Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 168: Chặt đứt trói buộc

Chương 168: Chặt đứt trói buộc
Khí cơ ngưng trệ, sát cơ lạnh lẽo, hết sức căng thẳng.
Sơn Quân hai mắt bình tĩnh, chỉ chỉ lên trên.
Theo tiếng hổ gầm trầm thấp, hắn đạp không mà lên, xông lên trên cao, rời xa khả năng bị quấy nhiễu bởi chiến đấu của binh khí loài người, cũng rời xa đám người bình thường. Vệ Uyên biết ý của Sơn Quân là muốn chiến đấu trên trời, đối với hắn mà nói, như vậy có thể tránh gây thương tổn tới người vô tội.
Vệ Uyên dùng thần tính Thủy Thần điều khiển thần thông ngự phong Cẩm Vũ Điểu để lại.
Dường như bởi vì đối mặt với kẻ địch chính là Sơn Quân, lần này hồn của Cẩm Vũ Điểu bộc phát ra sức mạnh cực lớn, tiếng chim hót thánh thót, có đến ba phần bao la hùng vĩ.
Vệ Uyên khẽ nhếch năm ngón tay, gió lớn ngưng lại.
Sau đó năm ngón tay nắm lại.
Gió lớn vốn vô định đột nhiên biến đổi, chỉnh tề mà có trật tự.
Bỗng nhiên, khí lưu xung quanh Vệ Uyên đột ngột hướng về phía hắn trào lên, phát ra tiếng gào thét nặng nề, dồn dập, thổi đến mức người đứng không vững, khiến cây cối điên cuồng lay động, bụi đất tung bay, phảng phất như lốc xoáy. Trước cái nhìn kinh ngạc khó tả của những người khác, ở trong tâm cuồng phong, Vệ Uyên cũng đạp lên gió lớn, lên như diều gặp gió.
Những tu sĩ bị thương lúc trước thiếu chút nữa trợn mắt hốc mồm.
Hai thân ảnh một trước một sau, phóng lên tận trời.
Bọn họ đánh vỡ kết giới vốn đã lung lay sắp đổ. Theo tiếng vỡ vụn thanh thúy, ý định ban đầu phải dựa vào kết giới để phong tỏa động tĩnh của chuyện này đã hoàn toàn thất bại. Những du khách vốn chưa đi quá xa ngẩng đầu lên, trợn to mắt, hôm đó họ thấy gió lớn mênh mông.
Họ thấy người phóng lên tận trời.
...
Gió lớn mãnh liệt đập vào mặt.
Lực lượng điều khiển Cẩm Vũ Điểu ngày xưa, chỉ có thể khống chế gió để chiến đấu. Một khi vượt qua cực hạn có thể chưởng khống, liền có khả năng sẽ bị yêu lực phản phệ, nhưng bây giờ Vệ Uyên không cần phải lo lắng điều này, có thể thỏa thích phóng thích lực lượng.
Trong bản tính của con người, ẩn chứa khát vọng về bầu trời.
Gió lớn hung tợn quấn quanh người, Vệ Uyên theo sát Sơn Quân đang bay lên không trung, rất nhanh đã đánh vỡ từng mảng lớn tầng mây.
Quần áo, cánh tay, thậm chí tóc của Vệ Uyên đều bị ướt đẫm.
Khi xuyên qua mây mù, hắn cảm thấy một cảm giác bị đè nén, cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn, giống như đang đi xuyên qua một hành lang vĩnh viễn không có hồi kết, nhưng điều này chung quy cũng chỉ là ảo giác.
Tuy nhiên, chỉ thoáng qua, tầm mắt đột nhiên mở mang.
Bên trên là bầu trời trong xanh không thể nhìn thấy từ mặt đất, trước mắt vừa rộng lớn vừa bát ngát, mây mù lưu động. Còn bên dưới chân, sông núi biến thành một bức họa hùng vĩ, từng mảng biển mây trào dâng, trời rộng như tấm màn, phảng phất chốn tiên cảnh lưu ly.
Theo ánh mắt mở mang, còn có lồng ngực.
Đáy mắt Vệ Uyên hơi trợn lớn, chợt hô lên một hơi, nhìn Sơn Quân áo đen đối diện. Tám mặt hán kiếm trong tay vẫy một cái, tay trái cũng khẽ chỉ dẫn. Theo tiếng huýt dài, lưu quang màu đỏ rực phảng phất như rồng lửa kéo về phía Sơn Quân. Tiếng kiếm reo hùng vĩ. Mà Vệ Uyên biết mình cùng Sơn Quân giao chiến đã vượt qua kết giới, chắc chắn không thể che giấu được.
Dứt khoát không suy nghĩ thêm về những rắc rối sau này.
Thấy cảnh tượng mở mang này, cuối cùng là nhịn không được thét dài một tiếng. Biển mây bốc lên, cầm kiếm xông về phía Sơn Quân. Pháp kiếm màu đỏ dẫn đầu tiếp xúc với Sơn Quân, bị chiến kiếm trong tay người sau đánh bay, sau đó Vệ Uyên đã ở gần. Hai mắt hiện lên màu vàng, đột ngột vặn người, phách trảm.
Kiếm khí như sương.
Một mảng mây mù, bị sinh sinh chẻ ra.
...
Lão đạo sĩ đang chuẩn bị pháp đàn đã bị tiếng nổ liên hồi của đại bác làm kinh sợ, sau đó đi ra ngoài xem. Thấy Sơn Quân phóng lên trời, đầu tiên ông vô thức muốn chửi ầm lên thế thì còn đánh đấm gì, nhưng chợt thấy Vệ Uyên theo sát phía sau, ông cạn lời, suýt chút nữa cổ tay run lên, vứt luôn cả phù trong tay.
"Tiểu tử này..." Thiên Thần Tử há hốc mồm.
Đã có thể bay lên không trung ngự gió, tên này lần trước làm sao còn cần bản thân cho phù hộ giáp mã?
Thằng nhóc hỗn láo này diễn ta?
Lông mày trắng của lão đạo sĩ nhíu lại, chợt ý thức được, với sức mạnh biểu hiện này, có khi bản thân chưa chắc đã lớn tuổi hơn đối phương.
Chắc không khéo việc vừa rồi xưng hô hắn là tiểu tử đã xem như chiếm tiện nghi rồi.
Nhưng mà, dù sao thì cái này cũng đã có chút phần thắng rồi.
Lão nhân hô một hơi dài, mặt mày giãn ra. Trước đó ông đã lấy gỗ tử đàn xây dựng pháp đàn, lấy phù binh mã làm nguyên liệu, dùng huyết lệ của nhiều đạo sĩ cuối cùng thay chu sa, vật liệu coi như đã đầy đủ, nhưng có hiệu quả hay không, lại có thể phát huy được mấy phần hiệu lực, vẫn còn là vấn đề.
Ông bày từng lá bùa ra, hít sâu một hơi, bắt đầu lên đàn làm phép.
...
Trên bầu trời, Vệ Uyên dùng thần tính Vô Chi Kỳ đối địch với Sơn Quân, lúc này mới cảm nhận được rõ ràng sự cường đại khó lường của thần linh. Trong tình huống có được lực lượng Vô Chi Kỳ, cho dù là pháp kiếm của Trương Đạo Lăng, hắn đều có thể điều khiển như cánh tay vận dụng. Phân tâm hai bên, nhất niệm khống chế pháp kiếm kia, dùng Huyền Nguyên Kiếm Quyết không ngừng công kích.
Một mặt Vệ Uyên tự thân thì cuốn theo gió lớn, không ngừng giao chiến với Sơn Quân.
Trong chốc lát vậy mà không hề rơi xuống hạ phong.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu là do sức mạnh Vô Chi Kỳ, chống lại thần tính đến từ Sơn Quân.
Là bởi vì Sơn Quân cũng vừa mới đột phá giới hạn ban đầu, đặt chân tới cấp độ bây giờ, còn xa mới đạt tới đỉnh cao của thần linh, nhưng cho dù vậy, trận giao thủ này cũng đã vượt qua phạm trù của người tu hành phàm nhân.
Những người tu hành ở phía dưới gắt gao nhìn chằm chằm vào tất cả những gì xảy ra phía trên.
Gió lớn nổi lên tứ phía, biển mây bốc lên, kiếm khí lạnh lẽo không ngừng chém xuống. Vân khí rung động vì dư ba, bốc hơi, sau đó lại bị lực lượng khác nghiền nát trong tiếng hổ gầm tùy ý, từng mảng lớn mây mù trực tiếp tan biến.
Và theo giao phong của hai thần tính.
Gió bão nổi lên, sấm sét kéo tới. Rồi bởi vì mây mù tan đi mà trời đổ mưa. Sơn Quân đưa tay, mây mù tan và tia chớp lập tức ngừng lại, chợt lẫn vào mây mù mênh mông, sau lưng hắn hóa thành một con Bạch Hổ dữ tợn, ngẩng đầu gào thét.
Chợt, pháp kiếm kéo tới, khuấy động hơi nước trong mây mù.
Sau đó xoay tròn không ngừng lao lên, chém vào Bạch Hổ do Sơn Quân biến thành.
Hơi nước tỏa khắp, ngưng tụ lại, hóa thành lân giáp, móng vuốt sắc nhọn. Chuôi pháp kiếm tự nhiên biến thành một hàng dài, từ thần tính Thủy Thần diễn hóa thành Thủy Long, từ thần tính gió núi diễn hóa thành mãnh hổ. Hai bên giao tranh trên bầu trời Ứng Thiên phủ. Nếu như chỉ nói có hai bóng người thì, với tốc độ giao thủ cùng với khoảng cách đủ xa của Vệ Uyên và Sơn Quân, đại bộ phận người khó mà cảm giác được.
Như vậy biến cố trước mắt đã đủ rõ ràng.
Chưa nói đến việc bản thân Vệ Uyên cũng chỉ là một người phàm, việc đứng trước cảnh tượng đáng sợ này.
Đám người phía dưới, dù ở xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự hùng vĩ bên trong sự biến hóa này. Mỗi một lần Vệ Uyên lùi lại, hay bị đánh trúng đều sẽ làm lay động thần kinh của họ. Mà lúc này, những người bình thường của Ứng Thiên phủ cũng đã cảm nhận được cảnh tượng xảy ra trên bầu trời.
Khủng hoảng, bối rối, kinh hãi.
Lúc này đã có người bắt đầu cố gắng ổn định lại trật tự của đám người. Và nhờ vào sự kiện sông Hoài nhập biển đã từng xảy ra trước đó, mọi người coi như đã thấy qua việc đời, đã có một sức kháng cự tâm lý nhất định. Thậm chí có người còn dạn dĩ lấy điện thoại di động ra, quay trực tiếp từ xa.
"Mọi người có thể thấy, cảnh tượng Long Hổ tranh đấu đang diễn ra trên bầu trời Ứng Thiên phủ."
"Hiện tại chúng ta chưa biết, rốt cuộc Long Hổ này là cái gì, là thần tiên hay là yêu quái. Nhưng ta chỉ biết, chuyện sông Hoài thay đổi đường vào biển lần trước không phải là sự trùng hợp, thế giới quen thuộc này của chúng ta đang dần dần phát sinh một sự biến đổi nào đó, một sự biến đổi mà chúng ta không biết là tốt hay xấu."
Ban Hoành Vân là một streamer game có ký kết hợp đồng trên mạng, từng là một phóng viên.
Bây giờ anh lại một lần nữa nhắm camera vào bên ngoài.
Giống như thời còn trẻ, khi đang ghi lại tình hình chiến trường ở nước ngoài.
Sau đó, anh nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Tiếng nổ, gần như là tiếng gào thét, hoặc tiếng rống giận dữ, giống như một loại mãnh thú nào đó. Hơi thở Ban Hoành Vân hơi ngưng lại, sau đó cảm nhận được một cảm giác rung động quen thuộc, từ xương cụt trào lên. Anh dừng lại, lẩm bẩm như người mất hồn: "...Là máy bay chiến đấu quần thể."
Trên bầu trời, hệ thống máy bay chiến đấu Thần Châu Long Tướng cất cánh, với tốc độ nhanh nhất lao tới chiến trường.
Tiếng oanh minh đặc trưng của máy bay chiến đấu khiến cả thành phố rơi vào im lặng.
Điều này đại biểu, trong cuộc chiến Long Hổ kia có sự tồn tại của một bên đối địch tuyệt đối.
Là kẻ địch...
...
Máy bay chiến đấu Long Tướng lướt qua trời cao.
Dựa theo phân tích ban đầu, bọn họ không thể đến quá gần. Sức mạnh của khoa học kỹ thuật hiện đại là một chỉnh thể, vô cùng tinh vi, mạnh mẽ. Mà Sơn Quân trước đó đã cho thấy sự hiểu biết về khoa học kỹ thuật hiện đại, nếu như bị hắn phá hỏng một chỗ thiết bị tinh vi nào đó của máy bay chiến đấu, thì con mãnh thú này sẽ mất đi sức chiến đấu ngay lập tức.
Mà hệ thống khóa mục tiêu của chiến cơ lại không thể tự động khóa mục tiêu vào bản thể Sơn Quân.
Chuyển sang dùng tay.
Đội máy bay chiến đấu tản ra trong nháy mắt, vũ khí hiện đại đủ loại, đầy đủ mạnh mẽ. Lần này căn bản không sử dụng thuốc nổ, mà trực tiếp áp dụng vũ khí mang tính xung kích động năng. Cho dù là thần linh, cũng không thể hoàn toàn bỏ qua loại vũ khí tinh diệu, mạnh mẽ và đắt đỏ này khi đang giao tranh với kẻ địch.
Sơn Quân đưa tay, không khí ngưng lại, ngăn chặn đạn dược, không bị thương.
Nhưng Vệ Uyên bỗng nhiên lao lên phía trước.
Pháp kiếm tê minh chém về phía Sơn Quân.
Rồi bị kiếm trong tay Sơn Quân ngăn cản.
Vệ Uyên trực tiếp xông tới, tay phải chớp mắt cầm pháp kiếm của Trương Đạo Lăng. Bao tay cụt ngón trên tay phải sớm đã không chịu nổi kình khí, trực tiếp hóa thành bột mịn, Nguyên Mệnh Xích Lục cổ xưa nhất của Chính Nhất đạo chậm rãi sáng lên, thanh kiếm này chợt rít lên, trực tiếp chém tới vai Sơn Quân.
Tiếp đó, Vệ Uyên trực tiếp buông tay, vứt kiếm đi, tay phải nắm chặt, đấm mạnh vào bụng Sơn Quân.
Một chữ "Phong" quát khẽ.
Cho dù là Sơn Quân, trong nháy mắt này cũng chịu ảnh hưởng.
Vệ Uyên lập tức lùi lại, trong nháy mắt này, đội máy bay chiến đấu đổ đạn đạo có thuốc nổ, đánh vào người Sơn Quân đang bị ảnh hưởng bởi cú đấm và bùa chú. Tiếp theo đó, theo tiếng gầm của mãnh hổ, Bạch Hổ được biến thành từ ánh chớp và mây mù vung vuốt quét ngang, quét hết ngọn lửa hung tợn.
...
Thiên Thần Tử chăm chú nhìn biến hóa trên bầu trời.
Lão đạo sĩ đã sống đủ lâu, biết rằng căn bản không có cái gì gọi là cơ hội tốt nhất. Chỉ cần đạt tới tiêu chuẩn nhất định, có thể thành chuyện, thì đó chính là cơ hội tốt nhất. Ông nhắm vào thời khắc Sơn Quân lộ ra thủ đoạn giống pháp tướng, gắng gượng chống lại đòn đánh phá của máy bay chiến đấu, bất ngờ đập mạnh pháp lệnh trong tay.
Không thể có lần thứ hai loại công kích này!
Đây cũng là một vấn đề của vũ khí hiện đại, cái đồ chơi này của mẹ nó chính là đồ tiêu hao.
Phải nắm bắt cơ hội ngay lập tức!
Mẹ kiếp nó!
Lão đạo sĩ thầm chửi rủa trong lòng, dữ tợn ngước nhìn lên bầu trời, cầu nguyện những huynh đệ ở Bạch Vân quán đừng như xe bị tuột xích vào lúc này. Lần pháp đàn này, chuẩn bị chưa đủ, vật liệu chưa đủ, quy tắc điển nghi, về mặt ý nghĩa thì nghiêm ngặt, nhưng thực tế lại không phù hợp yêu cầu.
Ông đã làm hết sức mình rồi, có thể có được mấy phần hiệu lực, thì phải trông cậy vào ông trời.
Bầu trời trầm thấp sụp xuống.
Gần như chỉ trong một hơi thở, dị trạng xuất hiện.
Thiên đình hiện đại là lực lượng được hình thành khi chân linh của những bậc chân tu đời đời chết đi tán đi, nhưng đạo hạnh của họ lưu lại ở thiên địa. Cái gọi là Thiên Thần binh tướng căn bản không có chân linh, chỉ nhận sắc lệnh cùng điển nghi. Mà bây giờ, điển nghi lại không đủ hợp quy tắc, càng không có sắc lệnh, phần lớn thần tướng trong thiên đình đều không hề có chút phản ứng.
Thế là, chỉ có chân linh tiền bối Bạch Vân quán hồi đáp.
...Chỉ có điều, là tất cả các chân tu Bạch Vân quán lịch đại, đều không ngoại lệ.
Pháp chính là tiếng lòng.
Điều này đã vượt quá cực hạn của pháp đàn.
Lão đạo nhân kinh ngạc thất thần, cuối cùng cũng không còn vẻ hào hứng thành công, nhìn xung quanh cảnh tàn cuộc của Bạch Vân quán, chỉ còn lại nỗi buồn vô cớ.
...
Không khí ma sát, phát ra tiếng ầm ầm. Mà âm thanh hùng vĩ này không ngừng khuếch tán, ngay cả bản thân Vệ Uyên cũng bị phản phệ bởi luồng khí cơ hùng vĩ, kêu lên một tiếng đau đớn, suýt chút nữa ho ra máu tươi, ý thức mơ hồ trong giây lát.
Sau đó, hắn thấy thiên địa sụp xuống, ép xuống, thấy giữa hư không, phảng phất có một xiềng xích to lớn cấu thành từ mây mù, từ từ xuyên xuống với một khí thế nặng nề và đầy uy áp. Từng chiếc xiềng xích đơn lẻ gần như là một ngọn núi, xuyên thủng vai pháp thân mãnh hổ của Sơn Quân, xuyên qua xương sống, sau đó như muốn kéo hắn lên trời, chậm rãi kéo thẳng.
Mãnh hổ giãy giụa gầm thét, khiến sấm sét du tẩu trên bầu trời, đập vào xiềng xích.
Thế là gió lớn tứ phía, khiến xiềng xích lắc lư không ngừng.
Thế là ánh chớp, sấm sét, nổ tung Lôi Hỏa, bị gió lớn quét sạch.
Nhưng khi ánh chớp tan đi, gió bão lắng lại, chiếc xiềng xích vẫn như trước khi xuất hiện. Thậm chí trong gió lốc sấm sét, nó càng trở nên trang nghiêm, to lớn, càng làm cho người ta kinh sợ. Sự biến hóa này, gần như là thần thoại tái hiện, khiến người tu hành hay người phàm, đều không nói lên lời trong giây phút đáng sợ đó.
Vệ Uyên cưỡng ép khống chế lại ý thức của mình.
Hắn biết, cơ hội đến rồi.
Hắn không phủ nhận ý chí kiên quyết của Sơn Quân, không phủ nhận vai trò của Thần trong việc cấu trúc thần tính, nhưng cũng không thể phủ nhận đạo khí vận mà Lưu Tú đã ban tặng, cũng chính là cái giúp đối phương có thể siêu thoát Địa Linh, tiến lên trở thành thần, hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội, chặt đứt khí vận, đoạn tuyệt vị trí đài cao của thần linh.
Trong thời đại này, việc "giết chóc" thiên thần.
Có lẽ nguy hiểm, nhưng không có lựa chọn nào khác.
Vệ Uyên nhắm mắt, đồng tử từ màu vàng biến thành màu mực.
Giờ phút này, từ Thần trở thành người.
Lực lượng Vô Chi Kỳ tán đi.
Sau đó, chỉ dựa vào tàn hồn của Cẩm Vũ Điểu ngự gió, đứng trên cao. Mà thần tính Vô Chi Kỳ thì ngưng tụ trong lòng bàn tay Vệ Uyên, theo quỹ tích ký ức, hóa thành phù lục cuối cùng của Trương Giác, trong nháy mắt này, đồng tử Sơn Quân hơi co vào, nhìn về phía Vệ Uyên. Hắn cảm thấy ở người phía sau một sức mạnh đủ để uy hiếp tự thân.
Vệ Uyên chỉ chém một cái, pháp kiếm của Trương Đạo Lăng lập tức tấn công Sơn Quân.
Mà tự thân thì tay phải cầm kiếm, chuẩn bị cho một kích cuối cùng.
Lại không ngờ rằng, Sơn Quân đối diện với pháp kiếm kia, không tránh không né, sinh sinh ăn một kiếm này. Hai cánh tay hắn bị xiềng xích vô hình trói buộc, hai mắt lại vẫn lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Uyên, đột ngột quát khẽ: "Cẩm Vũ Điểu, ngươi còn muốn phản bội ta lần thứ hai sao?!"
Tàn hồn của Cẩm Vũ Điểu trong khoảnh khắc này dừng lại.
Sơn Quân trầm giọng gầm thét: "Còn không mau lui xuống!!"
Tiếng hổ gầm vang dội. Vệ Uyên nghe được tiếng kinh hãi của Cẩm Vũ Điểu bên tai. Sau đó, đạo tàn hồn đó vậy mà sinh sinh bị tiếng hổ gầm của Sơn Quân đánh tan. Trong mắt Vệ Uyên hiện lên một tia ngạc nhiên, một tia không cam lòng. Sơn Quân là chủ quân, có đủ sức mạnh để khống chế thuộc hạ là điều không hề nghi ngờ.
Nhưng hắn lại không ngờ tới việc sau khi Sơn Quân thành thần, hiệu quả lại lớn đến vậy.
Mà thần tính Vô Chi Kỳ đã hóa thành Trảm Long phù lục. Không có sự che chở điều khiển của thần tính Vô Chi Kỳ, Cẩm Vũ Điểu căn bản không thể đối đầu với Sơn Quân.
Hắn đã dự liệu trước khả năng này, nhưng lại không ngờ rằng Cẩm Vũ Điểu từng tùy ý làm bậy, khi đối mặt với Sơn Quân, lại yếu đuối không biết làm gì. Hoàn toàn không có chút tâm thái nào có thể nói. Ngay cả việc chống đỡ đến khi hắn hoàn thành công đoạn cuối cùng của đạo bùa chú này cũng không thể.
Thiên Thần Tử ngẩng đầu, tròn mắt nhìn thân ảnh kia khi còn chưa kịp xuất ra kiếm cuối cùng thì đã mất lực rơi xuống.
Nhưng ông đã bất lực.
Còn bây giờ, rất nhiều người, hoặc thông qua ống nhòm, hoặc thông qua những cách khác, đều biết con mãnh hổ vừa nãy chính là kẻ địch, còn bây giờ 'người một nhà' đã mất lực rơi xuống. Rơi từ một độ cao như vậy, cho dù là thân thể thép cũng sẽ bị ngã chết.
Tốc độ rơi của Vệ Uyên ngày càng nhanh, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Pháp kiếm gào thét muốn đến tiếp lấy hắn, nhưng ngược lại lại bị Sơn Quân kiềm chế. Vệ Uyên thấy máy bay chiến đấu có vẻ đã bị ảnh hưởng bởi Sơn Quân, gió theo hổ, gió lớn xung quanh Sơn Quân hình thành các tầng hỗn loạn cực kỳ không có quy luật, khiến quỹ đạo bay của máy bay chiến đấu bắt đầu mất cân bằng.
Tay trái của Vệ Uyên, phù lục biến thành từ thần tính Vô Chi Kỳ vẫn còn đó.
Chỉ cần bóp nát, cũng đủ để cho hắn cưỡng ép dựa vào hơi nước để bay lên không, là cái gọi là điều khiển sương mù.
Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc không còn thứ gì có thể chặt đứt thần tính của Sơn Quân.
Bản thân hắn không có đạo hạnh của lão sư, không có thần tính. Dù liều mạng thì chưa chắc đã làm được.
Vệ Uyên trợn mắt, nhìn chằm chằm vào gió lớn hùng vĩ càng ngày càng cuộn trào, thở ra một hơi, tám mặt hán kiếm trong tay rít lên. Hắn nhìn gió, như muốn nắm lấy thứ gì đó. Hắn thật sự thấy được, từ tận đáy lòng, hình ảnh đạo sĩ trẻ từng nói với mình, từng hình ảnh cứ trôi qua.
Còn những dị thú từng thấy ở thời Thái Cổ, cũng nhất nhất hiện ra trước mắt.
Thậm chí cả những phương thuật thời Tiên Tần.
Đã nhìn thấy, đã biết, đã học.
Trong mắt Vệ Uyên hiện lên một vòng điên cuồng, quyết tuyệt khó nhận ra, giống như kiếp trước hắn từng đứng chắn trước mặt Bác thú, cuối cùng hắn nhìn thoáng qua Sơn Quân ẩn sau mây, khóe miệng nhếch lên. Vứt bỏ quá khứ, hòa làm một thể. Không chỉ có một mình hắn có tâm thái này.
Vệ Uyên nắm chặt phù lục trong tay trái, điều chỉnh cơ thể giữa không trung.
Nhắm mắt, ngưng thần.
Như không biết mình sắp rơi, sắp chết.
Cuối cùng hắn nói nhỏ, "Phù chính là tâm ngữ điệu..."
Trong tay không phải là pháp kiếm, cũng không phải là Cửu Tiết Trượng, mà là một thanh sắt bình thường.
Vệ Uyên cũng chỉ phẩy nhẹ thân kiếm, Ngọa Hổ máu tươi chú linh. Trên thân kiếm xuất hiện từng đạo phù lục đường vân, rồng bay phượng múa. Lúc này không câu nệ vào Chính Nhất đạo hay là Thái Bình đạo, làm liều tùy ý. Tóc đen của Vệ Uyên bay lên, hai tay hắn cầm kiếm, cắn răng một cái, sau đó cắm ngược xuống hư không một cách mạnh mẽ. Phù lục dày đặc trong hư không, hóa thành phù trận, phảng phất như pháp đàn.
Là Vệ Uyên.
Không phải là Uyên.
Hắn, trong tiếng hít thở, nói: "Gió lớn."
Gió là cái gì?
Là không khí lưu động, là sự khuếch tán, là khí cơ giữa thiên địa.
Là ngựa hoang vậy, là bụi bặm vậy, là sự hít thở cùng nhau của sinh vật.
Gió không bỏ sót nơi nào, cũng có thể mang theo âm thanh lan tràn. Theo gió giữa thiên địa lúc này, tất cả mọi người đều nghe rõ một câu kia "Gió lớn", sau đó không biết tại sao, không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, phảng phất không có một tia gió. Cũng bởi vậy mà một lần nữa quay trở lại cảm giác oi bức khó chịu.
Ban Hoành Vân cảm giác mồ hôi thấm ướt lưng mình.
Một loại kiềm chế và tĩnh mịch không thể diễn tả thành lời.
Sau đó, dường như tiếng thì thầm nhẹ nhàng của thiên địa theo gió: "Đưa tới."
Ban Hoành Vân cảm giác được từng tia từng tia lạnh lẽo.
Hắn đưa tay, cảm nhận được khí lưu lưu động giữa năm ngón tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Khí lưu yên tĩnh bắt đầu điên cuồng trào lên, tụ tập tại một chỗ trên bầu trời. Gió là khí lưu động, ở nơi xa xôi, là gió nhẹ ôn hòa, nhỏ bé không thể nhận ra. Mà dần dần đến gần, gió liền bắt đầu gia tốc, phảng phất như dòng suối chảy, cuối cùng triệt để hóa thành dòng nước xiết hung bạo.
Tiếp đó, một tiếng động mãnh liệt, vang vọng đất trời.
Ngay lúc gian nan khống chế máy bay chiến đấu, viên phi công nhìn thấy các dụng cụ đặc thù trên máy có sự biến đổi kịch liệt, nói: "Báo cáo, có một luồng phản ứng mạnh xuất hiện, đang tới gần với tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Không, không kịp!"
Tiếng thét vang lên tận trời.
Những cảnh sát giao thông mạo hiểm duy trì giao thông ở bên kia cầu vượt quay đầu. Những người dân sống giữa rừng thép hiện đại ngẩng đầu lên. Bọn họ thấy những chiếc máy bay chiến đấu, tinh hoa của khoa học kỹ thuật nhân loại bay trên trời, thấy biển mây trắng như đại dương.
Thấy gió lớn phảng phất hóa thành cá voi khổng lồ, phá vỡ biển mây, ôn nhu du động trên bầu trời.
Bên trên thần là bầu trời bao la, là sự vĩnh hằng chưa từng biến đổi. Còn bên dưới là những tòa cao ốc san sát của thành phố, là đèn đỏ đèn xanh nhấp nháy, là ô tô dừng trên đường. Thần du động trên bầu trời, đội máy bay chiến đấu đột nhiên ổn định lại, thoát khỏi ảnh hưởng của gió lớn, bay về phía bầu trời.
Đôi cánh thép cùng thần thoại truyền thuyết gặp thoáng qua, thần thoại cùng hiện đại trong khoảnh khắc này giao hòa.
Đồng tử Sơn Quân ngưng lại, đáy mắt lần đầu tiên xuất hiện vẻ bất ngờ.
Dưới chân Vệ Uyên, mượn lực của gió lớn lúc trước biến thành hình bóng Côn Bằng tán đi. Vốn nó chỉ là gió biến thành hình, chỉ là mượn hình dạng để cường tráng uy thế. Vệ Uyên bị cơn gió lớn này ném lên cao. Rút kiếm giữa không trung và chỉ chém một cái. Pháp kiếm của Trương Đạo Lăng cùng với thanh hán kiếm tám mặt vốn chỉ là sắt thường đồng thời rời tay.
Hóa thành một đạo quang ảnh màu đỏ và một đạo màu xanh, chớp mắt xuyên thủng cánh tay Sơn Quân.
Thiên Sư đời thứ nhất, pháp kiếm.
Ngọa Hổ đời cuối cùng, chiến kiếm.
Vệ Uyên bay lên không trung rồi rơi xuống. Trong nháy mắt, rơi xuống trước mặt Sơn Quân và chỉ chém ngang.
"Thái Bình Yếu Thuật, bắt đầu ở khu bệnh, cuối cùng trảm long."
Âm thanh dừng một chút. Nhớ đến câu nói "Mời Đại Hán chịu chết" của đạo nhân trẻ tuổi. Vệ Uyên lại chỉ nói:
"Nghiệt thần, đền tội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận