Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 398: Cuồn cuộn sóng ngầm, sóng nước dần lên

Ngươi đã từng nghe qua câu chuyện thế này chưa?
Chắc chắn là ngươi đã từng nghe rồi.
Nàng tiên trên trời chán ghét sự khổ hạnh, xuống trần gian, lúc đang tắm rửa, bị một phàm nhân say mê nhan sắc, lén lút giấu đi bộ lông vũ. Nàng không thể trở về trời được nữa, đành ở lại nhân gian, lấy phàm nhân ăn cắp áo lông vũ, rồi sinh con đẻ cái.
Hạnh phúc viên mãn, ai ai cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Nhưng mà, phàm nhân sao có thể mang đi bộ Hagoromo chứa đựng pháp lực được chứ?
Đúng vậy, câu chuyện này chắc chắn phải có diễn biến tiếp theo...
Chính là loại giải pháp thứ hai.
Trong căn phòng mờ tối, một ngọn đèn dầu được thắp lên, ánh sáng yếu ớt, một nam tử chậm rãi cầm bút lên viết.
Phàm nhân không thể mang đi áo lông vũ của thần nữ, vậy nếu người đó biến thành yêu ma thì sao? Đúng vậy, yêu ma, dùng máu tươi và hồn phách chí thân làm dẫn, bước vào tà đạo. Bản tính ham muốn của con người không chết vì chấp niệm, mà yêu ma cũng từ đó mà sinh ra, lý lẽ đường hoàng làm sao, nhưng mà...
Chỉ là chấp niệm mong cầu mà không được, thật sự có thể sinh ra yêu ma sao?
Và một yêu ma thấp kém, thật sự có thể bày trận vây khốn thần nữ Côn Lôn sao?
Rõ ràng...
Hắn đến gần ba trượng còn không làm được nữa là.
Cho nên à, các ngươi đoán ra rồi chứ?
Vậy, biết câu chuyện tầng thứ ba là gì không?
Ngọn đèn vụt tắt, ánh sáng ngoài cửa sổ tràn vào, là ánh phản chiếu của tuyết. Phương Nam vào đông có lẽ chỉ là những cơn mưa nhỏ lất phất, nhưng nơi này là một danh sơn bị phong tỏa bên ngoài, tuyết trắng đã sớm bao phủ mênh mông. Nam tử im lặng nhìn ra ngoài, khép lại quyển sách đã ố vàng này.
...
Trong thế giới của giấc mơ.
Hình Thiên cười lớn, vỗ vai Vệ Uyên: "Tiểu gia hỏa, ngươi không được à!"
Thần có chút vui vẻ, nâng chén rượu lên đưa cho Vệ Uyên, nói: "Nhưng mà, cái kiếm kia của ngươi trên đảo nhỏ xem ra vẫn có chút hương vị, nào, uống chút rượu, xem như chúc mừng vậy."
Đối với thời đại của Hình Thiên, Thần tử Hiên Viên là Đỗ Khang vừa mới sáng chế ra rượu ngon.
Ban đầu là dùng để tế Chư Thần tôn quý.
Cho nên trong ý thức của Thần, vẫn coi những thứ rượu này có chút quan trọng, chỉ là Vệ Uyên xin kiếu bất tài, nói: "Không cần đâu, gần đây ta không muốn uống rượu."
Người trẻ tuổi, uống nhiều dễ mộng mị.
Hình Thiên cũng không nói gì thêm, chỉ cười lớn ngửa cổ uống rượu, nói: "Ngươi như vậy là không được rồi, tiểu gia hỏa, ngươi còn kém xa lắm, ha ha ha."
Vệ Uyên còn tưởng rằng Hình Thiên chỉ đang nói việc mình sau khi sử dụng kiếm tại Takama-ga-hara thì tinh bì lực tẫn quá chật vật, sợ câu tiếp theo sẽ là kiểu "Chàng trai ngươi không được à, ngươi cần đứng thẳng lên", thật ra thì người được ma luyện qua xã hội hiện đại như anh, kỹ năng "gánh" ai mà không biết chứ.
Nhưng đối diện với vị gia này, thật sự không có cách nào gánh được.
Ngươi được thì ngươi cứ lên đi!
Hắn trên người hắn thật được à.
Thế nhưng Hình Thiên lại uống một ngụm rượu, nở nụ cười hiền hòa, nói: "Đối với cô nương mà mình để mắt, sao lại có thể không lưu loát như thế chứ? Thật sự là, quá non nớt."
Vệ Uyên: "..."
"Hả??!"
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, một người hiện đại, đến cả biểu cảm trên mặt cũng không thể che giấu được, với anh mà nói, như thể nhìn thấy Peppa Pig đang trước mặt mình vừa nhảy điệu moonwalk của Michael Jackson vừa quơ Lý Quỳ và cái lưỡi búa lớn đi cắt tóc cho người khác vậy.
"Ngươi ngươi ngươi..."
Vệ Uyên vỗ tay vào lòng bàn tay, bừng tỉnh ngộ ra: "Ý ngươi là dùng gậy trực tiếp đập vào gáy người ta cho ngất rồi lôi đi à?"
"Hình Thiên, chúng ta bây giờ là xã hội hiện đại rồi..."
Hình Thiên lắc đầu, nói: "Không phải."
"Ta đường đường theo đuổi nàng."
Vệ Uyên nhìn dáng người cao lớn của Hình Thiên: "Ngươi có phải là đã uy hiếp người ta không?"
Hình Thiên mỉm cười hiền hòa: "Không, ta hát thơ ca cho nàng, mang đến những đóa hoa đẹp nhất của toàn bộ Viêm tộc, đặt lên thái dương của nàng, nói cho nàng biết rằng nàng mới là đóa hoa xinh đẹp nhất của toàn bộ tứ hải bát hoang."
Trong đầu Vệ Uyên trong nháy mắt gần như nảy ra những ý niệm vô cùng thất lễ, liệu cô nương này có phải là không được xinh đẹp hay không.
Biểu cảm của Chiến Thần Hình Thiên gần như là đang thương hại: "Nàng là minh châu của bộ tộc chúng ta, là sư phụ dạy Tinh Vệ."
"Rất xinh đẹp."
Vệ Uyên: "..."
Anh nhìn thân hình vạm vỡ cùng lồng ngực rộng lớn của Chiến Thần Hình Thiên, ngơ ngác một hồi, từng chữ nói ra chậm rãi: "Cho nên ý nói là, ngươi dùng thơ ca để theo đuổi người đẹp nhất của Viêm Đế bộ tộc lúc đó, sau đó còn thành công ôm mỹ nhân về được?"
Hình Thiên khẽ ngẩng đầu, gật đầu mỉm cười hiền hòa, giọng điệu rất đương nhiên.
"Dù sao, ta là quan nha."
"...Quan."
Vệ Uyên trầm mặc, sau đó không nói một lời quay lại bên cạnh bàn.
Nâng chén rượu lên ngửa cổ ừng ực ừng ực ừng ực nuốt xuống.
Giả dối, giả dối, toàn là giả dối.
Ngủ một giấc là xong thôi.
Chúc Cửu Âm thở dài.
Quay lưng về phía chúng sinh.
Không nhìn thấy.
Còn Hình Thiên thì cười lớn, vừa cười vừa dùng sức vỗ vai Vệ Uyên, nói: "Không tệ, không tệ, người làm quan chúng ta phải phóng khoáng uống rượu như vậy, cuối cùng thì ngươi cũng có dáng dấp giống người làm quan rồi, ha ha ha..."
Chỉ là đáng tiếc trong mộng không thể nào say được, hành vi trốn tránh hiện thực của Vệ Uyên chắc chắn cũng chỉ là như hoa trong gương, trăng dưới nước, anh thở dài một tiếng, nhìn về phía Chúc Cửu Âm và Hình Thiên bên cạnh, nói: "Sao Chúc Dung Thần lại không xuất hiện?"
Nụ cười trên mặt Hình Thiên hơi thu lại, nói: "Thần đang ngủ say."
"Ngủ say, nhưng đây là trong mộng cảnh mà..."
Vệ Uyên chợt im lặng, lập tức nụ cười trên mặt Hình Thiên đã thu lại làm anh ý thức được chuyện này không tầm thường, nhất là lần trước nhìn thấy Chúc Dung, sự biến hóa và phản phệ của Thần đều tại đây mà lộ rõ. Hình Thiên nói: "Trước kia ta hi vọng có thể kéo Thần vào trong mộng của ngươi, để giữ Thần tỉnh táo."
"Ít nhất là tỉnh táo trong mộng."
"Nhưng hiện tại xem ra, cho dù là tỉnh táo trong mộng, giờ cũng đã không thể duy trì."
"Là chân linh của Chúc Dung đang ngủ say."
Vệ Uyên phun ra một ngụm trọc khí, nói: "Ta biết rồi."
Anh giải thích: "Chuyện sáu trăm năm trước, ta đã có chút hiểu rõ rồi, nhưng thời gian một ngàn năm trước thì ta vẫn không rõ, nhưng mà có thể khiến cho Chúc Dung ngủ say đến mức độ này, xem ra còn khó giải quyết hơn ta tưởng tượng... Vậy thì sự việc Lạc Thư xuất hiện ở đó sáu trăm năm trước không còn khó hiểu nữa."
"Lạc Thư..."
Hình Thiên và Chúc Cửu Âm đều trầm mặc.
Hà Đồ Lạc Thư có địa vị và giá trị thần thoại như thế nào ở thời đại Thần Châu, nếu không hiểu rõ lịch sử căn bản là không cách nào hiểu được.
Chỉ dựa vào Tam Hoàng Ngũ Đế, cơ bản đều nhờ Hà Đồ Lạc Thư phụ trợ mới hoàn thành công lao lớn nhất, chỉ một điểm này thôi cũng đủ nhìn một cách phiến diện được vật này phi phàm và đặc thù như thế nào.
Hình Thiên nhìn Vệ Uyên, nghĩ ngợi, nói: "Ngay cả Hà Đồ Lạc Thư cũng xuất hiện, vậy thì ngọn Trường Bạch Sơn kia ở nhân gian, e rằng sẽ ẩn chứa không ít phiền phức, tiểu gia hỏa, trước khi chuyện này xảy ra, ngươi hãy đi một chuyến Sơn Hải giới."
Nụ cười cởi mở xuất hiện trên mặt: "Ta biết nơi Hoàng Đế năm đó trồng cây ăn trái."
"Ở đó đồ tốt không ít đâu, chỉ cần giải quyết người canh cửa, tất cả đều là của ngươi."
"Ta rất lâu rồi không được ăn, chúng ta 7-3, ngươi bảy ta ba."
"Không thì chia 8-2 cũng được."
Vệ Uyên: "..."
Rất rõ ràng là ngay cả trước khi giao chiến với Hiên Viên, hai vị gia này đã không ưa nhau.
Một người thích trồng cây ăn trái.
Một người thích hái quả.
Ta trồng.
Ta hái.
Ta trồng.
Ta hái.
Ngươi mẹ nó dám hái dưa của ta hả?!
Vệ Uyên nhớ lại vẻ nghiến răng nghiến lợi của vị thanh niên oai hùng kia, sự thẹn quá hóa giận của hắn, trong lòng anh thì thầm vài câu đùa cợt. Dù sao tình huống năm đó đương nhiên không phải chỉ là những màn kịch vui như vậy, mà lịch sử chân chính lại đang ẩn sâu trong đáy lòng của những vị chiến thần thời cổ đại lúc nào cũng ôn hòa này, sớm đã không ai biết tới.
Nhưng mà xác thực, tính thời gian thì anh cũng nên trở về Sơn Hải giới một chuyến, những Hung Thú canh cửa kia có chút ít kiên nhẫn, hiện tại chắc cũng đã rời đi phần lớn, và Sơn Hải Ngọc Thư còn sót lại của Cùng Kỳ cũng nên quyết ra người thắng.
Có được Sơn Hải Ngọc Thư.
Bên trong có phương pháp rèn luyện dược tính cho thân thể kiếp trước.
Cũng có phương pháp thiết lập quan hệ với Tây Vương Mẫu.
Hình Thiên thấy vẻ mặt của Vệ Uyên thay đổi, ôn tồn nói: "Cơ bản chiêu thức của ta ngươi đã học được, kiếm pháp của Hiên Viên, ngươi ít nhất cũng hiểu được một chiêu ngoài mặt, nhưng mà lần này ngươi đi Tây Sơn Kinh, vẫn sẽ có rất nhiều nguy hiểm."
"Ta không có cách nào viện trợ ngươi, mà Chúc Cửu Âm, Thần luôn ở vào vị thế trung lập."
"Ngươi quen biết Thần lâu như vậy, chắc hẳn Thần cũng chưa từng có lần nào chủ động ra tay giúp đỡ đúng không."
"Thần luôn cho rằng, Thần cần phải duy trì trung lập, giữ gìn trật tự và khế ước, mà không thể ỷ vào địa vị và sức mạnh của mình mà bóp méo quyết định của các sinh linh khác, cho dù là Cửu U và nhân gian khai chiến, bản tính của Thần cũng chỉ là hỗ trợ Cửu U thế giới, chứ không tham gia vào đó, sức mạnh của Thần phải có giới hạn, đó là tự do của sinh linh."
Chúc Cửu Âm không phản bác.
Hình Thiên đưa tay đặt lên vai Vệ Uyên: "Về Vô Chi Kỳ, lần này Thần cũng sẽ không giúp ngươi đâu."
Với tư cách là chiến thần của Viêm Tộc, ánh mắt của Hình Thiên rất ôn hòa, nhưng lại mang một cảm giác kiên quyết không ai có thể lay chuyển: "Lần này chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi để hoàn thành việc này."
"Vệ Uyên, hậu duệ của Viêm Hoàng bộ tộc, nếu cứ ỷ lại vào ngoại lực, thì làm sao có thể tự mình lớn mạnh được chứ? Chúng ta có thể hợp tác với người khác, nhưng mà cơ sở của việc này là, khi rời khỏi sự hợp tác đó, chúng ta cũng phải cường đại."
"Mất đi đồng minh, không tổn hao gì tới thực lực của bản thân, đó mới là cường đại."
"Khi mà không có sự duy trì của người khác thì không còn gì cả, sự cường đại đó chỉ là ảo ảnh, thậm chí là chí mạng, điều đó sẽ làm cho ngươi đưa ra những phán đoán sai lầm."
"Bản chất con người vốn cường đại, đó là điều mà cả Hiên Viên, Viêm Đế, thậm chí cả Xi Vưu đều luôn theo đuổi."
Ánh mắt ông ôn hòa cổ vũ, giống như một người thực sự thông tuệ, rồi khí chất đó lại thu liễm.
Hình Thiên dừng một chút, chợt cười nói: "Nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ của một lão gia hỏa như ta mà thôi, có khi nào là không phù hợp với thời thế rồi không?"
"Dù sao ta cũng chờ mong sự thể hiện của ngươi ở Tây Sơn Kinh đấy."
"Nhớ chừa cho ta chút trái cây mà Hoàng Đế trồng nha, ha ha..."
...
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, ngoài sự khích lệ hướng tới Tây Sơn giới ra.
Thì chắc chỉ có thể dùng 'Nghe nói Vệ Uyên tặng lễ, Tam Hoàng Ngũ Đế sơ kỳ, Chiến Thần Hình Thiên của Viêm Hoàng bộ tộc, đặc biệt đến để chế nhạo' để hình dung mà thôi.
Sau khi Vệ Uyên rời đi, mộng cảnh này cũng tan vỡ thành mảnh vụn.
Vệ Uyên ngồi trong viện bảo tàng, nhớ lại lời của Hình Thiên, cùng với việc ngay cả Hỏa Thần Chúc Dung- một trong Tứ Cực cũng đang ngủ say, có một loại cảm giác bị nước ấm luộc ếch cực kỳ cấp bách. Anh có chút trầm ngâm, lấy ra Thiết Ưng Kiếm, bóng lưỡi kiếm in lên đôi mắt anh, tự hỏi về trận chiến tới ở Tây Sơn Giới.
Và lúc này đây, có người thổi tắt ngọn đèn.
Cầm theo quyển sách đã ố vàng, từ một ngọn danh sơn bên ngoài đi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận