Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 653: Gọi ta tên là...

Chương 653: Gọi ta tên là...Trên đời có ba loại thiên tài. Người tầm thường trong mắt thiên tài. Thiên tài tự cho là thiên tài. Và thiên tài được thiên tài công nhận. Mà cái gọi là “Kính nước tám kỳ” này, chính là do Thủy Kính tiên sinh bình luận về các anh hùng thiên hạ mà phân tích ra. Trong thời đại phong vân nổi dậy, những mưu lược gia, ngọa long phượng sồ, những người có tầm nhìn xa trông rộng, bậc vương tá chi tài. Thời Tam Quốc võ đức dồi dào, trong 64 danh tướng được thờ trong miếu Quan Công thời Đường, đã có đến 9 người xuất thân từ thời Tam Quốc. Nếu như xét rộng hơn một chút, những người trải qua lịch luyện từ thời Tam Quốc mà dương danh ở triều Tấn, cộng thêm Đỗ Dự và những người có công diệt Ngô, thì trong 64 vị tướng đó, sẽ có đến 11 người. Loại bỏ 10 tướng lĩnh thời Đường được người nhà Đường đưa vào cho đủ số, thì 54 vị danh tướng còn lại...Mà miếu Quan Công được thiết lập từ thời Khương Thái Công, tính ra cũng đã hai ngàn năm. Thời Tam Quốc chưa đầy một trăm năm. Chỉ nói “Tam Quốc võ đức dồi dào”, thì không có gì thực tế, mà cái khiến người ta cảm thấy rõ ràng nhất chính là con số. Bất kỳ cảm xúc hay yêu thích cá nhân nào, trước những con số lạnh lùng này đều tan thành mây khói. Trong số các danh tướng được tôn sùng từ 1.300 năm trước vào thời Đường, Tam Quốc chỉ chiếm một phần hai mươi thời gian lịch sử, mà lại có đến gần một phần năm những tướng lĩnh mạnh nhất của Viêm Hoàng. Đây là một tỷ lệ cực kỳ kinh khủng. Thời đại võ đức thịnh vượng đến mức đáng sợ. Mà đây cũng là một loại tai nạn, khi vô số tướng tinh rực rỡ cùng giáng xuống trên mảnh đất này, lại kích phát ra sự hao tổn vô tận. Mỗi một nước trong Tam Quốc đều có tư bản để tranh giành Trung Nguyên, nhưng chúng lại đồng thời xuất hiện, mà Thần Châu thiên hạ chỉ có một. Cuối cùng một thời đại rực rỡ lại suy tàn. Không biết có bao nhiêu người có tài làm tướng, nhưng lại cô đơn vô danh trở thành lời bình luận cho những danh tướng khác, tự mình đánh cho chính mình đến đầu óc cũng bay ra, giống như rau không bằng gà. Đến đời sau ta có cảm động đi chăng nữa thì những “con gà” này ra chiến trường Thần Châu địa ngục lập tức mở ra hình thức nghiền ép các khu vực khác. Ví dụ như Khâu Kiệm của Tào Ngụy. Đây là một cái tên mà phần lớn mọi người cảm thấy rất xa lạ, chỉ là một gương mặt đại chúng trong trò chơi Dynasty Warriors. Nhưng ông ta đã trở tay nghiền nát Cao Câu Ly. Có lẽ vì bên kia phát dục mấy trăm năm bành trướng, thừa dịp Thần Châu nội bộ hỗn chiến mà mò đến biên giới Thần Châu, xem tình hình, rồi bị phản công bằng một quyền mạnh mẽ, chỉ thiếu chút nữa là bị diệt quốc. Thời đại đó Thần Châu giống như một căn phòng lớn, bên trong một đám tráng hán đánh nhau loạn xạ. Đánh nhau đến căn phòng kêu răng rắc. Dường như một giây sau là sập đến nơi. Thế là có hàng xóm một cước đạp cửa. Một giây sau, từ trong phòng lao ra một tráng hán đánh cho hàng xóm gần chết, tiện tay cầm đồ của hàng xóm tiếp tục quay lại đánh nhau. Khâu Kiệm của Tào Ngụy, lần đầu tiên một mình dẫn 10.000 quân xâm nhập mà làm thịt 18.000 người của đối phương (trong số 20.000 người). Lần thứ hai trực tiếp đánh thẳng vào vương thành, quốc vương bỏ chạy, sau này buồn bực mà chết. Ông ta thu phục lại những vùng quận bị bỏ hoang trước đây của Đông Hán, đưa vào bản đồ Thần Châu, thậm chí được khắc tên vào sử sách. Ông ta vừa dũng cảm lại mưu lược, binh pháp đều thông suốt, có thể xưng là thần binh thiên tướng, danh tướng như vậy, đặt trong cái cối xay của thời Tam Quốc cuối cùng, ngoài việc có được một chút kinh nghiệm ở chiến trường Hợp Phì, thì chẳng để lại dấu ấn gì. Thời đại kia là thời Tư Mã Ý đại triển hoành đồ, sau khi Gia Cát Lượng qua đời. Tư Mã Ý nhẫn nại chờ thời, một mình làm bá chủ thiên hạ. Khâu Kiệm, một danh tướng khí phách hào hùng, cùng với cháu mình bị bắn chết trong bụi cỏ lau. So sánh bất thường này đủ để nhìn thấy sự xuất hiện bất thường của danh tướng ở thời đại đó. Mà danh tướng được sinh ra từ thời đại này thì hàm lượng vàng càng cao. Thật ra trong mắt Vệ Uyên, con người Tư Mã Ý không có tật xấu gì, chỉ là quá giỏi chịu đựng. Giá như ông ta chết sớm một chút, thì bi kịch của Thần Châu sau này sẽ được phòng ngừa, nhà bọn họ thật sự đã dùng hết trí thông minh của ba đời trước cho những đời sau. Dù là Tôn Ngô cũng không gây ra cái chuyện bát vương loạn phá tan hoang như thế, thiên hạ vừa thống nhất chưa kịp tu thân dưỡng sức, thì lại tan nát. Nói tóm lại bỏ qua những vấn đề về tam quan của tên đó thì mưu lược của ông ta vẫn rất mạnh. Thời đại đó chính là thời kỳ tài nguyên nhân tài của Thần Châu bão hòa. “Mãnh tướng như mây, mưu thần như mưa” tám chữ này chính là để hình dung giai đoạn lịch sử đó. Kho số liệu của miếu Quan Công thời Đường cung cấp bằng chứng chứng minh điều này. Mà tám người này chính là tám mưu lược gia kinh khủng nhất trước sau của thời đại này. Họ là những người có mưu lược ưu tú được sinh ra trong cuộc chiến tranh giành quyền lực trong phòng tại giai đoạn lịch sử ấy. Nếu nói những thiên tài được các thiên tài khác công nhận đã là người có tài năng lớn, thì những người này còn không hề thua kém, được các thiên tài đời sau tôn sùng và kính trọng. Ánh mắt Vệ Uyên sáng ngời, vô cùng chờ mong nhìn Bạch Trạch. Bạch Trạch: “…” “Vậy là đủ rồi sao?” “Hả?” Bạch Trạch, con người đờ đẫn như xác chết, vội vã cho ô mai sữa bò vào ly kem. Một tay cầm ly kem lắc lư, nói: “Chỉ thế thôi à?” “Có muốn tiện thể đem cả Ngũ tử lương tướng của Đại Ngụy, Tứ đại đô đốc của Ngô Quốc, Ngũ hổ thượng tướng của Thục Hán, tất cả đều lôi ra cho ngươi không, tiện thể tra cứu nhân duyên của mỗi người bọn họ, tốt nhất là mang những tướng lĩnh tuy không nổi danh, nhưng thật ra lại có tư chất của danh tướng ra nốt?” “Điển Vi, Hứa Chử tuy không bằng Ngũ tử lương tướng, nhưng cũng là những cao thủ rất mạnh đấy.” “Tiện thể có luôn cả Kỵ binh Hổ báo của Tào Ngụy, doanh trại Hãm trận của Tịnh Châu, Bạch Mã Nghĩa Tòng của Công Tôn Toản, quân mũ trắng của Thục Hán, Vô Đương Phi quân của Khương Duy các loại thì sao?” “Có cần thẳng thừng lôi hết tất cả các tướng lĩnh và hào kiệt của Thần Châu năm ngàn năm qua ra không?” “Tập hợp một phen sao cũng được một hai vạn người, mọi người cùng nhau thành một đội quân, trực tiếp đánh tới Đại Hoang, cướp ngôi vị của Đế Tuấn, cùng nhau tiêu dao khoái hoạt ở Đại Hoang?” Bạch Trạch giận dữ. Ngươi lại có ý định để một con người rệu rã tàn phế tăng ca đến nổ não à! Ngươi không có nhân tính! Hắn đột ngột tu một ngụm ô mai sữa bò. Tư bản là kẻ địch muôn đời! Ép tăng ca là một hành động xấu xa, phải bị treo lên cột đèn đường! Ép buộc tăng ca mà còn không trả lương, càng tương đương với việc hưởng thụ thành quả lao động của người khác miễn phí. Bản chất cũng không khác gì sự tích lũy tư bản thời sơ khai! Bạch Trạch đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng nói: “Tăng ca đã xuất hiện trên đời, từ đầu đến chân, mỗi lỗ chân lông đều chảy ra máu và những thứ bẩn thỉu.” Quán chủ bảo tàng ho khan một tiếng, giơ ngón tay cái và ngón trỏ ra gảy nhẹ, nói: “Ta thừa nhận yêu cầu tạm thời này của ta là có hơi quá đáng, nhưng mà ngươi không thể cố gắng chút sao? Chỉ một chút thôi, nếu như cái này không được, thì ngươi mang Tuân Úc ra cũng được, khụ khụ, ý ta là vương tá chi tài phụ tá Ngọa Long, một tổ hợp truyền kỳ đấy.” Bạch Trạch lắc đầu như trống bỏi: “Không được, không được, nghĩ cũng đừng có nghĩ.” “Ngươi với hắn không có nhân duyên gì, hắn cũng không có vào miếu Quan Công, chân linh không dễ dàng hội tụ vào nhân gian như thế, chỉ có những người cùng ngươi có nhân duyên thì mới có thể tìm lại được, đây cũng chính là nguyên nhân trong tương lai ở Hà Đồ Lạc Thư mà ngươi hồn phi phách tán dưới thiên đao vạn quả đấy.” “Nếu có thể triệu hoán liên hoàn.” Bạch Trạch cắn ống hút: “Thời đại này, tổ tiên nhà ai mà chẳng nhiều?” “Mỗi người hiến chút máu, có hơn một tỉ người cơ mà.” “Ta dám cam đoan là có thể triệu hoán hết phần lớn những người có tiếng tăm ở Thần Châu.” “Nhưng mà, không được mà, nếu mà dễ như vậy thì hay quá…” Vệ Uyên nói: “Ngươi chưa thử thì làm sao biết không được?” “Sao ngươi biết ta chưa từng thử?!” Bạch Trạch lớn tiếng giận dữ nói: “Ngươi lại còn hoài nghi chuyên môn của ta là đi hack!” Vệ Uyên: “…” Xin lỗi, là ta đã đánh giá thấp ngươi. Bạch Trạch mang theo cái cảm giác bi thảm như đã dốc hết sức mình lên mạng để tìm cách hack kết quả bị biết cái trò chơi này vốn dĩ không hack được và mình phải ngoan ngoãn mà luyện cấp, ngửa mặt lên trời thét dài: “Ta vừa tỉnh lại là đã thử rồi, hoàn toàn vô dụng, nếu mà có tác dụng thì bây giờ ngươi chắc đã thấy Thích Kế Quang và Du Đại Du rồi.” Hả?!! Chờ đã, ta vừa nghe thấy gì vậy? Thích Kế Quang? Mẹ kiếp?!! Đây là năng lực hành động gì vậy? Vệ Uyên gần như kinh ngạc đến nói không nên lời, thảo nào lúc nãy binh hồn lại đứng bên ngoài. Sau đó lại nghi ngờ. Chẳng lẽ, ngươi có năng lực hành động khủng bố như vậy? Sao lại có thể thê thảm đến mức đó vậy?! Bạch Trạch mang theo nỗi bi thương cùng cực, nằm vật ra đó, nói: “Nếu mà có thể triệu hoán dây chuyền, thì không chừng có thể đánh đến Đại Hoang, vén áo Đế Tuấn… Tuy rằng cũng phải trả cái giá vô cùng thảm liệt, nhưng mà ít nhất ở thời đại này có thể tái hiện được sự huy hoàng thời đại của Hiên Viên.” “Không hẳn là không làm được.” “Hả?” Bạch Trạch nhìn Vệ Uyên một cái, xua tay nói: “Ngươi đi tách một sợi hồn phách ra đi, đừng có nhiều quá, nhiều quá thì ngươi không dễ dưỡng thương, mà lại dễ sinh uy hiếp tới căn cơ, khống chế lượng, ta sợ ngươi bất cẩn mà triệu hồi Vũ Hầu, để bản thân đi qua luôn đó.” Bạch Trạch đá xoáy Hà Đồ Lạc Thư tương lai. Còn Vệ Uyên thì dùng đạo thuật phân thần của đạo môn Thần Châu, phân ra một sợi thần niệm, những pháp môn như thế này thì có rất nhiều, Đạo môn « Mộng Tam Thi Thuyết », còn có cái gọi là Trảm Tam Thi, các môn phái khác đều có những thủ đoạn tương tự, có cái cây dưỡng hồn kia ở đó thì Vệ Uyên hoàn toàn có thể khống chế được. Rồi rất sảng khoái cho thần hồn của mình một nhát tàn nhẫn. Cũng vì bị mấy ông già này giày vò quá nhiều, Vệ Uyên cảm thấy hình như lần này không có quá ác, cũng không có quá đau đớn, thậm chí còn hưng phấn, cảm thấy mình vẫn có thể chịu được thêm một dao, Bạch Trạch nhìn đến mí mắt giật loạn cả lên, vội giữ cái tên mãng phu này lại. “Đủ rồi, ngươi dưỡng trước đi.” Bạch Trạch đặt sợi thần hồn của Vệ Uyên cùng với cái khí tức năm tháng kia vào một chỗ. Vệ Uyên nói: “Thế này đã đủ rồi à?” “Tàm tạm thôi, sau này ngươi có cơ hội thì tìm thêm chân linh nữa, như thế có thể giúp định vị.” “Được.” Loại cảm xúc hưng phấn có thể gặp lại được A Lượng sau đó dần trôi đi, Vệ Uyên mới phát giác được từng cơn đau đớn, ôm lấy trán, nhìn Bạch Trạch bên kia đang tính toán trận pháp, Vệ Uyên thì đang suy nghĩ những chuyện phải làm sau này. Một mặt là chờ Thao Thiết quay lại để gia cố phong ấn, đồng thời còn phải đi tìm Nữ Oa Thổ khi Thủy Hoàng Đế toàn thịnh trở lại. Mặt khác, phải tích lũy thêm sức mạnh cho bản thân. Đi tìm chân linh. Đúng rồi, cặp Thư Hùng Long Hổ kiếm chính phẩm vẫn còn ở trong tay, vẫn chưa giao ra. Vệ Uyên suy nghĩ rồi nói: “Ngày mai đi một chuyến núi Long Hổ.” Hắn thở dài nói: “Giao Thư Hùng Long Hổ kiếm ra, để lão thiên sư giúp một tay tìm Nữ Oa Thổ, rồi còn một chuyện phiền toái nữa.” “Chuyện phiền toái?” “Đúng vậy, chuyện phiền toái…” Vệ Uyên nói: “Phải đi đến các đạo quán của các môn phái lớn để đòi binh mã.” “Bọn họ đều có đạo thuật dưỡng binh truyền đời để nuôi âm binh.” Quán chủ bảo tàng chỉ mấy người ở trong viện bảo tàng, cười khổ nói: “Không tìm được binh mã, thì phải cho ba vị này chút chuyện làm vậy.” “Không chừng hôm nay còn đánh cờ, ngày mai sẽ chuyển qua chiến đấu, đánh cho một trận cho đáng.” “Ba vị?” “Đúng vậy, Bạch Khởi, Hạng Hồng Vũ, Trương Liêu.” “Ngươi sai rồi, là bốn.” Bạch Trạch không ngẩng đầu lên nói: “Quan Vân Trường, thức tỉnh.” … … … Tuyết bông nhẹ nhàng rơi xuống, từ đỉnh núi Phủ Khám nhìn xuống, chỉ thấy một màu bạc bao phủ, tầm mắt trở nên rộng mở. “Trèo lên Lỗ Sơn mà thấy Lỗ nhỏ bé.” “Trèo lên Thái Sơn thì thấy thiên hạ nhỏ bé.” Giọng nói ôn hòa, Giác thân mặc đồ thô đang đứng trên núi Phủ Khám của Thái Sơn, bên cạnh là Thái Khí Sơn Thần. Vì muốn tìm hiểu rõ ràng tình thế hiện tại, cô thuận theo cùng đi với A Chiếu. Thái Khí Sơn Thần thì không sợ nóng lạnh, Giác cũng thế, còn A Chiếu thì vô thức mặc thêm áo khoác và váy dày. Chỉ là đến về sau, khi không còn cảm thấy lạnh, thì cô mới nhận ra mình đã không còn là một thân thể máu thịt nữa. Mà là một dị bảo hóa thành, chính là Nữ Oa Thổ. Cho dù đã mất trí nhớ, trong mắt A Chiếu vẫn có chút lạnh lẽo. “Lên núi đi.” Giác quay đầu, đi về phía đỉnh Thái Sơn, Thái Khí Sơn Thần theo sát phía sau. Thái Khí Sơn Thần gõ thân kiếm, tiếng kiếm vang lên leng keng. Còn giọng nói của Giác thì ôn hòa: “Thái Sơn Sơn Thần có đó không?” Thái Khí Sơn Thần tiến lên trước một bước. Với tư cách là một trong những Võ Thần mạnh nhất ở Tây Sơn Giới, cũng là một trong những Sơn Thần mạnh nhất, khí cơ của hắn tỏa ra. Thái Sơn Sơn Thần là một thần linh do hương hỏa nhân gian tạo thành. Nhận biết được một luồng uy áp xa lạ mà mênh mông này, thần bị trực tiếp đánh thức. Thần tính của Thái Sơn Sơn Thần trầm ổn cẩn thận, không trực tiếp hiện thân ra, mà mây mù vờn quanh, giọng nói vọng ra: “Lão hủ ngủ say đã lâu, không biết lại có quý khách đến thăm, không biết khách nhân là…” Là Giác. Cô gái ban đầu muốn nói như vậy. Nhưng lúc này cô lại nghĩ đến cục diện hiện tại. Thanh âm ngừng lại một chút. Nàng nhắm mắt, bước lên một bước, giọng nói ôn nhu nhưng đầy sức mạnh. Đáp lại như vậy: "Côn Lôn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận