Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1297: Thủy Hoàng Đế!

Chương 1297: Thủy Hoàng Đế!
Nguồn gốc từ trên người Vệ Nguyên Quân, cái kia nhân quả khí tức lặng yên không một tiếng động tản ra. Phảng phất một điểm linh quang, một sợi khí tức. Sau đó tung bay lên trên, giống như nghịch kích trời cao. Cuối cùng rơi vào cái kia kết cấu nhân quả khổng lồ trường tồn ở thế gian, chỉ là rơi xuống, liền đã nhấc lên từng tầng từng tầng gợn sóng, gợn sóng khuếch tán về bốn phương tám hướng, hóa thành sóng lớn, khiến cho năm tháng dài đằng đẵng vốn dĩ đã trôi qua trở nên hơi có chút ngưng trệ, tựa như khí tức đại đạo trường tồn trở nên hơi hoạt động.
Phảng phất ngày xuân ấm lại, một tảng đá rơi xuống trên dòng sông đang đóng băng, làm vỡ mặt băng mỏng manh, thế là bên dưới lớp băng này, chính là biết nổi lên từng tầng từng tầng gợn sóng, khuếch tán ra về bốn phương tám hướng, cuối cùng sẽ khiến mặt băng vỡ vụn, làm tan chảy hoàn toàn lớp băng ngàn năm. Cuối cùng, những gợn sóng này sẽ làm cho cả dòng sông khôi phục, khôi phục sinh cơ.
Vốn nên như vậy... Nhưng là, một dòng suối nhỏ nhánh sông có thể bị ảnh hưởng khi có một hòn đá rơi xuống. Vậy nếu là một dòng sông thì sao? Nếu dòng sông này bản thân đang đổ ra biển, tuyệt không quay đầu lại như Hoàng Hà thì sao? ! Nếu mặt nước này là thôn nạp trăm sông, bên trên tiếp bầu trời, bên dưới chống đỡ Cửu U, vô cùng vô tận, mênh mông rộng lớn như biển thần thoại thời đại thì sao? !
Bao phủ trên chân linh mộng cảnh chúng sinh và nhân quả vô tận, đã ẩn ẩn thành hình một giới vực tự xưng tuần hoàn thế giới, vị văn sĩ áo xanh ngồi giữa hư vô giới ngàn năm năm tháng nhìn ánh sáng lấp lánh, cùng gợn sóng bị nhân quả của Vệ Nguyên Quân khuấy động, đáy mắt nảy lên một tia chờ mong, cuối cùng vẫn là thở dài. Không đủ, vẫn chưa đủ...
Văn sĩ áo xanh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa mi tâm. Ngước mắt nhìn lên, tầm mắt vô cùng vô tận, mênh mông mờ mịt! Vượt xa âm dương, bao quát vạn tượng. Thần ở đây, đã trọn vẹn ngàn năm. Nơi này chính là đại mộng mênh mông mà Nguyên Thủy Thiên Tôn lấy tạo hóa âm dương ban sơ, cùng nhân quả của vạn pháp vạn vật làm nền tảng hội tụ mà thành, mộng cảnh và thực tế cơ hồ không có gì khác biệt, chỉ là, ngay cả vị văn sĩ áo xanh này cũng không thể ngờ tới——
Nhân quả của gia hỏa này, vậy mà lại nặng như vậy! Phong phú đến như thế! Vậy mà thật sự muốn bao trùm tất cả sinh linh trong chư thiên vạn giới! Phảng phất cái bóng thế gian vạn vật vào một thế giới chân thực, nếu cái bóng này bao gồm quá khứ tương lai hiện tại của tất cả sinh linh và vật thể phi linh, thì tự nhiên là mênh mông rộng lớn vô cùng. Trong khoảng thời gian ngàn năm, Vệ Uyên tạo nên giấc mộng này, để chúng sinh vạn vật nhập mộng, tự thôi diễn vận mệnh của bản thân, đương nhiên cũng gánh chịu trọng lượng của chúng sinh.
Đây là điều tất yếu phải mạo hiểm. Vệ Uyên giờ phút này, vẫn đang ngủ say. Lúc trước dường như đã xảy ra chuyện gì đó, khiến Vệ Nguyên Quân biết một số thứ không nên biết, dẫn đến quỹ tích vận mệnh ban đầu có chút dao động, cho nên lúc này trong giấc đại mộng mênh mông, bao la vạn tượng này, mới có thể khuấy động ra một chút gợn sóng.
Nhưng vẫn là chưa đủ, những rung động này còn quá yếu ớt. Một tôn đạo quả, tự nhiên là cường hoành. Đủ để nổi lên sóng lớn vô tận trong giới vực được tạo nên từ vô số nhân quả. Nhưng so với đại mộng bao quát tất cả từ xưa đến nay, vẫn còn kém độ lượng này. Cùng với thời gian trôi qua, tầng tầng lớp lớp gợn sóng cuối cùng vẫn yên tĩnh trở lại, tựa như chưa từng xuất hiện, tự nhiên cũng không làm tỉnh giấc đạo nhân mang hoài bão gánh vác chúng sinh mà nhập mộng kia, người đã tích lũy nhân quả ngàn năm, đang thôi diễn, đủ sức lay động ý chí của một đại tôn nửa bước siêu thoát, cuối cùng vẫn không tỉnh lại.
Như Cự Long đang ẩn mình. Như đang phun ra nuốt vào nhật nguyệt mênh mông. Nhưng vẫn cứ ngủ say, mà chỉ khi ngủ say, sẽ không có bất cứ giá trị và ý nghĩa nào. Mộng cảnh như nước, vị trí hiện tại của văn sĩ áo xanh chẳng qua là tầng ngoài cùng của mộng cảnh này.
Dù chỉ là khu vực tầng ngoài như thế này thôi cũng đã mênh mông vô tận, tĩnh mịch không ánh sáng, loáng thoáng có thể thấy những ánh sáng lấp lánh, tựa như chòm sao vạn tượng trên trời, đó chính là những cái bóng mộng cảnh của từng sinh linh, nhìn bao quát thì số lượng vô cùng nhiều, gần như có thể dùng áp đảo tất cả sự rộng lớn để hình dung.
Say rồi không biết trời ở trong nước, cả thuyền thanh mộng ép tinh hà. Mộng lớn của ta, áp chế các vì sao.
Văn sĩ áo xanh cụp mắt thở dài: "Trọn vẹn ngàn năm, ta tận mắt nhìn đạo lộ của ngươi kéo dài." "Bao quát vạn vật, bao dung Vạn pháp, có sinh tử linh, có vật vô sinh tử, đều vào mộng của ngươi, người thường gánh vác một chút đã đủ nhân quả lớn khó khăn, gánh vác oan hồn liền có thể thành Phật, ngươi lại muốn gánh vác quá khứ và tương lai của toàn bộ thế giới, thật là khí phách hùng hồn, nhưng cũng thật cố chấp ngu dại."
Hắn bỗng nhiên nhớ lại chuyện đạo nhân kia đã làm trước khi đi ngàn năm về trước. Lúc đó vẫn còn ở trên núi Chân Vũ. Đạo nhân tóc đen tùy ý đưa tay ra, liền từ trong hư không sinh ra giấy bút, sau đó cầm bút viết xuống từng dòng chữ, mỗi một chữ đều bình thản trầm ổn, nhìn không ra rằng sau khi viết xong bức thư này, Thần sẽ cùng chúng sinh cùng nhau làm một giấc chiêm bao, nếu như không thể tỉnh lại, sẽ chết trong mộng.
Văn sĩ áo xanh khi đó ở đằng xa, nhìn hắn viết xong lá thư. Càng viết xuống một nhóm, tâm thần càng ngày càng trong trẻo, càng ngày càng an bình. Buông bỏ bản thân, trong suốt duy nhất. Khi hắn viết xong lá thư cuối cùng cho Trương Tam Phong, viết dòng cuối cùng, sau ba chữ “viện bảo tàng”, khí tức quanh người hắn càng phát sinh biến hóa kịch liệt, sinh ra một loại diệu dụng huyền diệu không thể tưởng tượng, lúc đó tâm cảnh của hắn hài hòa, vậy mà làm cho văn sĩ áo xanh cũng cảm thấy một loại cảm giác khó tả.
Tâm cảnh siêu thoát, không một gợn sóng, quan sát vạn cổ, quan sát chính mình, quan sát tất cả chư ta trong quá khứ và tương lai. Mà ta, còn ở trên đó!
Lúc đó văn sĩ áo xanh thấy cảnh này, trong lòng chỉ còn lại ý niệm duy nhất. Nếu có siêu thoát, hẳn là như thế này! Hẳn là như thế này! Thế là vui vẻ phục tùng, chấp nhận hộ đạo cho Vệ Uyên ngàn năm, không hề hối hận hay không cam tâm. Việc sử dụng bạo lực, chém giết để phân cao thấp, đó là chuyện của sau này. Hôm nay đồng đạo cùng song hành, chính là thành tâm tín phục.
Nhưng lúc ấy văn sĩ áo xanh lại không thể ngờ tới, lần này Vệ Uyên ngủ say trong đại mộng lại kéo dài đến ngàn năm, thấy thời gian sắp hết mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, chiếu theo tình hình này, đừng nói là không tỉnh lại được vào thời điểm mấu chốt mà là cứ thế ngủ thêm ngàn năm, ba ngàn năm, thậm chí vạn năm cũng không phải là điều khó khăn. Đối mặt với dấu hiệu như thế này, văn sĩ áo xanh đành cười khổ không thôi.
Gã này, quả thật không có một chút chuẩn bị nào. Vậy mà chỉ dựa vào một lời dũng khí, liền đi lên? ! Mà bản thân khi ấy lại bị khí thế của hắn dọa sợ đến vậy sao? Ngàn năm qua mình rốt cuộc là nghĩ thế nào mà lại cam tâm tình nguyện chủ động vì địch nhân hộ đạo.
Hay thật sự là cái gọi là đạo cai quản của các bậc thượng cổ sao? Hậu thủ gì, chuẩn bị, đều không quan trọng, không vội, trọng điểm là khí thế? Văn sĩ áo xanh hồi ức quá khứ, không biết bao nhiêu lần hồi ức, cười một tiếng dài, nhưng lại bất lực."Đạo lớn như thế, muốn thành tựu, dù cho có khí độ phun ra nuốt vào thiên hạ vạn cổ, nhưng làm sao có thể thiếu cẩn trọng? Làm sao có thể chỉ đơn thuần mạo hiểm? Ngươi, thật sự không có chuẩn bị, không có chuẩn bị sao? Gánh vác mộng cảnh nhân quả tồn tại của thiên hạ, chính ngươi cũng nhất định phải nhập mộng, một khi nhập mộng, đến bao giờ tỉnh lại, ai có thể biết rõ?"
"Có lẽ là ngàn năm, hoặc là vạn năm, thậm chí có khả năng sau khi ngươi tỉnh mộng cho dù đắc đạo, nhưng đã quá muộn." "Muốn tỉnh lại vào đúng thời điểm, nhất định phải có hậu thủ, phải có ngoại lực." "Ta làm không được." "Hiện tại đến cả máu mủ ruột thịt nữ nhi của ngươi khiến cho vận mệnh sinh ra biến hóa, tạo ra gợn sóng cũng không thể làm cho ngươi tỉnh lại, xem ra độ khó còn lớn hơn so với tưởng tượng của ta, thiên hạ rộng lớn, vậy thì còn loại trùng kích lớn lao nào có thể khiến ngươi tỉnh lại?"
"Ngươi, rốt cuộc là lỗ mãng không mưu." "Hay là đã có dự tính trước?" "Mười vạn tám ngàn thế giới, làm sao mới có thể khiến ngươi thức tỉnh." "Ngươi thật sự có chuẩn bị trước sao? Ai, là chuẩn bị trước của ngươi..."
Oanh! ! !
Tiếng vó ngựa lao nhanh, gần như khiến cả mặt đất rung lên, linh khí lưu chuyển, gào thét, gào thét, gần như giống đại dương mênh mông, lại càng làm người kinh hãi, nhìn từ xa, từng tôn khổng lồ vô cùng, phảng phất núi non Cự Nhân đang gào thét xông lên trước.
Đại Hoang——Khuyển Nhung Cự Nhân!
Bọn hắn mặc khôi giáp đen, ngẩng đầu gầm thét, binh khí trong tay phảng phất cột trụ núi bị nhổ lên, mỗi lần vung vẩy đều mang theo sức mạnh cuồng bạo đến cực hạn, đó là lực cực hạn, hận trời Vô Hoàn, hận Đất không mang sức mạnh ở mức độ cuồng bạo.
Soạt, soạt—— Đây là tiếng xiềng xích cực lớn đang vang lên.
Xiềng xích mênh mông, mỗi một vòng đều lớn hơn trăm tầng cao ốc Nhân Gian Giới, bị kéo lê trên mặt đất. Bị sức mạnh khổng lồ kéo về phía trước, lao đi với tốc độ kinh người. Va chạm vào mặt đất, phát ra tiếng rít gào, ma sát, bắn ra Lôi Hỏa.
Dưới ánh bình minh, đại chiến trường khổng lồ không hề tĩnh lặng chút nào, phảng phất một mảnh sóng lớn vô cùng, khi những đàn chim bay lạc vào giữa những cơn sóng lớn này, lập tức cảm thấy sát khí nồng đậm bên dưới, Trên trời cao, từng đàn chim thú khổng lồ phát ra những tiếng kêu xé gió thê lương, bị sát khí kinh khủng này làm cho rối loạn, đột nhiên bay lên, ánh mắt bỗng dưng hướng lên cao, xa xăm, tất cả thu nhỏ lại, ánh mắt trở nên rộng mở, từng tôn Cự Nhân, dị thú, thậm chí cả Nhân Tộc bước vào chiến trường, bọn hắn rầm rập tiến lên, bụi mù tràn ngập, nối liền với mây trời, bọn hắn giết chóc trên chiến trường, cất tiếng gào thét với âm thanh khác nhau, tất cả ngôn ngữ và tiếng gầm thét, đều nhắm đến cùng một ý nghĩa——"Gió!" "Gió!" "Gió lớn!"
Oanh! ! !
Khí diễm chiến trường đột nhiên hội tụ, tập trung tại một đài cao.
Lá cờ lớn kịch liệt lay động. Các tướng lĩnh bốn phương nhanh chóng truyền lệnh xuống các chiến tuyến. Trên đài cao, chín chiếc đỉnh đồng cổ xưa bốc cháy dữ dội, từng lá cờ trận theo hiệu lệnh của tướng quân bay phần phật, trước mặt bọn họ, đại quân từ các thế giới khác nhau, các chủng tộc sinh linh khác biệt đang nhanh chóng điều động.
Ba mươi triệu quân Tần đang hướng về Thần quốc, phát động tiếng thét tấn công.
Dưới ánh mắt của Thủy Hoàng Đế.
PS: Hôm nay canh ba... ...(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận