Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 604: Các thiếu nữ bài Tarot, Vệ quán chủ sân thí luyện

Chương 604: Các thiếu nữ bài Tarot, Vệ quán chủ sân thí luyện.
Thiếu nữ A Chiếu rất hứng thú nhìn mọi thứ trước mắt. Nói thật, từ khi mất đi ký ức, mọi thứ trước mắt đối với nàng mà nói đều là niềm vui mới mẻ. Cùng với đó, không hiểu sao, dù thế giới này có những điều đáng mừng, nhưng khi giao tiếp với người khác, nàng chỉ thấy thật nhàm chán. Có một cảm giác kỳ lạ, như thể có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương. Cùng với đó, thuận theo để đối phương phản hồi một cách bản năng. Thật thú vị, cho nên nàng cứ thế mà làm. Chỉ là không hiểu tại sao, đến cả người đàn ông cao lớn uy nghiêm kia nàng còn có thể thoáng nhìn thấu được, vậy mà thiếu nữ mặt mày sáng sủa này, nàng lại không tài nào nhìn rõ được, phảng phất như bên trong nội tâm đối phương có một cơn gió lớn không ngừng xoáy động, che giấu một “bản thể” khác.
“Muốn làm gì?”
Họa sĩ nói: “Đầu tiên, chúng ta làm bài trận bốn nguyên tố đơn giản trước nhé?”
“Được.”
A Chiếu nói với giọng điệu mềm mại, tất nhiên, là cố ý. Ngôn ngữ của ngươi là vũ khí. Lời nói của ngươi là thứ độc dược mạnh mẽ nhất. Hành vi của ngươi là mồi nhử nguy hiểm nhất thiên hạ. Nàng hiểu rõ mình nên làm gì vào lúc nào, như một bản năng, dĩ nhiên, nàng thực sự rất hứng thú với bài trận này, vì trong nhận thức mơ hồ, thứ mới lạ này trước giờ nàng chưa từng được tiếp xúc. Dường như nàng rất hứng thú với tất cả những thứ mới mẻ.
Họa sĩ vừa cầm một cuốn sách giới thiệu pháp bốn nguyên tố, vừa nói: “Chỉ cần bốn lá bài, đây là cơ bản nhất cũng là được sử dụng rộng rãi nhất, không giống bài trận Digan, chuyên dùng để xem bói tình yêu, trước đây đám người Digan lưu lạc kia toàn dùng trò ‘bậc thầy tình cảm’ để kiếm tiền thôi.”
Quỷ nước kinh ngạc nói: “Vậy cái này hợp với ta nha.”
Họa sĩ nhìn hắn một cách kỳ quái: “Ngươi từng yêu đương chưa?”
“Chưa có!” Quỷ nước tuy đuối lý nhưng giọng lại rất hùng hồn: “Chẳng phải những người chưa từng yêu đương mới thích làm ‘bậc thầy tình cảm’ sao?! Ngươi vẽ truyện tình yêu, ngươi từng yêu đương chưa?”
Họa sĩ cứng họng.
“Đi chết đi!”
“Cho cha chết!”
Thiếu nữ thanh tú trực tiếp đạp thiếu quỷ nước ngã lăn ra, cưỡi lên lưng hắn, hai tay giữ chặt tay hắn, nghiến răng nghiến lợi, trở tay lấy bình Thần đặc cung sinh mệnh chi thủy cưỡng ép đổ vào miệng hắn, vừa nổi giận vừa ôm mặt khóc ròng: “Ô ô ô ô năm xưa ta được bao nhiêu người thầm mến ngươi có biết không hả? Nếu không phải ta chết sớm thế này, ta có thảm như vậy không?!”
“Ai bảo ngươi uống lừa để thuốc trừ sâu vào…”
“Ngậm miệng!”
“Muốn chết, muốn chết… ùng ục, ùng ục, cục, cục…”
Bỏ mặc hai người kia đang quen thói gây gổ, Giác dễ dàng xếp bài trận cho A Chiếu.
“Lá bài đầu tiên, đại diện cho quá khứ của ngươi.” Họa sĩ nghiến răng với Quỷ nước, vẫn không quên quay đầu nói một câu.
Ngay cả Thái Khí sơn thần, Tiễn Lai sơn thần, Trường Thừa cũng đều hứng thú ngẩng đầu nhìn, dù sao bọn họ cũng đang gánh vác một loại sức mạnh thần tính, cản trở việc bói toán của bọn họ, nên bọn họ tất nhiên là rất hứng thú. A Chiếu tràn đầy hứng khởi giơ tay lên, lật lá bài đầu tiên.
Quá khứ – Chính vị nữ hoàng.
Trong nháy mắt, không khí viện bảo tàng như ngưng đọng.
Cho đến khi họa sĩ đứng dậy, Quỷ nước lại lần nữa ngã xuống đất, thiếu nữ khỏe khoắn nhìn qua, nói: “À, bài Nữ Hoàng à, lá này đại biểu cho bội thu, nghĩa là, ân, để ta xem nào, là đại diện cho quá khứ của ngươi sống rất tốt, vô tư vô lo, xinh đẹp, có năng khiếu nghệ thuật, gia cảnh tốt.”
Không khí dịu đi một chút.
A Chiếu lật lá bài thứ hai, đại diện cho ý nghĩa của người biểu ca đối với nàng. Cho dù là một thiếu nữ đã mất trí nhớ thì lúc này cũng nín thở. Nàng thực sự có chút hiếu kỳ.
“Chính vị Ngôi Sao.”
Họa sĩ kiêm thần côn tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Ý nghĩa của lá bài này, là vào đêm tối nhưng những vì sao đầy trời chỉ dẫn phương hướng cho chúng ta, đi theo ánh sao sẽ hướng đến tương lai tươi sáng, hoặc có thể nói, là cứu rỗi trong đêm tối.”
“Chính vị thì có nghĩa là tràn đầy hy vọng, thỏa mãn ước nguyện.”
“Cứu rỗi, với gia cảnh như ngươi thì chắc hẳn không cần ai cứu rỗi, mà có lẽ là người biểu ca này thỏa mãn một vài nguyện vọng của ngươi, ví như chuyện bị nhốt trong nhà hay được chạy nhảy khắp nơi, dù sao cũng là tiểu thư khuê các mà.”
A Chiếu thở ra một hơi, mỉm cười nói: “Cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.”
“Thở phào nhẹ nhõm, lo lắng cái gì chứ?” Họa sĩ vừa nói vừa lật lá bài thứ ba, cười nói: “Đây là quan hệ sau này của các ngươi, nói sao đây, ngươi có xuất thân tốt, lại xinh đẹp, có khiếu nghệ thuật, lại gặp được người biểu ca thỏa mãn mong ước, đoán chừng quan hệ chắc là tốt lắm…”
Giọng nói của cô bỗng dừng lại. Lá bài thứ ba, đại diện cho quan hệ sau này. Tử thần, chính vị. Ý nghĩa đại diện: chia lìa, hai bên có khoảng cách sâu sắc, hủy diệt.
Vẻ mặt họa sĩ cứng đờ, khi ngẩng đầu lên, cô thấy dường như trong mắt thiếu nữ cũng thoáng có chút sững lại, tay trái vô thức giơ lên, ấn vào tim, sau đó lại vô thức buông ra, vô thức kiềm chế cảm xúc của mình.
A Chiếu hít một hơi thật sâu, nói: “Vậy, lá bài thứ tư đâu?”
Họa sĩ chủ động quên đi chuyện vừa rồi, gượng gạo nói: “Lá bài thứ tư, đại diện cho sự phát triển tương lai, cũng chính là tương lai của các ngươi, nói cách khác, là phương pháp giải quyết vấn đề.”
Lật ra, Vòng quay vận mệnh. Nghịch vị. Tuần hoàn ác tính, và, luân hồi.
Má ơi! Vẻ mặt của thiếu nữ thanh tú suýt nữa thì giống với mấy lão ca thích câu cá. Bốn lá bài. Cái mở đầu và kết thúc này không giống thường chút nào. Nàng có thể trực tiếp viết một câu chuyện đoản văn “người chết nghịch tập”. Tiện thể phát một trăm thanh đao, một trăm thanh! Tuy biết chắc sẽ được bộ bốn bảo dưỡng đao gì đó. Nhưng mà, phát đao, ai có thể cưỡng lại cám dỗ của việc phát đao chứ?! Không thể nào!
Nhưng mà, bây giờ người sắp được lịch sử phát đao đó đang ở trước mặt nàng. A Chiếu nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì trong mắt hiện lên sự tiếc nuối cùng một chút yếu mềm đáng thương, nhưng lời nói của nàng lại có chút trực tiếp: “Ta hi vọng có thể tính lại.”
“Ờ, ừm, được, được.”
“Tính về cái gì?”
“Vì sao ta và hắn lại đi đến tình cảnh đó…” Giọng A Chiếu hòa hoãn. Tất nhiên, dù là cảm xúc hay biểu đạt, vẫn trong sự kiểm soát của bản thân. Không thể lộ ra bất cứ sơ hở nào. Tiện thể dùng chính trải nghiệm đau khổ của bản thân, một cách tự nhiên để lấy được thiện cảm, người cuối cùng sẽ thương những người yếu thế, cho dù chỉ là ra vẻ kẻ yếu. Nàng đôi mắt to tròn và hiền lành, nhưng trong lòng thì đang tính toán rất chi tiết và thận trọng. Dĩ nhiên, cảm xúc và sự biểu lộ đều xuất phát từ nội tâm, chỉ là có sự kiểm soát nhận thức. Ở những nơi có khả năng sát cơ, điều gì là dối trá nhất? Là thành thật. Đến nỗi cái gì mà biểu ca kia? Ai mà thèm để ý chứ? Bây giờ nàng còn không nhớ rõ tốt đây này, chỉ còn lại chút ấn tượng, là sự hiếu kỳ, nhưng sự hiếu kỳ này chỉ dùng để phá băng không khí nơi này, cũng là thứ có thể lợi dụng, dù đó là cảm xúc của chính nàng cũng có thể tận dụng, hoặc là bởi vì nó chân thực, mà ngược lại, đó là thứ có thể lợi dụng nhất. Điều quan trọng là phải sống sót thật tốt trong cái hoàn cảnh xa lạ này. Trong lòng A Chiếu bỗng giật mình.
Chờ chút, tại sao lại là sát cơ từng bước?
Nàng ngước nhìn xung quanh, nơi này dường như không giống với sát cơ từng bước mà nàng cảm nhận được trong bản năng, không thể nói là hoàn toàn tương tự, chỉ có thể nói là không liên quan chút nào, giống như việc con Quỷ nước vừa làm, những chuyện như thế lẽ ra đã không còn từ lâu rồi, tại sao cứ như là chưa từng có chuyện gì vậy? Vào lúc nàng phát giác ra sự không hài hòa đó, thì Giác bên kia đang trầm tư, cô cũng rất hứng thú với thứ này.
Họa sĩ nhanh nhạy phát hiện thiếu nữ như thể có tai mèo dựng đứng lên. Giống như rõ ràng đang cảm thấy hứng thú, nhưng lại nhất định phải giữ vẻ đoan chính cao lãnh như một con mèo. Giả vờ như vô tình nói: “Giác, ngươi có muốn thử không?”
“Cũng thú vị đấy.” Giác chỉ làm bộ từ chối hai lần, sau đó liền nhanh chóng chấp nhận.
“Khụ, ân, lần này thì dùng đại trận mười hai cung hoàng đạo đi!” Họa sĩ vui vẻ quyết định, tiếc nuối nói: “Tiếc thật đó, nếu có cả cô Khoa Lâm kia ở đây, cộng thêm ba vị tỷ tỷ Hồ tộc ở cạnh, sau đó thêm cả tiểu Thanh nữa thì chúng ta đã có một cuộc hội ngộ tuyệt vời, rất hài hòa, khiến ta hằng ao ước, một cuộc hội đàm vui vẻ của các thiếu nữ!”
“Giống như trong manga vậy đó.” Vodka nương nương tưởng tượng ra một cảnh đó. Sau đó, Giác và A Chiếu làm bài trận cho nhau. Giác thu lại khí tức thần tính, cộng thêm A Chiếu có chỗ kỳ lạ trên người, ngược lại lại có thể hoàn thành được một tổ hợp trận. Mắt họa sĩ sáng lên, lại gần, nói: “A a, để ta giải trận, mở của ai trước?”
Giọng Giác ôn hòa nói: “Mở của A Chiếu trước đi.”
Không hiểu sao, A Chiếu không muốn mở bài của mình, chỉ là vào thời khắc này, bản năng và bản tính lựa chọn đồng ý, họa sĩ vui sướng nói: “Cung thứ nhất, đại diện cho bản chất của sự vật, nói cách khác, lý do cuối cùng khiến hai người các ngươi chia lìa.”
“Hử? Lại là bài Ngôi Sao?”
“Để ta xem một chút nhé…”
Cô mở sách ra tìm, nói: “Cái này, chắc hẳn không phải là ánh sáng cứu rỗi, để ta xem đã, trong phương diện tình cảm, ngươi rất tự tin về bản thân, đối với mối quan hệ của hai người cũng rất lạc quan, chắc là vậy.”
A Chiếu nhíu mày.
Cung thứ hai: Giá trị quan của con người.
Xuất hiện chiến xa đại diện cho sự chiến thắng, sức hành động, tự lập, cái tôi.
Cung thứ ba: Trao đổi với người khác, vậy mà lại xuất hiện chính vị Mặt Trăng. Họa sĩ vừa xem quyển sách dày vừa nói: “Ừm, cái này về mặt tình cảm đại diện cho, ngươi rất nhạy cảm, sợ bị tổn thương, dù có hứa hẹn nhưng vẫn do dự, thậm chí chọn cách trốn tránh?”
A Chiếu mấp máy môi, cái cảm giác mọi thứ nằm trong lòng bàn tay dần dần biến mất.
“Cung thứ tư, đại diện cho căn nguyên.”
Họa sĩ nói: “Là nguyên nhân thật sự khiến hai ngươi tách ra, để ta xem… ủa?”
Giọng nói của cô lại im bặt.
Lá bài lật ra là một lá Ác Quỷ. Đại diện cho sự cám dỗ, biểu tượng chính là một Ác Quỷ dùng xích xiềng trói người, đại diện cho việc cho rằng chỉ cần có địa vị và của cải là sẽ có được tất cả, đối với tình cảm thì chính là sự trói buộc và ràng buộc lẫn nhau. Cô do dự, A Chiếu nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Mời, tiếp tục lật lá tiếp theo.”
Cung thứ năm, đại diện cho sự thể hiện của bản thân.
“Ẩn Sĩ nghịch vị.”
Họa sĩ thấp giọng nói: “Hận sự cô độc, tự ti, lo lắng và trốn tránh.”
“Vì sợ tình cảm mà ở thời khắc quan trọng đã chùn bước, khiến đối phương trái tim băng giá…”
Bàn tay A Chiếu dưới gầm bàn vô thức nắm chặt, trước mắt hiện lên một hình ảnh hoảng hốt tan vỡ. Là một hiệp sĩ giơ tay về phía mình, còn nàng lại lùi lại nửa bước. Dùng một nụ cười hoàn mỹ lắc đầu từ chối lời đề nghị của đối phương. Và lời sau cùng trong trí nhớ tan vỡ, trôi tuột qua kẽ tay.
Mà tiếp theo đó từ cung thứ sáu đến cung thứ mười, toàn bộ đều là về sự nghiệp, hợp tác, tài vụ, mục tiêu các kiểu. Điều thể hiện ra là, A Chiếu trong quá khứ rất thành công, một mặt thành công, việc gì cũng làm được, còn mặt khác thì lại không ngừng trượt xuống sự cô độc tuyệt đối. Chỉ có trong đó cung thứ bảy, đại diện cho quan hệ với người biểu ca. Là Tháp.
Là một kết cục còn tàn khốc hơn Tử Thần. Dù chính vị hay nghịch vị đều đại diện cho một kết cục, hủy diệt. Mà sau sự hủy diệt, cung thứ chín là bài Hoàng Đế, đại diện cho sự cô độc về mặt tinh thần. Đến cung thứ mười chính là chính vị Mặt Trời, tượng trưng cho địa vị và ánh sáng chiếu rọi vạn vật, là mục tiêu, cuối cùng là bài Thế Giới ở cung thứ mười một, đại diện cho việc hoàn thành lý tưởng của bản thân. Đến đây chỉ còn lại một lá cuối cùng. Đại diện cho vật ẩn giấu, con người ẩn giấu, một lá bài riêng tư nhất.
Họa sĩ không định lật lá này. Bên kia, thiếu nữ A Chiếu chăm chú nhắm hai mắt, đột nhiên thở ra một hơi, như người chơi cờ tính toán kỹ càng, mỉm cười nói: “Đúng là đồ chơi thú vị.” Nàng dường như đã hoàn toàn khôi phục, không bị ảnh hưởng chút nào, không chút xao động. Giọng nói nhẹ nhàng: “Thay vì nói là bói toán, chi bằng nói là phỏng đoán theo duy tâm thì hơn.”
“Hoàn toàn không thể so sánh với thuật bói toán của Viên Thiên Cương được.”
“Mỗi một lá bài này, mỗi một cái chính vị, nghịch vị, đều có đủ các loại mục đích, thậm chí là tương phản. Dựa theo mục đích của mình, rồi sắp xếp những thứ chỉ đại diện cho một thứ gì đó, sẽ có thể có được kết luận như mong muốn.”
“Cho nên, cùng một bài trận nhưng tùy theo kỳ vọng khác nhau sẽ có kết cục khác biệt.”
“Gần như trò lừa bịp vậy.” Họa sĩ không biết phải nói gì, vì bài Tarot đúng là như vậy, còn A Chiếu thì nhíu mày, sau khi dùng một giọng điệu khoan dung đưa ra đánh giá của mình, thì chỉ vào bài trận, mỉm cười nói: “Ví như những bài trận này, có thể đạt được hai sự lựa chọn hoàn toàn khác nhau, nói ví dụ…”
“Giải thích thứ nhất: Đó là người anh trai của ta, là sự hướng tới thế giới bên ngoài trong cuộc sống tốt đẹp thời niên thiếu, và cuối cùng mâu thuẫn giữa chúng ta phát sinh, có lẽ là vì một số sự cám dỗ? Mà ta cũng nhận ra được điều đó.”
“Chỉ là ta yếu mềm, tự ti, trốn tránh, là thiếu tự tin, cuối cùng lẩn trốn, khiến hắn thất vọng đau khổ.”
“Cuối cùng, rõ ràng tuần hoàn theo phong cách người chiến thắng chiến xa làm chủ, lúc đối diện với người mình quan tâm, ngược lại thì lùi bước, không giao tiếp, hai bên đều không thực sự nhìn thẳng vào vấn đề này, cuối cùng vết rách càng ngày càng lớn, và quan hệ của chúng ta đi đến hủy diệt, không thể hàn gắn.”
“Và khi mất đi sự ràng buộc của tình cảm, cuối cùng ta cũng có được thứ mình muốn.” Họa sĩ gật đầu liên tục. Đúng là giải thích hợp lý, bắt đầu từ mong muốn, và quy về sự thành công.
“Nhưng, nơi này còn có một kiểu giải đáp khác.” A Chiếu duỗi ngón tay lắc lư, mỉm cười nói: “Ngôi sao ngoài việc thỏa mãn ước vọng, bản thân nó không phải là đại diện cho ánh sao trong đêm tối sao, cái này còn trực tiếp hơn so với sự giải thích do người đời sau thêm vào. Cho nên, chúng ta theo đó mà giải đáp.” Đôi mắt thiếu nữ híp lại: “Hắn là sự cứu rỗi của ta, là ánh sao cuối cùng trong bóng tối.”
“Ta khát vọng hắn từ sâu trong nội tâm, tinh thần hi vọng có hắn, mà hành vi thì ngược lại trốn tránh hắn.”
“Vừa tự tin lại tự ti, vừa yếu mềm lại mạnh mẽ.”
“Ta khao khát có được hắn, như cái cách ta có được hết thảy vật tục, tiền bạc, danh vọng, ta khát khao chinh phục, khống chế tất cả bằng sức mạnh, lấy chiến thắng trên chiếc chiến xa, ta là mặt trời khống chế vạn vật, là Hoàng Đế tượng trưng cho sự cô độc tối cao.”
“Vết rách giữa chúng ta xảy ra, hắn tự nhiên rời xa ta.”
“Và ta giống như ác quỷ trói buộc hắn, ta giống như ẩn sĩ trốn tránh hắn. Ta khát khao độc chiếm hắn, như là kẻ chiếm giữ đốm lửa sau cùng trong đêm tối, ta trói buộc hắn về mặt tinh thần, cô lập hắn về mặt hành vi, cuối cùng hủy hoại tâm hồn hắn.”
“Cho đến khi tất cả kết thúc.”
“Ngọn tháp cao đổ nát ở tận cùng thế giới.”
“Hắn là ánh sao rực rỡ nhất, mà ta chính là người duy nhất của hắn.” A Chiếu giải thích, Ác Quỷ, Hoàng Đế đều là trong bài Tarot. Nàng thông minh đến độ nắm bắt được ngay bài Tarot. Cứ như một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng những người trong phòng. Họa sĩ vô thức nhớ lại cách điều khiển của thiếu nữ mất trí nhớ trong tin tức, mà lần này, A Chiếu lại khẽ nói: “Các người thấy, ta là ai đây?”
Họa sĩ không biết nên nói gì: “Cái này, cái này…”
“Đều không phải!” Thiếu nữ nhướng mày, khí thế sắc bén, giọng điệu điềm tĩnh nói: “Làm sao người lại có thể dùng một vật như vậy để trói buộc?!”
“Làm sao người có thể bị quá khứ trói buộc được?”
“Con đường của ta sẽ không bị những câu chữ này quấy nhiễu, lẽ nào ta không phải là người đang sống sờ sờ sao? Sao mỗi một phút giây tươi đẹp lại bị quy về những con chữ ngắn ngủi như vậy? Hơn nữa, nếu như đó là quá khứ, vậy thì tại sao ta lại không thể thay đổi được? Cho dù đó là ta của quá khứ, thì cũng không thể nào trói buộc ta của hiện tại.”
Bên ngoài truyền đến tiếng động, là các thành viên tổ hành động khác đã chuẩn bị xong đồ dùng cá nhân của thiếu nữ.
A Chiếu nhặt lá bài cuối cùng chưa mở lên, suy nghĩ một lát, mỉm cười hỏi: “Lá này đại diện cho cái gì vậy?”
Họa sĩ vô thức đáp: “Ẩn giấu bản thân.”
Thiếu nữ A Chiếu trực tiếp đưa lá bài này cho những người khác xem, còn bản thân thì không thèm liếc nhìn.
Tuyệt đối không có khả năng trói buộc ta. Nàng nghĩ như vậy. Thiếu nữ mặc cung trang màu trắng mỉm cười đứng lên. Đúng lúc này, Trường Thừa đang xem bộ phim cung đình phương Tây, vừa hay đến đoạn cao trào. Nàng thấy những hình ảnh trong phim thì mỉm cười nói: “Cảm ơn mọi người đã cho ta chơi thử đồ vật phương Tây này, cũng khá thú vị đấy chứ.”
“Vậy, hẹn lần sau gặp lại.”
Nàng hai tay nhấc váy dài cung trang lên, học động tác cong gối chào trong phim cung đình. Dù chưa từng làm qua động tác như thế, nhưng tà váy xòe ra như một đóa hoa vậy. Ánh mặt trời chiếu lên mặt thiếu nữ, ánh mắt híp lại, nét ung dung lịch thiệp một cách lơ đãng đã khiến cho các nữ chính trong phim cung đình trở nên ảm đạm phai mờ.
Sau đó, tóc đen xõa xuống, vén váy lên. Thiếu nữ A Chiếu mỉm cười rời đi. Mọi người nhìn xuống mặt bàn. Ở cung thứ mười hai — Nghịch vị, bài Hoàng Đế. Độc tài. Và non nớt, ẻo lả nũng nịu, bất lực, dịu dàng, sức hành động không đủ, ý chí yếu kém. Là hai kiểu ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Trong đó có một cái đại diện và biểu hiện khác biệt so với bản chất, một mặt đã bị ẩn giấu.
“Là kiểu nào đây…”
“Mà thôi, thật sự là một cô bé xinh đẹp, không biết có thể làm mẫu cho ta không, dù sao chúng ta đều là con gái…” Trong lúc họa sĩ nói như vậy, thì cô nhìn thấy cô thiếu nữ mềm mại ẩn giấu sự sắc bén kia lúc đi ra thì loạng choạng một cái, suýt nữa ngã sấp, cô phải chống tay lên tường, và A Chiếu thì đặt bàn tay vào ngực, trong bóng tối. Không sao cả, không thể để lộ sơ hở. Chỉ là tim hơi nhói một chút, chỉ một chút xíu đau mà thôi.
Nàng nói nhỏ. Sẽ nhanh khỏi thôi. Nàng ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời, vẫn không có một chút sơ hở nào. Và cuối cùng cô nàng Côn Luân cũng không có mở bài của mình ra, họa sĩ ngại ngùng nói: “Lúc nào cũng cảm thấy như là đã làm sai gì đó… Ai~ Giác, nếu không để ta giải đáp cho ngươi nhé? Đừng có coi thường ta nhé, ta là người mê bài Tarot mười cấp đấy!”
Giác lắc đầu, mỉm cười nói: “Không sao, được tham gia vào đây là vui rồi.”
“Chỉ cần như vậy thôi là ta vui lắm rồi.”
Cô đứng lên, vẫn còn muốn đi tìm manh mối về Tây Vương Mẫu nương nương.
Một lúc sau, Quỷ nước bị đổ hai bình Sinh Mệnh Chi Thủy vào, lảo đảo đứng lên. Hắn ôm đầu lơ mơ nhìn lên mặt bàn thấy bao phủ những lá bài. Tiện tay lật ra lá bài thứ 12 của Giác.
Cung thứ 12, con người ẩn giấu.
Trên lá bài, một vị đế vương uy nghiêm đang dựng ngược, tay cầm quyền trượng. Nghịch vị Hoàng Đế. Đại diện cho, non nớt, ẻo lả nũng nịu, bất lực, dịu dàng, sức hành động không đủ, ý chí yếu kém. Và… độc tài! Không muốn người khác biết bản thân mình.
Tửu kình ập đến, Quỷ nước che miệng chạy ra ngoài, trong viện bảo tàng không một bóng người, ánh nắng yên ả trôi trên bàn. Hai lá nghịch vị Hoàng Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận