Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 476: Phá cục huyễn cảnh

Chương 476: Phá cục huyễn cảnh
Luồng tin tức khổng lồ trong nháy mắt quét qua, cùng với áp lực cực lớn lên hồn phách. Hắc bào nam tử gần như không khống chế nổi kêu lên một tiếng đau đớn, che miệng lùi lại, thân thể xiêu vẹo, từ kẽ tay mặt chảy ra rất nhiều máu tươi, giống như có một mũi khoan khổng lồ đang khoan trong đầu, thần hồn đau đớn kịch liệt, trước mắt hoảng hốt. Thiếu niên tăng nhân trước mắt vẫn bình thản. Phật quang vẫn trầm ngưng như trước.
Hắc bào nam tử trầm mặc một hồi, vươn tay, năm ngón tay khẽ nhếch, đem quyển cổ thư trên mặt đất thu vào tay, nói: "Đạo Diễn, đây là thứ ngươi muốn, hiện tại ta có thể đem vật này cho ngươi, ngươi cũng có thể mang theo những người này lui ra ngoài." "Ta tuyệt đối sẽ không ra tay với ngươi nữa." Thiếu niên tăng nhân nhíu mày, nhìn xuống quyển cổ thư, nói: "Giao dịch tốt đấy." "Nhưng ngươi tính sai một điểm." "Bần tăng đúng là muốn quyển sách kia, nhưng quyển sách bất quá là vật chết." Hắn thản nhiên nói: "Trong mắt đệ tử Phật môn, dù là xá lợi tử của Thích Ca Mâu Ni, cũng không bằng người sau lưng bần tăng quan trọng, huống hồ cao nhân Thần Châu ta đã đến, yêu ma, bần tăng ngược lại muốn xem ngươi làm sao đây?"
"Người đến khí cơ hùng hậu, là hiếm có trong thiên hạ, thần thông quảng đại, người tu vi vô song!" "Dù là ta mấy trăm năm nay cũng chưa từng gặp qua mấy người." "Đợi đến hắn đến, ngươi sẽ biết hạ tràng." "Bần tăng đến lúc đó lại hướng hắn nói lời cảm tạ ơn cứu mạng." "Còn bây giờ..." Đạo Diễn chắp tay trước ngực, vẻ mặt trang nghiêm: "A Di Đà Phật... Có biết tịnh thổ là gì không?" "Ừm? ? !"
Lấy tăng nhân làm tâm điểm, một đạo phật quang khuếch tán, cuối cùng hóa thành một lĩnh vực phật quang trong suốt bao phủ tất cả những người bình thường phía sau, tiếng tụng kinh an tường của Phật môn khiến những người bình thường rơi vào giấc ngủ say, còn thiếu niên tăng nhân thì mắt híp lại.
Đám người ngủ say, tu sĩ Phật môn vừa rồi còn lộ vẻ ôn hòa yên tĩnh, một cái chớp mắt lời nói đã sắc bén: "Tịnh Thổ tông của ta cùng Thiền tông, Long Hổ, bất quá là tranh giành đạo thống ở Thần Châu!" "Ngươi thì là cái gì." "Cũng xứng đánh đồng với chúng ta?" Tăng nhân cười lạnh mấy tiếng, khẽ tụng Phật kệ: "Chư tướng Khổ Hải, khôn cùng trầm luân." "Tịnh thổ tạm nghỉ, một thuyền phổ độ." Đến giờ phút này, đại pháp tu hành căn bản của tăng nhân áo đen mới phô bày không sót, hắn đứng thẳng ở trước tịnh thổ, vô số huyễn cảnh mê hoặc vốn đang gia trì lên người những người bình thường này giờ lại gia trì lên người thiếu niên tăng nhân, phảng phất đem chấp niệm và dục vọng của những người kia gánh vác lên mình, thần sắc vẫn thản nhiên: "Đủ loại tội nghiệt, đều do ta gánh chịu." "Địa ngục trống không..." "Cũng không thành Phật."
Hai mắt hắn khép hờ, mạnh mẽ gánh những dục vọng biến thành huyễn cảnh kia. Hắc bào nam tử kinh ngạc trước sự cường ngạnh ẩn sâu trong lớp tính cách bề ngoài của tăng nhân. Thế mà mạnh mẽ biến vùng này thành tịnh thổ của Phật môn, cưỡng ép dùng thần hồn của mình dung nạp dục vọng của mọi người, dùng phương pháp như vậy để hóa giải huyễn cảnh, lại liên kết mình với tịnh thổ, chỉ cần hắc bào nam tử tấn công, tịnh thổ sẽ phun trào, đồng nghĩa với việc tạo viện trợ cho Đạo Diễn phá vỡ huyễn cảnh, hơn nữa còn phải chịu sự phản phệ từ huyễn cảnh. Đồng thời đem phòng ngự và tấn công của Phật Môn dung hợp trong một môn thần thông.
Là bởi vì có viện quân đến, có thêm lực lượng, cho nên có thể buông tay đánh cược một lần rồi? Điều làm hắc bào nam tử kinh ngạc khó tả nhất, là dù phải gánh chịu áp lực lớn đến vậy. Thần hồn của vị thiếu tăng này lẽ ra đã phải rơi vào huyễn cảnh. Vậy mà vẫn giữ từng tia lý trí và tự chủ, không hề lập tức chìm đắm vào. Ngay cả đối thủ cũng không nhịn được than thở trong lòng. Đây là một phật tâm kiên cường biết bao! Không hổ là hòa thượng tu luyện pháp môn Địa Tạng.
Mà Đạo Diễn mạnh mẽ kháng lại áp lực thí luyện của huyễn cảnh hàng ngàn người, không hề lập tức rơi vào huyễn cảnh của chính mình, gồng mình lên, trong tay pháp ấn xoay chuyển, sắp xếp những người bên trong vùng tịnh thổ phía sau theo thứ tự nam nữ già trẻ, cao đứng sau, thấp đứng trước. Người quá thấp thì đứng trên tảng đá, người quá cao thì ở dưới chân tạo ra cái hố. Chỉnh tề sắp xếp thành hai hàng. Lúc này mới thở ra một hơi. Bình thản rơi vào huyễn cảnh.
Đạo Diễn cuối cùng nhìn hắc bào nam tử kia, trong lòng tiếc nuối. Cười thì thôi, chỉ có một bên khóe miệng nhếch lên, miệng cười méo... Có chút khó coi. Muốn kéo cả bên trái lên, cho cân đối. Đáng tiếc. Bất quá, dục vọng và chấp niệm của ta... Sẽ thấy cái gì đây? Chấp niệm của những người bình thường kia hay sao? Ý nghĩ của thiếu niên tăng nhân chỉ thoáng qua, rồi hoàn toàn bị huyễn cảnh nuốt chửng, rơi vào thí luyện của chính mình...
...
Còn giờ khắc này, Vệ Uyên đang ở chỗ kia. Lúc trước thanh niên thấy mấy người che mặt đi về phía Vệ Uyên, lấy hết dũng khí, định ném tảng đá trong tay ra thì đột nhiên bị một lực đẩy từ trên vai, kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện thiếu nữ đồng hành bị dây leo lan ra cuốn lấy cổ chân, sắc mặt trắng bệch. Nhìn từ vị trí này. Nếu như vừa rồi hắn không bị đẩy ra, người bị quấn lấy bây giờ là hắn. Giờ phút này, khi thấy đồng bạn bị bắt lại, lòng nóng như lửa đốt nhào tới thì đột nhiên cành cây hoa đào vặn vẹo đáng sợ chậm rãi ngưng lại, sau đó hóa thành cát trắng bụi bay phấp phới, thanh niên vội vàng đỡ thiếu nữ mặc váy vải bông dài đứng dậy, vội vã quay đầu lại, thấy biển hoa dây leo đã bao phủ thanh niên ngồi trên xe lăn. Sau đó, tất cả biển hoa đào này, trong nháy mắt sụp đổ.
Như thể đã bị phơi khô qua mấy ngàn năm dài dằng dặc. Chết lặng lẽ hong khô gần như trong nháy mắt lan đến tận tầm mắt có thể nhìn thấy. Ngay cả hai hộ vệ cao lớn che mặt kia cũng theo biển hoa đào tan tác, chỉ có người trẻ tuổi trông còn nhỏ hơn mình mấy tuổi và nữ tử mặc giáp trụ, mặt che kín ở trước người hắn không bị ảnh hưởng, cảnh tượng tràn ngập tĩnh mịch và tàn lụi, tạo nên vẻ đẹp làm rung động lòng người. Vì chung quanh hoa đào đã vỡ vụn hết, thanh niên và thiếu nữ cũng bị nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Vệ Uyên chú ý tới hai người, hơi kinh ngạc, mỉm cười nói: "Hai vị, có cần giúp gì không?" Thanh niên do dự một lát, nghĩ rằng mình cũng không thể thoát, dứt khoát tới gần. Vệ Uyên cố ý hỏi han tình hình nơi đây, chủ động chữa thương cho thiếu nữ kia, phù lục Đạo môn vốn bao hàm toàn diện, vừa phất tay vẽ bùa, dùng phù pháp khôi phục thân thể thiếu nữ kia, thanh niên khẽ thở phào, tự giới thiệu mình: "Ta là Vi Nguyên Lương, đây là bạn của ta, Aaron."
Vệ Uyên gật đầu, mỉm cười nói: "Ta là Vệ Uyên." "Ngươi có thể kể cho ta chuyện đã xảy ra trước đó được không?" "Vệ Uyên..." Vi Nguyên Lương trầm mặc một hồi, thở ra một hơi, dứt khoát nói: "Người ở đây, đều sẽ tiến vào huyễn cảnh, nghe theo lời của một vị đại sư, mộng này hóa ra, như là có thể thực hiện nguyện vọng của mọi người, ta ở trong mộng, đã thấy một môn phái tu hành..." Hắn rất thẳng thắn lưu loát, lại rất thông minh, trực tiếp kể lại tình huống mình gặp phải. Sau đó thấy Vệ Uyên trầm tư. Vi Nguyên Lương do dự một lúc, vẫn hỏi: "Nơi này lớn đến đáng sợ, mà lại rất kỳ quái, không ai có thể tránh được sương mù hoa đào này, đều bị kéo vào giấc mộng có thể thực hiện nguyện vọng, nhưng vì sao ngươi lại không sao, là do tu vi ngươi rất cao sao?" "Tại sao?" Vệ Uyên trầm mặc một hồi, cười nhẹ đáp: "Có lẽ...""Nó không thể thực hiện được nguyện vọng của ta." "Không thể..." Vi Nguyên Lương ngơ ngẩn, Vệ Uyên điều khiển xe lăn hướng về phía trước, nhìn về phía tinh nhuệ Nữ Nhi Quốc kia, hắn có chút ấn tượng, nữ tử này hẳn là người trước đây ở núi Long Hổ đã giúp nâng cuộn trục, Vệ Uyên vô thức vươn tay, định lay nàng tỉnh, nhưng còn chưa chạm tới, nữ tử kia đã mở mắt. Sau đó, như ở trên núi Long Hổ, đầy cảnh giác. Nữ tử lùi lại nửa bước, trực tiếp tránh tay Vệ Uyên. Vệ Uyên cũng không thấy kỳ quái, khách khí tự giới thiệu: "Chào cô, tại hạ Vệ Uyên, còn nhớ chứ?" "Trên núi Long Hổ..." Mặc giáp trụ Nữ Nhi Quốc Giác nhìn người phía trước đang tự giới thiệu, có vẻ lo lắng nàng quên mất thân phận của mình Vệ Uyên, một mặt may mắn mình đang đeo mặt nạ, một mặt nhìn xung quanh, xác nhận mình quả nhiên đã thoát khỏi huyễn cảnh kỳ quái kia. Huyễn cảnh kia, rất kỳ lạ... Đi ra sao?
...
Một lát trước đó. Khi Giác bước vào chốn đào nguyên, dù vì cảnh vật xung quanh quấy nhiễu và tác dụng của đại trận bí cảnh này, cũng lâm vào cái gọi là huyễn tượng bí cảnh, nhưng dù sao đây cũng chỉ là nhằm vào nguyện vọng của phàm nhân, mà bản thân Giác lại không phải thân thể phàm thai. Cho nên, nàng vẫn duy trì được ý thức của mình. Như đang chơi một trò chơi, hoặc đang xem một bộ phim vậy. Dùng góc nhìn thứ nhất kỳ lạ để quan sát huyễn cảnh này. "Là huyễn cảnh... Đây là, phong cách bố trí thời đại thần thoại."
Khi ánh sáng trắng xung quanh tan đi, nàng vẫn nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện một điểm rất kỳ lạ, mình ở khu phố cũ, điều này rất bình thường, nhưng vì sao lại ở trong viện bảo tàng, mà không phải trong tiệm hoa, nhìn vách tường, phía trên treo một đồng hồ ghi kế hoạch, viết hôm nay đến lượt mình làm điểm tâm. Làm điểm tâm? Giác trong lòng hiếu kỳ, rồi cảm thấy nơi này quá kỳ lạ. Sao mình lại mặc tạp dề? Sao lại đi dép trong viện bảo tàng? Thực đơn đặt trên bếp kia từ đâu tới đây? Muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Giác lúc này quyết định dẫn động gió, xuyên phá bí cảnh. Thiếu nữ thầm quyết định, tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Giác quay đầu lại, lại ngơ ngác, nhìn thấy Vệ Uyên mặc đồ ở nhà đang ngáp đi tới, sau đó nàng phát hiện mình rất quen với việc mỉm cười gật đầu, rồi nói: "Uyên..." "Không đúng." Thiếu nữ trơ mắt nhìn chính mình trong mộng cảnh, hai má ửng đỏ, nói: "Phu quân." "Sớm, Giác." Rồi chủ quán viện bảo tàng kia, cũng rất tự nhiên gật đầu, đi đến trước bàn ăn, chỉ khác về màu sắc và kiểu dáng dép lê, chân linh của thiếu nữ trợn tròn mắt, đầu óc dường như đứng máy trong nháy mắt, suy nghĩ ngưng trệ, chỉ còn gió xoáy nàng ngưng tụ ra để đánh vỡ huyễn cảnh đang vờn quanh giữa các ngón tay.
Sao lại ở trong viện bảo tàng? Sao lại có cách xưng hô như vậy? Tại sao Uyên cũng tự nhiên như vậy mà không sai? Quá kỳ lạ! Để nhìn thêm một chút nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận