Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 464: Đời này gặp lại không gặp gỡ

Chương 464: Đời này gặp lại không gặp gỡ
Trong núi Côn Lôn.
Vệ Uyên nhục thân kêu lên một tiếng đau đớn, giữa mày hiện lên từng tia từng sợi ý thốn khổ.
Tây Vương Mẫu ngơ ngẩn, vô ý thức đưa tay định ấn lên vai thanh niên, còn chưa kịp chạm vào, trong hư không đã có tiếng nổ vang lên, phảng phất sấm sét, Tây Vương Mẫu khẽ nhíu mày, mà những vân văn trên Côn Lôn Kính lúc này lại du động kịch liệt hơn bao giờ hết.
Điều này cho thấy trong mộng, khi quay về quá khứ, đối mặt với một điều gì đó cực kỳ kịch liệt.
. . .
Vào giữa năm võ tròn.
Tóc trắng hiệp khách một mình xuống núi Côn Lôn.
Hắn đã mất hết ký ức về mọi chuyện xảy ra trên núi Côn Lôn, chỉ nắm chặt trong tay một cuốn sách.
Thậm chí, đây còn không thể gọi là sách, nó chỉ là một thứ tương tự bản dập, hắn mờ mịt xuống núi, hỗn hỗn độn độn, chỉ nhằm hướng Đại Đường mà đi. Trên đường đi vội vã như phát điên, ký ức của hắn dần khôi phục đôi chút, phảng phất như vừa trải qua một trận ác chiến, một kiếm sinh tử.
Trong trạng thái khi tỉnh táo, khi lại mông lung, hắn đặt chân vào thành Trường An.
Trường An lúc này vẫn phồn hoa, nhưng so với năm xưa thì đã có chút suy tàn, không còn khí phách thiên hạ tới triều bái như xưa. Ngày đó hiệp khách thất tha thất thểu tiến thẳng chùa Từ Ân, hành vi quá kỳ lạ nên bị quân hộ vệ Trường An chặn lại.
Khi tóc trắng du hiệp đi về hướng chùa Từ Ân.
Người dân hai bên đường hiếu kỳ nhìn theo, dường như nhìn một sự tồn tại kỳ lạ, vây quanh xem, tò mò nhưng không dám lại gần, cũng không thể nào đáp lời. Tiếng vó ngựa ầm ầm vang dội.
Có người muốn kéo tóc trắng du hiệp đi, nhưng không tài nào lay chuyển được hắn. Cuối cùng một tướng quân Đại Đường mặc áo giáp đã chặn nam tử kỳ lạ kia.
"Kẻ vượt quan, nhanh chóng lui ra!"
"Lùi lại!"
Sau ba lần cảnh cáo, quân tướng cắn răng thúc ngựa điên cuồng tấn công.
Vị hiệp khách vẫn còn mông lung ngẩng đầu lên.
Một cỗ nhuệ khí vô song bùng phát.
Chiến mã hí lên rồi ngã xuống đất.
Ngày đó, kiếm khách tóc trắng đưa hai tay cùng lúc chỉ về phía trước, kiếm khí xé gió quét ngang khắp Chu Tước đại lộ, khiến mặt đất nứt toác, mây trời biến sắc, trực tiếp lao thẳng tới chùa Từ Ân. Các tăng nhân vội vã tránh né, nhưng một vị cao tăng nhận ra hắn, vội chạy ra ngoài.
Kiếm khí ngang dọc, nhưng khi kiếm hào quang vô song kia đứng trong chùa Từ Ân, các tăng nhân đều nói rằng, lúc đó họ phảng phất nghe thấy tiếng tụng kinh ôn hòa, tiếng chuông Phật trên Đại Nhạn Tháp tự động vang lên.
Du hiệp khôi phục tỉnh táo, thấy bàn tay mình đang chỉ vào giữa mi tâm một lão tăng.
Người xung quanh ngã ngựa, khắp nơi vết nứt do kiếm khí gây ra. May mà không ai bị thương thật sự.
Lão tăng kia không tin nhìn kiếm khách trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc, môi run rẩy: "Trần sư tổ. . . Là ngài sao, Trần sư tổ. . . ? !"
Kiếm khách chậm rãi thu tay về, nói: ". . . Là ngươi, Phổ Thái. . ."
Hắn nhận ra chàng thiếu niên tăng nhân lanh lợi năm xưa, giờ thì đã già hơn hắn rất nhiều, hiệp khách nói: "Thì ra là thế, ngươi đã già như vậy rồi."
"Trần sư tổ, ngài trở về, là vì điều gì?"
Du hiệp chậm rãi nói: "Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong đâu?"
"Ta có việc muốn giao cho họ."
Xung quanh xôn xao, cả đám võ tướng phụng mệnh tới bắt giữ tóc trắng du hiệp cũng kinh ngạc nhìn nhau, một tướng lĩnh nói: "Việc này. . . Hiện tại là năm Thiên Thụ thứ ba rồi, ngày Huyền Trang pháp sư viên tịch đã gần ba mươi năm."
"Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong hai vị tiên nhân đã qua đời từ lâu."
Trần Uyên kinh ngạc, thất thần.
Những âm thanh ồn ào lúc này mới lọt vào tai hắn.
. . .
Tin tức về Trường An hôm nay lan truyền đi, càng thêm kỳ quái.
Nhưng dù sao, việc này cũng là có cơ sở, kể rằng kiếm khách từng đồng hành với Tam Tạng pháp sư Đại Đường đi về Tây Thiên thỉnh kinh, đã 90 tuổi vẫn có thể dùng tay chém kiếm, đánh bại cả trăm kỵ binh Đại Đường.
Thực lực này, thủ đoạn này.
Không cần nói cũng biết.
Rõ ràng là khí khái tiên nhân, nếu tính theo tuổi thọ thì chắc chỉ thua lão gia tử Tôn Tư Mạc.
Thậm chí.
Trong dân gian còn lan truyền nhiều lời đồn đại huyền bí, ví dụ như vị này thật ra là thần tướng từ trên trời hạ phàm, năm xưa Huyền Trang pháp sư truyền toàn bộ tu vi cho ông ta, cho nên giờ vị kiếm tiên này có kiếm thuật vô song, còn sống mãi không già, người bình thường được chỉ điểm một chút cũng có thể tiến nhanh trên con đường tu đạo.
Mà máu của tiên nhân lại giống như linh đan diệu dược, một giọt máu trên đầu ngón tay cũng đủ để chữa thương cho người bị thương.
Thật là thần diệu vô song.
Trong lúc Trần Uyên đang suy tư khổ não tại Đại Nhạn Tháp, về việc mình đã gặp cái gì, đã làm gì trên núi Côn Lôn thì bên ngoài có một vị tướng lĩnh mặc giáp sáng ngời, cùng một người trung niên nam tử đang đợi hắn.
"Tại hạ là Phượng Các Loan Đài Bình Chương sự Địch Nhân Kiệt."
"Bệ hạ có chỉ muốn gặp."
Trần Uyên trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn không tin Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong đã qua đời, thế là phất tay áo đứng lên, cất bước theo vị Bình Chương sự kia. Địch Nhân Kiệt nhìn tóc trắng hiệp khách, chỉ thấy trong lòng từng đợt lạnh lẽo, như đứng trên cao nguyên chín tầng mây.
Như thấy tám trăm dặm lưu sa bất tận, ba ngàn dặm hoang mạc tuyết sơn.
Như thấy Phật Đà, như gió lớn.
Cứ thế quy phục.
Nếu nói nhân vật này là chân tiên trên cạn, vậy hắn tin.
Khi Trần Uyên đến điện, thấy Võ Tắc Thiên đã ngoài 70 tuổi, tóc bạc phơ, cả hai nhìn nhau không nói gì, cuối cùng tóc trắng hiệp khách thẳng thừng hỏi:
"Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong ở đâu?"
Thanh âm khàn khàn trong điện thêm vài phần lạnh lẽo: "Bao nhiêu năm không gặp, Trần khanh đối đãi trẫm như vậy sao?"
Hiệp khách đứng chắp tay, không quỳ cũng chẳng bái, đám thị vệ xung quanh nhỏ giọng quát lớn, tay cầm binh khí chỉ vào hiệp khách, nhưng không ai chạm nổi vào dù chỉ một sợi tóc, thậm chí là tay áo của vị hiệp khách tóc trắng, tựa như có dấu ấn của Tiên.
Đám cấm vệ tinh nhuệ nhất ngã trên mặt đất, kiếm khí rét lạnh khiến thiên địa như đông cứng lại.
"Trường An, du hiệp."
"Trần Uyên."
Giọng hiệp khách bình thản: "Nếu ngươi không biết thì xem như ta tới vô ích."
Võ Chiếu trầm mặc, nói: "Trẫm sẽ sai Địch Nhân Kiệt dẫn ngươi đi xem những gì họ để lại."
Những gì để lại sao?
Thế sự tang thương, lẽ nào cả hai người đó đã qua đời sao?
Hiệp khách trong lòng không nói, chỉ hời hợt đáp một tiếng tạ, rồi xoay người đi, cấm vệ tuy nhiều, lên đến hàng trăm hàng ngàn nhưng không ai dám cản hắn, một người tóc trắng không cầm kiếm nhưng lại toát ra uy áp khiến cho đám võ tuần cấm vệ kết trận phải từng bước lui lại.
Phía sau vang lên tiếng nói: "Trần Uyên. . . Chia ly chớp mắt đã ba mươi năm, ngươi không có gì muốn nói với trẫm sao?"
Hiệp khách từng bước bước về phía trước.
"Ta cũng đã hơn bảy mươi tuổi, không giống như ngươi, có lẽ không còn bao nhiêu năm nữa đâu."
"Thật sự tàn nhẫn đến thế sao?"
Bây giờ là tháng tư, sớm đã là mùa xuân, nhưng có lẽ hơi mang theo chút ý lạnh mùa đông, như lần đầu gặp nhau năm xưa, hắn ngồi dựa vào cây, nhìn tiểu gia hỏa bị cuốn thành kén đang xem mấy con cá đang bơi, còn Viên Thiên Cương đang tiến đến đây.
Phía sau những tiếng gọi không hề lay động tâm can hiệp khách.
Chỉ là. . . dường như trong khoảnh khắc, thanh âm mềm mại đó không biết từ trong ký ức hay là phía sau vang đến, chẳng biết là thật hay giả:
"Trần đại ca. . ."
Bước chân hiệp khách khựng lại.
Ứng Long từng nói với hắn, ngươi không giống như một kiếm khách. Kiếm khách có lẽ toàn tâm toàn ý với kiếm, nhưng lòng ngươi lại quá mềm.
Mà du hiệp cười nói, ta trước tiên là người, là người cầm kiếm.
Khi hắn quay người lại, chỉ ôm một ý nghĩ cuối cùng, nhưng nhanh chóng có một đạo nhuệ khí xuyên thẳng lồng ngực hắn, đâm trúng trái tim, là khí vận bá đạo của đế vương. Khi kiếm khách còn chưa kịp phòng bị đã trúng chiêu.
Cảnh này khiến Địch Nhân Kiệt đồng tử co lại.
Mũ miện đế vương rơi xuống, Võ Chiếu hai tay nắm chuôi kiếm ngắn cũ kỹ do chính tay hiệp khách tạo ra, lưỡi kiếm xuyên thủng tim hắn, máu tươi không thể kiểm soát tuôn trào, Lai Tuấn Thần ở bên cạnh dùng một chén đồng hứng máu.
Theo truyền thuyết kể lại, khi còn nhỏ, Võ Tắc Thiên lúc đó còn là nữ quan hầu hạ Thái Tông Hoàng Đế, Thái Tông có một con ngựa quý tên Sư Tử Thông, không ai có thể thuần phục nó, Võ Tắc Thiên đáp lời rất lanh lợi, khiến Thái Tông phải ngạc nhiên: "Ta cần ba thứ, một là roi sắt, hai là côn sắt, ba là dao găm."
"Dùng roi sắt quất nó, không phục thì dùng côn sắt đánh đầu. Vẫn không phục thì dùng dao găm cắt đứt yết hầu nó."
Khi chuôi kiếm bị rút ra, trời đất đột nhiên tối sầm, quần thần kinh hãi thấy mặt trời bị nuốt chửng, Võ Chiếu rút đoản kiếm ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt, Lai Tuấn Thần mang máu của kiếm tiên đi, theo phương pháp trong cung mà chế thành tiên đan.
Nữ Đế ăn vào thì răng rụng mọc lại, tóc bạc hóa đen, có dấu hiệu trở lại thanh xuân.
Rồi vào ngày nọ, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Như Ý.
. . .
Tim nhói đau.
Trước mắt trầm luân.
Không biết qua bao lâu, Trần Uyên đột ngột mở mắt.
Trước mặt là một căn phòng tĩnh lặng có phần xa hoa, trong phòng đang đốt lò hương, một nữ quan tư dung tú lệ đang chỉnh hương, thấy hắn tỉnh lại thì kinh ngạc vội ra ngoài, một lát sau có hai lão giả từ bên ngoài đi vào, một người trong đó không phải Nho không phải Đạo, khí chất trong sáng nho nhã, còn chưa tới đã mỉm cười nói nhỏ:
"Gặp lại rồi. . . Trần Uyên."
Du hiệp ôm ngực, ngồi dậy, bình tĩnh nói: "Là các ngươi sắp đặt?"
"Coi như vậy đi."
Viên Thiên Cương thở dài: ". . . Rốt cuộc thì năm xưa ngươi và Canh Thần đã thấy những gì?"
"Thiên hạ gặp kiếp nạn, tinh tượng biến đổi, thậm chí sát cơ vô cùng khóa chặt lấy ngươi."
"Cho nên, nữ hoàng bệ hạ trước mặt mọi người giết ngươi một lần."
"Hai ta mượn cơ hội che mắt thiên cơ, lúc này mới đưa ngươi thoát khỏi tử kiếp."
Trần Uyên im lặng không nói.
Phất tay áo đặt một chồng giấy trắng lên bàn trước mặt hai đạo nhân.
"Bản dập Hà Đồ Lạc Thư, ta chỉ nhớ được nhiêu đó."
"Còn lại, đều quên sạch."
Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong thần sắc trang trọng nhận lấy, nói: "Hai ta sẽ chỉnh hợp nó lại."
"Cuối cùng hợp lại thành một quyển sách, tên là Thôi Bối Đồ. Trần Uyên hãy cố nhớ lại xem, nhớ tới nguồn gốc của chúng ta thì hãy tìm đến."
"Chuyện này không nên chậm trễ, ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe. . ."
"Chờ đã."
Du hiệp bình tĩnh hỏi: "Ngọa Hổ Lệnh, ở đâu?"
Viên Thiên Cương ngạc nhiên, cuối cùng lấy ra Ngọa Hổ Lệnh đưa cho hiệp khách tóc trắng. Một bên thì trước tác, chỉnh hợp Thôi Bối Đồ, một bên hỏi thăm du hiệp đang dưỡng thương. Lúc Thôi Bối Đồ sắp hoàn thành, du hiệp cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lệnh bài đã luân chuyển qua tay mình không biết bao nhiêu lần, trầm mặc hồi lâu, nhìn về phương xa, nói: ". . . Năm xưa tuy ta quên rất nhiều, nhưng ít nhất vẫn nhớ, đại kiếp không sai."
"Đúng vậy, đúng là một trận đại kiếp."
Trần Uyên hỏi: "Thôi Bối Đồ có thể coi như vào việc tương lai?"
"Chỉ có thể nói, tận lực mà thôi."
"Vậy có thể giúp ta thay đổi một chút được không?"
Viên Thiên Cương ngạc nhiên, rồi nói: "Có chuyện gì muốn chúng ta giúp cứ nói, đừng ngại."
Dừng một chút, cười giỡn: "Nhưng mà, năm xưa ngươi còn nói, tuyệt không làm quân cờ của ai."
"Trêu đùa một phen bọn ta."
"A. . . Chuyện bao nhiêu năm rồi, ngươi còn nhớ."
Kiếm khách tóc trắng khẽ cười một tiếng, rồi chợt yên lặng lại, không biết nghĩ tới điều gì mà trầm mặc hồi lâu, chỉ sờ vào Ngọa Hổ Lệnh, mặt trước viết ba chữ "Ti Đãi Giáo úy", còn mặt sau lại trống rỗng, hắn đột nhiên rung cổ tay, ngón tay chấm vào rồi viết một chữ ở mặt sau Ngọa Hổ Lệnh, thì thầm: "Bất quá, lần này, là ta cam nguyện nhập kiếp a."
Du hiệp vuốt ve một hồi, rồi đưa lệnh cho nam tử trước mắt, phất tay áo rời đi.
"Bằng thân tàn tạ, bảo vệ Thần Châu của ta."
"Nhớ kỹ, Viên Thiên Cương."
"Đại kiếp một đời kia, tên của ta. . . Vệ Uyên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận