Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 573: Đứa nhỏ này như thế đầu sắt là ai dạy a hồn đạm! ! !

Chương 573: Đứa nhỏ này sao lại đầu sắt thế này, là ai dạy cái đồ hồn đản này! ! !
Trong trí nhớ, hình ảnh vẫn tươi mới như in.
"Đây là tất cả tiền của ta, ngươi cứ đi theo ta, coi như là đi cùng một đường. Ta cũng không biết tại sao lại có nhiều tiền như vậy, có lẽ tên đã chôn ta kia rất có tiền thì phải, đều cho ngươi cả. Cầm những vàng bạc châu báu này, rời khỏi Thần Châu, sống một cuộc đời an yên."
"Còn chưa đủ ư! Vậy ngươi muốn gì?"
"Ta muốn ngươi... cây trâm cài tóc kia!"
"Trả lại, còn cả bạc nữa!..."
"Được thôi."
Năm trăm năm trước, ngoài Kinh thành, vị đạo nhân ho khẽ một tiếng, mái tóc đen ở thái dương đã bắt đầu ngả sang màu xám trắng do bị phản phệ từ việc chém Long, thong thả gỡ trâm cài tóc ở đạo kế đưa cho thiếu nữ mặc áo xanh kia, sau đó dõi mắt nhìn nàng hóa rồng mà đi, bay vào giữa ánh trăng.
Và giờ phút này, thiếu nữ đó rõ ràng đang sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.
Chỉ là bộ la sam màu xanh năm nào đã đổi thành một chiếc áo mũ mềm mại kiểu hiện đại, mái tóc dài đến eo trước đây cũng được thay bằng kiểu tóc ngắn vừa gọn gàng vừa mang nét anh khí hơn, khuôn mặt so với hồi đó thì có phần trưởng thành hơn, không biết có phải là do nguyên nhân từ rắn hóa rồng hay do có thêm cơ duyên khác, mà mọi thứ đều đã thay đổi.
Chỉ có cây trâm cài tóc vẫn y nguyên như cũ.
Điều này hiển nhiên cho thấy cảnh tượng này hoàn toàn không phải là ảo giác.
Vẻ mặt Vệ Uyên trở nên dịu dàng hơn, mấy đạo nhân trong đội đặc biệt vẫn còn đang hăng hái cổ vũ động viên, giới thiệu với hắn rằng: "Tiền bối Vệ quán chủ, ngài phải hết sức cẩn trọng, không được chủ quan, đây chính là Đại Yêu có đạo hạnh khoảng chừng 1500 năm đấy, chỉ ngàn năm thôi đã được gọi là Yêu Vương rồi, huống chi là 1500 năm."
"Thực lực rất mạnh, không thể khinh thường."
"Hơn nữa lại còn ẩn ẩn mang theo thần tính, gần như có thể xưng là cảnh giới Yêu Thần..."
"Đương nhiên, dĩ nhiên là không thể sánh ngang với Đào Ngột Thao được."
Các đạo nhân lần lượt nói ra những phán đoán của mình.
Ý chính là, cô nương này rất trâu bò, chúng ta đánh không lại.
Đang chuẩn bị thi triển đại pháp cuối cùng của Đạo môn — dùng miệng!
Người sống thì rung bằng miệng không ăn thua, thì vô số pháp chú Đạo môn ta còn có thể rung bằng mồm chết được người mà.
Đang nghĩ xem có nên dùng điện thoại ghi lại không để sau này thường xuyên quan sát học tập, Vệ quán chủ đã đưa tay ra ngăn cản mấy đạo sĩ đang muốn tranh thủ chút kinh nghiệm của bậc tiền bối, khóe miệng giật giật, ngữ khí bình thản nói: "Ta biết nàng..."
Các đạo nhân ngơ ngác.
Ngay cả Tiểu Thanh cũng ngây người ra.
Nàng đồng thời không hề nhận ra Vệ Uyên lúc này có khí cơ hùng hậu đến vậy.
Thần hồn Đại Minh Vệ Uyên bị ký ức khổng lồ quấy nhiễu, lúc tỉnh lúc mê, chân ý Huyền Trang lưu lại trấn áp hồn phách, một thân căn cơ lấy đạo làm chủ, tự mình đè ép bản thân, Vệ Uyên giờ phút này trải qua rất nhiều trận chiến, tự tay giết chết một trong tứ hung, tu vi căn cơ bao hàm cả ý vị của Nho Thích Đạo tam gia.
Mà còn là những phương pháp đích truyền.
Thêm cả sát khí hùng hồn ngưng tụ được sau khi chém Đào Ngột.
À há, cũng là khí phách khai phá sau khi được đám ác nhân cổ xưa dạy dỗ đấy.
Cũng giống như một con c·hó, bị ép quăng vào trong giới đỉnh cao năm ngàn năm của Thần Châu, đến mức lại bị ngược thành rau c·hó, rồi trở lại độ khó bình thường, cũng đủ để có thể đè người khác xuống đất chà xát theo 108 tư thế, tiện tay viết chữ rau lên trán, huống chi căn cơ của bản thân Vệ Uyên vốn đã vô cùng hùng hậu.
Căn cơ hùng hậu như vậy không phải do trời sinh như thần linh.
Mà là do người tạo nên.
Là theo phu tử chu du các nước, tùy theo tài năng đến đâu mà dạy đến đó.
Là cùng Huyền Trang đi về phương tây mười vạn dặm, trời đất nhập kiếm.
Là cùng đại hiền lương sư chém Long mạch, đi qua thời loạn thế.
Là do từng chút một tôi luyện mà thành, căn cơ thuần túy được đắp nặn từ ý chí tinh thần của con người.
Không phải là trời cho, mà là tự mình một lòng một dạ không ngừng gõ hỏi tìm kiếm đạt được.
Cho nên nói, căn cơ của Vệ Uyên cực kỳ vững chắc hùng hậu, rất giỏi đánh.
Nhóm người thượng cổ năm người cũng chơi rất vui.
Thực lực tăng tiến, đại khái chính là:
Ngươi thì đang lái chiếc xe đậu hũ AE86 cà tàng thôi đã có thể vẩy cho ta nhìn không thấy đèn hậu rồi, nếu như ngươi nâng cấp thêm chiếc xe lên thì sẽ tạo ra những chuyện kinh khủng gì nữa, ta cũng không dám tưởng tượng. JPG
Về phần việc khai phá tiềm năng, một đám người nào đó không muốn lộ danh tính ác nhân biểu thị, chúng ta chuyên nghiệp khoản này.
Cứ đánh đi, đánh đi, chỉ cần không đánh c·hết, thì có thể ra ngoài đánh người khác c·hết.
"Thao túng" một cái giẫm chân.
Còn thiếu nữ thì nhìn thấy một tu sĩ có tu vi cao thâm khó dò, khí tức ẩn liễm, ánh mắt nhìn quanh lại mang theo ý chí đấu chiến hung hãn, đối phương lại còn nói quen biết mình, trong lòng nàng đã nâng cao cảnh giác lên đến đỉnh điểm, còn mấy vị đạo nhân trong đội đặc biệt thì lưỡng lự nói: "Tiền bối Vệ quán chủ, ngài nói ngài quen biết nàng..."
"Vậy nàng là ai của ngài vậy?"
Vệ Uyên xoay đầu lại, đang định trả lời.
Phía sau, thiếu nữ đột ngột tiến lên một bước, bởi vì bản năng cảm giác được khí thế bức người của Vệ Uyên tỏa ra, khí cơ dẫn động phía dưới ngang nhiên xuất thủ, bên kia đạo nhân giật mình nói: "Tiền bối cẩn..."
Âm thanh đột ngột dừng lại.
Vệ Uyên không đối mặt trực diện với thiếu nữ.
Tay trái đưa lên, gạt bên trái đỡ bên phải, dễ dàng hóa giải toàn bộ đòn công kích uy phong của thiếu nữ, khi hất đòn công kích đó ra, bàn tay phủ vảy rồng của thiếu nữ lộ ra sơ hở, tay phải Vệ Uyên thuận thế bổ xuống, "Bốp" một tiếng bổ vào đỉnh đầu thiếu nữ.
"Coong" một tiếng.
Thiếu nữ theo bản năng rụt cổ lại, cái mái tóc đen đang dựng lên lung lay.
Êm tai không? Êm tai thì tốt rồi.
Xúc cảm này, âm thanh này...
Vệ Uyên trong lòng đều có chút hoài niệm.
Năm đó khi hắn mơ hồ tỉnh lại trong thân phận đạo sĩ mà không rõ tại sao, ký ức cũng mông lung, còn chưa gìn giữ quan hệ với thiếu nữ này, mà lúc đó lại còn ở Pháp Hải trấn áp Tiểu Thanh, ngọn Thiên Mục Sơn sụp đổ, có hàng ngàn con rắn bò ra, chuyện đó còn được ghi chép lại trong tạp thư của Đại Minh lúc bấy giờ.
Lúc đó, cô nàng này hễ rảnh lại cứ nhằm mình mà tấn công.
Giống như con rắn lục xanh giận dữ khi bị đánh thức, đạo nhân lúc đó chỉ cười ha ha một tiếng cho qua, chẳng hề để bụng.
Còn việc tại sao lúc ấy Vệ Uyên không ra tay giết chết cô nàng, đó là do phong ấn mà Pháp Hải lưu lại.
Rõ ràng vị đó là chân tu Phật môn.
Nếu như Thanh Xà này thật sự là đại yêu ma tàn sát người vô số, thì với tính cách của Pháp Hải, ắt hẳn đã thu phục nàng từ lâu rồi.
Đâu có chuyện chỉ giam nàng dưới chân núi Thiên Mục Sơn, không có việc gì thì phảng phất như là bị thôi miên.
Quả thực giống như một chân tu Phật môn bắt được học sinh cá biệt trốn học, cưỡng ép cho học tiếp giáo dục bắt buộc chín năm vậy.
Đương nhiên, khi đó đạo nhân cũng không biết, thiếu nữ từng để lại không ít truyền thuyết nhân gian, lại mang bản tính quái gở và sợ xã hội, chỉ thân với tỷ tỷ của mình, bị giam ở Thiên Mục Sơn, dù môi trường sống có hơi khắc nghiệt nhưng lại có thể tránh được việc giao thiệp với người khác thì cũng tốt.
Con xà yêu vừa quái gở lại sợ xã hội, phát ra khí cơ dẫn dụ không ít loài rắn chưa khai hóa.
Nàng rảnh thì hay đặt tên rồi lẩm bẩm một mình với những con rắn kia.
Cũng như một tên "trạch" thời hiện đại vậy, sưu tầm đầy phòng những con người mẫu hoặc figure, từng con đều đặt tên cả, đến khi chán quá thì lại cho mấy con figure tay trái tay phải biu biu biu, tự diễn kịch một mình.
Tay trái một con bạch xà, tự mình ôn nhu cất tiếng phối âm: "A, quan nhân..."
Tay phải một con tượng đất, giọng nói trong trẻo: "A, nương tử."
"A, quan nhân, ta muốn đi!"
"A, nương tử, đừng đi mà!"
"A, quan nhân!"
"A, nương tử!"
Lúc đó, thiếu nữ mang thân rắn mặc áo xanh, ung dung thư thái nằm trên nơi bị phong ấn.
Đang lúc chơi vui vẻ thì đột nhiên có người đá cửa xông vào.
"Bùm" một tiếng, làm nàng giật nảy mình.
Cái chỗ quê nhà chừng năm sáu trăm năm của mình vậy mà không một chút nể tình bị tên khốn này đạp đổ tung.
Ngay cả đám figure người mẫu cũng bị hất văng ra ngoài.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Cảm giác xấu hổ tột độ.
Mức độ không muốn sống trên đời.
Nỗi sợ xã hội liền biến thành sự giận dữ, dù bao nhiêu năm cũng nhất định phải báo thù.
Cũng chính điều này đã khiến Thanh Xà một mực bám theo gã đạo nhân áo xám từ những năm Gia Tĩnh thứ mười tám cho đến cuối những năm Gia Tĩnh, mục đích chính là trả thù — có cái chuyện đáng xấu hổ thế này mà lại để người khác chứng kiến, cả hai người chúng ta, nhất định phải có một người mất mạng, tự nhiên không đâu lại nhảy vào phá rối một cái.
Trải qua một thời gian dài công kích, Vệ Uyên đã hoàn toàn quen thuộc đến mức miễn dịch với đường tấn công của Thanh Xà.
Chỉ bằng một tay đã có thể ứng phó với thiếu nữ.
Vừa bình thản giải thích với các đạo nhân xung quanh.
Tựa như người làm văn phòng xã súc tranh thủ chút thời gian trong lúc bận rộn cầm đồ chơi ra dỗ con nít qua loa, vừa cười nói: "Nàng ấy hả, là bạn của ta..."
Âm thanh hơi ngừng một chút, Vệ Uyên mỉm cười nói: "Cũng là đệ tử của ta."
Chỉ là bạn bè thì không thể xua tan nghi ngờ của các đạo nhân được.
Chỉ có thân phận như đệ tử, mới mang ý nghĩa là thầy sẽ có trách nhiệm với đệ tử của mình.
Và phẩm hạnh của người thầy, mới có thể được Thần Châu công nhận.
Và nguyên nhân này cũng bắt nguồn từ vị phu tử già nua.
"À à, thì ra là vậy..."
Đạo nhân tỏ vẻ đã hiểu.
Nhìn vị đại yêu có đạo hạnh ngàn năm... à không, là 1500 năm đang hì hục thở.
Nhưng tất cả đòn công kích đều bị Vệ quán chủ tránh đi một cách dễ dàng, như thể mắt đã mọc đằng sau.
Chỉ có cái tay bổ kia rơi xuống "choang" một tiếng, âm thanh giòn tan.
Mà lại đánh rất có tiết tấu.
Chỉ nhìn hình ảnh này, có thể cảm thấy đây như đang bắt nạt trẻ con vậy.
Bất quá, hình như đây cũng giống như là mối quan hệ tốt nhỉ...
Hắn nhẹ nhàng thở ra, có một loại cảm giác lo lắng được buông bỏ hoàn toàn, không hề khách khí mà nói, đối mặt với Yêu Thần 1500 năm thế này, đạo sĩ bình thường đến một người chết một người, đến hai người tặng một đôi, hoàn toàn có thể tặng luôn một mẻ.
Vị đạo sĩ lịch sự đỡ vị tu sĩ bị thiếu nữ đập một đao vào tay và đã ngất xỉu nằm trên mặt đất dậy.
Ba vị đạo sĩ bước ra cửa.
Đạo sĩ cuối cùng khi bước ra, bỗng suy nghĩ gì đó.
Khi nãy, cô thiếu nữ đưa tay đá chân có vẻ hơi nhón chân lên thì phải...
Có nên hỏi không?
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, quyết đoán từ chối bản năng nhiều chuyện.
Vừa mới ra ngoài, bên kia Bát Quái bài đột nhiên tiếp tục sáng lên, cứ như đang dùng loa hét bên tai rằng: "Có yêu quái! Có yêu quái! Nhanh đi lên đi, à không, nhanh đi hỗ trợ đi!"
Đạo sĩ mặt không đổi sắc tháo Bát Quái lệnh xuống.
Tay phải giơ lên.
Mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.
Đột ngột dùng sức, "rầm" một tiếng quẳng mạnh xuống đất.
Sau đó vươn chân phải dẫm lên đạp đạp, vừa thở hồng hộc vừa mắng chửi một trận.
"Kêu cái gì mà kêu, chỉ biết kêu!
Mẹ nó sao mày không tự mình đi lên đi!
Khạc mà — phì!"
Hai sư đệ: "..."
Đạo sĩ cầm đầu ngẩng đầu lên, mặt không biến sắc nói:
"Về viết báo cáo, xin cấp trên đến dọn dẹp."
"Cứ nói là..."
Âm thanh của hắn hơi ngưng một chút, nói: "Chiến tổn."
"Vinh quang hy sinh."
Trong nhà ăn.
Đồng tử của Tiểu Thanh đã hoàn toàn biến đổi thành long đồng bên ngoài màu đỏ bên trong màu vàng.
Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Vệ Uyên.
Toàn thân đã bán long hóa, tỏa ra khí tức cường đại.
Giống như lúc nào cũng có thể bộc phát ra đòn tấn công mạnh nhất.
Vệ Uyên mỉm cười nhìn nàng, đột ngột hỏi: "Qua lâu như vậy rồi, cây trâm ngươi vẫn giữ sao?"
A Thanh sửng sốt.
"Là ta đây, không nhớ ra sao?"
Vệ Uyên mỉm cười xòe bàn tay ra, đè ép ý vị của Phật môn và Nho gia, chỉ để lại khí tức của căn cơ Đạo gia.
Đứng chấp tay.
Trong thoáng chốc, vẫn là vị đạo nhân tiêu sái năm nào.
Thiếu nữ đã thay đổi, đạo nhân cũng thay đổi.
Chỉ là sau khi Vệ Uyên nhớ lại mọi chuyện, có thể nhận thức rõ hơn về quá khứ của bản thân.
Hành động của hắn, từ đầu đến cuối, chẳng qua chỉ là một chữ "nghĩa", thế nào là nghĩa đây? Phu tử chưa từng đề xướng cứ thấy máu nóng xông lên não là hành sự, vậy tuyệt đối không phải nghĩa, mà nghĩa là "nghi", là làm đúng những gì mình nên làm, mà khi cái việc chính xác đó lại xung đột với sinh tử.
Phu tử đã dạy, bỏ sinh mà lấy nghĩa.
Chúng ta đều đang làm vậy đó.
Phu tử nói trung dung, hỉ nộ ái ố chưa phát, gọi là trung. Mà "dung" nghĩa là hòa, tức là lúc tình cảm bộc phát ra thì phải thích hợp và trúng mục tiêu, là điều khiển cảm xúc chứ không phải hủy diệt đi con người của mình.
Càng không phải là không được nghiêng lệch, bởi vì khi cứ khư khư một mực cho rằng là phải làm sao cho không lệch, thì đó mới là điều bất công lớn nhất.
Vì khi nói đến chuyện "không lệch", thì nhất định phải có người đứng ra xác định cái gì là "lệch".
Như vậy sẽ khiến đệ tử Nho môn trượt dài, biến thành chó săn của những kẻ có quyền uy thế tục, mà không tuân theo những quy tắc trời đất, những quân tử theo bản tính.
Thế nào mới là trung dung.
Hành sự không bị cảm xúc chi phối, không được coi thường vọng động, động thì như lôi đình, lại phải vừa đúng mực.
Như vậy mới là trung dung!
Để bản tính được tự do, điều khiển được hỉ nộ ái ố của bản thân, lại dùng nhân nghĩa lễ để ước thúc quân tử bản tính, không để linh hồn tự do và bản tính đi sai đường, đó chính là con đường cơ bản nhất, giản dị nhất của Nho môn thời cổ đại, cũng là con đường mà Phu Tử đã chọn.
Là tùy tâm sở dục mà không vượt khuôn.
Nhân thì được mọi người yêu, nghĩa thì làm việc thích hợp, vậy thì đâu là cảnh giới "đăng đường nhập thất" của Nho gia?
Trong suốt cuộc đời ta.
Con đường Nhân ta đã toàn bộ thực hành, ta làm việc đều rất hợp lẽ phải, không hổ thẹn với chữ "nhân".
Vậy chính là đã làm tròn trách nhiệm trong tình người.
"Nhân" đã đến, "Nghĩa" đã trọn, Phu tử, con không hổ thẹn!
Phu tử à, người đúng là đã dạy dỗ con, Uyên ở mỗi một kiếp đều làm tròn nghĩa vụ trong lòng, có thể tự xưng là không phụ Nho môn rồi, Vệ Uyên đối với nhận thức bản thân càng thêm rõ ràng, nhìn thiếu nữ với ánh mắt hoảng hốt như đang hồi tưởng quá khứ của chính mình, hồi tưởng lại những ngày tháng chung sống cùng thiếu nữ.
Mỉm cười ấm áp, nhỏ giọng nói: "Đã lâu không gặp."
Đã lâu không gặp.
Là năm trăm năm xa cách gặp lại.
Là năm trăm năm xa cách trùng phùng.
Là sau bao năm tháng, ngươi và ta vẫn khỏe mạnh là vui mừng.
Bà chủ ở bên kia hình như đã ý thức được điều gì, trong lòng cảm thấy có chút cảm động, phảng phất cũng có thể cảm nhận được sự gặp lại sau thời gian dài xa cách, cảm nhận được cái không khí ấm áp sau bao ngày gặp lại, cũng như có thể cảm nhận được những cảm xúc khiến người ta mềm lòng trong đó.
Thiếu nữ thì thào: "Là ngươi sao, ta một mực, một mực rất muốn gặp lại ngươi."
"Thật sự là ngươi, tốt quá rồi, ta có một câu, nhất định phải nói với ngươi, ta đã nghĩ rất lâu rất lâu rồi..."
Khi bà chủ gần như đang muốn mọc bong bóng màu hồng trên đầu.
Thì thiếu nữ lại không có nhào vào ôm hay thân mật với Vệ Uyên gì hết.
Mà đột ngột lùi lại, ngẫm nghĩ một hồi, lại lùi về sau một bước nữa, rồi dừng lại.
Đùi phải ở sau, chân trái ở trước.
Hai chân song song.
Sau đó có chút cúi người, hai tay chống xuống mặt đất.
Cúi đầu.
Hít một hơi thật sâu, nửa thân trên cúi xuống, đường cong uyển chuyển của bắp chân lại toát lên vẻ rắn chắc mạnh mẽ đang căng ra.
Vệ Uyên ngây ngẩn cả người với nụ cười trên mặt.
Hả?
Ừ ừ ừ? ! !
Từ từ đã! Từ từ đã nào!
Tư thế này sao mà có chút quen quen thế nhỉ?
Trước khi Vệ Uyên kịp phản ứng lại, thì thiếu nữ đã đột ngột lao lên, chân phải trực tiếp giẫm nát gạch men, tư thế cúi người xuất phát chạy trăm mét, trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ kinh người, đầu gục xuống, tốc độ đột ngột tăng lên, ẩn ẩn còn thấy long văn, có thể nghe thấy tiếng Thương Long rít gào.
Xông tới, húc đầu vào bụng đạo nhân.
Một cú va chạm bằng đầu sắt của Thanh Long 1500 năm đạo hạnh!
"Đạo sĩ thối tha, c·h·ết đi! ! !"
"C·h·ết đi! ! ! !"
Mấy đạo sĩ còn chưa đi xa, liền nghe thấy "soạt" một tiếng, quay đầu lại nhìn thì thấy vị bảo tàng quán chủ bị húc bay thẳng ra ngoài, đâm vào hòn giả sơn ở công viên cách đó không xa, bị kẹt cứng ở bên trong, tay chân buông thõng, thỉnh thoảng lại còn run lên.
Vệ Uyên, không đứng lên nổi!
Một lát sau, trên TV trong nhà ăn đang chiếu chương trình điền kinh.
Thiếu nữ đang mong chờ thưởng thức đồ ăn.
Giọng của người dẫn chương trình vang lên ngọt ngào.
"Vâng, chúng ta đang được chứng kiến vận động viên Vương dùng tư thế xuất phát chạy kiểu chồm hổm rất chuẩn, tư thế xuất phát chạy này trong cự ly ngắn có ưu thế lớn trong việc bộc phát sức mạnh, a, tình trạng của anh ấy rất tốt, có vẻ như kỷ lục thế giới vừa bị phá vào sáng nay sẽ lại bị phá vỡ tiếp rồi."
"Nhà vô địch đến từ Môn Thảo Thượng Phi của Yến Thần Thâu, người nắm giữ khinh công."
Người dẫn chương trình không nhịn được nhỏ giọng than vãn:
"Mà nói đi thì nói lại, những loại kỷ lục thế giới này còn có cần phải giữ lại không vậy?"
Cửa sổ thủy tinh bị báo giấy dán kín.
Kẻ bảo hộ đã bị thiêu đốt ngồi bên cạnh, hai tay buông thõng, sắc mặt tái mét.
Đầu quá cứng.
Bụng đau quá.
Đồ quỷ, đầu quá cứng.
"...Sao mà đầu lại cứng như thế, là ai dạy thế...?"
"Thật... thật xin lỗi, Phu tử. Uyên vẫn chưa đủ tốt... đã làm Nho môn mất mặt rồi."
"Ta hoàn toàn không có dạy dỗ nàng tốt mà..."
"Cái con nhóc này, con nhóc này y như ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận