Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 229: Thấy cố nhân

Chương 229: Gặp Lại Người Xưa
Buổi trưa, đích thân Vệ Uyên xuống bếp.
Nơi này vốn là chỗ ở của một đệ tử tục gia của vị pháp sư, pháp sư đó ở trên núi Long Hổ, theo cách phân loại võ môn, lại có quan hệ với núi Thanh Thành và núi Võ Đang, quyền pháp, kiếm thuật đều có, chỉ là so với hai nơi trước thì nghiên cứu chưa thấu đáo bằng, có những đệ tử tục gia không xuất gia, cũng đến trên núi tu hành kiếm thuật, vài năm sau, học được chút ít, liền sẽ chọn xuống núi xông pha.
Nơi này nguyên bản là nơi ở của một đệ tử như vậy.
Chỉ là khoảng thời gian này nhường cho Vệ Uyên cùng A Huyền sử dụng.
Vị đệ tử kia đến đảo Anh Đào xông xáo gây dựng chút sự nghiệp, đồ dùng nấu bếp trong nhà cùng đồ gia vị một chút cũng không thiếu, theo như lời hắn nói, lúc mới tới nơi này, đối với những món mỹ thực đảo Anh Đào vẫn rất hứng thú, nào là sushi, mì sợi thường xuyên ăn, nhưng chỉ một tuần sau, miệng liền nhạt thếch, đảo qua đảo lại cũng chỉ có nhiêu đó kiểu.
Khi đó muốn mua đồ gia vị của Thần Châu không hề dễ.
Hắn vất vả lắm mới có được, buổi tối cho mình xào một đĩa dì sān xiān, một đĩa cà chua xào trứng.
Ăn một hơi ba chén lớn, mới cảm thấy linh hồn mình trở lại.
Khẩu vị của mỗi người, là được nuôi dưỡng từ lúc nhỏ, được cha mẹ và quê hương định hình.
Cho nên dù cách quê hương có xa xôi, dù thời gian trôi qua bao lâu, thứ dạ dày của bạn quen thuộc nhất vẫn là hương vị đó, có thể là cơm trứng chiên, có thể là thịt nướng kẹp ớt, Vệ Uyên nhìn tiểu đạo sĩ trắng trẻo đổ đầy một tầng tiêu xanh đỏ vào bát cơm, cầm thìa khuấy đảo trong miệng, khóe mắt giật giật.
Hắn đột nhiên hiểu, vì sao ngày đó đầu cá tiêu băm lại không còn một mẩu nào.
Tiểu đạo sĩ A Huyền ăn no một bát cơm, nhận thấy ánh mắt của Vệ Uyên, có chút xấu hổ nói: "Núi Long Hổ bên ta là thích ăn cay, từ nhỏ đã quen rồi, Vệ quán chủ, ngài thích ăn gì?"
Thích ăn gì?
Thịt cá cơm? Hay là. . .
Vệ Uyên nghĩ đến những món ăn thô ráp nguyên thủy mà ngon miệng đó, nước bọt trong miệng liền tiết ra.
Nghĩ đến lần này vì ép buộc thi triển đạo thuật thần thông, còn có phản lực khi cận chiến gây ra vết thương, trong lòng Vệ Uyên nảy sinh một ý nghĩ, đợi qua một thời gian nữa, khi thương tích thuyên giảm sẽ đến Sùng Ngô chi Sơn giống như những người ở thành Triều Ca, nếu không đi đâu tìm thịt, còn phải tốn hao thần lực đưa tới.
Có không ít dị thú có thể cường hóa thể phách, tăng khí huyết.
Hắn dần xác định ý nghĩ này, nhận thấy A Huyền đang dò hỏi mình, cười đáp:
". . .Thịt nướng đi."
"Cái loại nướng có chút cháy, da hơi đen ấy."
"Từ đầu thường ăn là như vậy."
A Huyền gật đầu nhẹ, cảm thấy ẩm thực như vậy, ở thời đại sản vật phong phú như hiện nay xem ra, vẫn còn mộc mạc, ăn uống no đủ xong, Vệ Uyên trở về phòng ngủ nghỉ, hôm qua ra tay, thiên cương thần thông cùng địa sát chính pháp không cần tiền mà dùng, sức mạnh của Sơn Thần ấn tỉ đã sớm cạn kiệt.
Hiện tại trải qua một ngày một đêm, mới lấp đầy được hơn một nửa.
Chuyện sau đó, còn cần cỗ lực lượng này.
Vệ Uyên cất kỹ Sơn Thần ấn tỉ.
Rồi lại lấy ra chiếc giày thêu đỏ.
Sau chuyện ở miếu thờ, linh tính của chiếc giày thêu đỏ lại có thể ngắn ngủi hóa thành một thiếu nữ hai búi tóc, Vệ Uyên cũng hoài nghi, có phải hoàn cảnh ở nhà mình rất thích hợp cho mọi thứ thành tinh, nhìn thấy nàng tựa hồ thần hồn mỏi mệt, Vệ Uyên vẽ mấy lá dưỡng hồn phù, dán lên chiếc hộp, để nàng về nghỉ.
Rồi lại để binh hồn Thích Gia che chở cho nàng.
Lúc này mới thổ nạp dưỡng khí, duy trì tu hành. . .
Một đêm trôi qua.
Thiếu niên đạo nhân với hai quầng thâm mắt đứng dậy.
Bởi vì phản ứng của sư huynh nhà mình, hắn đêm qua nơm nớp lo sợ suốt một đêm, thực sự không dám ngủ.
Sợ nửa đêm khi mình đang ngủ, vị Vệ quán chủ nhìn có vẻ ôn hòa mà còn đang bị thương kia sẽ trực tiếp rời giường ra ngoài gây sự mất.
Không chừng ngày hôm sau mình vừa tỉnh dậy, vị Vệ quán chủ kia lại gặp rắc rối lớn.
Nếu vậy, chắc hắn khóc không ra nước mắt luôn mất.
Bất quá, đây chỉ là mình nghĩ nhiều thôi.
Dù sao thì, Vệ quán chủ đã nói mấy ngày nay sẽ không làm loại chuyện đó, tiền bối như vậy, chắc cũng không đến mức thất tín chứ. . .
Đang ngáp dài rửa mặt với đôi mắt quầng thâm, A Huyền vừa mở cửa ra, liền thấy Vệ Uyên đang chuẩn bị xuất phát, một thân đồ thể thao đơn giản, sau lưng là chuôi tám mặt hán kiếm có vỏ, thiếu niên đạo nhân trừng to mắt, toàn thân giật mình, lập tức tỉnh táo lại, mấy bước lao tới, giữ chặt Vệ Uyên, suýt chút nữa kêu lên:
"Chờ một chút, Vệ quán chủ."
"Ngài rõ ràng nói mấy ngày nay không ra ngoài náo."
"Mới có hai ngày thôi."
"Mới hai ngày!"
Vệ Uyên quay đầu lại, nhìn thiếu niên đạo sĩ bộ dáng mười ba, mười bốn tuổi này, bất đắc dĩ nói: "Lúc ấy ta chỉ nói là trong năm ngày này ta không có ý định làm chuyện tương tự, nhưng ngươi cũng không cần cấm túc ta chứ, ta cũng đâu phải thiếu nữ khuê các ngày xưa, vất vả lắm mới đến một chuyến, ta cũng muốn đi một vòng chứ."
"Ngài lúc đó cũng nói vậy!"
"Lần này không giống."
Vệ Uyên nói: "Ta chỉ là muốn đi thăm một người bạn cũ."
"Bạn cũ?"
A Huyền ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: "Vệ quán chủ quen người nào ở đảo Anh Đào sao?"
Vệ Uyên cười nói: "Đúng vậy, hắn đến từ lâu rồi, ta cũng lâu lắm rồi không gặp hắn."
Tiểu đạo sĩ A Huyền trầm ngâm một hồi, nghiêm túc hỏi:
"Vệ quán chủ, người bạn cũ nào mà còn cần ngài vác kiếm đi thăm vậy?"
Vệ Uyên: ". . .".
Cuối cùng, Vệ Uyên vẫn đi ra ngoài.
Đương nhiên, A Huyền cũng đi cùng hắn.
Điểm đến là huyện Shiga, đảo Anh Đào, nói chính xác hơn thì là địa phận tiếp giáp giữa huyện Gifu và huyện Shiga, A Huyền vốn mặt đầy cảnh giác, đợi đến khi đến nơi, lại ngược lại sửng sốt, nơi này cũng không phải là nơi đặc biệt gì như mình đã từng nghĩ.
Nơi này chỉ là một ngọn núi mà thôi.
Mặc dù nói cũng là danh sơn ở đảo Anh Đào, nhưng rõ ràng không phải nơi báo thù, hay gây chuyện, dù là tình huống xấu nhất, nơi này náo loạn cũng sẽ không quá lớn, A Huyền trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra, đến chính bản thân cậu cũng không nhận ra, mình đã nghĩ đến tình huống bi quan nhất.
Vệ Uyên cười nói: "Ta nói chỉ là tới nơi này gặp bạn cũ thôi."
Hai người bước lên núi, phong cảnh nơi này cũng không tệ, trên núi có đền thờ Sơn Thần, nói là đền thờ Sơn Thần, nhưng trên ngọn núi này vẫn tồn tại những chùa miếu của Phật Môn, thuộc loại tình huống Sơn Thần tế tự và chùa miếu Phật Môn hỗn hợp.
Bởi vì là một trong trăm ngọn núi nổi tiếng của đảo Anh Đào, nên người lui tới cũng không ít.
Vệ Uyên nhìn quanh ngôi đền, nơi này ít nhất nhìn qua rất thanh tịnh và tao nhã.
Có người đang cầu nguyện trước các thần linh, lắc chuông, vẻ mặt thành kính, cũng có người đến những ngôi chùa trên núi để thắp hương, vị thần thị trông coi đền thờ thấy Vệ Uyên và A Huyền, cười hỏi: "Hai vị không muốn cầu nguyện thần linh sao? Đại Minh Thần núi Ibuki rất linh nghiệm đấy."
A Huyền vội xua tay từ chối.
Cậu ta dù sao cũng là đạo sĩ, mà còn là đạo sĩ phái Chính Nhất thụ lục.
Ở đây mà lại đi thăm viếng thần của Thần đạo, không khéo tổ sư gia một đạo ngũ lôi oanh đỉnh giáng thẳng xuống mất.
Vốn còn định lôi kéo Vệ Uyên đi cùng, nhưng không tài nào lay chuyển được, quay đầu lại thì thấy Vệ Uyên cười, mở miệng nói:
"Đã đến đây rồi, cúi đầu bái lạy một chút cũng có sao."
A Huyền: "? ? !"
Vệ Uyên lấy ra một đồng xu của đảo Anh Đào.
Búng tay ném ra, đồng xu dầu mè kia vốn dĩ sẽ rơi xuống, nhưng lại kỳ lạ mắc kẹt vào khe hở không động đậy, Vệ Uyên lấy ra đồng thứ hai, lại ném ra, đồng dầu mè này vẫn kẹt đúng khe hở kia, không thể rơi xuống hộp, là vị thần thị ném đồng tiền kia vào.
Vệ Uyên học theo kiểu bái thần của đảo Anh Đào, phủi tay, làm bộ muốn hơi khom người xuống.
Có chút giống như nghi thức gặp mặt.
Động tác còn chưa kịp bắt đầu.
Theo tiếng răng rắc, mặt đất bái điện trước đền thờ đột nhiên nứt ra một vết nứt, từ chỗ gạch đá Vệ Uyên vừa đứng bắt đầu nứt vỡ, lan tràn đến cả đền thờ, và nối tiếp theo đó, từng vết nứt dữ tợn xuất hiện, cuối cùng khi dừng lại, xà nhà đều rung lắc phía dưới, rớt xuống không ít bụi mù.
Thần thị của đền thờ trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói gì.
Vệ Uyên buông tay xuống, nhìn chằm chằm ngôi đền một hồi, khách khí nói: "Xem ra ta không có duyên phận này rồi."
A Huyền dịch câu này cho thần thị, Vệ Uyên cũng có vẻ không hứng thú nán lại ở trước điện bái, hai người rời đi, thần thị vẫn còn đang trong một loại cảm giác mờ mịt hoảng loạn. Ngôi đền này cứ hai mươi năm lại phải sửa sang một lần, mà lần tu sửa trước đó còn chưa được mười năm, có hỏng cũng không nên hỏng nhanh vậy chứ.
Hắn mơ màng đi đến vị trí Vệ Uyên vừa đứng, vô ý thức muốn đưa tay cầu nguyện thần linh phù hộ.
Động tác hơi chậm lại.
Hai mắt trợn tròn.
Lúc giơ tay lên, hắn mới để ý thấy, vết nứt vỡ trên điện bái đúng vị trí bàn tay vừa giơ của thanh niên kia, ánh mắt vượt qua bàn tay, vết nứt liền bị che khuất, tựa như tòa đền này căn bản không nhận cái cúi đầu này.
Hay là, không chịu nổi cái cúi đầu này. . .
Vệ Uyên để A Huyền tự đi dạo ở chỗ này, còn hắn thì tựa vào cành cây sau đền, cây được trồng ở đây là cây lá phong đỏ, hiện tại đã cuối thu, tốc độ lá phong rụng xuống từ từ chậm lại, hơi thở thần tính lan tỏa ra, bao phủ toàn bộ phạm vi đền thờ.
Vệ Uyên khẽ ngước mắt.
Ngón tay nâng lên, nhặt lấy chiếc lá phong đang ngưng kết trên không trung.
Ở phía sau, hai người thanh niên mặc áo trắng nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Trên chuôi tám mặt hán kiếm sau lưng Vệ Uyên, Thiết Ưng vỗ cánh, tiếng gầm gừ trầm thấp của chim ưng vọng đến tai hai tên Sơn Thần tỏa ra thần tính kia, khiến bọn chúng không kìm được hồi tưởng quá khứ, tuyệt đối không ngờ rằng, đã qua hơn hai ngàn năm, Sát Thần năm xưa lại trở về.
Các thần hận không thể tại chỗ nhảy núi.
Thế nhưng vẫn phải đến.
Vệ Uyên quay đầu, nhìn kỹ hai tên Sơn Thần kia, ngữ khí bình tĩnh nói: "Ta không có ý định giết các ngươi."
"Nhưng, các ngươi cần truyền lời cho ta."
Giọng của hắn dừng lại một chút, nói: "Ở trên núi Ibuki này, hẳn là vẫn còn một vị thần khác, đúng không?"
Vị thần thị vừa nãy, cùng với Thần Chủ của đền thờ Sơn Thần núi Ibuki, mang theo vẻ kính sợ, đưa Vệ Uyên, người mặc đồ thường, đến tĩnh thất có quy cách cao nhất của cả đền thờ, dâng trà thơm, sau đó mới cung kính lui xuống dưới.
Bọn họ vừa mới nhận được chỉ thị của thần linh, phải tiếp đãi vị khách quý này.
Đã lâu không có được thần dụ, bọn họ gần như hoàn toàn phục tùng chỉ thị.
Vệ Uyên nâng chén trà lên, từ từ nhấp một ngụm.
Hắn đã bảo A Huyền ra bên ngoài chờ rồi, chuyện kế tiếp, không thích hợp để đứa nhỏ này biết, vị trà cũng tạm, không thể so được với núi Long Hổ, Vệ Uyên đặt chén trà xuống, khoanh chân ngồi trên nệm êm, chậm rãi bóc vỏ quýt.
Trong tĩnh thất không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ hai ngọn nến.
Một lúc lâu sau, ánh nến đột nhiên bùng lên, dường như có vật thể gì đó không rõ xuất hiện, đối diện Vệ Uyên trên bức tường, xuất hiện thêm một cái bóng, đứng ngay ngoài cửa, sau đó, đại môn từ từ được mở ra, nhiệt độ cả phòng đột nhiên giảm xuống, Vệ Uyên mở to mắt, giọng điệu bình tĩnh nói:
"Đã lâu không gặp."
"Ta nên gọi ngươi là Đại Minh Thần Ibuki."
"Hay là Yamata no Orochi."
"Hay nên gọi…"
Vệ Uyên dừng một chút, bình thản nói: "Tương Liễu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận