Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 262: Thật tiếc

Chương 262: Thật tiếc
Khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nụ cười hờ hững trên mặt Nữ Kiều trong nháy mắt tan biến. Nàng gần như theo bản năng ấn nút tắt tiếng, liếc nhìn Giác và Ngu Cơ đang trò chuyện ở bên kia, phảng phất như hàng ngàn năm kinh nghiệm chợt biến mất, vô thức chỉnh lại vạt áo, rồi lại đưa tay sửa lại mái tóc, sau đó mới đeo tai nghe lên để nghe đoạn âm thanh kia. Nếu nhắm mắt lại nghe, người kia phảng phất vẫn còn ở bên cạnh.
Ngu Cơ lúc đầu đang trò chuyện với Giác. Đây là lần đầu nàng đến Thanh Khâu Quốc, sau khi giả chết thức tỉnh trên chiến trường vào cuối thời Tần, trong ngàn năm qua, nàng lang thang khắp Thần Châu, tìm kiếm một khả năng nào đó về chân linh chuyển thế của Bá Vương Hạng Vũ. Những nơi như Thanh Khâu Quốc, nàng chưa từng đến. Vì vậy lần này đến Thanh Khâu, nàng thấy được nhiều thứ trước đây chỉ từng thấy trong các câu chuyện. Về phần con Tệ Tệ bọn họ mang theo, đã sớm được các trưởng lão Hồ Tộc của Thanh Khâu Quốc tiếp nhận và sắp xếp chỗ ở.
"Quả nhiên là nơi truyền thuyết, phong cảnh thật khác thường."
Ngu Cơ khen ngợi một tiếng, uống một ngụm rượu ngọt ủ bằng mật hoa, nhìn về phía Nữ Kiều ở bên kia, đột nhiên có chút ngẩn người. Thiên nữ Giác phát giác ra hành động của Ngu Cơ, ngạc nhiên nhìn theo, Ngu Cơ khẽ nheo mắt, không nói gì, chỉ cùng Giác nhỏ giọng rời khỏi phòng.
"Nữ Kiều nương nương vừa nhìn thấy gì vậy?"
Hai người đi ra ngoài, Ngu Cơ nhíu mày hỏi: "Sao lại khóc…?"
"Khóc?" Thiên nữ Giác khựng lại, hồi tưởng lại hình ảnh vừa thấy, khóe mắt của nữ tử tóc trắng có nước mắt, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười, nên nàng dịu giọng, lắc đầu cười nói: "Vu nữ Kiều, nàng rõ ràng đang cười mà..."
"Ta đến đây nhiều lần rồi."
"Đã lâu lắm rồi không thấy nàng cười như vậy."
...
Sau khi Vệ Uyên gửi giọng nói đi, đột nhiên nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng mà bất ổn. Tuy trước đó hắn rất khéo léo xóa những lời của Khế đi, nhưng điều này đồng nghĩa với việc, Nữ Kiều sẽ dồn sự chú ý lớn vào lời thoại của Vũ. Mà đoạn lời thoại này lại do Vũ Vương để lại cho hắn, bên trong lại không hề nhắc đến Nữ Kiều... Việc hắn xóa đi phần của Khế chẳng phải là gom hết sự chú ý về mình rồi sao? Lúc này trên trán hắn có chút đổ mồ hôi lạnh, vừa nhanh chóng mở máy thì Nữ Kiều đã gửi đến một đoạn tin nhắn thoại, Vệ Uyên khóe miệng giật một cái, vẫn lựa chọn nhắm mắt đưa chân, nhấn nút nghe. Trong một khoảng im lặng, Vệ Uyên nghe thấy giọng nói dịu dàng của Nữ Kiều:
"Cám ơn."
Vệ Uyên giật mình, sau đó hiểu ra, thần sắc cũng dịu lại. Đối với Nữ Kiều mà nói, dù người nói là ai, nói gì đi chăng nữa, đều không còn quan trọng nữa. Thời gian đã trôi qua mấy ngàn năm, đối với nàng mà nói, cô độc trường sinh còn nặng nề hơn so với chính Vệ Uyên tưởng. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến người kia, đối với nàng mà nói, giống như ánh sao trong đêm tối. Bất kể nói là cái gì đều vậy, chỉ cần có, đã đủ trân quý. Cũng như chính Vệ Uyên cất giữ bình gốm, Cửu Tiết Trượng, nàng cũng giống như thế. Con người chỉ là tổng hòa các mối quan hệ xã hội, nhìn từ góc độ này, trường sinh chỉ là kẻ bị thời gian bỏ rơi, không ngừng làm quen với người mới, không ngừng từng bước đi tiếp, cuối cùng chỉ có thể một mình hồi tưởng quá khứ, khao khát tìm kiếm dấu vết tồn tại của mình trong lịch sử, tìm lại tất cả những gì trân trọng trong quá khứ. Cũng chính vì vậy, Vệ Uyên và Nữ Kiều càng có thể thấu hiểu lẫn nhau hơn.
Nữ Kiều dịu dàng nói, không còn vẻ tinh quái như trước:
"Lần này thì tạm coi như là quà của ngươi vậy."
"Nhưng nếu lần sau còn dám không đến Thanh Khâu, sẽ không dễ dàng lừa được ta đâu."
Giọng nàng ngập ngừng, rồi cười nói:
"Đến lúc đó, ngươi phải mang đến nhiều đồ hơn đấy."

Vậy là nàng mong ta đến, hay mong ta đừng đến đây? Xin phiền bà cho một câu trả lời rõ ràng có được không?
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, không biết nên trả lời thế nào, may là Nữ Kiều không nói thêm gì nữa với hắn. Trong Thanh Khâu Quốc, Nữ Kiều nhìn chiếc điện thoại trong tay. Ngón tay đặt lên đoạn âm thanh kia, chọn lưu lại, sau đó tải xuống điện thoại, lúc này mới có chút an tâm.
Vệ Uyên cất điện thoại đi, nhìn ba kiện khí cụ bằng đồng bày trên bàn. Hắn dẹp bỏ tạp niệm, rất thuần thục tiến hành nghi thức. Cuối cùng, ánh sáng từ ba kiện khí cụ bằng đồng đồng loạt tỏa sáng. Vệ Uyên kết nối được với Sơn Hải giới của thành Triều Ca. Cũng vì vậy, hắn dựa vào tế tự của quần chúng thành Triều Ca, rồi thông qua tổ mạch Sơn Thần ngoài thành hiển hóa ra hình thái Sơn Thần, chỉ là lần này, hắn còn mang theo hai kiện đồ vật đến đây, trong đó ngọc thư Sơn Hải Kinh không biểu hiện ra điều gì khác thường, nhưng khi hắn bước lên đỉnh núi, Thanh Đồng Đăng đến từ Côn Lôn sơn trong tay đột nhiên phát sinh biến dị.
Một đám ánh lửa màu vàng sáng lên trong Thanh Đồng Đăng. Vệ Uyên giật mình. Từ bóng của ánh lửa, hắn nhìn thấy Côn Lôn thời thịnh vượng. Sau đó, nhìn thấy Tây Vương Mẫu trong Côn Lôn. Nữ tử ung dung với đôi mắt xanh nhạt thoáng hiện trong ánh lửa, đợi đến khi Vệ Uyên định thần lại thì trong Thanh Đồng Đăng đã không thấy gì nữa, chỉ còn một ngọn lửa nhỏ đang yên tĩnh cháy.
Vệ Uyên đè nén cảm xúc trong lòng, chậm rãi suy nghĩ. Bất kể là Côn Sơn Chi Khâu hay là nơi Dao Trì hư hư thực thực, hoặc là Ngọc Sơn nơi Tây Vương Mẫu ở, đều được ghi chép trong Tây Sơn Kinh, tức là thuộc về một mảnh vỡ của Sơn Hải giới. Theo tình hình vừa rồi thì Thanh Đồng Đăng này, cũng có phản ứng với Côn Sơn Chi Khâu và Ngọc Sơn? Hay là lúc trước ba nơi này đều dùng cùng một loại pháp khí? Có thể dùng chung được sao? Việc vừa nhìn thấy Tây Vương Mẫu và Côn Lôn, lại có ý nghĩa gì?
Vệ Uyên sắp xếp lại suy nghĩ, trong lòng than thầm thông tin này. Lần này có lẽ thật sự cần phải đến ba nơi kia xem thử một chút. Xem có thể tìm được nhiều manh mối hơn không. Dù sao hắn vẫn nhớ rằng, việc Phật Môn tiến vào Trung Nguyên, mạch Ngọa Hổ tuyệt diệt truyền thừa, đều xảy ra vào thời Tùy Đường, mà lúc đó còn xảy ra một việc, đó là việc Ứng Long Canh Thần rời khỏi sông Hoài, dẫn đến hệ thống thần sông Hoài xuất hiện vấn đề, mà việc Ứng Long Canh Thần rời đi chắc chắn có liên quan đến núi Côn Lôn. Tất cả những bí ẩn đều ở Côn Lôn…
...
Viện bảo tàng.
Sau khi Vệ Uyên vào phòng trong, quỷ nước vẫn đang nghiên cứu Cocacola của mình. Về lực lượng mà hắn nhận được từ sông Hoài lúc trước. Binh hồn dùng để tăng thực lực, rèn đao pháp cùng thủy pháp hỗn hợp, rồi dựa vào linh tính của Dưỡng Hồn Mộc để nâng cao tu vi. Còn quỷ nước thì cho rằng, chém giết quá vô vị, dù sao cũng đánh không lại lão đại, có lực lượng tiện lợi như vậy mà không nghiên cứu các kiểu phối trộn Cocacola, chẳng phải quá lãng phí sao? Nên thời gian này, hắn luôn nghĩ đến điều đó.
Bỗng nhiên, cửa lớn viện bảo tàng vang lên tiếng gõ cửa. Quỷ nước ban đầu không muốn để ý, nhưng nhận thấy pháp lực quen thuộc bên ngoài, vẫn tiến đến, một tay cầm bình thủy tinh, một tay kẹp ba ống nghiệm đựng Cocacola các loại, ra ngoài xem xét, thấy một vị lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ. Là người quen. Tu sĩ cao nhất của Dừng Tuyền thị núi Long Hổ. Cũng là đạo sĩ trước đây đã tìm cho Vệ Uyên Chúc Lũ kiếm.
Quỷ nước nghĩ dù sao cũng là người quen, không nên làm ngơ như vậy, liền mở cửa, để lão đạo sĩ vào, lão đạo sĩ cũng bất đắc dĩ, chính là vừa rồi, thiên sư sư thúc đã gọi điện cho hắn, nói để hắn tự mình đến, trông chừng vị Vệ quán chủ chú giải môn dưỡng khí pháp quyết mới nhất. Với tư cách là Chính Nhất Minh Uy đạo thiên sư, Trương Nhược Tố quá rõ tính cách của người tu đạo. Và về cách đối phó những đạo sĩ hay dở trò, hắn rất có kinh nghiệm, xem như trình độ nghiệp vụ chuyên môn.
Lão đạo sĩ thì chẳng còn cách nào. Thiên sư là sư thúc, hắn không thể chọc vào. Nhưng vị Vệ quán chủ kia, lai lịch cũng khiến hắn da đầu tê dại. Đến đây rồi, đành phải kéo dài thời gian. Cũng may cũng may, việc canh chừng người khác, đề phòng đối phương dở trò, cũng có thể dở trò được. Lão đạo nhân tự giễu một tiếng, đẩy cửa ra, nghe thấy quỷ nước nói Vệ Uyên đang bế quan ở phía sau, thật sự là nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống một bên, thấy công pháp nằm úp trên bàn, mở ra xem, mới chú giải được một phần tư, lúc này cười khổ. Đến, trở về thôi. Vị Vệ quán chủ này, cũng như sư thúc, xem ra hai người đều dùng đơn vị thời gian khác nhau. Nhưng mà, không cần ở đây canh chừng vị Vệ quán chủ kia, trong lòng hắn cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Hỏi han vài câu, đang định đứng dậy thì thấy áo bào tay rộng quá, lúc hắn đứng lên, không cẩn thận làm đổ bình hồng trà đá trên bàn. Bình lộc cộc mấy lần, lăn xuống dưới sạp hàng, lão đạo sĩ xin lỗi cười cười, qua cầm bình lên, ngước mắt nhìn thấy một sạp hàng mới, chỗ này hắn đã đến mấy lần, trước kia không hề có. Mang theo chút tò mò, lão đạo sĩ kéo nhẹ tấm màn che xuống ở sạp hàng, nhìn vào.
Đó là một chiếc quạt lông mộc mạc. Phía dưới có một trang giấy, hình như là vừa viết không bao lâu, vết tích bên trên còn hơi ẩm ướt. Lão đạo nhân vô thức đọc ra.
"Đồ cất giữ của Viện bảo tàng ·004. Quạt lông."
"Uyên đệ Gia Cát Khổng Minh làm bằng tay năm mười sáu tuổi."
"Cúc cung tận tụy, chết mới thôi."
"Chỉ tiếc trước Ngũ Trượng Nguyên không thể tiến thêm một bước, thật tiếc."
Lão đạo nhìn chiếc quạt lông, không thốt nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận