Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 240: Khế cùng neo

Chương 240: Khế ước và điểm neo
Đây là thời điểm cuối thời Tần, chiếc nhẫn mang hình dáng nửa vầng trăng, là di vật duy nhất của cha mẹ Ưng vệ sĩ Hắc Băng Đài. Sau khi được nàng Giác còn nhỏ tuổi cứu sống, Uyên để báo đáp ơn cứu mạng, đã chia đôi chiếc nhẫn này, lập xuống khế ước Đại Tần trên nhẫn, giữ lại một nửa và giao nửa còn lại cho thiếu nữ làm tín vật. Nhưng từ đó về sau, Giác lên phía tây Côn Luân, tung tích như mây khói ngọc lộ. Còn Uyên thì đi về phía đông, truy sát Từ Phất. Đại khái do vết thương Bá Vương để lại tái phát, hắn đã ngã xuống trên đường và từ đó hai người không gặp lại.
Vệ Uyên không ngờ rằng, sau hai nghìn năm cách biệt, hắn lại nhìn thấy chiếc nhẫn ban đầu ở nơi này, hơn nữa nhìn những đường vân trên đó, thì nó chính là nửa của hắn. Lão giả trong mộng dường như coi hắn là khách đến tham quan bảo tàng, chủ động lên tiếng: "Cái này à, là đồ vật thời cuối nhà Tần."
Vệ Uyên nói: "Cuối đời Tần?"
Lão nhân nâng chén trà, như đang kể chuyện cho những vị khách lui tới, cười ha hả nói: "Bất quá, cái này là ta lúc còn trẻ mua được từ chỗ một kẻ đổ đấu."
"Những kẻ đổ đấu đó, đều là người có gia truyền, đời đời truyền nghề lại."
"Bất kể thế nào, lúc bán đồ cổ, bọn chúng đều muốn bán được giá cao. Để tăng giá đồ cổ, thứ nhất phải có năm tháng, đây là cơ bản, thứ hai là phải có những truyền thuyết ít ai biết. Đồ cổ mà không có chuyện xưa, so với những đồ cổ tương tự nhưng có truyền thuyết, giá trị sẽ kém xa."
"Bầu rượu Lý Thái Bạch dùng khi ngâm thơ, bàn cờ Tô Đông Pha từng hạ, đàn tì bà Bạch Cư Dị nghe."
"Cùng một đồ vật từ lò quan cùng niên đại."
"Giá sẽ khác biệt mấy lần đấy."
Vệ Uyên hỏi: "Vậy nửa chiếc nhẫn này cũng có câu chuyện chứ?"
Lão nhân mặt nghiêm lại, nói: "Nhẫn gì?"
Hắn ngừng lại một chút rồi mới trịnh trọng nói: "Đây là nhẫn hình nửa vầng trăng, khắc hổ văn chiến của Đại Tần."
Vệ Uyên: "..."
Lão nhân lại cười nói: "Nhưng ngươi nói đúng, cổ vật này có câu chuyện. Dù sao thành Hàm Dương của Đại Tần ở phía tây bắc, mà chỗ này của chúng ta là Giang Nam. Khách nhân có biết, vì sao món bảo vật này lại đến chỗ ta không?"
"Đó là câu chuyện gã buôn đồ cổ kia đã kể với ta."
Câu chuyện bắt đầu từ Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ. Sau khi đốt cung Hàm Dương, cướp đoạt hết bảo vật trong cung Tần, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, để ý tới lăng tẩm của vị Hoàng Đế đầu tiên trong thiên hạ. Ba mươi vạn người đã từng đi đào lăng, nhưng cuối cùng đều thua trận. Chỉ có một con phù nhạn vàng từ lăng mộ bay ra.
Con phù nhạn đó rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay đi xa. Việc đào lăng tốn quá nhiều thời gian, Bá Vương nhớ quê hương, tùy tùng liền nói, "giàu mà không về quê, như gấm thêu mà đi đêm." Thế là hắn dừng việc đào lăng. Sau đó không ai còn nhìn thấy con phù nhạn kia nữa. Thời gian trôi nhanh, từ cuối thời Tần đến đầu thời Hán, đến triều Tân của Vương Mãng, chín hổ tướng tung hoành thiên hạ, rồi nhà Tân lại suy tàn nhanh chóng. Cuối cùng đến thời Đông Ngô của Tôn Hạo.
Vào lúc nhà Tấn thay thế nhà Ngụy, Mạc Kim giáo úy vốn trung thành với nhà Ngụy tan tác khắp nơi. Một Mạc Kim giáo úy tên Duẫn Tài Bân trốn đến Giang Nam. Hắn nhìn thấy Hạ Bỉnh Vũ đối thủ trước kia của mình, bất đắc dĩ phải lấy bảo vật ra chuộc mạng, trong đó có một chiếc nhẫn bằng đồng xanh. Năm Bảo Đỉnh Nguyên niên, Duẫn Tài Bân vừa lấy chiếc nhẫn ra thì bỗng nghe thấy tiếng nhạn kêu trên trời.
Một con nhạn đáp xuống, mổ vào chiếc nhẫn. Mang theo chiếc nhẫn đó, bay về phía bắc. Hai người kinh hãi nhận ra con ngỗng trời đó làm bằng vàng ròng. Bọn họ phải tốn rất nhiều sức mới giữ được nó. Khi bị giữ lại, ngỗng trời vẫn mổ vào chiếc nhẫn, không chịu buông ra. Sau đó họ đem vật này dâng cho Nhật Nam thái thú Trương Thiện. Trương Thiện từ chữ khắc trên ngỗng trời, nhận ra đó là đồ trong lăng Tần Thủy Hoàng, liền dâng lên cho Đông Ngô Đại Đế Tôn Hạo.
Lão nhân ngừng lời, cảm khái: "Mấy người buôn đồ cổ này bịa chuyện thật giỏi."
"Ngỗng trời làm bằng vàng, sao lại đi mổ một chiếc nhẫn?"
Vệ Uyên trả lời: "Có lẽ, có lẽ nó nhận ra chủ nhân của chiếc nhẫn."
Và cho dù đã trải qua mấy trăm năm. Phù nhạn từ Hàm Dương, vẫn mong có thể đem năm đó thiếu niên mang về.
Lão nhân ngạc nhiên: "Đó cũng là một cách giải thích."
Vệ Uyên hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lão giả nói: "Sau đó, tướng quân nhà Tấn là Đỗ Dự đem quân diệt Ngô, ngỗng trời vàng bị mang đi, chiếc nhẫn này không ai chú ý, lại còn thiếu một nửa, cuối cùng lưu lạc đến Giang Nam, lọt vào tay tên buôn đồ cổ. Hắn còn nói, đường vân trên chiếc nhẫn là một loại chú thuật."
"Mỗi người sau khi cầm chiếc nhẫn đều phải nói ra lời hứa đầu tiên, không được né tránh hay cự tuyệt."
"Nếu không, sẽ bị luật hình của nhà Tần trừng phạt."
"Mà chuyện buồn cười hơn nữa là, chỉ cần hoàn thành lời hứa, chiếc nhẫn nhất định sẽ biến mất. Có người thì vô ý làm đứt dây, có người thì gặp phải trộm cướp, có người kỳ lạ hơn nữa, ngủ một giấc chiếc nhẫn liền biến mất."
"Chú thuật này thật đau đầu, không phải vì sợ hình phạt, mà chủ yếu là khó bảo quản."
Đó là khế ước cuối cùng của Đại Tần.
Vệ Uyên hỏi: "Chuyện đó là thật?"
Lão nhân nói: "Ta không tin, nhưng tìm vài người bạn đặc biệt hỏi rồi, đúng là thật."
Vệ Uyên hỏi: "Vậy ông bảo quản nó bằng cách nào?"
Lão nhân nhấp ngụm trà, đắc ý cười nói: "Việc này thì khó đấy, nhưng cũng không làm khó được ta."
"Lời hứa của ta là đem chiếc nhẫn đặt trong viện bảo tàng, hi vọng có thể tìm được chủ nhân thực sự của nó. Khi nào tìm được chủ nhân thì chiếc nhẫn có thể rời đi."
"Đây có thể xem là một lỗ hổng nhỏ về mặt logic."
"Đây là công nghệ của cuối thời Tần, chủ nhân của nó chắc đã chết rồi. Không tìm được chủ nhân thì ta vẫn cứ giữ nó ở bảo tàng theo như lời hứa, coi như không vi phạm khế ước. Chỉ là việc nhận Noda này trở nên vô vọng, chẳng có chút khả năng."
"Không, có lẽ sẽ chẳng bao giờ có cách nào hoàn thành."
"Chiếc nhẫn hổ văn này tuy nhỏ bé, nhưng lại là món đồ cất giữ tốt nhất trong bảo tàng của ta."
Vệ Uyên nhìn chiếc nhẫn, đột nhiên đứng lên nói: "Đa tạ."
Lão giả không hiểu.
Ngẩng đầu lên, thấy gương mặt mơ hồ trẻ tuổi quay lưng rời đi.
Mộng cảnh tan vỡ, Vệ Uyên thoát khỏi cơn mộng, nhìn lão quán trưởng vẫn còn ngủ say, vươn tay nhẹ vẽ một phù lục, sau đó để phù chú này tan ra thành ánh sáng dịu dàng, bao phủ lấy lão giả. Việc này có thể giúp ôn dưỡng thân thể ông lão, bù đắp một vài tổn thương.
Vệ Uyên xoay người, đi ra khỏi thế giới trong mộng, tiến vào bảo tàng thành phố thực tại.
Hắn đi đến khu sưu tập thuộc về thời Tần Hán.
Cuối cùng tìm được thứ thuộc về mình, đưa tay ra, chiếc nhẫn trong tủ kính ở viện bảo tàng khẽ rung lên, rồi từ từ quay trở lại tay Vệ Uyên.
Hứa Mẫn đã ngủ một giấc thật ngon.
Đến cái tuổi của ông, trên người ít nhiều cũng có bệnh. Nhưng lần này tỉnh dậy, không còn cảm giác khó chịu khi hô hấp, chỉ thấy toàn thân thoải mái. Nhìn ra ngoài, trời vừa hửng sáng, khoảng hơn sáu giờ. Hứa Mẫn cảm thấy chưa từng có sự dễ chịu như vậy. Ông vừa nghĩ về giấc mơ kỳ lạ ngày hôm qua, vừa là theo thói quen ba mươi năm nay, ông đến mở đèn ở viện bảo tàng và đi qua từng khu trưng bày.
Đi qua Tống Minh, qua Tùy Đường, cuối cùng đi qua Tần Hán.
Mắt ông bỗng khựng lại.
Món đồ yêu thích nhất, thứ thu hoạch lớn nhất thời trẻ, điển tàng thực sự của viện bảo tàng, chiếc nhẫn nửa vầng trăng hổ văn của thời Tần đã biến mất không dấu vết. Mà tủ kính chống đạn thì hoàn toàn không có dấu hiệu bị động vào. Ông sửng sốt rồi vội vàng đi tìm người quản lý giám sát của viện bảo tàng.
Nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Lấy chìa khóa ra, mở tủ trưng bày, bên trong đúng là trống không.
Ông nhìn thấy một tờ giấy ở trong đó, có chữ viết theo kiểu chữ lệ của nhà Tần.
"Khế ước đã xong."
"Đa tạ..."
Lão giả nhớ đến giấc mộng của mình, nhớ đến lời hứa đầy tự tin. 'Ta hy vọng chiếc nhẫn có thể ở lại nơi này, tìm được chủ nhân thực sự của nó.'
Ông bỗng giật mình, sờ lên mặt, không có vết tích gì.
Nói cách khác, chiếc nhẫn đã được lấy đi, nhưng không hề vi phạm lời hứa ban đầu.
Lão giả há hốc mồm, nhất thời không nói được lời nào.
Vệ Uyên mở mắt, hắn dùng một sợi dây thừng xâu chiếc nhẫn, đeo lên làm mặt dây chuyền, sau đó giấu vào trong áo. Hôm sau, Giác vừa đến. Thiếu nữ búi tóc dài, mặc quần lửng trắng để lộ mắt cá chân và áo vải mềm mại, chân đi giày vải Cavans màu trắng. Có vẻ như nàng cảm thấy giày thêu đỏ đã thông linh rồi, không còn phù hợp để ở trong viện bảo tàng này, nên định sẽ đưa nó đến tiệm hoa. Tương tự, Ngu Cơ cũng tạm thời mang chị họa sĩ kia đến phòng vẽ ở thường trú. Hôm nay, khi đến Vệ Uyên để ý thấy bên hông nàng có chuỗi tua cờ trang trí.
Bên cạnh bạch ngọc biểu tượng cho Tây Côn Luân, còn có nửa chiếc nhẫn điêu khắc chữ Tần. Khi đi lại phát ra âm thanh leng keng.
Vệ Uyên vờ như không có chuyện gì, thuận miệng hỏi: "Giác, đây là cái gì?"
Thiên Nữ không phát hiện ra gì, nhìn theo ánh mắt Vệ Uyên, chỉ có chút hoài niệm, cười đáp: "Cái này à? Là đồ một người bạn thuở nhỏ để lại cho ta, khi đó hắn hẹn sau này sẽ giúp ta một chuyện. Nhưng sau đó, ta không bao giờ còn được gặp lại hắn."
Vệ Uyên im lặng, nói: "Ta nghĩ, chắc hẳn hắn cũng rất xin lỗi vì đã không giúp được gì cho nàng."
Giác lắc đầu, thản nhiên nói: "Thực ra điều này không quan trọng. Chỉ cần ta biết khi đó hắn phát thệ một cách nghiêm túc, thế là đủ rồi. Ta từng nghe người nói, nhân sinh trăm năm, nhanh như chớp mắt, thoáng cái đã trôi qua. Nhưng cho dù vậy, một đời người cũng phải tìm kiếm được mục đích sống."
"Không phải những thứ vô nghĩa rộng lớn."
"Mà là những thứ cụ thể hơn, trăm năm tuy ngắn ngủi nhưng lại dài đằng đẵng. Mà sinh mệnh như một trang giấy trắng hư vô, cần tìm những gì để cố định xuống."
"Tỷ như, thuở thiếu thời là bạn bè và cha mẹ, lớn hơn một chút là khát vọng và suy nghĩ, sau đó là vợ con bạn bè tri kỷ. Hoặc có lẽ là thế sự biến động, hứng thú, yêu thích, theo đuổi, tất cả những thứ đó hội hợp lại, mới có thể khiến cho một đời người trở nên cụ thể hơn, có cảm giác thực, chứ không phải hư vô. Những thứ này có thể nói chính là dấu ấn của một người."
Nàng phụ giúp rửa hoa quả mới mua, kéo tay áo lên để lộ cánh tay trắng nõn. Nàng suy nghĩ rồi nói: "Mà chúng ta, dù tuổi thọ dài hơn, nhưng cũng cần tìm những dấu ấn đó."
"Thậm chí chúng ta còn cần nó hơn người thường."
"Bởi vì bản chất của ta là cơn gió mạnh Côn Luân, nếu không muốn trở nên vô tình, lạnh lẽo như băng, thì phải tìm ra những thứ tương tự của con người, tìm ra sự liên kết của ta với nhân gian, tìm ra điểm neo và dấu ấn."
"Và những thứ này chính là duyên."
"Hứa hẹn, hữu nghị, tên tuổi, những ký ức khó quên, đều là như vậy."
Vệ Uyên trầm ngâm suy nghĩ.
Đây chính là lý do mà Tây Vương Mẫu mang họ xuống núi đi lại sao?
Giác chú ý tới mặt dây chuyền trên cổ Vệ Uyên, nàng không thể nhìn thấy mặt dây chuyền phía dưới. Hiếu kỳ hỏi: "Uyên sao ngươi cũng mua mặt dây chuyền?"
Vệ Uyên nghĩ một lát rồi cười nói: "Đây cũng là ta cùng một người ước hẹn thôi."
Giác dù tò mò nhưng không hỏi thêm, chỉ mỉm cười đưa trái cây đã rửa sạch tới.
Vệ Uyên tùy tiện lắp bàn, mặt dây chuyền dưới áo hắn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Còn thiếu nữ thì không để ý rằng chiếc nhẫn trong tua cờ bên hông mình cũng có chút ánh sáng, va chạm vào Côn Luân ngọc, phát ra âm thanh trong trẻo. Hai chiếc dây chuyền tự nhiên lệch về cùng một hướng, như muốn hợp lại thành một.
Nàng đi Côn Luân.
Ta vào Đông Hải.
Ta nói,
Chúng ta nhất định sẽ trùng phùng.
Dù núi cao nước xa.
Dù năm tháng dài đằng đẵng.
Trong thị trấn Tuyền, tiểu đạo sĩ xuống núi vui chơi một vòng thật thoải mái.
Nhưng tựa như những ngày cuối tuần hoặc cuối kì nghỉ hè, luôn trôi qua thật nhanh.
Thời gian được thảnh thơi khó có được này cũng nhanh chóng kết thúc.
Trương Nhược Tố liên tục đốc thúc mấy lần.
Quỷ nước đã chuẩn bị cho tiểu đạo sĩ rất nhiều đồ ăn vặt.
Vệ Uyên tự mình đưa A Huyền trở lại trên núi. Lần này, trên lưng Vệ Uyên có đeo hộp kiếm. Chiếc hộp được chế tạo đặc biệt hai tầng, một tầng đựng tám thanh hán kiếm, một tầng đựng Cửu Tiết Trượng. Đã đến lúc giải quyết vị đạo chủ của Thái Bình đạo kia. Hắn bước lên những bậc đá ngọc trắng, đi ngang qua hồ sen, lão thiên sư đang đợi sẵn phía trước, nhìn thấy trang phục của Vệ Uyên, thần sắc có chút kinh ngạc.
"Vệ quán chủ, ngươi đây là..."
"Trương đạo hữu, ta mang A Huyền trở về cho ông đây."
Vệ Uyên nhẹ nhàng đẩy nhẹ vai A Huyền rồi nói: "Xin phiền thiên sư triệu tập các bậc tiền bối tồn tại của ba đạo bốn phái thời này, những tông phái Huyền Môn."
"Bần đạo còn có một chuyện muốn báo với chư vị đồng đạo."
Trương Nhược Tố nhìn thẳng vào Vệ Uyên, thần sắc trên mặt dần trở nên nghiêm trang, nói: "Được."
Vệ Uyên quay người bước nhanh xuống núi, đeo kiếm trên lưng.
"Thái Bình đạo đạo hữu, lần này đi là vì sao?"
"Trảm nghịch!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận