Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 862: Cái gọi là Thần ung dung (

Chương 862: Cái gọi là Thần ung dung
"Thủy Câu Tử?" "Phì phì... Đây mà là cái tên gì chứ?" Cô gái áo xanh mặt mày trở nên sinh động hẳn lên, ôm bụng cười lớn, khiến đứa trẻ xuất thân từ bộ tộc bình thường kia cũng đỏ bừng mặt, trong lòng trào lên một nỗi xấu hổ khó hiểu, còn có cả một loại buồn bã, bi thương không thể mở lời. Nỗi bi thương này không phải xuất phát từ nó, mà là xuất phát từ cô gái trước mắt.
Nhưng, người có thể triệu hồi sấm sét, tựa như thần tiên vậy, cũng có những nỗi bi thương của người thường sao? Đứa trẻ thầm nghĩ trong lòng, nhìn nụ cười duyên dáng của cô gái, không dám mở lời, chỉ chắp tay lần nữa, nói lời cảm tạ: "Còn, còn chưa cảm ơn ân cứu mạng của ngài."
"Ừm? Sao cứ cúi đầu suốt vậy?" Không hiểu vì sao, cô gái rất muốn trêu chọc cậu, nói: "Là ta xấu lắm, nên không muốn nhìn sao?"
"Không, không, không, ngài, ta, ta..." Đứa trẻ xuất thân từ bộ tộc nghèo khó chưa từng gặp tình huống này, nhất thời lắp bắp, mặt đỏ bừng, không nói nên lời. Cậu chỉ cảm thấy vị thần linh áo xanh trước mắt, tính cách có chút thích trêu chọc người khác.
"Không đùa ngươi nữa, một đường trốn chạy chắc đói bụng rồi chứ?"
"A... Vâng."
Cô gái áo xanh lấy hung thú đã bị giết, lựa ra những phần thịt phù hợp để nướng, làm món thịt xiên đưa cho đứa bé. Bởi vì trong bộ tộc có truyền thuyết đặt tên xấu thì dễ nuôi, nên đứa bé được gọi là Thủy Câu Tử, nhìn qua chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, ăn như hổ đói. Nhưng dù sao cũng là thịt yêu thú, rất dai, dù đã nướng qua lửa cũng vậy. Đứa bé vẫn gắng sức cắn, cắn đến mỏi cả răng, cắn đến thịt xiên kéo ra một đường cong rất ư là khoa trương. Cô gái kia chỉ hờ hững ngắm mây trôi phương xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Đứa bé ăn xong. Cô gái áo xanh cất tiếng: "Thủy Câu Tử?"
"A? Vâng." Đứa bé ngoan ngoãn trả lời.
Cô gái vẫn không nhịn được ôm bụng cười lớn: "Phì phì... Thủy Câu Tử, Thủy Câu Tử, cái tên này, thực sự quá buồn cười." Cô cười đến đau cả bụng, cuối cùng nhìn đứa bé, tựa hồ cười quá mức nên khóe mắt rớm nước, đưa tay lau nước mắt, nói: "Được rồi, Thủy Câu Tử, bộ tộc của ngươi ở đâu?"
"Ở... Phía tây bắc dưới núi..."
"Được thôi." Cô gái vỗ vạt áo đứng lên, cười đưa tay ra, giọng nói dịu dàng: "Nhà ngươi cách đây khá xa, cũng không biết sao ngươi lại tới đây, đường đi có nhiều Hồng Hoang mãnh thú rất nguy hiểm, ta đưa ngươi về nhà."
Đứa bé đưa tay ra, nghĩ ngợi rồi rụt tay lại xoa vào quần áo. Sau đó mới cẩn thận đưa tay ra. Cô gái nắm lấy tay cậu, kéo đi về phía trước. Dưới chân bỗng nhẹ bẫng, tựa như đang giẫm trên mây và gió, tốc độ nhanh hẳn lên, những dãy núi xung quanh lùi lại cực nhanh. Lần đầu tiên đứa bé được thấy cảnh tượng này, nó tròn mắt nhìn, cô gái áo xanh vừa đi vừa hào hứng giới thiệu cảnh vật xung quanh cho nó.
Đôi khi cô dừng lại, vươn tay hái rất nhiều trái cây trên cây.
"Cái này, quả này không ăn được." Đứa bé lắp bắp chỉ vào quả mà cô hái, nói: "Thứ này chua lắm."
"Ngay cả chim cũng không thích."
"Chua sao? Không mà, thực ra rất ngọt." Cô gái mỉm cười đưa một quả, đứa bé nghi ngờ nhìn cô gái như tiên nữ, nhưng vẫn tin tưởng, cắn một miếng, ngay lập tức cảm giác chua buốt đến răng, xâm nhập vào nó.
"Oa, chua quá!" Mặt đứa bé nhăn nhó lại.
Cô gái áo xanh phì cười: "A, xin lỗi, xin lỗi, vẫn là chua sao?"
"Chua lắm, chắc là chưa chín." Mặt đứa bé nhăn lại, nói: "Nên vẫn chưa ăn được..."
Cô gái áo xanh lặng lẽ nhìn đứa bé mặc quần áo lấm lem bùn đất, khe khẽ nói: "Đúng vậy, chua, lần đầu ta ăn quả này cũng thấy chua lắm, giống như ngươi bây giờ..."
"Thôi bỏ đi, đây, cầm những thứ này đi."
"Ta dẫn ngươi đi một chỗ chơi vui."
"Hả?" Đứa bé còn mờ mịt không hiểu chuyện gì, thì bỗng thấy hoa mắt, như thể chỉ mới đi vài bước, đã thấy một tòa thành lớn hơn bất kỳ bộ tộc nào nó từng thấy, vô cùng náo nhiệt, người xe tấp nập, thậm chí còn có dân của các nước hải ngoại trong truyền thuyết, có cả dị tộc.
"Đây, đây là..."
Cô gái trả lời: "Vương thành của Nhân tộc bây giờ, năm xưa là Hiên Viên Khâu, sau này Hiên Viên Khâu bị tàn phá trong một trận đại chiến, Chuyên Húc đưa Nhân tộc dời vào nội địa. Khoảng thời gian này, nơi đây đang có hội chợ của trăm tộc, rất náo nhiệt!"
"A? Có thể, nhưng mà..." Đứa bé hoàn toàn không hiểu tại sao chỉ một thoáng, mình từ nơi cách bộ tộc không quá xa, lại đến nơi này, nhưng cảnh phồn hoa trước mắt đã lôi cuốn tâm trí đứa trẻ vốn từ nhỏ không rời khỏi bộ tộc là mấy, khiến nó lưu luyến không muốn rời đi.
Cuối cùng, cô gái áo xanh dừng bước, nó vẫn chưa kịp hoàn hồn.
"Ơ, đây là?" Cô gái nhìn đại thương hội bên cạnh, nói: "Bộ tộc Tây Lăng, ừm, còn gọi là bộ Luy Tổ."
"Luy Tổ nuôi tằm dệt lụa, bộ Luy Tổ cũng là bậc thầy trang phục lợi hại nhất Nhân tộc."
Đứa bé sững sờ, nhìn bộ quần áo dính đầy bùn đất, ngay cả tóc cũng dính cỏ dại của mình, so với phong cách hùng tráng của vương thành Nhân tộc hoàn toàn trái ngược, như một vệt nhơ đột nhiên rơi vào một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Cô gái tiện tay ném một viên mỹ ngọc, nói: "Ta vào trong chọn quần áo một chút."
Đứa bé yên lặng đứng đợi bên ngoài, có lẽ bởi tính cách như vậy, mà bộ quần áo rách rưới cũ kỹ của nó không làm cậu cảm thấy rụt rè quá lâu, nó chỉ im lặng, đầy vẻ vui mừng, ngắm nhìn thành trì không ngừng phát triển của Nhân tộc, ngắm nhìn những tân khách lui tới, hội tụ ở vương đô của Nhân tộc.
Tiếng chuông bạc vang lên bên tai.
Đứa bé quay đầu, thấy cô gái lúc trước bước ra, trên chân giày sáng màu đã đổi thành đôi giày da nai con xinh xắn, mặc bộ quần áo trắng có hoa văn bộ tộc thượng cổ, trông trang nhã, tóc đen xõa sau lưng, dùng một sợi dây mộc mạc buộc giữa. Bên hông đeo một chuỗi lục lạc, mỗi khi bước đi lục lạc lại kêu leng keng.
"Sao nào?" Cô gái xoay người một vòng, váy hơi nhấc lên rồi lại rủ xuống, đẹp tựa áng chiều tà rực rỡ.
Đứa bé gãi đầu nói: "Trông rất đẹp ạ."
Cô gái hài lòng, chỉ vào đứa bé quần áo cũ nát bên cạnh, nói với cô gái bán hàng của bộ Luy Tổ: "Cũng cho cậu bé một bộ."
Đứa bé giật mình, chỉ vào mình hỏi: "Ta cũng phải thay sao?"
"Đương nhiên." Giọng cô gái nhẹ nhàng: "Coi như là phần thưởng cho việc đi theo ta một chuyến."
Đứa bé do dự một chút, rồi cũng bị đưa vào trong, cô gái chắp tay sau lưng, nhìn con đường phía trước. Lát sau, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cô mới quay lại, thấy đứa bé đã thay bộ đồ rách nát, thành bộ áo xanh, cài trâm đen, rửa sạch mặt.
Cảnh tượng này thoáng làm cô như thấy bóng dáng đạo nhân áo xanh tóc trắng năm xưa đang mỉm cười.
Đến khi ảo ảnh tan biến, tiếng ồn ào xung quanh mới vọng đến tai.
"Đứa nhỏ này trông khôi ngô hẳn ra, tên là gì?" Cô gái bộ Luy Tổ cười hỏi.
Đứa bé vừa định mở miệng, thì cô gái mang lục lạc đã lên tiếng: "Uyên."
"Hồi nước là Uyên, cầu vồng kết là Uyên, Shisui cũng là Uyên, nước chảy là Uyên."
Người bộ Luy Tổ ngạc nhiên nói: "Tên hay lắm..."
Đứa bé mặc áo xanh kéo tay áo cô gái, nhỏ giọng hỏi: "Nhưng mà, tên của con, đâu phải Uyên, con là Thủy Câu Tử mà..."
Cô gái mặc áo trắng mỉm cười dịu dàng giải thích ngọn nguồn cái tên mới, nói: "Vậy nên, ý nghĩa của Uyên cũng giống như tên của con." Cô nhìn đứa bé ngây thơ, đôi mắt ưu tư, nhưng lại cười nói một cách bình thản: "Con chính là Uyên mà..."
"Ừm, mà, một bộ đồ này là đủ với con rồi sao?" Cô gái tinh nghịch nhìn nó.
Đứa bé nghiêm túc gật đầu, vui vẻ nói: "Có bộ này là được lắm rồi!"
"Không thích cái nào nữa sao? Quần áo trong kia không ưng à?" Cô gái chỉ vào những bộ quần áo bên trong bộ Luy Tổ, so với mấy trăm năm trước, khi giải quyết chuyện chống trời, giành được công lớn, Nhân Hoàng tiêu diệt Cộng Công, nhận được sự thừa nhận của các tộc, Nhân tộc cũng có sự phát triển lớn mạnh. Quần áo bây giờ đa dạng hơn nhiều.
Đứa bé gãi đầu, vẫn thành thật trả lời: "Đều thích hết."
Thế là cô gái Hiến nhìn những bộ quần áo đó, giơ tay lên, như năm nào liên tục điểm, chọn hết bộ này đến bộ khác, nói: "Những bộ này, ta đều lấy!" Sau đó khi đứa bé hoảng hốt đến tay chân luống cuống, thì cô mới lộ vẻ tiếc nuối, nói: "Tiếc quá, tiền trong tay không đủ rồi."
"Nhưng không sao, còn một chút quả."
"Có cách đổi tiền mà."
"Đi nào Uyên, chúng ta đi bày hàng đi, đi bày hàng, đi bày hàng nào!"
"A? !" Đứa bé ngơ ngác một lúc rồi bị kéo đi, còn cô quản sự thương đội của bộ Luy Tổ thì ngẩn người, cô mới biết một viên bảo ngọc mà cô gái vừa ném ra đủ để mua toàn bộ số quần áo kia và dư ra một khoản lớn, vừa định mở miệng thì đã bị một tiếng truyền âm ngăn lại, trong lòng cô cũng chỉ cảm thấy tò mò.
Cô mang chuyện này báo cho Tây Lăng bộ, cũng chính là tộc trưởng của Luy Tổ.
"Nàng ta dường như không đến để mua đồ."
"Mà là xem trọng chuyện 【cùng đứa bé mua đồ】 này hơn."
Tộc trưởng Luy Tổ ngạc nhiên: "Vậy sao?"
"Đứa bé đó tên gì?"
"... Gọi là Uyên."
"Uyên à..." Tộc trưởng Luy Tổ không xem đây là chuyện lạ, chỉ nhìn thấy cô gái kia kéo đứa bé, đến khu nhà dành cho những du thương bên ngoài, dùng số tiền cuối cùng để thuê một phòng. Rồi có chút thờ ơ chuẩn bị quầy hàng.
Đứa bé mặc áo xanh ngồi trên tảng đá, ngắm cô gái có khuôn mặt như tranh vẽ, như máu làm son phấn đang chuẩn bị quầy hàng. Rõ ràng thân phận địa vị của cô ấy cao quý như vậy, lại có vẻ rất quen thuộc với việc này, một cảnh tượng không thường thấy khiến mọi người tò mò.
Đứa bé xuất thân nghèo khó, lớn lên trong bộ tộc nhỏ bé mới dám giơ tay kéo ống tay áo cô gái, khẽ hỏi, có chút lo lắng: "Có phải là vì mua cho con bộ đồ này, mà chúng ta tiêu hết nhiều tiền rồi không?"
"Chúng ta lui đi được không... "
"Lui?"
"Tại sao phải lui?" Cô gái mỉm cười hỏi lại: "Không phải con rất thích sao?"
Đứa bé ngập ngừng: "Nhưng được vào thành là tốt lắm rồi, đâu cần phải vì quà tặng mà, mà ngài lại phải bày hàng chứ..."
Cô gái cúi mắt, khẽ cười: "Không sao, con thích thứ này, tức là nó có giá trị."
"Ta ngược lại... Đã từng quen thuộc với những việc này rồi."
"Từng nghĩ rằng những việc này sẽ mãi tiếp diễn."
Một ngày kết thúc, hoàng hôn dần buông, tại vương thành, cô gái bày hàng cũng kiếm được một chút tiền, nhưng đáng tiếc, tài nấu nướng của cô dường như không giỏi lắm, chỉ có thể coi là bình thường. Cuối cùng, cô mang theo đứa bé trở lại bờ sông Xích Thủy.
Dẫm chân lên những viên đá cuội, đi dọc sông Xích Thủy, dường như có thể đuổi kịp ánh chiều tà.
"Được rồi, phía trước là bộ tộc của ngươi rồi, không xa nữa, tự về được không?" Cô gái vẫn tươi cười.
"Vâng!" Đứa bé nặng nề, gắng sức gật đầu, chạy lên trước vài bước, rồi quay lại vẫy tay, do dự một lúc, vẫn hỏi: "Tỷ tỷ thần tiên, người dường như có vẻ không vui... Có phải người có tâm sự gì không?"
"Con cảm nhận được sao?" Cô gái khẽ nói: "Chỉ là đang chờ một người."
Đứa bé hỏi: "Người đó đi xa lắm sao?"
"Ừ... Rất rất xa."
Đứa bé an ủi: "Nhưng, người đó nhất định sẽ quay về."
"Con cũng sẽ giúp người tìm người đó!"
"Bộ tộc của con biết đi khắp nơi, con nhất định sẽ giúp người tìm được người đó!"
Cô gái nhìn đứa bé hứa hẹn, chỉ cười giục nó trở về, cuối cùng cô chỉ vào sông Xích Thủy, nói: "Ở trong sông có một loài tôm, không nấu bằng lửa được, nhưng nếu ăn sống, vị rất ngon, có dịp con hãy thử xem nhé."
"Vâng!" Đứa bé gật đầu mạnh, chạy về phía bộ tộc của mình.
Còn cô gái thì im lặng nhìn theo.
"Cứ thế để nó đi à?" Một giọng nói vang lên đột ngột, vì lý do nào đó mà Bạch Trạch đã từ Đại Hoang quay về tỉnh táo nhìn đứa bé đang chạy xa, nói: "...Chân linh tuy còn non nớt, tuy nhỏ yếu, nhưng cốt lõi thì không hề khác biệt, đó chính là cậu ấy."
"Ngươi không giữ cậu ta bên người sao?" Cô gái Hiến không trả lời, chỉ hỏi: "Sao ngươi từ Đại Hoang quay về vậy?"
Bạch Trạch xoa mái tóc rối bù, nói: "Nhân tộc có một kẻ tự xưng là Tư Văn mệnh trưởng thành, Hiên Viên Kiếm dường như có cảm ứng với hắn, nên ta từ Đại Hoang về xem... Có đủ tư cách để làm người lãnh đạo chấn hưng Nhân tộc hay không."
"Dù sao thì chuyện của Thuấn và Cộng Công cũng làm tổn hại đến nguyên khí của Nhân tộc."
"Không đúng, sao ngươi lại trả lời câu hỏi của ta bằng một câu hỏi khác vậy? Ta đang hỏi là ngươi có thực sự muốn để cậu ấy đi không?"
Hiến trầm mặc rất lâu rồi chỉ nói: "Có lẽ, cậu ấy không phải là cậu ấy."
Bạch Trạch im lặng một lát rồi nhấn mạnh: "Theo cốt lõi chân linh thì chính là cậu ấy."
"Không, không phải..."
"Ta muốn chờ đợi, đâu chỉ là chân linh?"
Hiến trả lời: "Ta gặp cậu ấy là lúc cậu ấy bắt mặt trăng và trụ trời, trên đường trốn chạy ở Đại Hoang, là ta đột ngột xuất hiện. Đó là tương lai rất xa... Những việc trải qua sẽ rèn đúc nên người. Nên hiện tại cậu ấy không phải là người ta muốn chờ đợi." Cô gái ngắm chiều tà, nhìn đứa bé đang đi về phía bộ tộc: "Ta muốn chờ chính là cậu ấy, chỉ là cậu ấy."
"Không phải là kiếp trước của cậu ấy, cũng không phải là chuyển thế, mà chỉ có thể là cậu ấy."
"Khác nhau một chút, khác nhau một sự kiện, một lời nói, đều không phải cậu ấy."
Bạch Trạch há hốc mồm: "Vậy thì phải chờ rất lâu đấy..."
"Đúng vậy, nhưng ta có thể chờ." Cô gái mỉm cười rạng rỡ, khiến Bạch Trạch ngẩn ngơ.
Từ lúc người ấy mất đi, đến khi thế giới về với tịch diệt, thời gian mất đi ý nghĩa, thiên địa vạn tượng quay về hư không, người ấy sẽ hoàn toàn thuộc về ta, thuộc về Hiến áo xanh này. Và những năm tháng dài đằng đẵng, cái chết vĩnh hằng tĩnh lặng, tất cả đều đã được định sẵn ở đây, ta tự nhiên có thể an tĩnh chờ đợi, không cần vội vã. Đó chẳng phải là Thần ung dung sao?
Cô gái lặng lẽ mỉm cười, từng bước lùi lại, xoay người, chuông bạc khẽ vang, chiếc váy trắng trên người nhạt dần màu sắc, hóa thành áo xanh, sau đó cô có chút cô đơn cười, quay lưng về phía chiều tà, giẫm lên bóng mình đi vào đêm dài. Từng bước một, bước vào cô độc năm ngàn năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận