịt động vật đã được cắt thành từng miếng mỏng như tờ giấy bằng hình thức lăng trì, xếp chồng lên nhau, bên kia còn có cả não động vật, a a, cảnh tượng này tuyệt vời làm sao, thật tuyệt diệu làm sao.
Còn có những hình phạt mang hình thức lăng trì rồi thả vào chảo dầu chiên.
Phong cách địa ngục phương đông trong truyền thuyết, quả thật là dị quốc phong tình.
Ma Thần lẩm bẩm nói: “Phàm nhân ơi, hãy dâng tên của các ngươi lên...Hả?"
Hắn nhìn thấy nam tử kia như một tia chớp nhanh tay rút cửa cùng cửa sổ vào, còn một tiểu gia hỏa đang cố gắng dùng cuốn ma pháp màu vàng dán vào cửa và cửa sổ, một tiểu nữ oa khác thì đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Nam tử cao lớn phía trước đưa ngón cái tay trái lên, lộ ra nụ cười 8 chiếc răng trắng tiêu chuẩn, đáp lại nói:
"Chào ngài, ta là Thao Thiết."
“Nào nào, tiểu đạo sĩ, Phượng Tự Vũ, hôm nay ta mời khách, đừng ngại.” "Cầu xin thần linh, mau đến ăn lẩu!” “Thịt ngon nóng hổi, đừng để nguội nha!” Hắn lấy ra một con dao: “Ta vất vả mới triệu hồi được con ma thần hình trâu đực này.” "Còn thêm cả hai cánh nữa chứ."
“Thịt bò thái lát, giết tươi tại chỗ.” Haagenti: "???!!!"
"Con mẹ nó chờ đã... Ôi, không!"
“Xin đừng! ! !” "A a a a a a a a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận