Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 72: Mộng

Chương 72: Mộng
Ngươi bao lâu rồi, không có thảnh thơi an nhàn đọc một quyển sách? Không phải vì kiến thức trong nó có thể mang lại lợi ích cho ngươi, không phải vì trốn tránh xem như chuyện cần phải làm. Chỉ là vì trong ngôn ngữ của sách, tìm một buổi chiều yên tĩnh, một chiếc ghế mây, một chén trà dù ngon hay dở, một chút thời gian rảnh rỗi, không cần lo lắng vì cuộc sống, không cần phiền não vì ân tình qua lại, chỉ chuyên chú vào nội dung của văn tự.
Két két… Cửa gỗ bị đẩy ra, trong căn phòng chật hẹp chấn động rơi xuống rất nhiều bụi bặm. Những thứ bụi bặm này bay lên rồi lại rơi xuống, Địch Yến Quân che miệng mũi, cau mày nhìn căn phòng không lớn này, sau khi lão già qua đời, không để lại quá nhiều đồ vật, chỉ có phòng sách này, hắn giấu trong lòng chút may mắn cuối cùng, tìm kiếm lục lọi, cũng không thể tìm thấy trong sách những thứ có giá trị như sổ tiết kiệm hay chi phiếu.
Địch Yến Quân ngồi trong chiếc ghế sô pha chật hẹp, như bị vây hãm, thở dài. Những sách này có tác dụng gì? ! Ngược lại còn không bằng căn phòng này có chút giá trị. Trong lòng hắn có chút không vui vẻ, nhìn một lượt những cuốn sách này, cũng đều là sách cũ bình thường. Phần lớn là do ông già mua trong mấy năm gần đây, đều là sách in, không có giá trị, thậm chí còn có một phần là sách viết tay, Địch Yến Quân cầm một cuốn lên, trên bìa chỉ còn lại một chữ 'truyện', mở ra bên trong, cũng toàn là thiếu chữ sót nghĩa. Đối với những nội dung vừa tìm được, là cuốn « Thần Tiên truyện » của Cát Hồng thời Tấn, nhưng chỉ là bản sao tay của ông già, kỳ quái là, trong sách phàm là hai chữ 'Thần Tiên' lại toàn bộ biến mất, tựa như chưa từng tồn tại, còn các chữ khác tuy ố vàng, nhưng lại đều đầy đủ. Lại tìm một chút những cuốn sách viết tay khác, đều không ngoại lệ, hai chữ 'Thần Tiên' đều biến mất.
Địch Yến Quân cũng không để ý lắm, chỉ lo lắng xử lý số sách này. Những cuốn sách này quá cũ kỹ, hắn giữ lại cũng vô dụng, bây giờ có những phiên bản mới tốt hơn, mà phần lớn mọi người đã quen thuộc với đọc sách trên các thiết bị, sau khi bước chân vào xã hội, số người đọc sách giấy ngày càng ít, huống chi là những sách cũ này.
Nghĩ đến có thể bán chúng đi không, thế là gọi điện thoại cho người thu mua sách cũ, để người kia đến, đem sách đều cân ký bán. Chỉ là người thu mua sách cũ cũng rất tinh mắt, mở ra xong, đem những bản viết tay thiếu chữ sót nghĩa kia đều chọn ra, nhất định không chịu thu, cuối cùng tiện miệng nói: "Chỗ ta thu sách là muốn bày quầy bán hàng, bản sao tay thiếu trang sót chữ này, bán đi gây phiền toái cho ta, anh không bằng tìm mấy chỗ chuyên thu đồ cũ, có khi người ta còn muốn, hoặc là liền cất vào kho mà dùng thôi."
Người thu sách cũ phóng xe ba bánh đi một cách sảng khoái, Địch Yến Quân lại có chút đau đầu. Chỗ thu mua đồ cũ? Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ ra, ở khu phố cổ của thành phố, hình như có một viện bảo tàng dân gian tư nhân, mấy năm trước từng bỏ tiền mua những món đồ cũ.
...
Vệ Uyên phục dụng đan dược, dưới tác dụng của dược lực, sát khí trong phế phủ dần dần bị rút ra, an dưỡng trọn vẹn nửa tháng, vết thương trong trận giao chiến với Quỷ Vương ở Liễu thôn quỷ vực cuối cùng cũng lành hẳn. Tốn hết 10 điểm công huân. Đặt vào trước đây, số công huân mà Vệ Uyên trảm yêu trừ ma kiếm được có khi còn chưa đủ để chữa thương. Bất quá những yêu ma quỷ quái bình thường cũng không thể làm hắn bị thương nặng khó giải quyết như vậy.
Vệ Uyên dùng ba chai Cocacola ướp lạnh dụ đám quỷ ra ngoài phòng, sau đó đóng cửa sổ lại, lấy bùa vàng dán ở bốn phía, xếp bằng trên chiếc bồ đoàn đã chuẩn bị, thổ tức vận chuyển Ngọa Hổ Quyết, công pháp đặc thù được Ti Đãi giáo úy đời đời độc truyền luân chuyển khắp toàn thân, đã đạt tới xu thế viên mãn.
Vệ Uyên trước mắt hiện ra văn tự: Hao phí 30 công huân, đổi lấy tầng cảm ngộ đột phá sâu hơn của Ngọa Hổ Quyết.
Chỉ trong nháy mắt, ba mươi đạo công huân đồng thời tiêu tán, cùng lúc đó, Ngọa Hổ lệnh bài hơi phát sáng, bỗng có một đạo phù lục từ trong lệnh bài bay vào linh đài của Vệ Uyên, lộ tuyến vận chuyển Ngọa Hổ Quyết biến đổi, càng phức tạp khó lường hơn, nhưng lại càng ngày càng hướng tới viên mãn, Vệ Uyên hơi khép mắt lại, thể ngộ những kinh nghiệm tiền bối tồn tại trong Ngọa Hổ lệnh bài. Tu vi hiện tại của Vệ Uyên bất quá chỉ tương đương với tu vi của một người trong số một nghìn hai trăm thuộc hạ mà Ti Đãi giáo úy nắm giữ trong Hán Vũ năm, nhiều nhất cũng chỉ được coi là tinh nhuệ trong đó, còn một khi đột phá, liền có thể lĩnh chức quan, có thể được xưng là Bắt Yêu Trực Sử, hành tẩu Thần Châu, truy bắt Yêu Quỷ.
Ba mươi đạo công huân đổi lấy kinh nghiệm, dẫn dắt pháp lực của hắn luân chuyển. Và hắn cũng tĩnh tâm suy nghĩ, gắng ghi nhớ cảm giác công pháp tầng thứ cao hơn này. Không biết qua bao lâu, phù lục đổi bằng công huân chậm rãi tan biến vô hình, Vệ Uyên cũng không hề chú ý đến điểm này, chỉ chuyên chú vào công pháp trong cơ thể luân chuyển, chậm rãi, Ngọa Hổ Quyết vận chuyển càng ngày càng trôi chảy, bỗng nhiên thân thể hơi rung lên, như có mãnh hổ gầm khẽ bên tai, ý thức ong lên một tiếng, phảng phất khuếch tán ra ngoài. Đến khi từ từ lấy lại tinh thần thì Ngọa Hổ Quyết trong cơ thể đã hoàn toàn ổn định ở cấp độ này, đã có thể tự nhiên luân chuyển. Một tầng khí cơ vô hình từ trên người hắn lan tỏa. Nếu như mặc váy dài thời xưa, lúc này khi tay áo xoay tròn, tóc đen khẽ tung bay. Nhưng đây lại là thời đại hiện tại, không có dị trạng đó. Chỉ có pháp lực lan tràn phía sau, ẩn hiện một con mãnh hổ lộng lẫy khẽ gầm lên rồi tan đi.
Vệ Uyên lại vận chuyển công pháp vài lần, mới mở mắt, nắm chặt tay lại, không hề có cảm giác sức mạnh tăng mạnh khi vừa đột phá, khác với tà đạo dùng một cái giá lớn nào đó để đổi lấy pháp lực hơn người, công pháp chính đạo về bản chất là mượn linh khí trong thiên địa để người cường hóa bản thân, và quá trình này nhất định cần thời gian, việc công pháp nâng cao chẳng qua chỉ biểu hiện khả năng thay đổi linh khí thành nhiều hơn, để tốc độ biến hóa thân thể của tự thân nhanh hơn, giới hạn cao hơn chút. Ngoài ra, là có thể tiến thêm một bước vận dụng pháp lực. Biểu hiện bên ngoài là có thể bám pháp lực lên kiếm, để đồ gỗ sắt bình thường cũng có thể sát thương quỷ quái. Và hiệu quả của chú linh chi thuật được tăng lên.
Công huân còn lại, Vệ Uyên muốn đợi khi nào công pháp thành thạo hơn sẽ thử các chiến trường lớn được ghi lại trong Ngọa Hổ lệnh bài, mỗi một đời Ngọa Hổ đều sẽ đối mặt với cường địch, Yêu Quỷ đáng cảnh giác, thông qua nguyệt lộ lưu ảnh lại trong lệnh bài, giáo úy đời sau có thể thông qua đó luyện tập kỹ năng của bản thân. Trọng điểm là kinh nghiệm truyền thừa, phòng ngừa việc thân là Ngọa Hổ mà bị lật xe khi đối mặt với Yêu Quỷ nào đó. Tránh khỏi việc danh hiệu truyền thừa hơn nghìn năm của một đời lại bị hủy trong tay hậu bối nào đó.
Còn lôi pháp mà hắn mơ ước, công huân cần thiết quá lớn, trừ khi không nâng cao Ngọa Hổ Quyết, không an dưỡng thương thế, nếu không lôi pháp nhập môn Vệ Uyên cũng không đổi được, tạm thời chỉ đành gác lại, chỉ là lôi pháp này lại do Trương Đạo Lăng truyền lại, khiến Vệ Uyên có ảo giác mình đã bắt được một con dê có thể tha hồ mà nhổ lông.
Lôi Bộ Chính Thần trong lịch sử đạo môn Triệu Công Minh, hay còn gọi Chính Nhất Huyền Đàn Nguyên Soái. Huyền đàn, ý là chỉ người từng làm hộ pháp trong lúc Trương Đạo Lăng luyện đan, trông coi lò đan. Từ khi tìm đọc « Đạo pháp Hội Nguyên » biết được cố sự này, Vệ Uyên liền có chút không thể nhìn thẳng Chính Nhất Huyền Đàn Nguyên Soái, luôn cảm thấy danh xưng có vị cách rất cao này, thực ra lại cùng một Quyển Liêm Đại Tướng nào đó có công dụng giống nhau một cách kì lạ.
Thở ra một ngụm trọc khí. Vệ Uyên cầm thanh kiếm Hán tám mặt múa một đường kiếm pháp, pháp lực lưu chuyển tùy tâm, thoải mái hơn nhiều so với trước đây. Đến khi hứng khởi, thế kiếm càng nhanh, tiếng xé gió tựa như tiếng sấm. Kiếm quang lạnh lẽo, như tuyết rơi thành từng đám.
Bỗng nhiên, pháp lực lưu chuyển trên thân kiếm. Một đạo kiếm khí chém ra.
Răng rắc một tiếng khiến động tác múa kiếm của Vệ Uyên chợt dừng lại. Cúi đầu nhìn xuống. Trên chiếc tủ lạnh vốn đã không lớn, lại xuất hiện thêm một đường nứt đen sì, lốp bốp bốc lên tia lửa điện, liền bốc khói lên, Vệ Uyên há hốc mồm, đạo kiếm khí vừa rồi khiến cho lá bùa vàng trên cửa ra vào phồng lên, đám quỷ bên ngoài nghe thấy tiếng động, từ trên cửa phòng trực tiếp thò đầu ra, rồi nhìn thấy Vệ Uyên thu kiếm một cách trấn định, cùng chiếc tủ lạnh bị báo phế hoàn toàn kia.
Quỷ nước: "... "
Một hồi ồn ào dưới mặt đất, một hồi càu nhàu. "Oa ô ô ô... "
Một trận quỷ khóc...
...
Thề có trời đất, ngày mai nhất định đi tìm người sửa tủ lạnh. Nếu không sửa được, liền mua một chiếc to hơn về. Đồng thời dùng ba chai Cocacola ướp lạnh cho mỗi con quỷ, và một bát mỳ cực phẩm trứng thịt song phi làm đại giới, Ti Đãi giáo úy thành công cùng ba con quỷ đạt thành thỏa thuận, đồng thời vô tình bác bỏ ý định phóng bài hát áo cưới lúc ba giờ sáng của chiếc giày thêu đỏ, vỗ tay trên nỗi đau của người khác, dán thêm hai lớp bùa vàng, duy trì hòa bình cho viện bảo tàng. Thật đáng mừng, thật đáng mừng.
Vất vả lắm mới đuổi được đám quỷ này đi, Vệ Uyên thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trời đã tối, tùy tiện ăn chút gì đó, vận chuyển công pháp vài lần mới đè nén được niềm vui mừng do đột phá công pháp mang đến, rồi đi rửa mặt nghỉ ngơi. Nhưng lần này, sau khi đột phá Ngọa Hổ Quyết không mang lại cho hắn một giấc ngủ ngon.
Hắn lại mơ giấc mơ đó.
Đạo quán hoang vu, khắp nơi trên đất thi thể máu me đỏ lòm. Khác biệt là lần này, Vệ Uyên trực tiếp đứng ở bên trong đạo quán, rút kiếm vung tứ phía trong sự mờ mịt, nương theo tiếng hổ gầm dữ dội, ngưỡng cửa đạo quán biến thành răng nhọn trắng hếu, nội bộ sụp đổ hóa thành khoang miệng màu đỏ tươi, cả tòa đạo quán trong mộng phảng phất như đầu mãnh hổ, chồng chất cắn xé xuống.
Vệ Uyên chỉ kịp nắm chặt trường kiếm, bỗng chém ngang. Liền cả người bị thôn phệ cắn xé xuống...
"A!!!" Vệ Uyên vì ác mộng mà choàng tỉnh, kịch liệt thở hổn hển. Hô hấp dồn dập, hồi lâu mới dần bình tĩnh lại. Lại là giấc mơ đó.
Một giấc chiêm bao dài dằng dặc, dù như rất đơn giản nhưng cũng đã qua một đêm. Vệ Uyên không còn buồn ngủ nữa, chuẩn bị đứng dậy, chợt khẽ sửng sốt, nhìn thấy thanh kiếm lẽ ra đang treo trên tường lúc này lại đang ở ngay bên cạnh mình, kiếm đã ra khỏi vỏ, trên thân kiếm đã được lau chùi bảo dưỡng rất tốt, một sợi máu tươi tinh tế chậm rãi chảy xuống. Trên thân kiếm sát khí vẫn còn sót lại, vẫn luôn thủ hộ bên cạnh chủ nhân. Giấc mơ này cùng sự thay đổi của thanh kiếm trong tay, khiến Vệ Uyên trong lòng không thể giải thích nổi. Thế là hắn suy nghĩ một lát, vẫn gõ cửa tiệm hoa đối diện. Tuy đã là bạn bè, nhưng dù ít hay nhiều hắn vẫn có những chuyện không tiện nói với Trương Hạo, với Chu Di bọn họ, nhưng đối mặt với Thiên Nữ, người mà cả hai đều biết tung tích của nhau, loại lo lắng này không còn nữa, và đối phương bản thân tuy mang thương tích nhưng thực lực và nhận biết đều cao hơn mình, nhất định sẽ đưa ra được đề nghị trực quan và hiệu quả hơn.
Vệ Uyên đem giấc mộng thấy được nói cho Thiên Nữ.
Thiếu nữ tay phải chống cằm nghĩ ngợi, duỗi ngón tay chỉ vào chiếc ghế sofa bên cạnh. "Ngươi bây giờ ngủ một giấc, ta xem một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận